Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 06:40:30 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Ngày này 34 năm trước...  (Đọc 323543 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
smilingmen
Thành viên
*
Bài viết: 363


« Trả lời #280 vào lúc: 30 Tháng Chín, 2009, 08:30:43 pm »

Mong bác Trongc6 tiếp tục cuộc hành quân để chúng cháu được hiểu thêm không khí hào hùng thời đánh Mỹ. Nhưng kể ra tốc độ hành quân, 10 ngày/1 bài là... hơi chậm bác ạ Cheesy
Logged
con_ech_gia
Thành viên
*
Bài viết: 198



« Trả lời #281 vào lúc: 01 Tháng Mười, 2009, 12:41:56 pm »

Trích dẫn
… Còn quần đùi thì đúng là quần chính ủy. Thắt cái dải rút xong mà nó rộng thùng thình, chim chóc thoáng mát cứ như không mặc gì. Mặc cái quần đùi ấy mà đi quây bắt lợn, đảm bảo con lợn 20kg phi lọt từ ống quần này chui qua ống quần đùi kia của mình.
….
Cái quần đấy mà mặc đi hoạn lợn thì mới kinh, bác Trọng ạ! Grin
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #282 vào lúc: 01 Tháng Mười, 2009, 06:26:39 pm »

Cái quần đấy mà mặc đi hoạn lợn thì mới kinh,
-------------
Xin bái phục cái hóm của bác Ếch Già. Tôi đọc lại mà ngẩn người ra, rồi càng nghĩ càng thấy buồn cười. Càng tưởng tượng lại càng buồn cười không nhịn được. Cười một mình cứ như thằng dở hơi ấy mà không nín được, phải quay sang đọc cái khác,
Chịu bác thật đấy.
Logged

altus
Moderator
*
Bài viết: 1782



« Trả lời #283 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2009, 07:20:55 am »

Tôi nhớ lại Di chúc của Bác Hồ, trong đó Bác chả nói rằng cuộc KCCM của chúng ta nhất định thắng lợi, nhưng có thể phải kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa đấy là gì?

Dạ, bác nhớ nhầm. Cụ bảo "có thể còn kéo dài mấy năm nữa". Các bác BCT bán tín bán nghi cắt ngắn bớt lại là "có thể còn kéo dài."  Wink
Logged
anhkhoi
Thành viên
*
Bài viết: 311


« Trả lời #284 vào lúc: 02 Tháng Mười, 2009, 08:35:41 am »

Tôi nhớ lại Di chúc của Bác Hồ, trong đó Bác chả nói rằng cuộc KCCM của chúng ta nhất định thắng lợi, nhưng có thể phải kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa đấy là gì?

Dạ, bác nhớ nhầm. Cụ bảo "có thể còn kéo dài mấy năm nữa". Các bác BCT bán tín bán nghi cắt ngắn bớt lại là "có thể còn kéo dài."  Wink

Vụ "5 năm, 10 năm" không phải trong di chúc đâu các bác ạ.

"Chiến tranh có thể kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa. Hà Nội, Hải Phòng và một số thành phố, xí nghiệp có thể bị tàn phá, song nhân dân Việt Nam quyết không sợ! Không có gì quý hơn độc lập tự do."
(Trích "Lời kêu gọi đồng bào và chiến sĩ cả nước" của Hồ Chủ Tịch, ngày 17/7/1966)

Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #285 vào lúc: 07 Tháng Mười, 2009, 10:08:34 pm »

……
               Sáng hôm sau, Cả tiểu đoàn lại được tập trung ra sân kho xem văn công biểu diễn. Lần này là văn công Hà Nội, không phải văn công Trung ương. Các tiết mục thập cẩm, có cả hát chèo lẫn chầu văn. Tôi đang ngồi giữa hàng quân nghe hát, thì thấy anh Thụy lách vào ra hiệu cho tôi ra ngoài:"Mẹ cậu tới thăm đấy". Tôi xin phép anh rồi chui ra ngoài. Mẹ tôi và một thằng bạn học phổ thông đang đứng chờ. (Là một trong ba thằng tiễn tôi vào Hà Đông hôm trước. Nó không phải đi lính vì hiện đang có anh trai là bộ đội đặc công chiến đấu trong Quảng Nam).

