Chào các quê!
Về cái vụ chuyên môn IT thi mình cũng là loại "i- tờ" nên nghe các quê nói cứ như vịt nghe sấm vậy. Thôi thì cứ đành dùng tạm thế này, hỏng đâu khắc phục đó. Mà không hiểu sao cái máy này nó như bị "ma làm" ấy: hai hôm liền không khởi động đwọc, con trai định cài lại phần mềm nhưng đĩa lại không chạy. Chiều nay mình vào ấn đại một phát nó lại khởi động được. Thế là phải vào đây ngay. Không biết đến bao giờ nó lại giở chứng.
Xin tiếp tục cái đêm định mệnh của xe 724:
Chuyện xe lăn xuống vực ở trên đường TS trong những năm đó là chuyện thường ngày ở huyện. Thôi thì đủ thứ nguyên nhân. Riêng về xe tăng khi đi qua Cổng Trời chúng tôi đã được nghe anh em công binh ở đây kể chuyện: trước đó cũng có 2 chiếc đã bị rơi xuống vực, trong đó có 1 chiếc bị văng cả tháp pháo ra ngoài. Còn người thì hy sinh cả. Vì vậy, khi thấy chiếc xe bị dệ và nghiêng hẳn về một bên tôi chỉ còn biết thụp đầu xuống ôm chặt 2 cần lái và phó mặc cho số phận.
Thế nhưng nó lại không lăn mới lạ chứ. Các quê khó có thể hình dung ra một chiếc xe nghiêng đến gần 45 độ nó nằm như thế nào đâu. Khi thấy nó không lăn tôi bám cửa xe chui ra khỏi xe nhưng rất khó nhọc vì xe nghiêng quá. Anh Hòa đang nằm dưới đất kêu đau vì lúc xe bắt đầu trượt là bác ấy lao ra khỏi cửa TX tính phi xuống đất nhưng lại vấp vào cái dây cáp nên ngã lăn quay ra đó. Tôi đỡ bác ấy dậy rồi hai anh em xem xét tình hình. Như vậy, chỗ xe tôi lùi vào là đất mượn nên đất phía dưới băng xích bên phải bị chuội đi làm cái xe dệ theo. Về độ nghiêng của nó lúc này chắc cỡ 45 độ. Có cảm tưởng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là nó sẽ lăn luôn. Mà phía dưới là vực sâu hun hút. Nếu lăn xuống chắc phải trăm vòng. Tôi thêm một lần lạnh sống lưng- lăn xuống đó chắc tan xương, nát thịt. Mà cái xe 724 này làm sao thế không biết. Chả lẽ ngày hôm nay là ngày “chịu nạn” của nó?
Không thể để như thế được. Anh Hòa lại phải chạy đi gọi bt Thanh. Lần này phải đem 2 xe đến: 1 xe cố định để nó không lăn, còn 1 xe kéo. Hì hục mất chừng 30 phút nữa thì mới kéo lên được. Trời đã gần sáng. Bt Thanh giục anh Hòa tìm chỗ giấu khác. Còn tôi thì cứ thắc mắc mãi: “Chả hiểu cái xe này hôm nay ra làm sao nữa. Chỉ vì một chỗ giấu xe mà cả đại đội vất vả suốt đêm, lại còn chết người nữa chứ”. Nhưng rồi đến sáng thì ổn cả. Xe được đưa xuống một cái hố bom cũ ven đường, lau le hai bên trùm gần như kín xe luôn.
Sáng hôm sau, vừa bừng mắt dậy tôi giật mình khi thấy cái túi mặt nạ của mình nằm trong một vũng dầu cặn ngay dưới chân. Tôi vội nhặt lên và mở ra. Thật là đau xót: cuốn sổ tay mà tôi đã nắn nót ghi tiêu đề “Trường ca cuộc đời” đã bị thấm dầu. Thế là bao ghi chép từ hôm ở trên tàu hỏa đến nay đã mất. Tôi thấy lòng mình đau như bị xát muối.
