Hì ! Hì ! ''Thơ '' tức sự của keo trâu-nhọ nồi chỉ đến thế là khớ lẳm rồi cụ ạ . Tuy hơi gượng nhưng cái ý của em là '' lệ khô'' ạ. ''Lệ vương'' thì hơi ...ướt. Cảm ơn cụ đã sửa.
Còn chú pain- chú có lỗi gì đâu Thằng này có lỗi là cứ ôm đầu đòi nhảy xuống sông
. May cái sông ấy đầy rác rưởi nên hắn khiếp. Hắn mà nhảy xuống thật, thì giờ này phiêu diêu cửa Ba lạt. Dập dềnh nghe sóng nước bể Đông
Hì...!
Đôi khi cũng phải "ướt" một tý nhể
Còn pain- may cho chú nó không nhảy xuống chỗ ấy
Và hôm nay sẽ là chặng cuối cuộc hành quân của cT3 vào A Lưới:
Ngược lại với sự vồ vập của tôi, ctv phó Chu và Cam, Phán có vẻ hơi lạnh lùng. Tôi hơi bị hẫng về thái độ đó nhưng nhanh chóng hiểu ra. Thực ra, với mấy bác này tôi cũng chưa tiếp xúc nhiều, thậm chí Cam và Phán có khi còn chưa biết tôi cơ vì tôi về đơn vị này đến lúc bị thương mới có hơn 2 tháng. Vừa về một cái là bắt đầu hành quân ngay nên mối xe một nơi, đi thì không nói làm gì, giấu xe và ăn uống cũng riêng từng xe, mỗi xe lại nằm cách nhau hàng trăm mét- thậm chí hàng cây số nên rất ít khi có dịp sinh hoạt chung. Anh Chu thì gặp từ ngày đầu tiên về đơn vị, sau đó bác ấy phụ trách đội tiền trạm đi trên cái xe Gát nên cũng chẳng mấy khi được gặp. Có lẽ vì thế họ chưa kịp nhận ra tôi thì phải. Nhưng với tôi, lúc này chỉ cảm thấy hết sức phấn khởi, chẳng để tâm đến những chuyện lặt vặt ấy.
Chúng tôi cùng lên đường. Tới km 103 thì tôi chia tay Bến, Đức. Bọn hắn cũng mời vào chơi nhưng mấy anh em tôi cùng xin phép về không tối. Đến lúc này tôi mới có dịp hỏi han thêm về tình hình đơn vị. Đại khái, sau hôm tôi bị thương thì đơn vị còn nằm lại đó một ngày nữa để sửa chữa (ngoài xe 724 đứt xích ra cũng còn 1-2 xe khác có hỏng hóc nhỏ). Sau đó đi thêm 2 đêm nữa thì vào đến km 108. Trên đường đi xe 762 bị đổ và phải bỏ lại (đã kể với các quê rùi).
Tầm 3, 4 giờ chiều chúng tôi đến km 108, một con suối khá to chảy ngang đường. Anh Chu bảo: “Từ đây vào cứ đi theo con suối này 40 phút là đến đại đội mình. Còn nếu đi thẳng chừng 3 cây nữa là đến sân bay A- Sho (Sầu)”. Tôi dừng lại một chút nhìn ngang ngửa nhưng chẳng thấy gì đặc biệt, chỉ thấy một quanh cảnh vô cùng quạnh hiu, vắng vẻ. Con suối dưới chân nước trong veo, dưới đáy là cát lẫn với đá cuội, hai bên bờ là lau sậy rậm rì. Anh Chu giục về nhanh kẻo tối. Thế là chúng tôi lại cắm cúi đi.
Lúc lội dưới suối, lúc đi theo đường mòn bên bờ suối đúng 40 phút thì anh em tôi về đến đơn vị. Theo thằng Phán cho biết thì các xe của đại đội bố trí dọc theo hai bên bờ suối, phía ngoài là b1, phía trong là b2 và cbộ, mỗi xe cách nhau chừng 50- 100 mét. Và xe 724 của tôi là xe bố trí ngoài cùng. Tôi khấp khởi vui mừng vì sẽ gặp lại những người đồng đội thân thiết nhất đầu tiên.
Đúng như vậy, khi nhìn thấy tôi thằng Độ, thằng Ban reo lên như phát rồ. Hơi buồn một tý vì anh Hòa đang phải đi viện để lấy mảnh trong mắt ra. Như đã kể ở trên, khoảng cách từ quả mìn đến chỗ anh Hòa gần hơn đến chỗ tôi rất nhiều. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà hầu hết mảnh của nó đều văng về phía tôi, anh Hòa chỉ bị mấy vết nho nhỏ ở bắp chân và một mảnh nhỏ tý vào mắt. Ngay hôm ấy chưa cảm thấy gì nhưng về đây mấy hôm thì thấy mắt bị sưng lên và phải đi viện.
Cho đến lúc này tôi mới biết đại đội mình đã cùng với đại đội 4 (đang nằm ở đường 12, cách đó chừng 40 km) đã hợp nhất lại thành một tiểu đoàn mang phiên hiệu Tiểu đoàn xe tăng 408 trực thuộc mặt trận B4 và do một cán bộ cũ của BTLTTG làm tiểu đoàn trưởng- đó là bác Nguyễn Bá Trác. Xin nói thêm- quãng những năm 63- 64 BCTTG không phát triển được nên đã cử một số cán bộ, chiến sĩ đi tay không vào chiến trường hoặc chuyển sang các đơn vị khác. Bác Trác này là một trong số những CB đó. Vừa mới nhập vào với nhau cT3 đã phải cử 3 chiến sĩ sang bổ sung cho cT4- đó là Dênh, Thọ, Hạnh (Quê nào đã đọc “Hành trình đến …” thì biết lúc đó cT4 gay go và thiếu người như thế nào).
Đêm hôm đó nằm tâm sự với nhau trong xe. Nghe tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện thằng Ban, thằng Độ cứ trách tôi “dại”. Chúng nó bảo “cơ hội để ra Bắc như thế lại còn đâm đầu vào đây làm gì?”. Còn tôi chỉ biết cười trừ.
Như vậy là sau hơn 2 tháng- xuất phát từ Bắc Thị Ve (Quảng Bình) từ 17 tháng 4 đến 3 tháng 7 năm 1972- cuộc hành quân độc lập của cT3 vào chiến trường đã hoàn thành, đơn vị đã có mặt tại vị trí quy định ở bắc sân bay A Sho (hay A Sầu cũng vậy)- ki- lô- mét 108 đường 14- sau này bọn tôi gọi tắt hậu cứ này là 108. Kể ra, với đoạn đường gần 400 km từ QB vào đây tính trung bình thì tốc độ cũng hơi chậm. Thực ra mất nhiều thời gian thế chủ yếu vì thời gian phải nằm chờ đợi dọc đường quá nhiều. Chúng tôi đã đưa được 6/8 xe tăng tới đích- bao gồm các xe 724, 746, 760, 761, 763, 764. Hai xe bị bỏ lại dọc đường là 700 và 762. Về người: chỉ 01 đồng đội của chúng tôi hy sinh- đó là lái xe Nguyễn Văn Cửu, còn bị thương 4 người- trong đó có tôi. So với kết quả các cuộc hành quân đường dài những năm ấy thế cũng là khá.