He...! He...!
Đi vắng hai ngày, đến toàn nơi "thâm sơn, cùng cốc" chẳng có cái quán net nào thành ra không vào được. 22 giờ đêm qua về đến nhà chúi mũi vào ngay chỗ tìm LS Minh. Hôm nay mới vào nhà mình. Nhưng thật may, chủ nhà đi vắng nhưng nhà vẫn đông vui quá
Phải công nhận quê Hùng được huấn luyện khá kỹ về 12 ly 7 đấy. Mà sao quê nhớ và "trả bài" giỏi vậy. Thật không hổ danh "một đêm ép hai lần" như TS1 đã phong tặng
Về vụ xe tăng "đi ngầm" thực ra ở VN mình mới chỉ thử nghiệm chứ chưa có trường hợp nào ứng dụng trong thực tế HQ. Đây là một tính năng của dòng xe LX chế tạo (từ đời T54B trở đi). Để lội ngầm được xe phải lắp thêm một số thiết bị như: van ngăn nước ống xả, ống thở... và làm kín những chỗ có thể rò rỉ nước vào xe như vành tháp pháo, buồng truyền động v.v... Ngoài ra cũng phải có một yêu cầu là đáy sông phải tương đối chắc, không bị lầy. Việc lái xe trong quá trình lội ngầm này chủ yếu là phải căn hướng chính xác trước khi xuống nước, còn khi đã xuống nước rồi thì dùng đồng hồ phương vị. Trường hợp xe bị chết máy ở dưới nước cũng không có gì nguy hiểm lắm vì kíp xe vẫn đủ không khí để thở (cái ống thở đường kính khoảng 15 cm cơ mừ). Nếu buộc phải thoát ly xe thì cứ mở hé một cánh cửa (thường là cửa pháo hai) cho nước tràn vào trong xe, khi nước đã vào đầy trong xe thì kíp xe bơi ra ngoài. Với ống thở đầy đủ chiều sâu chỗ lội ngầm lớn nhất là 5, 5 m.
Về chuyện bắn kẹp nòng thì TS2003 nói cũng không sai: tiết kiệm cả nòng pháo lẫn đạn pháo. Rõ ràng một viên đạn 23mm rẻ hơn viên đạn pháo 100mm rất, rất nhiều lần. Khoe tý: mình cũng là 1 trong 4 đồng tác giả của đề tài nầy đấy (NV Minh- KS pháo, Trưởng phòng Quân khí BC, N Tất Chính- CN Toán, CN Khoa VK, NKN và Tạ Thiết Hoài- hiện ở HVKTQS). Tuy nhiên, đây là một câu chuyện dài và cái kết của nó không có hậu cho lắm. Khi nào rỗi mình sẽ kể các quê nghe
Quê PQ ạ! Việc lựa chọn địa điểm vượt sông và con đường đó cũng là chuyện "bất đắc dĩ" mà thôi. Dần dần rồi quê sẽ biết.
Còn bi giờ xin tiếp tục cuộc hành quân trên đất QT.
Theo quy định chúng tôi phải bám sát mép nước mà đi và tuyệt đối không được bật đèn. Một là tránh bị lầy. Hai là tránh bị mìn. Ba là để giữ bí mật. Trăng 19 lên muộn nhưng nhờ ánh lân tinh khi sóng đập vào bờ cát nên việc quan sát đường cũng không mấy khó khăn. Liếc nhìn ra phía biển tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy những ánh đèn của mấy con tàu. Đến khi những chớp lửa ở đó nháng lên nhằng nhằng thì mới biết đó là tàu địch. Chắc chúng đang bắn vào các mục tiêu xung quanh Đông Hà- nơi quân ta đang tập trung chuẩn bị tiến công. Lần đầu tiên tôi được nghe tiếng rít của đạn pháo bắn qua đầu
.
