Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 09:01:16 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Căn cứ quân sự Cam Ranh  (Đọc 530904 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #590 vào lúc: 02 Tháng Hai, 2012, 12:14:45 am »

(tiếp)

Nhìn vào bức ảnh ông dường như đã quyết định "kiểm tra" tôi, ông cho biết cũng phục vụ ở đây năm 85 với cấp bậc thiếu uý, nhưng không nhớ có tôi. Đến lượt mình, tôi cũng nghĩ mãi mà không nhớ ra ông, bao nhiêu thời gian đã trôi qua, và tất cả chúng ta đã thay đổi, cần phải suy nghĩ và không phải chỉ theo hướng tốt nhất. Sau đó tôi bắt đầu gọi ra tên một số sĩ quan Việt Nam mà tôi quen biết và chức vụ mà họ nắm giữ vào thời điểm đó, cũng như tên các vị chỉ huy của chúng tôi. Qua ánh mắt và vẻ mặt thay đổi có thể thấy rằng ông đã "nguôi giận" và đã "có thiện cảm hơn", chúng tôi xem xét bức ảnh và nhớ lại các bạn bè chung và ông bắt đầu nói về số phận tiếp theo của họ sau này. Nhìn vào bức ảnh Trang lần đầu tiên, ông đặt nó sang một bên và không nói gì. Chỉ cho ông ta bức ảnh của Hiền và địa chỉ cũ của anh ấy, mà tôi đã lưu giữ từ thời xưa, tôi nuôi một hy vọng nhỏ nhoi có thể tìm thấy anh ta, và Hiền, đến lượt mình, có thể cho tôi biết cách làm thế nào để tìm thấy Trang. Người sĩ quan, có tên Vũ nói rằng theo địa chỉ tôi hiện có, tôi không thể tìm thấy Hiền, rằng anh ta hiện đang sống ở Huế, cụ thể nơi nào thì ông ta cũng không biết, vẫn độc thân và chưa lấy vợ (điều này không có gì đáng ngạc nhiên và không hề có sự mỉa mai nào). Bá chỉ vào bức ảnh nhỏ của Trang và bắt đầu kể cho ông ta nghe câu chuyện tình yêu của tôi một cách sôi nổi. Người sĩ quan bắt đầu xem xét bức ảnh kỹ lưỡng hơn và nói điều gì đó rất nhanh bằng tiếng Việt với Bá, người như chợt tỉnh lại và nhìn tôi rất bằng lòng. Trong khi lắng nghe cuộc đối thoại diễn ra với tốc độ rất nhanh của họ, nhiều lần tôi bắt gặp từ "Kamphu" (các bạn nhớ chứ?). Kết nối nó vào cùng chuỗi logic với cái từ Trang nghe ngân vang (như là một chìa khóa mở một ngăn bộ nhớ), trong tâm trí của tôi bỗng bật lên cảnh Hiền hồi đó có nói với tôi rằng cô ấy được gửi đến Kamphu. Ngắt lời họ, tôi hỏi Bá Kamphu là gì. Bá cho biết là Vũ đã nhớ ra cô ấy, đại loại là cô sinh trưởng ở ngôi làng nhỏ Cam Phúc và đưa ra giả định rằng có thể những người thân của cô vẫn đang sống ở đây. Vũ nói rằng cô kết hôn với một chàng trai tên là Phạm, có thể tôi cũng biết vì anh ấy cũng phục vụ trong ban phục vụ chuyên gia với cấp bậc binh nhì và họ đã chuyển đi một nơi nào đó rất xa ở phía nam. Tôi nhớ là có hai anh Phạm, và hỏi: "Phạm nào, có phải cái cậu người nhỏ, mặt tròn, tính tình rất vui vẻ, cứ đùa cợt suốt ngày không ?" Vũ cười to vỗ tay xuống bàn và nói: "Đúng rồi! đúng Phạm đấy, nhưng không phải cậu Phạm này, mà là cậu Phạm cao và gầy cơ". Tôi cố gắng một cách vô ích nhằm nhớ lại hình ảnh của anh Phạm đó trong đầu mình, nhưng khi đã có chỗ bấu víu thì rất khó dừng lại và cuộc săn tìm bắt đầu. Biết rằng ngôi làng chỉ cách đây có hai mươi dặm, tôi đề nghị lái xe đến ngôi làng đó và hỏi hàng xóm xung quanh xem có tìm kiếm được thân nhân của Trang không. Vũ cũng quyết định tham gia với chúng tôi và bốn người chúng tôi (Tôi, Vũ, Ba, và người lái xe) cùng lên xe đi đến thôn Cam Phúc.

Các thôn làng ở Việt Nam trông không giống các thôn làng ở sâu trong nội địa nước Nga - một vài con phố, dọc theo phố có những ngôi nhà có khu vườn bao quanh. Trong ngôi làng Việt Nam, các ngôi nhà bé nhỏ thường nằm rải rác trong một lãnh địa khá lớn giữa các cánh đồng lúa đầy nước tưới và bạn có thể không phải lúc nào cũng nhận ra chúng bởi các triền đê hẹp.
      
