Cháu LONESOM cứ trưng bằng chứng ra xem , công lệnh của lệnh yêu cầu đánh chìm bất cứ một chiếc tàu 10.000 tấn nầy đi .
Chính trong sử đoàn 10 cũng nói là phải đến tối 21/8 mới có tin đưa về là có 3 tàu QS ở Vũng Tàu (Tài liệu Mỹ cho biết BRV thả neo tại VT vào ngày 21/8) chứ có phải trước đó hàng tháng đã có chỉ thị ngày đó tháng đó phải đánh được cái tàu đó đâu?
Chú đọc lại các trang sử đoàn 10 tại link này
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php/topic,22191.170.html sẽ thấy việc "chặn cổ sông Lòng Tàu" là 1 kế hoạch tổng thể chứ không phải là chuẩn bị để đánh riêng cái BRV này từ trước khi nó khởi hành rời cảng San Francisco như chú và chú Wanta đang cố chứng minh bằng những cơ sở lí luận không trực tiếp liên quan. Chú có thể xem bài của bác Thăng Long 69 như sau:
Chắc chắn là của Đoàn 10 ( lúc này vẫn còn tên gọi Đặc khu Rừng Sác ) vì vào thời điểm này tất cả lực lượng vũ trang trên địa bàn đều thuộc Đặc khu quân sự Rừng Sác. Trận đánh tàu bằng thủy lôi Kb ngày 23.8.1966 là trận mở đầu của đợt hoạt động quân sự kéo dài 7 ngày đã được vạch ra tại hội nghị cán bộ Đoàn 10 vào 2 ngày 2 và 3 tháng 8 năm 1966 để thực hiện mệnh lệnh của Quân ủy Miền giao nhiệm vụ đột xuất cho đơn vị vào cuối tháng 7.1966 : Chặn đứng địch trên sông Lòng Tàu. " Trận đầu tập trung phối hợp tất cả các khả năng của Đặc khu trên sông Lòng Tàu, đọan từ Phước Khánh đến Ngã Bảy ( 35 km ). Sau trận đầu phân tán từng tổ, đội liên tục tấn công địch trên sông Lòng Tàu 7 ngày". (Trích sử Đoàn 10)
Như vậy sau trận đánh chìm tàu Baton còn diễn ra các trận đánh khác trên sông Lòng Tàu là nằm trong kế hoạch quân sự đã được lên kế hoạch từ 2 tháng trước. ( Xin sửa lại là 3 tuần )
Trong cuốn sử của Đoàn 10, không hề nói 1 câu nào rằng chúng ta đã biết trước chuyện BRV sẽ chở chừng nấy thứ hàng từ trước đó hàng năm trời để mà chuyển thủy lôi vào chặn đầu như các chú đang nói, nhất là khi mãi tới cuối 1965 sang đầu 1966 các tàu Victory mới đủ điều kiện hải hành để được tái cơ cấu vào biên chế của MSTS (BRV tới tháng 2/1966 mới đủ điều kiện hải hành)
Có bản báo cáo của Phân đội thông bến số 1 (Harbor Clearance Unit ONE) trích thuật toàn bộ diễn biến công tác cứu hộ, trục vớt tàu BRV của Đội 4 để các thủ trưởng ngâm cứu. Huyphong bận nên đưa phần tiếng Anh trước rồi dịch sau nếu các thủ trưởng vẫn cần
http://www.seastory.us/hcu1/66history.html10. But the somewhat quiet existence of Harbor Clearance Unit ONE was to end on the 23rd of August. On that day the SS BATON ROUGE VICTORY was transiting the Long Tau River to Saigon with a full load of cargo consisting of tractors, automobiles, mail, and general cargo. The ship struck a mine at approximately 0900 which blew a 35' x 45' hole in the port side of the engine room and No. 3 hold. The ship flooded instantly, but the master managed to run it aground avoiding the blocking of the ever-important channel. Seven men lost their lives in the explosion.