Chạy được một lúc thì trăng lên, việc quan sát đường của chúng tôi trở nên dễ dàng hơn. Cả đoàn xe vẫn lầm lũi chạy dọc mép biển. Thỉnh thoảng một chiếc xe tăng K63-85 hộ tống ngụy trang đầy mình chạy vượt lên hoặc lừ lừ chạy ngược lại trông thật dữ tợn. Đi thêm một đoạn nữa tôi thấy có người ra hiệu dừng xe. Ct Thư xuống xe trao đổi gì đó một lúc. Khi lên xe anh thông báo: “Theo đúng kế hoạch xe phẫu của ta phải đi với d66 từ hôm qua. Vì vậy, sau đây ta sẽ tách khỏi đoàn này. Sau đó sẽ có người dẫn đường đưa về vị trí của 66”. Người dẫn đường cho chúng tôi là một chiến sĩ bộ đội địa phương. Tôi bảo anh ngồi ngay cạnh cửa lái xe cho tiện.
Thế là cả đoàn xe rẽ phải vào một con đường xuyên qua cồn cát, còn một mình xe tôi tiếp tục chạy dọc theo bãi biển. Đến lúc này tôi mới thấy bơ vơ và hơi hoảng. Dù sao đây cũng là vùng mới giải phóng, địch ta cài răng lược với nhau. Thế mà một cái xe TG đơn độc, tuy có đông nhưng toàn BS, YS, YT; trang bị ngoài khẩu RPD của xe thì có thêm 5 AK và 1 K54 lại lò mò đi thế này lôi thôi gặp địch thì “toi”. Cũng may, thỉnh thoảng gặp một đoàn bộ đội đi dọc bãi biển vào phía nam và bà con từ phía nam bồng bế con cái tản cư về phía bắc nên cũng đỡ sợ.
Thêm một đỗi đường nữa, khi nhìn rõ dãy bóng điện trên cảng Cửa Việt vẫn sáng trưng thì chúng tôi rẽ phải vượt qua cồn cát đi vào trong đồng. Cồn cát ở đây khá rộng và cao nhưng chúng tôi đi theo con đường của bà con thường đi nên vượt qua không mấy khó khăn. Đi hết cồn cát gặp một tiểu đội du kích thì đồng chí bộ đội địa phương xuống. Anh chỉ vệt xích dưới chân: “Cứ đi theo vệt xích này chừng ba, bốn cây số là đến”. Thật không còn biết việc hiệp đồng giữa các bên thế nào nữa? Chúng tôi đành tự mình đi vậy. Nói cho công bằng cả chỉ huy lẫn lính đều run nhong nhóc
.
Tiếp theo dãy cồn cát là những cánh đồng nước, dưới ánh trăng lờ mờ cũng chẳng biết là lúa hay năn, lác nhưng nói chung là thưa thớt, tiêu điều xen kẽ với những bãi cát lơ thơ những lùm cây dại. Đã có vệt xích xe trước, trăng càng ngày càng sáng hơn nên tôi cứ thế bò theo. Thỉnh thoảng một chùm pháo sáng từ Cửa Việt bắn lên thì mọi thứ nhìn rõ mồn một. Tuy nhiên, đến giữa một cái ruộng nước to thì xe tôi bị lầy. Chắc là nền đất đã bị đoàn xe đi trước cày nát bét thành bùn nên đến lượt tôi xe bị đội bụng. Mặc cho hai băng xích quay sùng sục nó vẫn đứng ì ra. Tiến cũng không được mà lui cũng không được. Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì nghe tiếng động cơ từ phía sau vọng đến. Mấy đứa ở trên xe đứng lên nhìn. Dưới ánh trăng chúng phát hiện ra một đoàn xe tăng đang tiến đến gần. Tôi chột dạ: “Kiểu này toi rồi!”. ct Thư thì hét: “Tất cả xuống xe, mang theo vũ khí chuẩn bị chiến đấu!”. Cánh y tá trên xe đùn đẩy nhau nhảy xuống ruộng tùm tũm, không quên xách theo mấy khẩu AK. Xách thì xách đấy nhưng tôi cá rằng hầu hết bọn nó chưa bắn một phát nào. Mà đánh nhau cái nỗi gì kia chứ. 1 bác sỹ, 1 y sỹ, gần chục y tá, 3 thành viên kíp xe cùng với 5 khẩu AK, 1 khẩu RPD và 1 khẩu K54 đánh thế quái nào được 1 đoàn xe tăng