Để lại tôi và tài xế trong xe, Vũ và Bá phân tán theo các hướng khác nhau mang theo mình mỗi người một bức ảnh của Trang. Sau hai giờ, tôi nghe thấy tiếng kêu và thấy Bá từ xa vẫy tay gọi tôi. Khi tôi đến gần, Bá hào hứng khoe với tôi rằng "Vũ đã tìm thấy cha và mẹ của Trang". Chúng tôi đến bên một ngôi nhà một tầng nhỏ bé nằm trong bóng râm của một khu vườn cây cối sum suê. Bước vào nhà, nơi Vũ đang chờ đợi chúng tôi, tôi thấy một cặp vợ chồng già. Họ nhìn tôi một cách cảnh giác. Tôi cảm thấy lúng túng, cảm giác được một câu hỏi câm lặng, có thể đọc được trong mắt họ: "Anh tìm kiếm gì ở đây hả con người ngoại quốc xa lạ kia?" Người đàn ông đưa tay ra và mời ngồi vào chiếc bàn trên đó có đặt bức ảnh của Trang. Người phụ nữ mang trà xanh ra mời mọi người. Họ nói rằng cô gái trong bức ảnh là con gái họ. Tôi ráng chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận, và cho họ biết, trong thời gian phục vụ tại đây, tôi đã gặp cô ấy và tôi với Trang là những người bạn thân thiết và tôi muốn thăm lại cô ấy. Cha mẹ cô cho biết Trang hiện đang sống với chồng và hai con - một con trai và một con gái - ở tỉnh Cà Mau, phía cực Nam Việt Nam. Họ lấy ra một bức ảnh "còn mới" cách đây 5 năm, trong đó có hình cô với người chồng tên Phạm. Nhìn vào bức ảnh, tôi không thể tìm thấy bất kỳ một nét quen thuộc nào với tôi cả ở cô và anh ấy. Từ trong bức ảnh những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đang nhìn tôi. Hình ảnh người phụ nữ không có gì gắn với hình bóng đẹp đẽ được giữ gìn trong tâm trí của tôi, mặc dù tôi hiểu rằng với độ tuổi bây giờ tất cả chúng ta đều đã thay đổi.
  
Nhìn thấy sự hoài nghi trên khuôn mặt của tôi, cha mẹ cô đề nghi nối liên lạc và nói chuyện với Trang qua điện thoại. Nói chuyện với cô một mình, quả tình tôi không dám. Tiếng Việt của tôi không tốt như trước đây, đã 22 năm qua, không có bất kỳ cơ hội thực hành ngôn ngữ nào, khi  nghe mà không thấy được biểu hiện của gương mặt sống động, chỉ trên điện thoại, đối với tôi, đang ở trong cơn rối loạn tâm thần trước sự hiện diện của cha mẹ cô, về mặt thể chất đó là điều không thể. Họ quay số của cô và Bá cầm ống nói. Sau khi nói chuyện với cô, anh nói với tôi rằng cô ấy không tin. Anh ta truyền đạt lại cho tôi: "Shamil ư? Từ chính nước Nga sao? Không thể như thế được. Đây là một hành động khiêu khích" (Tại sao cô nói từ đó, sau này trong quá trình diễn biến sự việc, các bạn sẽ hiểu). Sau đó, cha cô cầm ống nghe, ông một chốc lại quay về hướng tôi, có lẽ để giải thích với cô con gái rằng "đúng, anh ta đang ngồi đối diện với cha đây và anh ta có bức ảnh của con". Sau khi hoàn thành cuộc trò chuyện với cô, ông chuyển lời cô ấy rằng cô muốn nhìn thấy tôi, nếu tôi có thể sắp xếp. Bá đã tìm thấy địa chỉ nơi cô cư trú. Trong quá trình trò chuyện, tất cả đều đi đến kết luận rằng tự bản thân tôi không thể tìm ra cô ấy và họ đề nghị Khoa, người anh trai lớn của cô đi theo làm người đồng hành-dẫn đường, người đã đi xe máy đến từ lúc nào không biết. Nhận thấy một chút láu lỉnh kiểu phương đông trong mong muốn của cha mẹ cô để anh trai có cơ hội gặp gỡ với em gái của mình, tôi không hề băn khoăn, đồng ý trả tất cả các chi phí đi lại, hơn thế nữa tương lai sau này cho thấy rằng tôi không nhầm và không có anh ta có lẽ tôi sẽ khó mà tìm thấy cô ấy. Bá khẩn khoản đề nghị tôi mang cậu ta theo, nhưng điều này không có ý nghĩa, vì ngày mai ở Sài Gòn tôi đã phải tìm một hướng dẫn viên khác rồi.

Trở lại Nha Trang, tôi mua một vé máy bay cho Khoa đi Sài Gòn trên cùng một chuyến bay với tôi theo lịch sẽ phải khởi hành vào ngày 23. Tôi mua cả quà tặng cho gia đình Trang. Vào buổi tối Bá gọi điện cho tôi kể rằng ông đã nói với đoàn khách du lịch của chúng tôi rằng dẫu sao tôi cũng đã tìm thấy Trang, chuyện đó gây ra một cơn phấn khích tràn đầy niềm hân hoan, và tôi hiểu các đồng bào túy lúy của tôi đã nâng cốc chúc mừng tôi với lời chúc "người Nga khôngbao giờ đầu hàng!" (theo lời Bá). Thành thật mà nói, mặc dù tôi không phải là người dân tộc Nga, nhưng quỷ tha ma bắt nó đi, tôi vẫn vô cùng hãnh diện khi được nghe như vậy.
........
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Hai, 2012, 12:36:42 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #591 vào lúc: 02 Tháng Hai, 2012, 12:04:49 pm »

(tiếp)

Về đến khách sạn, tôi lấy từ tủ lạnh ra chai vodka Smirnoff, mua ở cửa hàng miễn thuế, và uống "theo kiểu chúng tôi", như thường nói, vì những cảm xúc tràn đầy và ký ức như những lằn roi liên tiếp quất xuống. Các sự kiện trong ngày vừa qua là nhiên liệu cho cỗ máy "phân tích của trí não". Các chuỗi sự kiện trùng hợp thật quá khó tin. Cuộc gặp gỡ tình cờ với viên sỹ quan, xuất hiện đúng thời điểm và đúng chỗ - cùng phục vụ với tôi trong thời kỳ đó - ngẫu nhiên ông ta nhớ ra cô - ông ấy đã đặt ra giả định về nơi ở của cha mẹ cô - tình cờ mà ta đã tìm thấy cha mẹ cô ... Nhưng tấm ảnh cha mẹ cô có dường như lại không phải là cô. Đơn giản là có một số người cho rằng người tôi đang tìm kiếm - chính là con gái của họ. Và đột nhiên có vẻ  đây là một vụ áp phe với một người nước ngoài đa cảm đang tìm kiếm xyz ... trong cuộc phiêu lưu của anh ta. Tôi vẫn không thể tin đến cùng vào thực tế những gì vừa diễn ra. Nói chung, sau khi pha chế rượu vodka với ly cocktail đầy nghi ngờ này, tôi uống cạn một hơi, rồi phó mình cho dòng xoáy sự kiện, đào bới trong đó để tìm kiếm lời giải thích cho những gì đang xảy ra, việc đó thật là vô nghĩa.