Cuốn sổ thấm dầu không thể dùng được nữa. Tiếc nó tôi còn giữ một thời gian nữa nhưng càng ngày chữ càng nhòe đi và tôi buộc phải vĩnh biệt nó. Thế là những ghi chép suốt hai tháng trời- mà đó là quãng thời gian có rất nhiều sự kiện xảy ra với tôi đã bị mất. Giá mà còn có khi nó cũng trở thành một betsle ấy chứ, các quê nhỉ? Nhưng không, chắc chắn là không vì tôi vẫn còn sống nhăn đây mà!
Tôi một phần vì lúc đó không còn cuốn sổ mới nào, một phần vì chán nên chẳng ghi chép gì nữa, chỉ thỉnh thoảng làm bài thơ ghi vào cuốn sổ nhỏ- như bài “Hỏi” đã phọt lên làm “bằng chứng” hôm trước.
Mãi sau này khi đã ký HĐ Pa-ri, có đồng hương ở eCX28 đi phép ở nhà gửi vào 2 cuốn sổ tay tôi mới ngồi nhớ lại và ghi lại theo trí nhớ những gì đã đến với mình trong những tháng đầu năm 1972 đáng nhớ ấy. Tuy nhiên, vì là chép lại nên hình như nó có một cái gì đó thật là khô khan, nó không có cái không khí sinh động, tươi mới như trước nữa. Mà đến lúc ấy cũng quên béng mất những gì mình đã viết hồi trước. Cho đến giờ tôi chỉ nhớ được 1- 2 đoạn thơ mà thôi.
Như hôm đi vào Quảng Trị tôi đã viết:
“Xe ta đi không biết đâu là đích; Nhưng cứ nhằm tiếng súng mà đi; Những tiếng súng vang! Ôi, tiếng gọi thần kỳ; Trận chiến đấu đang cần ta đến đó…”.
Còn một đoạn này nói ra thì bảo nói phét nhưng đó là sự thực. Hồi đi trên cái xe phẫu ấy tôi gần như là tên duy nhất chưa có một “mảnh tình vắt vai”. Vì thế đã có lúc thấy thật thiệt thòi và đã viết:
“… Rất có thể nay mai; Trên chiến trường mình sẽ; Đôi môi tươi đạn xé; Chưa một lần được hôn…”
Sau này, một lần được đọc bài thơ “Hôn” của Phùng Quán thì giật thót mình vì có hai câu quá giống nhau. Khổ thơ đó của PQ là:
“…Em ơi rất có thể; Anh chết giữa chiến trường; Đôi môi tươi đạn xé; Chưa bao giờ được hôn !...”
Thật tình, trước đó có bao giờ tôi được đọc câu thơ nào của PQ đâu, đến lúc đó cũng chả biết ông ta là ai nữa cơ (mãi sau này đọc Tuổi thơ dữ dội mới bắt đầu biết PQ). Mình nghĩ có thể là do hoàn cảnh giống nhau, cảm xúc giống nhau … đã tạo nên sự đồng cảm ấy. Còn so sánh thì không dám ạ! Cũng may tôi không gửi đăng ở đâu cả. Nếu không chắc sẽ mắc tội “đạo thơ”. Tuy nhiên, nếu ngẫm nghĩ một chút thì thấy có sự khác nhau đấy: tôi là tự sự của mình (đã có người yêu đâu mừ), còn PQ là tâm sự với người yêu.
Bật mí thêm một tý: cuốn sổ tay thứ hai nhà gửi vào tôi dành để làm thơ vì cuốn sổ khổ nhỏ đã hết sạch (tất nhiên cũng chỉ là thơ “con cóc” mà thôi). Trong trận đánh ngày 28.4.1975 nó bị một mảnh đạn xé toang. Bảo tàng TTG biết chuyện ấy nên đã ngỏ lời xin làm hiện vật và tôi đã tặng nó cho BT.
@ Bác Lixeta : Thế bác có hệ thống phân phối ở SGN không ạ
? Nếu không bác tính luôn tiền phí chuyển cuốn sách vào SGN là bao nhiêu cho em với nhé . Địa chỉ em sẽ PM riêng cho bác .
Chúc bác vui khỏe !
Hic , ông cậu út em cũng là lính tăng hồi BGPB . Tiếc là ổng mất vì di chứng chiến tranh hơn cách đây hơn 3 năm rồi ...
Nhưng mà bác nhớ cho em xin chữ ký của bác với nhé
Quê cứ PM cho tôi đi!