@Lixeta: quê cho em hỏi 1 điều vẫn thắc mắc đến giờ: không biết hệ thống Phòng không ở khu vực cT3 trú quân thế nào? C130 đến mà không có cao xạ 37mm bắn báo động hả quê?
Như mình đã nói ở đoạn trên- lực lượng PK của 559 nhìn chung là yếu, chủ yếu đwọc bố trí ở bắc đường 9, còn càng xuống sâu càng thưa thớt, thậm chí không có. Chính vì vậy bọn mình không nhận được sự hỗ trợ nào.
Mỗi máy bay AC-47 hay AC-130 hay AC-119K đều có nhiều hệ thống ngắm điều khiển hỏa lực. Tôi đã từng trong nhóm khai thác 1 cấu phần của hệ thống này trên AC-119K, thiết bị FLIR (Foward Look InfraRed) AAD-4 (Google sẽ ra). Đây là hệ thống nhìn đêm hồng ngoại thụ động, nôm na là nhìn ảnh nhiệt. Ảnh nhiệt là hình ảnh do các vật thể bức xạ nhiệt được nhìn thấy. Mặt đất, cây cối về buổi tối bức xạ nhiệt mà nó thu nhận được từ mặt trời suốt trong ngày. Con vật và người bức xạ thân nhiệt; phương tiện vận tải và chiến đấu có động cơ thì bức xạ nhiệt nhiều hơn. Vì vậy các máy bay có thể không cần pháo sáng vẫn phát hiện và phân biệt được vật thể dưới mặt đất.
AAD-4 có phần nhạy nhiệt hồng ngoại đặt trong môi trường nhiệt độ gần 0 độ tuyệt đối (-273 độ C, Heli lỏng) và chân không cực cao (10 mũ trừ 13 mm thủy ngân). Bởi thế nếu không có sương mù, trời trong AAD-4 có thể thấy... chuột chạy trên đồng.
Cách giải thích của quê vitinh về TB Hồng ngoại của AC 130 thế là rõ rồi. Tuy nhiên, theo mình ngoài chức năng quan sát phát hiện mục tiêu TB này còn khả năng "bám mục tiêu" nữa. Bằng chứng là nó vừa bay, vừa bắn mà đạn cứ chụm lại đúng một chỗ.
Còn bây giờ xin tiếp tục kể về cái đêm vất vả đó của bọn mình:
Cả cpKT Bình, bt Thanh, TX Hòa chúi đầu bấm đèn xem xét nhưng cuối cùng vẫn không biết nguyên nhân gì mà chiếc xe lại ì ra như vậy. Tranh cãi mãi cũng không ra vấn đề gì cp Bình bảo Thanh: “Cậu cho xe lên kéo nó ra”.
Có lẽ đó là cách duy nhất nên bt Thanh đành cho đánh xe của mình ra để kéo xe 724. Phải giật mạnh mấy lần mới kéo được xe này ra. Hôm sau tôi ra xem lại nguyên nhân tại sao lùi vào được mà lại không ra được thì thấy ở đó có một gốc cây, xung quanh đã mục nhưng cái lõi còn rất chắc và ở trên cái lõi đó là tấm thép chắn cửa hút nước vào ống phản lực của xe mình! Chắc các quê còn nhớ: đây là loại xe bơi bằng sức phản lực của nước. Để tạo ra luồng nước phụt về phía sau trong xe có 2 ống phản lực (to cỡ hơn một vòng tay người cao lớn), trong đó có lắp cánh quạt bơm nước. Dưới bụng xe là hai cửa hút nước. Để ngăn rác rưởi và các thứ linh tinh chui vào ống phản lực ở đó có một tấm lưới thép. Thì ra khi xe lùi vào, bụng xe trượt trên cái gốc cây ấy nên vào được. Đến lúc xe dừng thì cái gốc cây chọc đúng cửa hút nước vào. Vì tấm thép chắn cửa hút nước khá mỏng mảnh nên cái gốc cây nọ chọc sụm nó và trở thành cái chốt móc vào cửa hút nước không cho xe đi ra nữa. Thế là mặc cho xích guồng cái xe vẫn cứ ì ra.
Khi kéo ra được rồi anh Hòa trưởng xe chỉ huy tôi vọt lên phía trước khoảng 300 mét nữa thì cho dừng lại (các thành viên khác và mọi người trên xe phải tập trung đưa ct Đô đi viện và mai táng cho lái xe Cửu). Lúc này thằng AC130 lại quay lại. Trong ánh trời đêm bàng bạc trông nó to như cái thuyền nan lừ lừ trôi trên đầu. Rất may khi dừng tôi đã nép sát vào một bên đường, ở đó lau le cũng khá tốt đã che đi cái ống xả vừa mới phát nhiệt nên nó không phát hiện ra. Anh Hòa xuống xe đi tìm chỗ giấu xe mới. Một lát anh quay về bảo tôi lái theo. Tiến thêm chừng chục mét bác ấy vẫn đứng trên cửa trưởng xe bảo tôi lùi vào (theo quy định thì trong trường hợp này TX phải lội vào trong đó xem xét cẩn thận rồi mới cho xe vào, còn khi chỉ huy xe lùi trưởng xe phải xuống, đằng này bác ấy hơi lười và nói thực- có lẽ cũng ngại bị mìn vướng vì hồi ấy Mỹ ném xuống rất nhiều). Tôi cho lùi xe từng tý một rất thận trọng. Khi đã rời khỏi hẳn mặt đường thì anh Hòa bảo: “Thêm tý nữa cho chắc”. Tôi tiếp tục lùi vào chừng hơn 1 mét nữa. Đúng lúc đó tôi thấy chiếc xe lạng đi và nghiêng hẳn về bên phải. Cái ba lô và mấy thứ đồ lặt vặt để trên lan can bên trái đổ ập vào người. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi nhắm mắt ôm chặt hai cần lái vào ngực chờ: “Lăn này!”
.