LT DELANOY and Harbor Clearance Team FOUR were the first on the scene and quickly evaluated the situation. Meanwhile, the rest of Harbor Clearance Unit ONE was immediately deployed from Subic Bay for South Vietnam. At the site of the mining, deck cargo was quickly off-loaded but the ship couldn't be held in the moor because of strong tide and current and consequently became quite lively. LT DELANOY decided at this point to take the ship down the river to Vung Tau where salvage operations could be safely held rather than stay in a hostile area and risk blocking the much traveled channel as well.
The transit of the river went well and the BATON ROUGE VICTORY was run aground in Vung Tau Harbor. On the scene was Harbor Clearance Unit ONE en masse: The YDT-11, all four Harbor Clearance Teams, and two Light Lift Craft. The entire command was present except for one Light Lift Craft left back at Subic Bay for upkeep, repair and liaison.
Round-the-clock efforts were utilized in the operation of salvaging the BATON ROUGE VICTORY. A huge patch, weighing approximately ten tons, the maximum that could be handled by the available crane, was manufactured aboard the YDT-11 and installed in mid-September on the side of the ship, covering the large hole. The ship was then pumped out but, unfortunately, on the 22nd of the same month, the patch collapsed under the weight of the outside sea water and was rendered useless. However, four of the seven bodies of the men killed in the engine room were recovered through this effort.
Not to be discouraged, however, the Unit had a larger, stronger, and better patch built at Subic Bay. When completed, it weighed at over 50 tons and had a price tag of over $50,000. It arrived at the scene on the 22nd of November, was put in place, and the ship was again dewatered. The remaining three bodies were recovered and sixteen bulldozers were able to be recovered from the No. 3 hold after dewatering. The patch itself was the largest ever constructed in the annals of ship salvage. It was so constructed that it contained ballast tanks that could be flooded or dewatered so the patch itself could be floated or sunk as required on the job.
On the 9th of December the BATON ROUGE VICTORY was towed out of Vung Tau Harbor. However, on the 10th she suffered a collision with the SS EVER FORTUNE. One of the wires holding the huge patch to the vessel parted, the patch began to work loose in the heavy seas, and consequently, the hold and engine room flooded - once again. The vessel was again towed into Vung Tau Harbor where it was reanchored by Harbor Clearance Unit ONE forces. On the 30th of December it was again taken under tow - flooded and without a patch - and arrived safely at Singapore for repair or survey. All in all, BATON ROUGE VICTORY salvage operations took in the period from August 23rd, 1966, until December 30th, 1966. $500,000 worth of tractors were saved by the dewatering.
Theo tài liệu này (1 trong các tài liệu mà các bác HT và Wanta bảo là do Mỹ ngụy tạo để che dấu thiệt hại) thì toàn bộ đơn vị của họ đã phải tham gia chứ không riêng gì 1 đội 4.
Còn cháu nói là tất cã 45 thủy thủ đều là công nhân của hảng tàu thì , rất đơn giản cháu cứ trưng bằng cớ cho mọi người xem , ví dụ như là danh sách công hân của 45 người đó , nếu có bảng trả lương thì càng tốt , hoặc là một bằng chứng nào đó chứng tỏ ngoài 7 thủy thủ ra 38 người còn lại cũng là nhân viên của hảng tàu . Chưa nói bài hôm trước cháu cho là đến đợt kiểm tra con tàu nên mới có 38 người nhân viên kỹ thuật nầy đi theo tàu BRV để làm nhiệm vụ đo đạc gì đó , nay tàu đã chìm rồi , bọn này còn sống thì qua chuyến tiếp theo ở con tàu khác làm gì nữa ( cháu nói là chỉ sau vài tuần những người sống sót lại theo tàu BRV khác vào VN nữa ) , Bây giờ chú nhắc lại cháu có tự thấy lời cháu nói nó tự mâu thuẩn trước sau không như một không .