           Mẹ tôi nói đã xin phép cấp chỉ huy, rồi dẫn tôi ra ngoài thôn. Từ đây ra ga Đồng Văn ngoài đường 1 có 5 cây số. Thằng bạn hỏi thăm biết đơn vị chúng tôi còn ở đây mấy ngày nên đưa mẹ tôi xuống thăm. Mẹ tôi cũng biết đây là lần cuối cùng có thể gặp được tôi nên không quản đường xa. Cả ba ra một cái quán nước bên đường ngồi nói chuyện. Mẹ tôi mua đủ thứ cho tôi ăn, mà tôi lại không ăn được mấy (mà hàng quà lúc đó cũng chỉ lèo tèo ít hoa quả, bánh quê và vài thứ kẹo vờ vẩn rắn như đanh thôi). Tôi biết mẹ thương tôi lắm, vì tôi là đứa có hiếu nhất nhà. Hoàn cảnh của tôi lúc ấy, nếu tôi không đi bộ đội, mà đi học nước ngoài thì vẫn được vì khi đó bố tôi là một cán bộ cao cấp trong ngành ngoại giao. Nhưng tôi không muốn bố tôi mang tiếng, ảnh hưởng đến thanh danh. Mặt khác gia đình tôi có hai anh em trai, đứa em tuổi cũng gần kề tôi.

             Trước ngày tôi nhập ngũ ít tháng, mẹ tôi đã suy nghĩ rồi bảo tôi:

           - Đằng nào thì nhà mình cũng phải góp một người cho cuộc kháng chiến Chống Mỹ cứu nước này. Con dù sao cũng có phần nhanh nhẹn hơn em con, đi bộ đội may ra cũng có thể còn sống mà trở về. Nếu con đi học nước ngoài thì chắc chắn đến năm sau nữa, em con phải vào bộ đội. Nó vốn chậm chạp, chắc không thoát khỏi cái chết.

             Tôi vui lòng nghe lời mẹ, không lấn cấn điều gì. Song, qua tâm sự của mẹ tôi, tôi cũng biết mẹ rất đau lòng. Giàu con út, khó con út. Mẹ thương em tôi cũng phải thôi. Mà ngay cả tôi, tôi cũng rất thương em. Nếu phải hy sinh một người trong nhà, thì đó sẽ là tôi.

            Tôi vào lính và ra đi thanh thản lắm. Tôi cũng có một chút cá tính. Đợt 22/12 năm ngoái, quân lực trung đoàn chấm tôi cho về làm văn thư ở Bộ tư lệnh thủ đô, vì tôi là thằng văn hay chữ tốt. (Học phổ thông, tôi nhiều năm là học sinh tiên tiến A1, A2. Năm lớp 10, tôi còn suýt đi thi học sinh giỏi văn. Điểm văn trung bình của tôi năm đó là 8,2. Tôi từng có những bài văn cô giáo cho điểm 10, được đọc trước toàn lớp). Thế  nhưng tôi đã từ chối, đơn giản vì ý nghĩ rât kiêu hùng của lớp lính thời đó: "Chết xanh cỏ, sống đỏ ngực". Đã đi lính mà không được làm thằng lính cầm súng ra trận giết giặc, lại ngồi ru rú góc văn phòng thì đời trai còn có nghĩa lý gì nữa.

           Mẹ tôi cũng biết chuyện này, nhưng không phàn nàn gì. Mẹ không muốn làm chùn bước tôi. Còn bố tôi thì nghĩ theo kiểu riêng. Năm đó đang công tác nước ngoài không về được, ông bảo mẹ tôi gửi ảnh tôi sang rồi cặm cụi thuê làm một cái ảnh to như quyển sách giáo khoa trên một tấm gỗ bọc phim. Cái ảnh là hình tôi màu sáng ở giữa với đôi mắt măng tơ mở to nhưng kiên nghị, mà xung quanh là cả một vùng tối, trông như ảnh thờ. (May mà bức ảnh không phải làm cái chức năng ấy). Sau này tôi trở về, nhận lại tấm ảnh đó từ bố tôi. Nó vẫn sáng như ngày năm đó, nước phim không hề mờ ố, đến nay vẫn vậy. Thằng con tôi học đại học rồi mà vẫn treo cái ảnh ấy của bố nó trước bàn học. Đấy là 2 thằng thanh niên của hai thế hệ đang nhìn nhau.

             Buổi trưa mẹ tôi cho tôi đi ăn phở. Gọi là phở cho oai thôi, thực ra là món bánh đa thái nhỏ, còn nước dùng là nồi nước ninh với dăm củ su hào cho ngọt. Mẹ tôi cho thêm một tí mì chính vào, thế là ngon tuyệt. Tôi chén ngon lành tới hai bát. Rồi mẹ tôi cho tiền, nhưng lần này tôi dứt khoát không nhận. Ngày cuối cùng rồi, từ mai đã trên đường hành quân, còn ở đất Bắc mấy ngày nữa mà mua với bán. Thằng bạn tôi hầu như không bắt chuyện, nó ngồi im để cho mẹ con tôi rì rầm nói chuyện.

             Đến đêm đơn vị mới lên tàu, nhưng buổi chiều tôi đã nói mẹ tôi nên ra ô-tô về Hà Nội kẻo trễ. Tôi không muốn mẹ tôi tiễn tôi vào lúc tàu chạy, sợ mẹ buồn. Mẹ tôi không khóc, nhưng lúc lên ô-tô, mẹ tôi đã kín đáo lấy khăn tay lau mắt. Tôi biết mẹ tôi buồn lắm.