Sáng hôm sau, gặp Khoa tại sân bay Cam Ranh, rồi chúng tôi cất cánh lúc 8:00 cùng anh ta đi Sài Gòn. Khi đến nơi, đón chúng tôi là một cô gái có tên gọi gợi tới kỳ nghỉ lễ mùa xuân - cô Mai, người luôn luôn líu lo như chim hót những câu văn thường trực kể từ khi kết thúc chuyến bay, dù cô phát âm một cách khó khăn tên họ của tôi "Tôi vui mừng chào đón ngài, thưa ngài Galyautdinov tại Paris của phương Đông - như người ta thường gọi thủ phủ của miền Nam Việt Nam. Bây giờ chúng ta sẽ có một chuyến tham quan theo chương trình, kế hoạch ngày mai của chúng ta là đi thăm đồng bằng sông Cửu Long .... "

Tôi: "Dừng lại! Stop! Stop! Tất cả đã thay đổi. Đây là Khoa anh trai của Trang", và tóm tắt toàn bộ câu chuyện. Cô nàng, nói theo ngôn ngữ xì tin, bị "choáng". Khoa chỉ dẫn cho người lái xe lộ trình tuyến đường đi Cà Mau và chúng tôi đi đến kết luận rằng một ngày đi đến đó và quay trở về là không thể. Anh lái xe lúc đầu không hiểu tại sao anh ta phải đi đến tận Cà Mau và ngủ đêm lại đó, thẳng thừng từ chối không đi vì sáng hôm sau anh ta phải trả xe Jeep lại cho bà chủ. Cô Mai, mặc dù bản thân rất mong muốn tham gia vào sự kiện bất thường này, không thể đi với chúng tôi bởi vì cô không biết phải gửi con nhỏ cho ai trông giúp.

Nhìn chung, chúng tôi đã mất đứt bốn giờ đồng hồ để tìm kiếm ô tô, tìm người giữ trẻ, hoặc thông dịch viên. Không có tài xế hoặc thông dịch viên không thể đi Cà Mau được. Họ cố gắng giải thích cho tôi hiểu rằng đây là vùng rất xa và hoang vu mà ngay những người Việt Nam, dù đã sống toàn bộ cuộc đời mình ở miền Nam, cũng có thể chẳng bao giờ đi đến đấy. Mặc dù, theo tiêu chuẩn Nga 400 km không phải là khoảng cách có ý nghĩa gì và theo khái niệm của tôi, vượt qua quãng đường ấy chỉ ba hoặc bốn giờ là cùng.

Người lái xe, cuối cùng bất ngờ đồng ý, sau khi được Khoa cho biết anh ta đang có cơ hội tham gia vào một công việc vô cùng tình nghĩa,  và sau khi biết được tổng mức thù lao cho anh. Cô Mai không tìm được người giữ trẻ cho con nhỏ của cô ấy, và đã tìm một thông dịch viên thay thế. Đâm về khách sạn, tôi tắm rửa, thay quần áo, mang theo những đồ nhẹ và vật dụng tối thiểu, nhẹ dạ để lại bộ sạc cho máy quay video của mình vì nghĩ rằng hai cặp pin sạc đầy đã đủ rồi.
.........
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Hai, 2012, 12:38:53 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #592 vào lúc: 02 Tháng Hai, 2012, 01:50:01 pm »

(tiếp)

Ở vùng ngoại ô của thành phố lúc 13 giờ 30, trên đường đi chúng tôi đón người phiên dịch thay thế, anh ta tự giới thiệu mình và yêu cầu gọi tên anh bằng tiếng Nga là Sasha. Chúng tôi đi xe mất đến 10 giờ! Và tôi hiểu tại sao. Trên đường đi quá nhiều xe máy, người đi xe đạp và các điểm dân cư nơi người dân đi tứ tung ngang dọc trên các con đường và giới hạn tốc độ tối đa không quá 60 km / h. Sasha suốt dọc đường toàn kể về nước Nga và Kazakhstan, nơi ông từng sống và học tập. Còn tôi thì nói về Việt Nam, nói về tất cả những gì tôi biết về lịch sử và văn hóa của đất nước này.

Trang gần như từng giờ gọi điện cho chúng tôi, tinh chỉnh vị trí của chúng tôi, lo lắng cho chúng tôi có thông cảm với hoàn cảnh thực tế được hay không, cô ấy quan tâm đến Sasha hơn là tôi xem anh ta có được ăn uống đầy đủ không. Qua sông Hậu chúng tôi đi bằng phà. Trên đường đi mỗi chốc lại phải tránh người qua đường và điều chỉnh tuyến đường đi tiếp theo của chúng tôi. Có vẻ như Khoa sau năm năm đã phần nào quên đường.

