Em chào các bác !
Em xin góp bài thơ con cóc, cùng họa với chị sắn lùi và bác Như cùng các bác cho có khí thế hành quân !
THƠ CỦA NGƯỜI LÍNH CHỐT GỬI EM GÁI QUÊ NHÀ.
Em biết không ?
Ở trên này, mảnh đất Vị Xuyên
Nơi gọi là đầu sông, gọi là đầu ngọn gió
Nơi mỗi ngọn núi, mỗi tấc đất, ngọn cỏ
Đều gọi là biên giới Tổ Quốc thân yêu
Em biết không ?
Ở trên này, thiếu nắng thừa mưa
Thiếu đủ thứ, chỉ có đá, đá nối liền với đá
Những người lính ở chung với đá
Sống ôm đá, chết cũng ôm chặt đá
Em biết không !
Sau lưng bọn anh là con sông nhỏ
Chảy mãi về xuôi, quê hương và em dưới đó
Cứ mỗi chiều anh lại ngó theo dòng
Nhớ về em lòng cồn cào da diết.
Em biết không ?
Lính bọn anh, trên này hay lắm
Lính gầy trơ xương chỉ thấy mắt với răng
Tóc không cắt quần áo không thèm giặt
Mỗi lần cởi đồ, thấy da thịt toàn hoa.
Em biết không ?
Lính bọn anh, trên này vui lắm !
Có bộ bài, thiếu hẳn hai phần năm
Vẫn chui hầm, ngồi vung lả tả
Có thằng thua, đội cả chục cái xoong nồi.
Em biết không ?
Cứ mỗi lần sau trận đánh
Nhiều đồng đội anh đi mãi không về
Có những trận tiểu đoàn còn một đại đội
Và có lần, tiểu đội còn mỗi anh thôi.
Em biết không ?
Lính trên này, thật là nghèo lắm !
Quân phục chung nhau ba thằng một bộ
Quần dài không có, mặc quần đùi áo bông
Cứ mỗi khi hun hút cơn gió đông
Lại quặp nhau, cùng đánh đàn mồm lập cập
Em biết không ?
Tren này bọn anh chỉ thèm rau
Mỗi lần có rau tươi là mỗi lần như có tiệc
Những ngọn rau miền xuôi gửi tặng
Lên đến đây đã đổi màu, mùi , vị vì thời gian.
Em biết không ?
Trên này lính bọn anh chỉ thèm thư
Những lá thư từ mọi miền đất nước
Giúp bọn anh như được nâng thêm bước
Trong những trận đánh hay chặng đường hành quân.
Em biết không ?
Dù gian khổ, dù vất vả khó khăn
Dù cái chết luôn cận kề trước mặt
Nhưng bọn anh tay vẫn nắm chặt
Súng bên mình, bảo vệ biên giới quê hương.
Em biết không ?
Anh biết rằng, chiến tranh sẽ kết thúc
Em hãy chờ, chẳng còn bao lâu
Anh sẽ về với mẹ và với em
Cùng sum họp, với mảnh ruộng và con trâu
Người lính thành lão nông, sau khi giã từ vũ khí
Em biết không ?
...................................
Xin chân thành cảm ơn ,cảm phục Linhquany tác giả bài thơ !!
Bài thơ mang âm hưởng của cách kể chuyện ( anh kể cho em nghe ) rất mộc mạc ,gần gũi ,rễ đọc ,rễ hiểu …mà sao nó thật thà không chao chuốt …nó bộc bạch toàn bộ địa hình nơi biên giới biên cương ! nó bộc bạch điều kiện thời tiết nơi đầu sóng ngọn gió ! nó bộc bạch nỗi gian nan vất vả của người lính nằm chốt ! nó bộc bạch sự ác liệt , tàn khốc của chiến tranh …vậy mà nó vẫn nhe nhóm một chút mơ mộng, lãng mạng ,nhớ về quê hương ,nhớ về những người thân yêu nhất của mình ,trong một khoảng thời gian ngắn ngủi giữa trận đánh :
Ở trên này, mảnh đất Vị Xuyên
Nơi gọi là đầu sông, gọi là đầu ngọn gió
Ở trên này, thiếu nắng thừa mưa
Thiếu đủ thứ, chỉ có đá, đá nối liền với đá
Những người lính ở chung với đá
Sống ôm đá, chết cũng ôm chặt đá
Sau lưng bọn anh là con sông nhỏ
Chảy mãi về xuôi, quê hương và em dưới đó
Cứ mỗi chiều anh lại ngó theo dòng
Nhớ về em lòng cồn cào da diết.