Chú chỉ giúp cháu xem chỗ nào cháu nói
cho là đến đợt kiểm tra con tàu nên mới có 38 người nhân viên kỹ thuật nầy đi theo tàu BRV để làm nhiệm vụ đo đạc gì đó , nay tàu đã chìm rồi , bọn này còn sống thì qua chuyến tiếp theo ở con tàu khác làm gì nữa xem ạ? Cháu chỉ nói rằng số thuyền viên sống sót sau đó vài tuần đã tiếp tục quay lại Việt Nam trên các con tàu khác chở hàng như tư cách thủy thủ. Chuyện 1 thủy thủ đang đi trên tàu này được sign off và sau đó sign on lại vào 1 tàu khác là chuyện bình thường chứ có gì lạ đâu? Ngay như điện trưởng của BRV ( ông ấy cũng chết trong hầm tàu BRV) hồi tháng 2/1966 còn là Máy trưởng của 1 tàu Victory khác chở hàng đến Đà Nẵng rồi sau đó mới được chuyển sang Baton Rouge Victory thì sao đâu mà chú bảo là BRV chìm thì "bọn này còn sống thì qua chuyến tiếp theo ở con tàu khác làm gì nữa".
Chú bảo trên tàu chỉ có 7 thủy thủ vậy chú thử cho cháu biết xem 7 người đó họ có đủ để vận hành con tàu không?
Các câu hỏi khác của chú liên quan tới con tàu, cháu nghĩ cháu đã giải thích nhiều lần:
Có lẽ mình phải nhờ Tuans hay Lonesome pốt lại tấm hình sơ đồ kích thước con tàu và kích thước các hầm hàng , vì hình nhỏ quá mình không đọc được kích thươc và dịch giúp vì mình hơi dốt tiếng Anh và qui đổi đơn vị ra mét luôn cho tiện . Cảm ơn các bạn .
Baton Rouge Victory có thông số kỹ thuật như sau:
- Trọng lượng tàu: khoảng 4420 tấn
- Trọng tải tịnh (Net Registered Tonnage) khoảng 4555 tấn.
- Trọng tải đăng kí toàn phần (Gross Registered Tonnage): 7.612 tấn
- Trọng tải: 10,850 tấn (bao gồm hàng hóa, dầu, nước, người ngợm... trên tàu)
- Lượng giãn nước thực tế 15.200 tấn
- Mớn nước 8,4 mét.
- Chiều dài: 139 m, chỗ rộng nhất trên boong: 18,6 m.
- Công suất động cơ: 5.500 sức ngựa cho phép tàu đạt vận tốc tối đa 28 km/g
Sau đây là 3 tham số phụ của tàu Victory các loại nhưng trong trường hợp BRV, nó lại rất quan trọng:
- Lượng nước dằn tàu tối đa: 3,129 tấn.
- Lượng dầu tối đa: 2,833 tấn
- Lượng nước ngọt trữ trên tàu: 300 tons
Cộng lại đã trên dưới 6200 tấn nếu mang đủ....
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php/topic,22191.150.htmlTheo chú, 1847 tấn hàng + 3129 tấn nước dằn tầu + 2800 tấn dầu + 200 tấn nước ngọt có đủ để tàu đạt mớn 8m-8,5m không ạ?
Chuyện trên BRV chở cái gì thì hiện nay mới chỉ có 1 nguồn từ phía TA mà chú bảo là "hỏi cụ Hai Nhã thì biết" - ngang với đánh đố cháu. TA thì bảo là dịch tin từ báo đài Mỹ trong khi tài liệu báo chí Mỹ hồi đó công khai hay bí mật đều không có đề cập gì đến. Chú giải thích sao?
Chú bảo trước cả năm trời người Mỹ sẽ điều 1 cái tàu chở chừng nấy tấn hàng vào cảng Sài Gòn để bù lấp chỗ thiệt hại mà theo chú là do
Như vậy với một lô tài liệu trái ngược nhau thì ta tin vào đâu , trên cơ sở gì , lọai nhựng nguồn tin nào .