Trời đã tối. Đèn pha trước của xe hơi soi rọi con đường trong bóng tối. Chúng tôi chìm vào bóng đêm lúc nào không hay. Tôi bị say xe và mơ màng thiếp đi, ảnh hưởng của một đêm mất ngủ và sự  căng thẳng tinh thần ... Một tiếng gõ vào cửa kính xe hơi, cánh cửa xe mở rộng và cánh tay của một ai đó kéo tôi ra khỏi xe và lắc mạnh. Và sau đó tôi đột nhiên nhận ra Phạm. Đúng rồi! Từ sâu thẳm bên trong trí nhớ của mình đột nhiên hiện ra các đường nét quen thuộc của khuôn mặt của chàng thanh niên hồi ấy - Phạm. Chính là anh ấy! Mối nghi ngờ cuối cùng đã được xua tan. Hình ảnh hai chiều bằng phẳng của tấm ảnh không thể truyền đạt nổi nét mặt của một người đang sống, mặc dù đã thay đổi sau 22 năm. Anh ta bóp chặt tay tôi, lặp đi lặp lại "Shamil! Shamil !" Anh ta ôm chặt nách tôi và cố gắng nâng cái thân thể nặng đến 90 kg của tôi lên. Đối với một người miền Nam, tầm vóc ông khá cao, thậm chí còn cao hơn tôi một chút. Cùng với Phạm đi đón chúng tôi là con trai của anh ấy, cậu tên là Hà. Hóa ra đường đã hết và chúng tôi phải chuyển xuống một chiếc tam bản (xuồng máy), và tiếp tục cuộc hành trình của mình qua các sông đào và các con kênh. Tỉnh Cà Mau, nằm ở phía nam của Việt Nam, là cực đông nam của lục địa Á-Âu, mũi đất nhô ra của nó chia tách Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Đến đường xích đạo chỉ còn 200 dặm, gần trong gang tấc. Tôi đã tìm thấy cô ấy ở nơi tận cùng thế giới, gần như đúng theo nghĩa đen của câu này.


Sasha - người phiên dịch.


Shamil.

PS: câu chuyện này từng được đăng trên site nhat-nam.ru năm 2008, trước hết là từ 2007 trên forum về trung đoàn không quân 169 của các CCB Nga tại Cam Ranh, trước khi tác giả chuyển nó cho site clubadmiral.ru vào năm 2011, và cũng đã từng phát trên đài phát thanh Việt Nam nhưng không thật đầy đủ.

.........
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #593 vào lúc: 02 Tháng Hai, 2012, 05:57:17 pm »

(tiếp)

Tại lề đường có một túp lều, mà người chủ nhà đã đồng ý cho gửi lại xe hơi và người lái xe. Nhưng Sơn, dù mệt mỏi, vẫn muốn tiếp tục cuộc hành trình với chúng tôi. Trong suốt mười giờ giao tiếp trên đường đi,giữa  chúng tôi đã thiết lập mối quan hệ thân thiện, và tôi thấy anh ta đã tò mò thế nào về câu chuyện này - anh ta muốn thấy đoạn kết có hậu của một câu chuyện tuyệt vời. Trước cuộc gặp gỡ của tôi với Trang còn hơn một giờ đi nữa. Bấy giờ đã là 12:00 giờ đêm.

Ngồi vào thuyền, chúng tôi trôi trong một thế giới u ám. Bầu trời màu đen thẫm ánh xanh. Qua những tán lá cây đan dệt vào nhau trên đầu ta có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng phương Nam, phản chiếu xuống mặt nước êm đềm, tạo nên một đường hầm được soi sáng. Đó là một vẻ đẹp mê hồn, như thể trong vũ trụ: chúng tôi bơi qua những túp lều đứng cô độc, thắp sáng bên trong bằng một loại ánh sáng trắng, như thể bơi ngang các hành tinh, nơi trôi chảy nhịp đời khoan thai đều đặn của các cư dân thuộc nền văn minh của chúng, dường như không thay đổi trong hàng thiên niên kỷ. Bị cuốn đi trong khung cảnh cổ tích của thực tại vây quanh, tôi chìm sâu vào trong suy nghĩ về những thăng trầm của số phận và nghĩ rằng bây giờ dòng nước của con sông này đang dẫn tôi đến với Trang, như thể bàn tay của Thiên Chúa hay đức Allah dẫn dụ tôi đi... hoặc giả như đang dẫn dắt một người nào khác đến đấy?... thật là kẻ tội lỗi, nếu tôi không tin vào điều này hoặc điều kia.

Hà, ngồi ở đuôi thuyền, rút ra chiếc đèn pin từ bóng tối đen đặc soi và truyền lệnh điều khiển con thuyền vào các chỗ lượn và ngả quẹo nơi giao nhau của các con kênh mà chỉ mình cậu biết. Theo tiếng rồ đột ngột rồi tắt lịm của động cơ và theo đám đông những người đi đón trên bờ, đang đứng thành dãy trong ánh sáng của những ngọn đèn đốt sáng rực, tôi nhận ra rằng con đường dẫn đến cuộc gặp gỡ của chúng tôi kéo dài đằng đẵng 22 năm nay đã kết thúc. Mắt tôi lướt theo tìm kiếm những bóng người, cảm giác được hình dáng của họ. Cái nhìn của chúng tôi, đang đi tìm kiếm nhau, chợt gặp nhau....Trong phút chốc chân cô khuỵu xuống bất ngờ như quá tải bởi dòng thác những kỷ niệm đổ xuống dồn dập, ý thức đã rời khỏi cơ thể cô ấy. Mệt mỏi vì nghi ngờ và kiệt sức vì lo nghĩ qua một đêm mất ngủ, Trang không chịu nổi trạng thái căng thẳng suốt hai ngày chờ đợi cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Tôi hốt hoảng vì phản ứng của cô ấy đối với cuộc gặp gỡ. Những người dân (hàng xóm và họ hàng), đang đứng bên cạnh, vội vã đưa cô vào nhà và đặt cô nằm xuống tấm phản (như chiếc ghế dài). Chúng tôi, bước ra khỏi thuyền, nhanh chóng đi theo. Mọi thứ xảy ra hệt như trong một bộ phim nào đó, khán giả và người tham gia cùng một lúc là tôi.

