Còn bây giờ xin tiếp tục cuộc hành quân vào Tây Huế của cT3:
Con đường hành quân của cT3 gần như trùng khít với con đường mà cT4 trước đó chừng gần 2 tháng đã đi và đã được kể lại khá chi tiết trong “HT đến dinh ĐL”. Vì vậy tôi sẽ không nhắc lại đầy đủ nữa mà chỉ kể những kỷ niệm chính đối với mình mà thôi.
So với cT4 thì cuộc hành quân của cT3 có nhiều bất lợi. Thứ nhất: do xuất phát muộn hơn khá nhiều (đi thay cho cT bơi bị máy bay đánh cháy) nên đã chớm vào mùa mưa. Mà mùa mưa TS thì khủng khiếp lắm. Nếu đã chính thức vào mùa mưa thì gần như mọi hoạt động của cơ giới trên tuyến đều tê liệt. Nhất là hồi đó nghe nói Mỹ đã chế tạo và đem thử nghiệm một loại chất gây mưa trên đường TS nên mùa mưa kéo dài và dữ dội hơn hẳn. Nhân đây, cũng đề nghị các quê trên QSVN nếu có thông tin gì về việc này thì cũng cho biết. Không biết thực hư thế nào nhưng mùa mưa năm 1972 đến rất sớm và kéo dài. Ngay từ đầu tháng Tư, hôm từ Quảng Trị ra Bắc chúng tôi đã gặp một cơn mưa lớn (khoảng 05.4).
Thứ hai, sau cú choáng hồi đầu tháng Tư bọn địch đã lấy lại được tinh thần và đẩy mạnh hoạt động của không quân, đặc biệt trên các tuyến đường TS để ngăn chặn sự cơ động lực lượng của ta.
Thứ ba xe của cT3 là xe bơi nước, các mắt xích của nó khá mỏng manh, chất thép của TQ cũng không được tốt lắm nên khi vượt những con đường gập ghềnh của TS thường xảy ra rất nhiều sự cố. Thôi thì đủ kiểu: trật xích, đứt xích… Gì chứ đánh bộc phá cho đứt xích khi bị trật đã trở thành chuyện thường đêm ở cT3 này. Cũng vì xích yếu nên khi gặp cái đại đội bị cháy (mà cT3 này phải di thay) chúng tôi đã tháo lấy gần hết xích của những người anh em xấu số nọ. Tuy nhiên, đây chính là một cái dại và tôi đã viết thành kinh nghiệm “Không cái dại nào giống cái dại nào” đăng trên một số tạp chí chuyên ngành, nay xin post lại để anh em cùng tham khảo:
“Hành quân đường dài vượt Trường Sơn vào chiến trường đối với lính xe tăng nhìn chung là vất vả, đối với các loại xe tăng bơi nước càng vất vả hơn vì những hư hỏng của bộ phận vận hành rất hay xảy ra. Nguyên do cũng dễ hiểu: để giảm trọng lượng của xe các mắt xích cũng như các chi tiết khác được làm mỏng mảnh hơn. Vì vậy trước khi hành quân xe nào xe ấy đều không ngần ngại mang theo càng nhiều càng tốt mắt xích dự bị. Tuy nhiên, hồi đó đại đội tôi trang bị loại xe K63-85 do Trung Quốc sản xuất nên các loại khí tài dự bị khá hiếm, vì vậy chúng tôi phải tận dụng cả những mắt xích đã sử dụng thậm chí đã bị rạn nhỏ để mang theo.
Ai đã từng hành quân qua đường Trường Sơn thời chiến chắc không thể quên những con đường quân sự làm gấp với chất lượng mặt đường cực kỳ xấu lại nhiều đèo dốc và những cái cua chóng mặt. Những con đường đó đã làm khổ chúng tôi rất nhiều và một trong những hư hỏng chúng tôi hạy gặp nhất là đứt xích, trật xích. Những mắt xích mỏng manh của loại xe lội nước bị đá núi và những cái cua tay áo của đường Trường Sơn nghiến ngấu một cách không thương tiếc và hầu như đêm hành quân nào chúng tôi cũng phải dừng lại khắc phục vài lần, cũng vì thế lượng mắt xích dự bị vơi đi nhanh chóng và trở thành một mối lo thường trực của cán bộ chiến sĩ trong đại đội.
Đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh- trong một đêm hành quân bên đất Lào chúng tôi phát hiện được mấy chiếc xe cùng loại K63-85 bị máy bay Mỹ đánh cháy nằm dúi vào một khe suối (Đây chính là đại đội xe tăng bơi được điều vào cho B4 và do nó bị máy bay đánh cháy nên đại đội 3 của tôi mới phải đi thay). Sau khi xem xét chúng tôi nhận thấy so với xe của đại đội tôi số xe này mới hơn nhiều và mặc dù bị cháy nhưng hai băng xích xe hầu như còn nguyên vẹn. Phấn khởi quá, ngày hôm sau ban chỉ huy đại đội cử ngay một tổ và chiếc xe Vọt Tiến quay lại nhằm nhặt nhạnh các loại khí tài- chủ yếu là xích với yêu cầu đề ra là càng nhiều càng tốt. Hiểu được tầm quan trọng này tổ công tác đã làm việc rất tích cực và sau một ngày làm cật lực hàng trăm mắt xích đã được tháo gỡ chất lên ô tô đem về chia đều cho các xe. Nhìn những mắt xích còn khá mới ai cũng phấn khởi vì đã cất được nỗi lo. Đồng chí đại đội phó kỹ thuật NT Bình chỉ thị cho tất cả các xe kiểm tra lại xích, những mắt nào đã bị rạn rồi thì cho thay ngay để tránh tình trạng mỗi đêm phải dừng lại xử lý xích đứt vài lần nhằm tăng tốc độ hành quân. Cả cánh rừng trú quân tạm thời vang lên tiếng búa tạ, mệt thì có mệt nhưng ai nấy đều vui.
Cứ tưởng đêm hành quân hôm đó sẽ “thông đồng bén giọt, nào ngờ mới đi được chừng gần chục cây số thì không chỉ một xe mà bốn xe trong đại đội đã bị đứt xích. Các kíp xe hì hụi nối xích để tiếp tục hành quân nhưng chỉ đi thêm vài cây số nữa thì xích của tất cả các xe trong đại đội đều bị đứt. Thật không hiểu ra làm sao nữa?. Trời cũng đã gần sáng nên đại đội cho tạm dừng giấu xe để hôm sau tìm nguyên nhân.
Sáng hôm sau tổ kỹ thuật đi từng xe kiểm tra, nhìn kỹ thì tất cả các mắt xích bị đứt đều là những mắt mới được thay vào; số mới thay vào còn lại chưa đứt nhưng cũng bị rạn nứt khá lớn. Tất cả các lái xe được tập trung lại để thảo luận tìm nguyên nhân và tất cả cùng đi đến thống nhất ý kiến: số xích xe này đã bị cháy- tức là bị nung qua lửa mà không được nhiệt luyện lại theo đúng quy trình nên đã bị “non” đi, vì thế nó không thể chịu được trọng lượng xe tăng cũng như lực kéo của động cơ.
Một mệnh lệnh mới được ban ra: bỏ hết số xích lấy từ mấy xe bị cháy về, những mắt nào đã thay vào băng xích cũng phải loại ra. Lại những tiếng búa tạ vang lên chí chát khắp cánh rừng nhưng khí thế kém hẳn ngày hôm trước, mặt mũi tên nào tên ấy méo xèo xẹo. Đúng là “không cái dại nào giống cái dại nào!”
.