Đã hứa với ae QK bể, Tiahien phải trả nợ trước khi sang năm mới
Post tiếp đây!
(Nhớ về trận 26-4 "Không Thể Nào Quên")Với các loạt bắn hổ trợ, B DKZ của Tiahien rút ra đầu tiên, gom lại các gánh cối đang vất rải rác dọc tuyến đường bò, chuyển đạn qua chỗ khẩu Cối của B1 để lại đó, B1 tiếp tục bắn dưới sự chỉ huy của CTV Thiều và trinh sát pháo Đạt.
Trên đường rút ra cùng BCH E, Tiahien giúp đ/c Mai đen ( Số 2 Cối B2)đang loay hoay với cái bàn đế . Rất nhanh, bọn tôi đã vận động theo BCH E,cùng B2, B vệ binh và vài chiến sĩ TT lui về tuyến 2.
Tại đây, B2 cối 82 tiếp tục chặt đổ cây mở hướng bắn, bọn DK chúng tôi lại dâng lên án ngữ phía trước, bảo vệ trận địa cho Cối. Kể từ lúc này Tiahien không còn nghe thấy tiếng rò…rè… của PRC25 và tiếng chỉ huy trực tiếp của E mình nữa!(Có lẽ ở hơi xa)
….
Đã qua vài tiếng đồng hồ chiến sự. Bọn Pốt chẳng có dấu hiệu rút chạy (thông thường các trận đánh trước chúng đều không dám đương cự lâu với quân ta). Lần này, dựa vào các công sự kiên cố bên kia bờ suối, chúng tổ chức phòng ngự chặt chẻ, từng đợt kiềm hãm các đợt tấn công của ta với ý đồ chiếm lấy nguồn nước trong lòng con suối.
…
Dấu hiệu thiếu nước càng lúc càng rõ! Cuối mùa khô nên các con suối chúng tôi đi qua đã cạn kiệt. Những ngày vừa rồi chưa hề có một cơn mưa, nguồn nước dự trữ lấy được phải cắt qua những trảng hay bàu lớn. Khoảng cách gần nhất từ trận địa đến nơi có nước là hơn nửa ngày hành quân. Bất đắc dĩ, BCH E phải điều 1 đội gồm vài trinh sát và các anh nuôi, mang theo các phương tiện chứa đựng, cắt rừng trở về phía sau tìm nước. Bình toong của Tiahien cũng nhẹ lắm rồi…trong bụng chẳng thấy đói mà chỉ thấy khát
.
Diễn biến trận đánh của buổi chiều hôm đó cũng chẳng khác gì buổi sáng. Tiếng hô xung phong, tiếng đạn gầm rú, giằng xé rộ lên từ đông sang tây vài phút rồi…im lặng như tờ!
Tiahien chẳng biết các đơn vị bộ binh đánh đấm ra sao, riêng chỗ của Tiahien chỉ nằm im chờ lệnh
…
Rừng chiều nhanh chóng bị màn đêm chiếm lĩnh. Từ khoảng 5 giờ, cánh rừng bỗng trầm mặc như cái vẻ u minh vốn có của mình. Từ đây đến sáng khu rừng như đi vào giấc ngủ, hình như không còn một tiếng súng nào, dù đơn lẻ…
Nhân lúc êm tiếng súng, và trời cũng đã vào tối C trưởng Dũng cho liên lạc xuống nắm tình hình quân số của B tôi. Cái thằng Học nhỏ nhắn, đẹp trai chạy tới chạy lui để hòi han. Tranh thủ, bọn tôi khai thác thông tin từ nó:
-“Học! Mày có biết ai chết hay không?”
-“C mình không ai chết cả, chỉ có thằng Tuấn bị thương nhẹ ở tay thôi.”
-“Tuấn Mực hả?”
-“Ừ! Nhưng bị nhẹ thôi! Bị 1 miểng vào tay.”
-“ Còn khẩu 12ly8 có sao không?”
-“Tao không biết! Chỉ nghe mấy ổng nói bên Trinh sát chết 1 người vì bị nó quăng lựu đạn”
Nói xong nó chạy đi. Cho đến lúc này chúng tôi cũng chỉ biết có thế!
…
Đêm xuống...
Khát! Khát nước thật!
Tiahien nằm ngửa dưới công sự mới đào, nhìn lên bầu trời tìm mưa?! Không chắc có mưa hay không nhưng đêm nay bầu trời ảm đạm quá! Một màn đen kín dày đặc không trăng, không sao. Ôi cái màn đen đang ẩn chứa điều gì sao không cho Tiahien được biết đêm nay trời có mưa hay không? Tiahien tự buồn cười chính mình vì có lẽ cơn khát làm nảy sinh cái ước muốn ra vẻ đòi hỏi phi lý đó. Ước muốn thấu đạt sự thông linh huyễn hoặc của cái màu đen mà hơn 1 tháng nay mình thường xuyên bắt gặp tại đất nước này… Ôi nước da đen, đôi mắt đen, mái tóc đen…Người dân mặc toàn áo đen mà thằng Pốt cũng bận đồ đen…Cây cầu và những ngôi nhà cháy đen… khẩu súng vác theo hàng ngày màu đen và đến hôm nay bầu trời cũng đen…thui! Màu đen là gì? Là tang tóc hay là biểu trưng của sự lịch lãm và từng trải? Là đồng nghĩa với gian trá mưu mô hay sự tao nhã thuần khiết? Ôi, màu đen …đầy bí ẩn với Tiahien…