Đó là chuyện cực kỳ bất thường, bởi vì sự biểu hiện ra bên ngoài cảm xúc của những con người Việt Nam, ngay cả lúc tốt nhất, thường gây nên một sự hiểu lầm. Người đàn ông không giữ được thể diện trong mọi tình huống, là người đáng khinh. Về sau này một chút, dường như tôi mới vỡ lẽ ra Trang không hoàn toàn khỏe mạnh. Lao động nặng nhọc của người nông dân tại Việt Nam không phù hợp với phụ nữ. Bây giờ tôi thấy khó mà tìm được từ ngữ mô tả nổi trạng thái của tôi lúc ấy, tất cả như trong sương mờ. Sự xa lạ siêu thoát giống như một phản ứng bảo vệ của trạng thái tâm lý. Mọi thứ là những mảnh vỡ rời. Vẻ tất bật trong ngôi nhà toàn người lạ đang nói với tôi những điều không hiểu được, những cú vỗ lưng và vai không ngừng, khuôn mặt trắng bệch như sáp của Trang, nước mắt của những người phụ nữ. Và tôi phải kiềm chế bản thân mình, bởi vì các quy tắc của nghi thức và nguyên tắc bên trong đạo đức phương đông không cho phép tôi tỏ ra một dấu hiệu quan tâm nào đến người vợ khi có mặt một người đàn ông - một người chồng - anh Phạm và quan trọng nhất là những người vô tội, sao cho không xúc phạm niềm tự ái của họ. Một trong những nguyên tắc của phương Đông "lễ phép và tương kính lẫn nhau là trước hết". Phải hiểu nghĩa vụ và hiến dâng cho nó chính bản thân mình. Về phần anh ấy đã có sự hiểu biết những gì đã xảy ra, có sự tôn trọng tình cảm của hai con người từng gắn bó với nhau thời xa xưa, lòng quan tâm đến con người gần gụi với anh ấy. Đó chắc chắn là điều chúng ta đáng phải học hỏi ở những con người Việt Nam, đó là sự rộng lượng và khoan dung đối với những người xung quanh mình. Anh ấy rất chân thành mừng rỡ bởi cuộc hội ngộ của chúng tôi.

Tôi đã được hộ tống đến nhà tắm, nơi tôi được tắm rửa sạch bụi đường và đã có thể đưa những suy nghĩ và cảm xúc của mình trở lại trật tự. Mặc dù đó không thể gọi là nhà tắm, theo nghĩa mà chúng tôi quen gọi. Một tấm rèm quây lại một khu vực trong nhà bếp với một lỗ thoát nước trên sàn nhà, vài lu nước và một cái xô mà tôi dùng để tắm rửa sạch sẽ. Thay vì khăn tắm lớn là một tấm khăn bông.

Ngôi nhà được chia thành ba phần - phòng khách, phòng ngủ và kho chứa đồ. Cảnh tượng trong nhà, phải nói là rất nghèo nàn; hai rương dài đồ gỗ, tủ quần áo, một tủ bàn có chỗ đặt chiếc máy vô tuyến truyền hình, một cái bàn và những chiếc ghế dài. Trên các bức tường là các tấm áp phích in hình các nghệ sĩ Việt Nam và quảng cáo đồ nội thất. Trang lẩn tránh trong nhà bếp, nơi cô đang bận rộn với những phụ nữ khác. Trong những phút đầu tiên, cô cố gắng tránh tôi, có lẽ cô cảm thấy xấu hổ vì việc đã ngất đi, và có thể vì sự nhút nhát vốn ẩn chứa bên trong người phụ nữ Việt Nam. Phụ nữ Việt Nam cực kỳ khiêm tốn và nhút nhát. Sau màn nghỉ tay hút thuốc theo "truyền thống" của phái nam, trong lúc chờ đợi đồ ăn, chúng tôi ngồi vào bàn. Tôi trao cho Trang, Phạm, con gái Tú và con trai Hà quà tặng mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Như Sasha-người phiên dịch nói với tôi sau này, Trang la mắng anh ta rất dữ: "tại sao, người ta nói, cậu "gà" cho ông ấy cách mua quà tặng, ông ấy có thể nghĩ rằng chúng tôi mời ông ấy đến thăm để nhận quà". Sasha đã đáp lại rất đúng rằng "anh không biết và Shamil đã mua quà tặng khi còn ở Nha Trang, trước khi chúng tôi quen nhau". Thật cảm động.    
 

Làm khách, từ trái sang phải: Trang, Shamil, Phạm, thứ 5 là lái xe Sơn, sau đó là một hàng xóm (có thể là thế), anh trai cả Khoa, em trai. con trai của em trai, phía trước họ là bà mẹ của anh Phạm.
.......
« Sửa lần cuối: 03 Tháng Hai, 2012, 12:02:15 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #594 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2012, 12:04:47 am »

(tiếp)

Ngồi tại bàn có anh trai và em trai của Trang, mẹ của Phạm (mẹ chồng!), người lái xe tên Sơn, phiên dịch Sasha và một vài người hàng xóm định kỳ thay đổi nhau mỗi lúc cho đến khi trời sáng để sang xem mặt tôi. Tôi hiểu rằng sự đánh giá gia đình anh Phạm đã lớn lên đáng kể trong mắt họ. Trên bàn là gà chiên, trứng chiên, tôm chiên dầu, khoai tây nấu (thực phẩm phi truyền thống đối với người miền Nam (đó không phải là khoai sọ hay khoai lang), bởi vì ở miền Nam nó không phát triển được, nó thường được nhập khẩu từ các vùng khí hậu ôn đới miền Bắc), trái cây, trên chiếc đĩa được Phạm đẩy sang phía tôi có một trái táo đã cắt thành từng miếng (một trái cây kỳ lạ đối với Việt Nam) và bia đá. Trong tôi dấy lên một mối nghi ngờ rằng thực đơn đã được chuẩn bị theo lời khuyến nghị của Sasha đưa ra cho Trang qua điện thoại trên đường ở đây. Có vẻ như để chuẩn bị bàn ăn thế này, họ đã phải đi chợ. Tôi nhớ đến một so sánh mà Sasha dẫn ra, người giống như một "chuyên gia" trong quan hệ Nga-Việt khi nói rằng ở đây người ta "giết một con gà đãi khách cũng giống như bạn làm thịt một con cừu ở Nga" (nhiều khả năng, anh ta nói điều đó, do ảnh hưởng bởi hai năm sống ở Kazakhstan hơn là ở Nga). Nói chung, rõ ràng là ngân sách gia đình của họ khi tiếp khách nước ngoài sẽ bị thâm hụt. Họ luôn luôn tiếp khoai tây cho tôi, mà tôi đã cố gắng không ăn, bởi vì tôi không thích nó, và họ ngạc nhiên tự hỏi tại sao tôi không ăn.

Ngược lên phía trước một chút, trong chủ đề tôi sẽ kể cho bạn biết làm thế nào mà vào buổi sáng, Phạm đã đưa cho tôi một ly sữa ngọt. Khi tôi hỏi tại sao lại là sữa ngọt, Phạm nhắc tôi nhớ rằng khi tôi cùng với anh ta phục vụ tại Cam Ranh, chúng tôi (người lenso) vừa ra khỏi phòng ăn vừa nhai lúc thì táo, lúc thì quả trứng, hoặc tu sữa đặc. Thời đó, đối với tiêu chuẩn thực phẩm cho người phục vụ ở vùng nhiệt đới, người ta phát sữa, kiểu như bồi dưỡng cho những công việc nguy hiểm, mỗi ngày một bình sữa đặc. Chúng tôi đã thêm nó vào cháo ngũ cốc, vào súp, vào bơ, nhưng vẫn còn rất nhiều mà chúng tôi thường đổi lấy hoặc vodka hoặc thuốc lá, và đôi khi vì lòng tốt cho những người anh em đang cầm súng. Vì vậy, theo sự hiểu biết của họ - người Nga (Russkii) phải ăn như vậy? - Khoai tây và sữa (đó là lý do vì sao ngọt!)

Nhưng chúng ta hãy trở lại bàn ăn. Sasha, đỡ lấy ly bia đá của tôi, khuyên tôi không dùng nó, và yêu cầu rót cho tôi một ly khác, lo lắng cho những hậu quả có thể xảy ra với cái dạ dày chưa qua thử thách của tôi. Điều đó làm tổn thương Phạm và anh cho biết nước đá làm từ nước mưa. Có lẽ tôi hơi quá chi tiết khi mô tả tất cả, tôi chỉ muốn truyền tải không khí tinh thần ấm áp và sự chăm sóc chân thành bao quanh tôi.

Cuộc trò chuyện diễn ra theo các chủ đề khác nhau: mối quan hệ giữa các dân tộc và các nền văn hóa, về cuộc sống của mình, về con cái, chúng tôi cùng Phạm nhớ lại thời phục vụ của chúng tôi và các bạn bè chung, về người Mỹ (tôi không thích người Mỹ và ở đây chúng tôi tìm thấy một ngôn ngữ chung, như người ta nói, thấm vào xương tủy của họ). Tôi đã ở Hoa Kỳ, đã học tập ở đó, vì vậy tôi có thể đánh giá thói đạo đức giả của họ không phải là tin đồn. Sự tự tin cực đoan vào tính đúng đắn của họ trên toàn cầu, như chiếc kẹo cao su bị mắc kẹt trong miệng của chính mình. Vì vậy, có cái để chê cười sự "ngu ngốc" của người Mỹ (cười sự "ngớ ngẩn" của họ có nghĩa là stupid theo tiếng Anh) không tệ hơn Mikhail Zadornov, nói chung, các chủ đề của cuộc trò chuyện rất khác nhau và không giống như của chúng ta.

Tôi chỉ muốn nhận xét rằng những người có mặt hiện tại nằm trong đa số người Việt Nam, mặc dù họ được giáo dục ít, nhưng ta có thể cảm thấy rằng họ có văn hóa cao, đại diện cho một nền văn minh cổ đại được tính không chỉ một ngàn năm. Không ai trong số họ bày tỏ sự quan tâm không lành mạnh đến của cải vật chất của tôi, không ai có câu hỏi "Tôi kiếm được bao nhiêu? Tôi có bao nhiêu nhà hoặc bao nhiêu xe hơi? " v.v..., không có sự tò mò loanh quanh trục lợi như kiểu "anh ta sẽ có ích gì cho tôi?", nếu như có điều đó xuất hiện trên bàn ăn của chúng tôi.

Trong trò chuyện, người Việt Nam hiếm khi trình bày suy nghĩ của họ một cách thẳng thắn. Đó sẽ là biểu hiện của sự thiếu tế nhị và tinh tế. Họ luôn nói rất hình tượng và văn hoa. Người Việt Nam khác với cách chúng ta suy nghĩ và ý kiến của họ không phải luôn luôn phù hợp với thế giới quan của chúng ta. Và tôi đã phải căng não ra, để thể hiện những lời nói của mình trong một hình thức xứng đáng với nội dung cuộc hội thoại. Nếu tôi xoay sở thành công với một cách nói đẹp hay diễn tả thành công một vấn đề rắc rối, họ gật đầu trong im lặng, như thể tán thưởng vẻ đẹp trong những từ ngữ được chọn của tôi. Nhưng tôi nghi ngờ rằng Sasha "chơi" bên phía tôi. Anh ta, phải nói rằng, có khó khăn hơn tất cả chúng tôi vì anh phải dịch cho cả hai phía và không có phút nào im lặng. Tôi cảm thấy như người bay đến từ một hành tinh khác, còn tất cả xung quanh tôi là đại diện của một nền văn minh cổ xưa chưa từng thấy. Sasha nói rằng một người đàn ông da trắng ở những nơi này người ta chưa gặp, chúng tôi ở xa những con đường mòn của khách du lịch, và rằng "bạn đã đến thăm họ, thể hiện sự tôn trọng họ với sự quan tâm của bạn, như hồng ân đưa xuống từ trên trời" (tuy nhiên, trên thực tế tôi đã thay đổi một từ trong câu diễn đạt "điều chỉnh chính sách", để không cố đạt lấy vòng nguyệt quế của người nhà trời, quan trọng nhất là ý nghĩa của lời dịch phải sát ý nguyên bản). Và nếu không phải tôi, mà ông ta đến đây - trong cái góc nhỏ bị Chúa trời quên lãng, góc bé nhỏ thiên đường của châu lục này - chẳng để làm gì và ông ta sẽ không đến.

