Chào các chú. Cháu có 1 thắc mắc mà từ bao lâu nay cứ thử tưởng tượng mãi mà ko tìm được câu trả lời hy vọng vào đây các chú CCB sẽ giải đáp cho cháu. Khi huấn luyện bắn bài 1 AK thì hầu như ai cũng đạt khá và giỏi vây thì khi đánh nhau ngoài chiến trường lúc các chú bắn ( cụ thế là lúc chốt ) điểm xa. 2-3 viên một lần suốt trận đánh mà xác xuất trúng lại ít vậy sao. Đã đành là lúc huấn luyện thì nó khác với thực tế chiến trường nhưng ít ra thì điểm xạ 10 lần cũng phải co 1 lần trúng Pốt chứ. Nhưng đọc kết qủa trận đánh thì Pốt chết, bị thương cũng không nhiều lắm ( 2-3 cho đến xấp xỉ 20 ).
Thực ra khi vận động trên chiến trường, các chiến binh đều cứ gióng súng vào hướng địch mà bắn, vì không kịp nhắm, mình mà giương súng nhắm, chưa kịp thấy đỉnh đầu ruồi thì thằng địch nó đã xả cho mình 1 băng đạn rồi. Tiên hạ thủ vi cường, cứ chuông reo là bắn cho vững bụng người bạn trẻ ơi.
Đúng ra thì hai bên đều thương tử như nhau, thằng địch nó cũng biết lo cho thương binh tử sĩ của nó như ta vậy thôi, có khi nào ta chịu bỏ xác tử sĩ trên chiến trường đâu? Thì thằng địch cũng vậy, đó là kỹ luật chiến trường... Để lại tử sĩ trên trận địa là không hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu, phải phản kích lấy xác lại, thương vong còn ác liệt hơn nửa, đó không phải là điều bất cứ anh chỉ huy đơn vị nào muốn cả !
Vài dòng trao đổi với người bạn trẻ.
Trong chiến đấu cái quan trọng nhất là yếu tố bất ngờ , như khi ta muốn đánh một cứ điểm nào chẳng hạn , thứ nhất phải tìm cho ra quân số , bố trí đội hình trang bị vũ khí và giờ giấc sinh hoạt , nhưng Quân Đội ta mình hay thấy nhất khi hợp đồng tác chiến giờ nổ súng là giấc chập choạng về sáng , khoảng 4 đến 5 giờ lúc ấy hình như giấc ngủ nó say nhất và anh lính gác cũng uể oải nhất .
Còn khi đang hành quân vô tình đụng địch , loạt đạn đầu bên nào áp đảo tốt phần đông là thắng , còn tổn thất hay không là ngay từ khoảng khắc ấy , nếu nghe tiếng súng nổ mà nằm được xuống đất , em đảm bảo với các bác 100% là sống , cướp tinh thần ngay từ đầu cho đối phương hoảng phải dùng hỏa lực thật mạnh , còn tiếng AK trong trận đánh chỉ như pháo chuột thôi .
Bác Vovanha làm lính trinh sát chắc nhiều kinh nghiệm lắm , khoảng năm 80 lính E mình thiệt hại nặng , quân số không có bổ sung vì đầu cha này đít mẹ kia chẳng ai lo cho , cả C đầu chiến dịch 12/78 54 nhơn , đến tháng 6/80 còn 24 nhơn , tháng 9/80 còn 19 nhơn và qua đầu tháng 10/80 còn 14 nhơn , từ tháng 6 đến tháng 10 B em còn 4 người hai hy sinh và một thương bỏ lại mình bơ vơ .
Nhắc lại chuyện trinh sát , ngày ấy em cũng phải đi luôn cho E vài chuyến , lính TS thiếu quá phải cho tăng cường , đi đầu mắt thì lom lom phía trước , chân thì dò dẫm từng bước một chỉ sợ ông bạn KP2 ổng cười , tai thì lắng nghe tiếng chim hót ( sợ các bác cười đi trong rừng không nghe tiếng Bồ Chao xa xa là coi chừng đấy ) thế nào cũng lộn xộn cho xem , nhưng em thấy chỉ do số trời cả các bác ạ , không ai tài giỏi gì phần em cũng từng đá mìn thì mìn không nổ , bị địch phục em đi đầu nhưng qua hết dãy mìn thì chúng khai hỏa , anh em sau hy sinh mình thì Teo ...và bao nhiêu lần khác , có lần không biết quái thế nào chúng làm rớt trái mìn , em đi đầu nhặt được thế là luồn sau lưng chúng , bò tới gần chừng dăm mét , thấy thằng Pốt cầm khẩu súng trên là trái AT , nó đang mơ màng con gà quay sắp tới , em bò sát quỳ xuống nhắm cẩn thận Đọp luôn , thế là chú bật ngửa mấy thằng khác bỏ chạy , thế mà sắp toi với nó các bác ui .
Chuyện là thế này : chỗ ấy đơn vị em với địch tẩn nhau như cơm bữa , hôm nào không gặp mới là chuyện lạ , rừng khọc pha lẫn với tre Lồ Ô , năm đầu còn thanh bình chúng em còn đi bắt cá hái hoa và bẻ măng mà , đường đi cứ gọi là nhẵn thín , hôm ấy nó gài trái KP2 đạp nổ ngay đoạn láng nhất trên con đường , trên cái núm chỉ bằng đầu ngón tay chúng đặt đúng một chiếc lá tre khô nhỏ xíu , may cho thằng em các bác cẩn thận cầm chổi quét lòi ra không thì toi rồi .
Cũng ngay bụi tre đó một lần nữa em cũng thoát chết , vào mùa mưa cái bụi tre chỉa ra tứ tán nhánh xòe chỉa ra ngoài lối mòn , chúng bao nhiêu lần gài mìn thằng em mấy bác gỡ sạch , đem về cài heo rừng cải thiện , cũng hôm ấy thằng em các bác đi đầu , thấy có nhánh tre lòa xỏa ngang tầm ngực , em lại có tính Tào Tháo lần nhẹ theo ngọn cành tre , ôi một em Heniken chúng chúc đầu xuống đất , lấy ngọn tre thay sợi dây .
Còn chuyện đang đi trên đường thấy thân cây đổ ngang qua , không bao giờ thằng em các bác chủ quan cả , cái này mấy anh em mình dính nhiều lắm đây , còn cái nữa khi thấy con lạch nhỏ trong rừng , có mấy khúc cây bắc qua , anh nào sợ ướt chân ướt giày thì toi liền .
Trong chiến trường quan trọng nhất là kinh nghiệm , cẩn thận từng chút một và một điều nữa là sự may mắn .