votmuoi
Thành viên
Bài viết: 221
|
|
« Trả lời #226 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2010, 01:30:53 am » |
|
Cơn gió lạnh chiều nay lôi tôi về căn nhà cũ. Loanh quanh ,ngó nghiêng,lên xuống.Mẹ tôi vẫn vậy,hao gầy nhưng nhanh nhẩu,bố chẳng nói gì,chỉ quan tâm tới những vần thơ lục bát.Không biết lúc mùa đông năm 46 ấy, ông bỏ nhà đi không nói một lời với ông bà tôi , trong những vần thơ ông có nhớ? Căn gác mấy mươi năm nhiều vật dụng cũng đã đổi thay, vẫn còn đấy cái tủ sẫm đen,nó vẫn đứng ở góc nhà,như lúc tôi sinh ra đã thấy nó. Ngày xưa! Mỗi khi những cơn gió hanh hanh chạy dọc theo phố,vít những chiếc lá bàng cuối cùng đỏ bầm, loang lổ,đong đưa ,trôi vèo xuống vỉa hè,để lại những cành khô ngơ ngác trên cây bàng cuối phố.Mẹ tôi nhìn trời rồi nói: -Gió mùa về rồi! Thế nào tối muộn hôm ấy bà cũng mở cái tủ đen đen ấy ra,chuẩn bị áo ấm cho anh em chúng tôi.Sắp đi sắp lại,đôi tay gầy gò muôn thủa của bà cứ kéo kéo mãi mấy đôi tất, như muốn cho nó dài rộng theo năm tháng. Chúng tôi hay xà vào lục lọi linh tinh,tôi nhớ nhất trong hộc tủ có một bọc vải,trong đấy có mấy miếng bết vào những mảnh vải xô ,khô quắt.Những miếng cuống rốn của anh em chúng tôi.Hồi bé tôi đã từng hỏi , không biết để làm gì?và cho đến bây giờ tôi cũng chịu,chẳng hiểu nữa. Lẩn mẩn,tôi mở cái tủ ra.Ngoài quần áo của ông bà treo bên giá,bên các hộc tủ vẫn xắp gọn gàng vuông vắn như xưa,vẫn còn đấy những cái quần áo lúc trẻ con của chúng tôi. Lấy tay lần qua xếp quần áo cũ,chợt tôi thấy chiếc võng dù,chiếc võng của tôi suốt những ngày tháng bên MIÊN . bộ giây được bện lại cẩn thận ,chiếc vỗng gấp như xấp vải ,tôi bồi hồi rũ ra xem,vẫn vệt máu loang hết một phần chiếc võng.... .....Phẫu sư mấy ngày này cũng yên ả,thi thoảng lắm mới có thương binh chuyển về. Tôi mò ra cái hồ nhỏ, trước ngôi nhà dài dùng làm trạm phẫu sư, giặt rũ .Lục lọi ba lô,tăng võng,màn,lôi ra ,chiếc võng bị thấm máu khi tôi nằm dựa vào lúc bị thương giặt mãi chẳng sạch được,mặc dù tôi đã ngâm nước giải. -Phải ngâm nước giả ngay lúc ấy cơ! Một cậu đi qua thấy tôi loay hoay nói vậy. Giời ạ!lúc ấy mà tè được,tôi lầu bầu,nó cười khành khạch,quơ quơ cái tay nẹp ngang nẹp dọc nói:-bên tôi có thằng vào trận đầu són ra đấy!nói xong ra chiều tự mãn lắm,lại quơ quơ cái tay què,khệnh khạng bước đi. Cùng lắm vào lính trước mình vài tháng chứ mấy,tinh tướng, ra cái điều lính cũ.Tôi vừa cau có vò cái võng vừa nghĩ. Đêm đêm được ngủ trong yên tâm,mặc dù tiếng súng xa vẫn vọng về,lúc gay gắt lúc vu vơ.Ngày ăn cơm với bắp cải trong nước mang sang với thịt hộp,đạc biệt ngon.Tôi lại sức nhanh chóng. Một sáng vừa cơm nước xong,đang cuốn điếu thuốc rê một cách khó khăn bởi bàn tay