Tôi cố gắng để phân chia đồng đều sự quan tâm của mình đối với tất cả mọi người tham gia, không phân biệt Trang hay là ai, và như có thể, tách mình khỏi cô ấy trước mọi người - tôi đã đến và đi, còn cô sẽ sống ở đây. Ở lại một mình với cô ấy để giải thích, đó là điều không thể. Đôi khi Trang kín đáo chạm nhẹ bàn tay vào tôi, như thể sợ rằng tôi là một ảo ảnh, và bóng ma của tôi giờ đây sẽ nhanh chóng biến mất vào không trung.

Tại một thời điểm, cuộc nói chuyện đều đặn của chúng tôi bỗng chuyển thành một cuộc tranh luận kịch liệt vì một điều gì đó. Tất cả mọi người đã nói chuyện rất tình cảm, Phạm mặt mũi đã đỏ lên và nói cái gì đó rất hào hứng. Sasha đột ngột phát biểu đáp lại gay gắt và cuộc tranh chấp ngưng lại, tất cả liếc xéo sang tôi. Khi tôi hỏi anh ta họ đang nói những gì vậy, Sasha nói với tôi không được lịch sự lắm, "tôi sẽ nói với anh sau". Tôi lại trở về, như người ta nói, trong tình trạng "mù mờ". Sự thật, sau đó tất cả mọi người làm ra vẻ không có gì xảy ra. Hồi đó, tôi cũng không cho nó ý nghĩa gì đặc biệt và chỉ một năm sau cuộc gặp gỡ của chúng tôi, tôi mới hiểu ra được nhiều điều.
    
Tới 4:00 giờ các vị khách và hàng xóm giải tán, chỉ còn lại những người thân trong nhà. Tài xế Sơn gần như bị tôi bắt đi ngủ, bởi vì anh ta mải thích thú tham gia cuộc trò chuyện và không muốn đi ngủ, mà tôi thì đã lên kế hoạch ra đi lúc 8 giờ và chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài để trở lại Sài Gòn. Ai trong chúng tôi cũng cần phải quan tâm đến an toàn. Từ lúc nào đó không ai để ý và cũng không nói lời tạm biệt cô con gái tên Tú đã ra khỏi nhà. Tôi lấy làm tiếc không kịp chụp ảnh cho cháu (kế hoạch chụp ảnh được sắp xếp vào buổi sáng, khi bình minh), mặc dù thực ra tôi cũng đã quay video được một số cảnh. Tôi được giải thích rằng Tú đã đi ra thành phố Cà Mau, vì buổi sáng cháu phải bắt đầu tiết học tại trường học nơi người ta dạy sử dụng vi tính.
.........
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #595 vào lúc: 04 Tháng Hai, 2012, 07:34:14 pm »

(tiếp)

Rất tai hại là việc tôi lắp cả hai cục pin vào máy quay video. Tôi không tính đến độ ẩm cao ở khu vực phía nam này, tất cả các tiếp điểm nhanh chóng bị oxy hóa, góp phần xả pin rất nhanh. Vậy mà tôi lại đang muốn quay video, khi chúng tôi trở lại đường về qua các con sông và các con kênh vào buổi sáng! Nhưng pin trong máy ảnh vẫn còn "sống". Chúng tôi ngồi trên hàng hiên của ngôi nhà để nói chuyện (thương cho Sasha, chúng tôi đã không cho cậu ấy được một giấc ngủ ngắn) cho đến bình minh. Bây giờ, theo nghi thức, khi không có người lạ tôi có thể hỏi họ về điều kiện sống của họ, và họ đã như là những người thân yêu và gần gũi để có thể chia sẻ với tôi gánh nặng và các vấn đề của họ.

Người Việt có lòng tự trọng và họ thường không chấp nhận chia sẻ nỗi đau buồn của mình với người lạ, khi cố gắng khơi dậy ở họ những điều than van đáng tiếc. Họ chỉ có thể cho phép điều đó với các thành viên trong gia đình. Rên rỉ và than phiền về cuộc sống là đặc tính cố hữu của chúng ta hơn là của họ. Điều này một phần được giải thích bởi thực tế là trong Phật giáo, khi người ta thể hiện sự thông cảm với người thân, bạn sẽ gánh lấy một phần nghiệp chướng của người đó, tương ứng là các vấn đề đã qua sẽ trở thành của bạn.