Bây giờ chúng ta trở lại chổ bối cảnh tình hình Miền Đông Nam Bộ lúc bấy giờ :- Thời điểm đánh tàu là cuối giai đọan cuộc hành quân CRIMP của Mỹ đánh vào vùng bắc Củ Chi , Mỹ phát hiện nhiều địa đạo ngòai sức tưởng tượng của người Mỹ , qua cuộc hành quân Crimp nầy quân Mỹ tổn thất khá lớn , riêng xe bọc thép M113 chỉ tính ở Củ Chi đã diệt gần 100 chiếc . Như vậy người Mỹ cần thiết phải bổ xung thiết bị thất thóat để bù lại và còn chuẩn bị cho cuộc hành quân CEDAR FALL còn qui mô hơn hành quân Crimp . Ta có thể nói chở 100 chiếc M113 là chưa đáp ứng đủ nhu cầu rất cần thiết ở chiến trường . Ngòai ra số máy bay cũng bị pháo kích cháy , hư hao khá lớn . Thuốc nổ dùng để đánh địa đạo Củ Chi cũng rất cần . Ngòai ra xe ủi đất cũng rất cần thiết .
thì người Mỹ quả là tiên đoán hơn thần nên mới tính trước lịch tàu cả nửa năm để fooi tình báo ta lại "qua 1 nguồn nào đó" biết đích danh con tàu này sẽ chở chừng nấy thứ hàng.
Chúng ta có thể mạnh dạng chắc chắn rằng chuyến hàng mà BRV mang theo là tối quan trọng vì :
- Bình thường các chuyến tàu hàng khác , người Mỹ chỉ hộ tống có hai chiêc hoặc một chiếc máy bay , và hai tàu chiến . Riêng chiếc tàu nầy hộ tống đến hai chiếc máy bay quan sát , 12 chiếc máy bay trực thăng , hai chiếc tàu cắt dây mìn , còn có hai chiếc tàu chiến từ biển vào theo .
Chú đọc cái tài liệu mà chú Wanta kiếm được đi. trước lúc BRV chạm thủy lôi đã có 1 vụ phục kích ở thượng nguồn nên Mỹ họ mới điều thêm máy bay và tàu tuần tra tụ lại 1 cách bất thường như vậy đó ạ. Vụ phục kích này siwr đoàn 10 không nhắc đến, hay là chú bảo đó là do Mỹ nguỵ tạo ra?
Chú nên đến gặp thêm bác Soạn - chỉ huy đơn vị hỏa lực của Đoàn 10 lúc bấy giờ và sau này là Trung đoàn trưởng. Bác ý sẽ kể cho chú nghe nhiều điều khá lí thú đấy chú ạ.
Chú chê cháu quá tin tài liệu Mỹ tới mức mù quáng thì cháu hỏi ngược chú, trong khi chính chú nói
Chị Hà ơi ! Tìm lại tư liệu lịch sử là khó vô cùng , nhiều khi chính những nhân chứng còn nhớ không chính xác , có cái may mắn là : Còn vài cụ còn sống , chứ vài năm nữa thôi các cụ qua đời hết lấy đâu mà tìm .
thì tại sao chú lại cứ khăng khăng chuyện những gì các nhân chứng nhớ là chính xác 100% khi mà 45 năm đã qua, các cụ đều đã cao tuổi và trải qua nhiều biến cố có thể ảnh hưởng tới kí ức?
Những gì chú hỏi về tư cách thuyền viên của các thủy thủ trên BRV, cháu sẽ cố tìm cho chú (có thể là sẽ không tìm được nếu USMM hoặc MSTS họ đã vứt đi) nhưng cháu xin thưa với chú nếu 38 người đó mà là quân nhân Mỹ thì dễ gì thân nhân họ chịu im lìm khi mà CP Mỹ lờ đi cái chết của thân nhân họ? Chú cứ vào
http://thewall-usa.com/search.asp tìm những người chết trong ngày 23/8/1966 xem có bao nhiêu cái tên được ghi nhận? Tại sao vậy chú? Rồi nếu tất cả người trên tàu đều chết thì tại sao Thuyền trưởng và Máy trưởng của tàu còn bị thân nhân của 1 người chết trong hầm tàu kiện ra tòa vì thân nhân thủy thủ kia cho rằng Thuyển trưởng và máy trưởng đã không làm tròn nhiệm vụ và gây ra cái chết của thủy thủy kia vậy chú? Có ai kiện người đã chết ra tòa không ạ?