             Đến đêm, tôi cùng đơn vị ra ga, lên tàu vào chiến trường. Thế là tôi đã ra đi, tôi đã đem theo cả cuộc đời của mẹ tôi mà ra trận.

     …
« Sửa lần cuối: 07 Tháng Mười, 2009, 10:30:59 pm gửi bởi Trongc6 » Logged

Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #286 vào lúc: 14 Tháng Mười, 2009, 02:52:05 pm »

        Các bác CCB thời K đặt chân lên biên giới là nổ súng ngay.

        Chiến trận liên miên, các cánh quân điều hướng này hướng khác, có chính diện, có thọc sâu vu hồi với tư thế đánh nhanh, đánh dập đầu não chỉ huy của địch, cứ như thời Giải phóng châu Âu vậy,

         Thật oanh liệt và hào hùng.

         Thời chúng tôi là "Đi lâu, đi sâu, đi đến ngày toàn thắng". Mệt mỏi và dằng dai lắm. Chuyện chiến đấu và công tác chỉ là những mấu chuyện kiểu "Chuyện thường ngày của lính". Số chiến dịch chỉ như đếm đầu ngón tay. Lúc nào cũng mong đánh lớn để "may ra tình thế có thay đổi gì không".
Quả là chuyện không có gì đặc sắc để kể.

        Tôi muốn "tụt tạt' chờ các cánh quân của Binhyen1960, của QuyenKH, của Dongdoi78 lên đường.
Logged

DuyAnh
Thành viên
*
Bài viết: 68


« Trả lời #287 vào lúc: 14 Tháng Mười, 2009, 09:47:38 pm »

……
               
             Đến đêm, tôi cùng đơn vị ra ga, lên tàu vào chiến trường. Thế là tôi đã ra đi, tôi đã đem theo cả cuộc đời của mẹ tôi mà ra trận.

     …


Em xin phép hóng hớt tí.

QSVN lại phát hiện thêm một tài năng viết văn, xúc động vô cùng.

Em thiết nghĩ có người sĩ quan huấn luyện nào đó mà in những bài hồi ký này cho những người lính thời nay được đọc thì quả thật sẽ có ý nghĩa rất lớn.
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #288 vào lúc: 22 Tháng Mười, 2009, 06:49:05 pm »

     Trong Diễn đàn này, các bác CCB chiến trường K rất đông.

      Các bác đã nêu lên thiệt thòi của CCB k khi mà chỉ gần đây xã hội mới nhắc đến, nhưng cũng chỉ nói vèo qua một cái là hết.

       Tôi rất thông cảm với các CCB ở K, vì bọn tôi cũng là lính tình nguyện quốc tế, nhưng ở chiến trường Lào nên được nhắc đến nhiều và công khai hơn.

       Hôm nay tôi nhận được một cái giấy mời của BTL Thủ đô do Thiếu tướng Phí Quốc Tuấn (Tư lệnh) ký, thay mặt Ban liên lạc Quân tình nguyên Việt Lào mời dự họp mặt truyền thống vào chủ nhật (25/10) này tổ chức tại Trung tâm Hội nghị QG Mỹ Đình.

     Trong chương trình sẽ có phần đọc thư gửi của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, có phát biểu của Lãnh đạo Thành phố Hà Nội, của Đại sứ nước CHDCND Lào, của các tướng lĩnh từng là bộ đội tình nguyện Việt-Lào. Nhất là chuyện chúng tôi sẽ được tặng Kỷ niệm chương của Bộ quốc phòng.

      Trong cái vui ấy, chạnh lòng nhớ đến các CCB chiến trường K. Không biết khi nào các bác mới được công khai nhận kỷ niệm chương của Bộ quốc phòng.

      Vài dòng chia sẽ cùng các bác.
« Sửa lần cuối: 22 Tháng Mười, 2009, 07:05:14 pm gửi bởi Trongc6 » Logged

rongxanh
Thành viên
*
Bài viết: 2085

Mơ về nơi xa lắm.


« Trả lời #289 vào lúc: 22 Tháng Mười, 2009, 08:24:33 pm »

   
       Hôm nay tôi nhận được một cái giấy mời của BTL Thủ đô do Thiếu tướng Phí Quốc Tuấn (Tư lệnh) ký, thay mặt Ban liên lạc Quân tình nguyên Việt Lào mời dự họp mặt truyền thống vào chủ nhật (25/10) này tổ chức tại Trung tâm Hội nghị QG Mỹ Đình.




Bác cho em hỏi 1 chút, vụ này là có tiêu chuẩn nào, hay tất cả các CCB chiến trường C đều đựoc mời ạ?
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM