Hê hê, vui quá bác quê nhỉ
. Nhưng chiến tranh còn lâu mới kết thúc!
Biết thế đấy nhưng lúc đó cái hy vọng hòa bình sẽ đến sớm, được sống sót trở về nó lớn hơn trước rất nhiều!
Còn bây giờ xin kể tiếp chuyện đi lấy gạo ở hậu cứ 108:
Sau khi ổn định chỗ ở tại 108 chừng 2 tháng thì bọ tôi sử dụng hết sỗ gạo mang theo từ ngoài Bắc và phải tổ chức đi gùi gạo về ăn.
Thực ra, vụ đi gùi gạo đối với anh em bộ binh thì chắc là chuyện thường tình thôi nhưng đối với lính xe tăng thì là cả một vấn đề. Đa số anh em trong đơn vị tôi cũng mới nhập ngũ. Khi vào bộ đội chỉ được huấn luyện tân binh qua loa rồi đi học kíp xe. Vì vậy hầu như chưa có chú nào được rèn luyện cái khoản “hành quân mang vác nặng”. Vào trong này gặp các bác bộ binh- nhất là những anh em ở lực lượng vận tải cõng trên vai một bao gạo 50 kg hoặc hơn đi mỗi ngày vài chục km là cứ xanh lè hết cả mặt mũi ra. Riêng với tôi thì vụ này còn đáng sợ hơn vì ngay từ bé vai tôi đã là “vai thờ”- như lời mẹ tôi vẫn thường chì chiết. Từ nhà ra đến giếng Dinh có vài trăm mét nhưng hôm nào phải đi gánh nước tôi cũng mất hàng tiếng mới được một chuyến. Có hai thùng nước con con mà đạt đòn gánh lên vai là đau không chịu được, cứ đi vài bước lại nghỉ một lần. Không phải do tôi lười hay đưọc chiều chuộng gì đâu mà có lẽ do cấu tạo cái vai của tôi nó thế, còn nếu đặt một bao gạo lên vai tôi vẫn có thể vác được cơ mà. Thế nhưng không đi gùi gạo thì không có cái ăn và dẫu biết rất khó khăn vẫn phải đi gùi
Chuyến đi lấy gạo đầu tiên của c tôi là vào tháng 10.1972. Để lấy được gạo về ăn chúng tôi phải ra tận kho K70- cách đơn vị khoảng 50 km. Đoàn đi lấy gạo gồm hơn chục người, do anh Quang b phó b2 chỉ huy. Vì đường xa nên phải “đâm độ”- nghĩa là chia ra hai chặng, thành lập một điểm dừng ở quãng 2/3 đoạn đường, sau khi gùi hết về đấy rồi mới chuyển tiếp về đơn vị.
Cho đến lúc này chúng tôi cũng đã có ít nhiều kinh nghiệm đi bộ mùa mưa rồi nên cả đoàn dưới chân là dép đúc TQ và tất. Lúc đầu trông cũng buồn cười nhưng phải công nhận đây là cách tốt nhất để hành quân bộ trong mùa mưa. Đi giày thì suốt ngày chân phải bó kín trong đó, nước lại đọng lại ở trong giày nên chỉ 1 ngày là chân bợt ra và không thể đi xa đwọc. Đi dép không thì rất trơn và nhiều khi dép tuột cả lên cổ chân. Đi chân không cũng bị trượt- nhất là khi leo dốc. Chỉ có dép với tất là tốt nhất, đặc biệt là loại tất dài của TQ, nó rất dày cặn, chắc chắn, nếu đi rừng buộc túm lấy ống quần thì còn chống được cả vắt. Ma sát giữa tất với đế dép đủ giữ cho mình khỏi trơn trượt. Còn quần áo cũng phải hết sức gọn nhẹ. Thường là quần cộc và áo lót, bên ngoài quàng tấm vải nhựa hoặc bao gạo TQ. Thậm chí các chú vận tải họ bảo nếu trời mưa thì “truổng cời” mà đi là tốt nhất bởi vì khi thấm nước vải thường bị cứng lại và cọ vào hai bên đùi non rất đau. Tuy nhiên, chúng tôi chưa dám dùng món võ này. Ngoài ra nên có một cây gậy và một cái túi ni- lon để đựng cơm nữa.
Không biết các anh em ở các chiến trường khác thế nào chứ ở Trị Thiên thì bộ đội thường không vắt cơm mà cứ để cơm nguội rồi cho vào túi ni- lon thôi, lúc nào ăn bỏ ra ăn, thậm chí vừa đi vừa ngửa cổ dốc vào miệng cũng được. Lý do, theo tôi chủ yếu vì số lượng cơm mỗi bữa đều quá ít. Nếu mà vắt chặt lại thì chỉ được một nắm chim chim bằng nắm tay là cùng nên không thể giải tỏa đưọc cơn đói. Xung quanh vụ này cũng có chuyện khá buồn cười. Chả là, hồi đó lính Trị Thiên khi bực mình vì chuyện gì đó thì thường không văng tục (thời ấy hình như đều thế, ít nói tiếng Đan Mạch lắm) mà chỉ phàn nàn một câu, không biết xuất xứ từ đâu ra là “C… ra rồi”. Đại loại như “Bỏ mẹ rùi”… Mà nó phổ biến lắm, gần như câu cửa miệng của lính. Thằng Thọ F xe tôi sau này hồi ấy vẫn còn ở cT3 là hay nói câu này nhất. Một hôm, Thọ F sau khi dồn cơm vào túi ni- lon thì bóp nhẹ cho nó xuống. Không may cái túi thủng một lỗ, cơm bị phòi ra. Quen miệng, hắn thốt lên: “C… ra rồi!”. Cả bọn tôi cười bò ra, nó vẫn chưa hiểu. Tôi phải bảo nó: “Đấy là cơm chứ có phải c… đâu”. Đến lượt nó cũng cười bò ra
.