Ngừng một lát, bác sĩ nói tiếp:
- Anh cứ yên tâm, trạm phẫu này được đào dựng kiểu âm dương, gần mặt trận mà máy bay địch khó phát hiện. Cách đây 3 tháng, máy bay Mỹ rải chất độc rụng lá, nên khu rừng này chỉ còn cây khô và lá khô nên càng dễ ngụy trang.
Chị quay sang nói với Tâm:
- Tâm à, tối qua bộ đội bổ sung cho các mặt trận rất nhiều. Trạm ta người đang sốt, người bị thương nên người thạo đường chẳng còn mấy. Em về bãi khách để thủ trưởng giao nhiệm vụ, mặt trận chờ em dẫn quân vào. Còn anh Tâm, chị và trạm sẽ chăm sóc tốt, em yên tâm.
- Vâng - em trả lời rất nhanh.
Rồi em cúi xuống gần mặt tôi, chậm rãi nói: "Anh nhớ nghe lời bác sĩ, thay băng, uống thuốc, ăn khỏe để vết thương chóng lành. Xong nhiệm vụ, em sẽ về với anh ngay".
Bên ngoài, chiếc OV10 lúc xa lúc gần, tiếng pháo hư hư thực thực...
Nhớ lời em dặn, tôi ngoan ngoãn thay băng, uống thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, mắt đau đáu nhìn qua liếp cửa, tai dỏng lên nghe tiếng bước Ị chân em, quên cả tiếng máy bay, tiếng loa tâm lý của địch ầm ào lải nhải.
Mờ sáng, các anh chị dân công hỏa tuyến cùng bác sĩ Thương nói rằng: Chuyển tôi ra Bắc điều trị vết thương.
Tôi hỏi: "Sao Tâm chưa về?".
Chị Thương bảo: "Em Tâm là người hiểu biết, thạo việc, nên luôn nhận những nhiệm vụ đặc biệt. Anh nhắn nhủ lại điều gì, tôi sẽ chuyển tới em".
Tôi chỉ biết cảm ơn chị cùng binh trạm và em Tâm đã cho tôi sống lại. Tôi nhờ chị nhắn tới em Tâm Bình Phương sẽ là Tâm Bình Phương suốt đời.
Đoàn 558 Thanh Hóa đón thương binh từ mặt trận về với tất cả tình cảm của cha mẹ dành cho con cái đi xa trở về, thật nồng ấm, chan hòa, xúc động.
Vết thương đã lành, tôi về trại thương binh, tôi chăm nghe đài, sưu tầm các tin có liên quan đến Đoàn 559, đến bộ đội giao liên - y tá hoạt động trên đường Trường Sơn.
Thư hỏi thăm, tìm em đã qua nhiều địa chỉ mà tuyệt nhiên không có thư và tin tức hồi âm. Tôi chống gậy vào quê em mà lòng nặng trĩu... Chẳng thấy em rồi, tôi xin rời trại, về quê.
Tôi lấy vợ, sinh cháu đầu lòng. Được 3 tháng thì cháu ra đi. Đến cháu thứ hai dị dạng cả tứ chi. Nuôi con hàng ngày, nghe dư luận, về nhà nhìn con thương như đứt lòng. Ngày con phát bệnh đã sang tuổi 17, đưa con ra Bệnh viện Việt Đức, Hà Nội chữa bệnh thần kinh, con vào phẫu thuật, cha ngoài hành lang đứng, đi, nghỉ, ngồi đều không yên.
Chợt tôi nhận nhanh ra bóng một người phụ nữ tôi đã gặp ở đâu, đang cõng một người con cũng dị dạng chạy nhanh vào phòng cấp cứu.
Qua cửa kính phòng cấp cứu, tôi nhận ra người phụ nữ đó đúng là em Tâm Bình Phương của tôi rồi.
Chờ em ra khỏi phòng, tôi bước đến bên em, em cũng nhận ra tôi. Chúng tôi nhìn nhau chẳng nói nên lời, chỉ biết ấp bốn bàn tay vào nhau, mặc cho nước mắt ngày nào trào ứa.
Buổi hôm sau như trăm ngàn buổi chiều ở xứ sở này, chỉ khác buổi chiều Trường Sơn là buổi chiều bệnh viện. Trước mặt chúng tôi không phải là dòng suối tím, mà là phòng cấp cứu điều trị của bệnh viện Việt - Đức trong hòa bình.
Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế xi măng bệnh viện. Em úp mặt vào hai bàn tay gục đầu xuống gối, toàn thân rung lên như lên cơn sốt rét. Tôi nhắm mắt, lòng dạ cồn cào. Cơn khóc đang đổ ập xuống... Cơn khóc như đang cắt, đang chia hai nỗi đau nỗi nhớ đã cuộn tròn, vo lại, nay mới nức nở tuôn trào.
Chợt từ lối ra ở cửa phòng cấp cứu, có tiếng nói cười líu ríu, tiếng guốc cao gót gõ gạch hoa. Một toán y sinh trai gái thực tập hết giờ đang vui vẻ ra về. Họ đã nhìn thấy chúng tôi. Họ đi chậm lại sát đường bên kia. Những ánh mắt họ dồn sang phía chúng tôi. Một người bỗng buông ra một câu "Ô, các anh chị tóc đã muối tiêu rồi mà còn mùi mẫn nhỉ...".
Em ngẩng lên, mắt nhìn theo tốp người, quay sang tôi, nói trong nước mắt:
- Em đã cố tình lảng tránh anh... Em nghe các bác sĩ nói với nhau là các con chúng ta đều bị nhiễm chất độc da cam do bố mẹ bị nhiễm trong chiến tranh chống Mỹ. Anh Tâm ơi, hơn hai chục năm từ hôm xa anh đến nay, em chưa được khóc. Em không lấy chồng, em trốn tránh chính mình, trốn tránh anh. Em nhiều lần đến trại thương binh, nhìn anh từ xa, rồi em lại về nông trường để quên đi chính mình, để quên đi những ngày tháng cùng anh, cùng đồng đội cống hiến tuổi xuân cho đất nước. Thương tật của em, em không dám nói, mà em biết nói cùng ai, khi nông trường của em toàn là phụ nữ, cảnh ngộ như nhau. Rồi một lần, không tự dối mình được nữa, em đã đánh liều xin một người đàn ông cho em một lần làm mẹ.
Có tiếng gọi từ cửa phòng cấp cứu: "Người nhà bệnh nhân di chứng bại não đâu?".
Tiếng gọi đưa chúng tôi về với những đứa con dị dạng của mình. Mắt chúng tôi lại nhòe suốt dọc hành lang đẩy xe đưa con về phòng hồi sức...
Thời gian lại qua đi, không lâu... Tới một ngày hôm ấy, tôi nghe tin em đã qua đời. Với tôi, "Tâm Bình Phương" - cái tên đã thành của báu...
T.N.T