Chào các quê!
Hôm nay xin kể tiếp chuyện ở đại đội HL lái xe tăng khi cái Tết Nhâm Tý đến:
Cái Tết cổ truyền của dân tộc Việt từ bao đời nay đã trở nên thiêng liêng và trọng đại. Đó là dịp để sum họp gia đình, là thời gian thăm hỏi họ hàng, bạn bè, người thân và có lẽ cũng sẽ rất dễ ngỏ lời với ai đó mà bạn thầm để ý. Có lẽ chính vì vậy nó đã làm xao động cõi lòng của mấy trăm chàng lính trẻ HH vừa nhập ngũ hồi tháng 12.71 vào trung đoàn xe tăng 202.
Hôm trước quê nào đó có viết mấy câu vè về chuyện “bỏ ngũ”. Giờ tôi xin đính chính một chút theo đúng như mình vẫn nhớ:
“Nam chuồn, Hà lủi, Thái Bình bay
Hải Hưng anh dũng trốn ban ngày…” (chứ không phải Hải Phòng đâu)
Vì các đơn vị của trung đoàn vẫn ở quanh quanh tương đối gần nhau nên lính các huyện vẫn thường xuyên gặp gỡ nhau được. Đến tầm cuối tháng Chạp thì hội ý liên miên. Hội CL bọn tôi chia thành 2 phe đối lập nhau. Một phe quyết định ở lại. Một phe quyết định về ăn Tết vì chắc chắn sau Tết sẽ phải đi B. Phe quyết về đông hơn.
Trong 6 tên đang học lái xe cũng hình thành 2 nhóm: Tôi và Thu quyết định ở lại. Còn Đức, Ký, Sơn, Hiệu quyết định sẽ “bùng”. Với tôi, Tết cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Bạn bè thì đi cả rồi. Người yêu chưa có. Về chỉ làm cha mẹ thêm bịn rịn mà thôi. Nhỡ ra trung đoàn cho người về bắt thì ê mặt… Muốn cho bọn chúng hạ hỏa tôi dọa: “Vệ binh trung đoàn rải khắp cả đường bộ, đường sắt rồi đấy”. Bọn hắn nhe răng cười: “Bọn tao lạ gì. Đi trinh sát rồi. Chỉ có vệ binh ở ga Vĩnh Yên, ga Hương Canh và ngoài đường quốc lộ 2 thôi. Bọn tao quyết định sẽ đi theo bờ ruộng về đến ga Phúc Yên mới lên tàu cơ”. Lại dọa: "Về rồi trung đoàn cho người về bắt thì xấu mặt lắm". Bọn hắn lại cười: "Tội gì nằm nhà cho các ông ấy bắt. Bọn tao cứ đi chơi suốt ngày, tối mới về nhà ngủ là thoát thôi mà". Đấy! Các quê thấy Âm mưu, thủ đoạn như thế đã xứng đáng là …”anh dũng trốn ban ngày” chưa
?
Thế rồi hôm 26 Tết chúng đi theo lộ trình như thế thật và lọt qua tất cả các vọng cảnh giới ngăn chặn đào ngũ từ đại đội đến trung đoàn và của cả BC nữa. Toàn trung đoàn có khoảng 50- 60 tên gì đó đi thoát (số bị bắt lại cũng chừng đó). Riêng CL bọn tôi đóng góp hơn chục. Gớm! Bọn hắn đi đâm ra bọn tôi ở lại cũng khổ, đêm nào cũng báo động kiểm tra quân số 1- 2 lần. Tôi tức quá nói với at Tao: “Bọn em đã ở lại là ở lại, còn về thì đã về rồi. Cứ báo động thế này là bọn em về đấy!”. Chẳng biết bác Tao lên đại đội phản ánh thế nào nhưng từ hôm sau thôi không báo động nữa. Mà cũng sát Tết rồi còn gì.
Tuy nhiên, trung đoàn cũng làm căng. Hôm 28 Tết cho mấy xe tải và rất đông cán bộ cùng một số lính cũ về “quây”. Số bị bắt lên cũng gần nửa. Riêng 4 thằng lái xe huyện tôi chỉ mỗi mình cu Ký bị “tóm cổ” lên, còn 3 thắng kia thoát nhờ chiến thuật “đi chơi suốt ngày”.