Chú vẫn khẳng định "chính lượng hơi khổng lồ do khối thuốc nổ tạo ra đó , vì nó bị vướng chiếc tàu to lớn đè phía trên , nên nó mới thổi phè ra hai bên làm cạn nước một đoạn sông ". Sao chú không tự hỏi theo cách tính sơ sơ của cháu, lượng nước ở chiều dài 16m lỗ thủng x 23m sâu x 1000m sông rộng cũng có thể lên tới hơn 170 nghìn tấn nước mà 500 kg thuốc nổ cũng có thể làm cạn nước 1 đoạn sông được thì cái con tàu mà tổng trọng lượng chỉ hơn chục ngàn tấn kia nó không tan xác pháo hay bẹp dúm dưới sức ép của thuốc nổ đi ạ? Có vô lí không khi mà thuốc nổ không làm biến dạng con tàu khi mà nổ chạm trực tiếp lại có thể tạo ra 1 luồng sóng xung kích đủ mạnh để xô cả trăm nghìn tấn nước khỏi lòng sông thế ạ? Chẳng nhẽ tàu nó lại chắc chắn như thế cơ ạ?
Về những chuyện đốt sách hay mơ ngủ mà chú nói, cháu xin thưa thế này: Hẳn chú cũng từng xem qua topic Cánh Đồng Chum mà trong đó cháu cố chứng minh cho các chú q.trung, tai_lienson, linh thong tin, minh son... về sự có thực của cái trận đánh vào các điểm cao xung quanh sân bay bảng Áng bên Lào :
http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php/topic,2214.30.html (nhoắt 1 cái đã 41 năm rồi đấy ạ). Nếu chú đọc lại link trên, chú sẽ thấy rõ ràng dù bố cháu trẻ hơn các bác Cảnh và Minh, có tài liệu đơn vị và thông tin của các bác kia giúp đỡ mà để đi được đến chỗ xác định được các chi tiết liên quan và thuyết phục được các bác ý thì còn phải điều chỉnh dữ liệu bao nhiêu lần, phối hợp và phân tích đủ hướng. Cháu từng ở trong thế bị nghi ngờ nên cháu hiểu tâm trạng của chú nhưng nếu cháu cũng nóng nảy và chủ quan duy ý chí như chú thì liệu cháu có thể "vẽ" lại trận đánh đó của bố cháu cụ thể hơn những gì mà bố cháu kể cho cháu nghe từ bao năm nay không ạ? Chắc chắn là không. Bác Cảnh và bác Minh còn được nhắc qua trong sử sách chứ trận đánh để đời đó của đơn vị bố cháu đã bị lờ lớ lơ đi luôn (
http://www.wattpad.com/77725-l%E1%BB%8Bch-s%E1%BB%AD-s%C6%B0-%C4%91o%C3%A0n-312?p=105 ) , chú có hiểu cảm giác của bố cháu và cháu không ạ? Bởi thế, cháu nghĩ chú đừng chụp cho cháu những cái mũ thế này thế kia làm gì.
Cháu mong chú hãy trả lời các câu hỏi của cháu ở các bài trước liên quan tới việc trục vớt con tàu từ đáy sông sâu 23m nước lên 1 cách thật sự logic đi thay vì cố chụp mũ cháu như thế. Chú là kỹ sư, hẳn cũng rất rành về 1 số nguyên tắc vật lý thì chuyện giải thích lẽ đâu lại khó tới mức đi chụp mũ cháu để tránh né trả lời thế, đúng không ạ?
Kính chú.