Hà Dũng – Linhquany ơi !
Càng đọc thơ của em ,anh càng đẫm lệ rơi ! Chỉ có những người thật việc thật ,nhân chứng trong cuộc chiến ,trong trận đánh trên các điểm chốt này mới thấu hiểu ,mới thấm thía, khi đọc những dòng chữ này của em !! anh có một chút thắc mắc nhỏ : tại sao ? em không phải là người trong trận này mà em lại viết được những dòng chữ như trong tâm của những ngườ trong cuộc ?? phải chăng em đi cùng bọn anh từ nhiều năm nay ,từ khi còn xơ khai ,mà linh hồn của anh em đã…vào em ,để bắt cái tay em viết ra những lời của họ không
??
Lính bọn anh, trên này hay lắm
Lính gầy trơ xương chỉ thấy mắt với răng
Tóc không cắt quần áo không thèm giặt
Mỗi lần cởi đồ, thấy da thịt toàn hoa.
Chiến tranh ! ôi chiến tranh !! Thật là tàn khốc ? vẫn biết rằng trận đánh nào cũng ác liệt ? vậy mà sao ở cái nơi chỉ có ĐÁ và ĐÁ không thôi, mà hàng ngàn tấn pháo đạn chút xuống, thì thịt xương con người làm sao chịu đựng được như Đá biến thành VÔI
?
Cứ mỗi lần sau trận đánh
Nhiều đồng đội anh đi mãi không về
Có những trận tiểu đoàn còn một đại đội
Và có lần, tiểu đội còn mỗi anh thôi.
Dù có thế nào nhưng những người lính trong cuộc vẫn coi nhau hơn anh em ruột thịt ! yêu thương nhau như khúc ruột trên khúc ruột dưới …! Chẳng biết làm gì để giúp nhau ? chỉ biết nhìn nhau bằng nỗi đau kìm nén trong lòng ! chỉ mong sao linh hồn mày về với gia đình được ngụm nước lã trong mát ,được ngọn rau xanh ,được mặc ấm cùng chiếc quần dài ………..!!!!!!! Ôi !!!!! Mà không phải như thế này :
Quần dài không có, mặc quần đùi áo bông
Cứ mỗi khi hun hút cơn gió đông
Lại quặp nhau, cùng đánh đàn mồm lập cập
Trên này bọn anh chỉ thèm rau
Mỗi lần có rau tươi là mỗi lần như có tiệc
Nhưng bọn anh tay vẫn nắm chặt
Súng bên mình, bảo vệ biên giới quê hương.
Thật lòng từ trước tới nay anh chỉ có giấu kín những hình ảnh đó trong tâm anh thôi Linhquaany ạ ! chẳng bao giờ thổ lộ hay kể cà cùng ai ? dẫu biết rằng đó là sự thật ,một sự thật mà người đời ngày nay cho là “phũ phàng “. Nay đọc được những dòng thơ kể chuyện đầy súc cảm của em mà lòng anh không biết tả thế nào ? chỉ biết rằng khi anh viết hồi âm những dòng này cho em mà nước mắt anh cứ chảy như những khi anh ngồi bên những “nấm mồ không tên “ trên tại mặt trận năm xưa ….!!!
Anh không biết nói gì hơn ? chỉ bằng một lời chân tình của một người lính năm xưa là “ XIN CẢM ƠN EM “ !
Ở đoàn kết của bài thơ, nó chỉ đúng với một số anh em trong đó có anh . Ngược lại nó là NỖI ĐAU của biết bao con người là đồng đội mình khi không còn ,mãi mãi không bao giờ được chở về …..!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh biết rằng, chiến tranh sẽ kết thúc
Em hãy chờ, chẳng còn bao lâu
Anh sẽ về với mẹ và với em
Cùng sum họp, với mảnh ruộng và con trâu
Người lính thành lão nông, sau khi giã từ vũ khí