Đến mồng ba đã có một số lẻ tẻ lên. Thằng Đức huyện tôi thì lên hôm mồng Bốn. Mặc dù quân số còn thiếu nhưng đại đội vẫn tiếp tục huấn luyện từ hôm mồng ba. Thằng Sơn với thằng Hiệu “líp” ở nhà đến tận mồng tám mới lên nên không được học lái xe nữa mà chuyển xuống nấu cơm. Chẳng biết chúng nghĩ thế nào nhưng có vẻ lại khoái hơn thì phải.
Sau Tết mấy hôm thì có một chuyện khá buồn cười xảy ra. Hôm ấy là chủ nhật, b tôi được phân công ra kho ở “cây số 8” lĩnh gạo (Đây là một phố nhỏ, nằm ở km8 đường 23 đi Tam Đảo. Người ta cứ gọi mãi thành tên. Bây giờ cũng vẫn gọi là “số Tám”). Cả bọn đi men theo con đường đất ven chân Núi Đinh rồi tắt đồng ra đường nhựa. Ngang qua chân Núi Đinh thấy một con bò nằm trên một đống rơm nhỏ. Mấy thằng cùng lầm bầm chửi: “bò với bê gì rơm không chịu ăn lại đi nằm lên thế này”. Thằng Ngoan Kinh Môn thì bảo: “cho nó mồi lửa là nó đứng lên ngay mà”. Vừa dứt lời nó móc bao diêm ra xòe một que châm vào đống rơm. Rơm bén cháy và cả bọn cứ thế đi. Đi một quãng quay lại nhìn thấy lửa đã cháy to. Thế nhưng con bò vẫn không chịu đứng dạy mà cứ nằm đấy rống lên đầy thảm thiết. Cả bọn sợ quá, lại không thấy ai ở đấy nên hò nhau chạy thục mạng.
Lúc lấy gạo xong về qua thì chỉ thấy đống tro, còn không thấy bò đâu cả. Cả bọn thề với nhau sẽ ba không: “không biết, không thấy, không nói”. Về đến nhà thì mới biết: con bò đó bị ngã từ hôm trước nên nó bị đau chân không về nhà được. Vì trời rét nên bà con phải mang rơm ra cho nó ăn để tìm cách cứu chữa. Tuy nhiên, vì bị “thui sống” nên hiện nó đã chết và được đem về xả thịt. Về phía bà con trong thôn tuy cũng có nghi ngờ nhưng do cả bọn thực hiện “ba không” và cũng không ai trông thấy nên không có cơ sở để kiện cáo. Mà thực ra thì con bò đó đằng nào cũng chết, mọi người lại được bữa thịt tươi nên bà con cũng không muốn làm căng.
Tuy nhiên, đến chiều thì mọi sự vỡ lở. Một tên trong bọn- thằng Nghiệp NG đã “phản bội lời thề” lên khai báo với BCH đại đội. Khi mấy thằng nhìn thấy Nghiệp đi vào nhà BCH đã kịp thông báo cho cả hội. Bọn tôi lập tức hội ý và thống nhất Ngoan sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm. Đại ý là nó với thằng Nghiệp đi tụt lại phía sau nên khi nó đốt bọn tôi không biết. Đến khi BCH gọi lên nó cứ thế nói nên cả hội không sao, còn nó thì BCH dự định sẽ kỷ luật nặng và phải đền con bò.
Đến lúc ấy thì Ban quản trị HTX Đồng Oanh vào cuộc. Họ bảo: “đằng nào con bò đó cũng chết nên không bắt đền bộ đội”. Họ lại còn biếu đơn vị mấy cân nữa chứ. Thế là mọi việc xong xuôi nhưng Ngoan ta vẫn bị khiển trách.
Đúng là một lũ trẻ con, phải không các quê? Người ta bảo "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò". Còn theo tôi cái lũ lính trẻ phải đưa lên hàng thứ nhất!
Sau này Ngoan hy sinh ở QT. Còn Nghiệp có về học SQ nhưng rồi cũng ra quân sớm.
Chuyện ầm ĩ hồi Tết rồi cũng qua nhanh. Chúng tôi tiếp tục lao vào học tập với một cường độ rất cao. Ngày nào cũng sáng đi lái, chiều bảo dưỡng xe, tối lại đi lái. Hình như chươing trình HL đang bị dồn nén đến mức cao nhất thì phải
Đúng vậy!