bị gẻ đóng mủ ,sáng ra, co vào rất khó,thì tiếng súng,tiếng nổ, bỗng bùng lên ào ào,rất gần.Mấy thằng chúng tôi với tâm trang bất yên nhìn về hướng súng nổ. Một chập rồi thưa thớt và ngừng hẳn tiếng súng. Bỗng cả Phẫu nháo nhác,các bác sỹ y tá với bộ mặt căng thẳng đi qua lại, làm chúng tôi như thấy mình thừa thãi chẳng biết làm gì,chắc có nhiều thương binh về qua vụ nổ súng vừa rồi hay sao? Môt, hai xe UWAT chạy vào trạm,mọi người nhanh chóng mang ra một tấm phản,đặt một thủ trưởng nằm xấp lên đấy,thấy mái tóc đã bạc nhiều,tôi đoán là thủ trưởng chắc cấp cao .Nhanh chóng mọi người khênh vào phòng phẫu,là cái phòng ở cuối ngôi nhà dài,trên mái một tấm vải dù trắng tinh được căng lên,thỉnh thoảng tôi cũng tham gia quay cái phát điện để khi mổ. Khoảng gần hai giờ ,tất cả không ai nói gì nhưng đều có cảm giác căng thẳng,trừ những thằng nằm bết, thấy tất cả đều ngồi bồn chồn ,ngóng vào phòng phẫu.Ai đó huy động một nhóm ,Họ ra cái bãi cách trạm vài trăm mét dọn dẹp nói là cho trực thăng xuống,chung tôi, mấy thằng đã đỡ cũng ra dọn ,xa xa tôi nhìn thấy những đơn vị đang triển khai,chắc để bảo vệ khu vực. Rồi trực thăng cũng tới, và nhanh chóng bay đi,tôi nhìn theo nghĩ rằng hướng đấy là tổ quốc. Thì ra đấy là tư lệnh quân đoàn chúng tôi. Sáng nay định đi thị sát chiến trường,vừa ra khỏi thị trấn sisopon một đoạn thì bị nó phục. Không đi trực thăng,xe bọc thép,ông đi UWAT,quả B40 bắn trúng,lái xe gẫy một chân,một cán bộ hy sinh tại chỗ,một hoàn toàn không sao,ông không bị mảnh B40 nào mà lại bị đạn nhọn xuyên ngang thắt lưng. Sau bữa cơm chiều hôm đấy, câu chuyên bị phục được mấy thương binh mới, cùng mấy y sỹ,y tá cùng chúng tôi xôn xao (có nhiều câu nói của ông,nhiều nữa những giai thoại về ông,được đám lính tráng chúng tôi thì thào với nhau). Tôi chợt thấy sống mũi mình cay cay,mọi người đều trầm xuống.Không phải trung đoàn trưởng,sư trưởng,mà là tư lệnh QĐ chúng tôi. Chẳng ai nói gì nhưng tôi biết họ cũng như tôi,từ sâu thẳm, cảm thấy sự sấu hổ của một thằng lính để một tư lệnh của mình bị phục khích,và dính đạn,dù đấy là lỗi tự ở tận đâu.Trong tôi tràn ngập vị đắng đắng và cay cú với bọn MIÊN. Đã có xe về hướng poipet, đơn vị tôi ở hướng đó . tôi qua kho quân nhu, ngang trung đoàn bộ thấy các thủ trưởng đang trà thuốc ,tôi tạt vào, thấy cả thủ trưởng HIỂN và TTr BIỆT có thuốc SÔNG CẦU thơm lừng,tôi “đánh dậm “ thêm vài điếu nói về cho anh em Bên kho chẳng có gì nhiều,lấy một bao tải thịt ướp muối đã có mùi,thuốc lá chỉ có VÀM CỎ không có MAI . Chiếc xe lao khỏi thị trấn hướng poipet , con đường như túm lấy chiếc xe, quật ngang, quật dọc,bui cuốn mù mịt, thành một dải dài, ngang cánh đồng hoang,xám ngoét và buồn tẻ.
|