Họ không phàn nàn, chỉ đơn giản trả lời các câu hỏi của tôi. Một chiếc thuyền có gắn động cơ (ghe máy), Phạm rất tự hào vì nó, như đó là chiếc Mercedes vậy, theo lời anh ấy nó trị giá $ 500. Chính xác hơn, đối với anh nó giống như một chiếc xe tải. Ở đây mạng lưới các con sông và các kênh rạch rất rộng lớn và có rất nhiều chợ nổi trên sông. Do đó, khách hàng của anh thường xuyên thuê anh vận chuyển hàng hóa của mình ra chợ. Việc này giúp anh kiếm được 60.000-70.000 đồng một ngày (trung bình khoảng $ 5), hầu như không đủ để nuôi một gia đình (với ba người phụ thuộc – bọn trẻ và bà mẹ Phạm, người sống cùng với họ). Trước đây, họ từng có một ruộng lúa thế chấp một khoản vay ngân hàng, nhưng do mất mùa liên tục và thiệt hại nhiều, họ đã bị phá sản. Bên cạnh đó làm việc trên đồng lúa suốt cả ngày, người cúi xuống, chân ngập sâu trong nước đến đầu gối, dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời - đó là một công việc rất nặng nhọc, và Trang đã bị suy nhược cơ thể, và như tôi nghĩ, suy nhược cả tâm thần. Trong cố gắng để tồn tại, họ vay tiền mua một vuông nuôi tôm nước ngọt. Bây giờ sau khi bán các loại hoa lợi, mà cứ ba tháng một lần họ thu hoạch, họ có thể thu được 2.000 USD, quy ra trung bình thu nhập chỉ xấp xỉ 700 $ một tháng, mà chủ yếu dùng để trả dần nợ, học phí cho trẻ em và cho phép họ bằng cách nào đó có thể sống được.

Khi cho rằng "chúng tôi không cần gì nữa" trong cuộc nói chuyện "về cuộc sống", chúng tôi đồng ý rằng tất cả các bậc cha mẹ đều muốn có một cuộc sống tốt hơn cho con cái. Họ không yêu cầu tôi về bất cứ điều gì, bản thân tôi thì đề nghị khi tự thấy mong muốn hơn bao giờ hết được giúp đỡ gia đình này và cảm thấy có nghĩa vụ với bạn bè trước cơ hội này khi trở về sẽ giải quyết vấn đề học tập của Tú ở nước Nga.

Bây giờ là thời điểm chia tay. Cần phải sửa soạn cho đường về. Những người chủ nhà mến khách thuyết phục tôi ở lại thêm 2-3 ngày. Phạm, cố gắng giữ tôi, rủ rê tôi đi câu cá biển bằng thuyền. Tôi hứa sẽ đến vào năm tới 2008. Phạm cho biết bây giờ tôi đã có một ngôi nhà thứ hai, tôi có thể đến và sống ở đây bất cứ lúc nào tôi muốn. "Không có khách sạn, cơ quan du lịch, anh hãy mua vé máy bay và đến đây với chúng tôi". Thành thật mà nói, một ý tưởng điên rồ đã khuấy đảo trong đầu tôi là ở lại, nhưng lý trí đã thắng thế, và không nên lạm dụng lòng mến khách. Đến khi phải xuống thuyền, Sasha lại gần tôi bảo rằng, chúng tôi nên ngồi cùng với Trang ở phía trước thuyền và lúc đó tôi sẽ có thời gian ít nhất một giờ để nói chuyện một mình với cô ấy, cậu ta xin lỗi rằng cậu sẽ là một nhân chứng bất đắc dĩ trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng mà nếu không việc sẽ không thành.

Với sự đồng ý một cách thầm lặng của những người đi tiễn khác, chúng tôi vào đúng chỗ của mình trên thuyền theo đề nghị của Sasha và lên đường trở về. Có vẻ như tôi thấy rằng họ đã tạo cơ hội cho chúng tôi nói ra mọi điều với nhau. Tôi ngồi xuống cùng Trang trên một chiếc ghế dài và Sasha ngồi trước mặt chúng tôi. Do tiếng ồn của động cơ, chúng tôi nghiêng đầu vào nhau để nghe được rõ hơn. Chỉ có bây giờ tôi mới có thể rửa sạch bùn nhơ của những gì bất công và vu khống, phỉ báng danh dự và nhân phẩm của tôi. Cởi bỏ gánh nặng của tội lỗi cho sự phản bội chưa hoàn thành của tôi. Cô ấy nói rằng lúc đầu, do tuổi trẻ, cô cảm thấy vô cùng oán giận và cay đắng, nhưng rồi với tuổi tác và sự từng trải việc đời, cô đi đến nhận thức rằng tôi không thể cư xử như vậy với cô ấy. Tôi nói rằng chính trị đã can thiệp vào mối quan hệ của chúng tôi, xui khiến đặc biệt việc chia rẽ chúng tôi. Cô kể như để xác nhận lời nói của tôi rằng cha cô là một sĩ quan trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa (quân đội chiến đấu chống lại quân đội Bắc Việt Nam và các du kích thuộc Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam), vì thế gia đình cô được coi là không đáng tin cậy, nhưng ông chú của cô giữ một chức vụ quân sự tại Vùng 4 Hải quân CHXHCN Việt Nam tại căn cứ Cam Ranh (Sasha dịch là "trưởng ban cán bộ") , đã thu xếp giúp cô làm việc tại ban phục vụ chuyên gia tại thị trấn PMTO. Trong bối cảnh có tiểu sử "không trong sạch", mối quan hệ với lính liên xô (quân nhân xô viết) làm dấy lên những nghi ngờ của cơ quan đặc biệt Việt Nam (Như Sasha nói: "KGB của chúng tôi") trong sự "quan tâm" đến mối quan hệ của tôi với cô ấy (tôi cố tránh những từ quá cụ thể). Cô bị "những người chỉ huy khiển trách rất dữ dội" và sau vô số cuộc xét hỏi, cô đã buộc phải kết hôn và cùng chồng đi về phương Nam, bỏ lại cha mẹ mình (mà không theo tập quán truyền thống, gia đình Việt Nam trẻ tuổi trong 4 năm đầu tiên thường sống chung với cha mẹ vợ). Bây giờ các bạn đã biết tại sao trong cuộc điện đàm đầu tiên, cô ấy đã thốt lên những từ "đó là một sự khiêu khích”?! Nỗi sợ hãi của cô là dễ hiểu, cô vẫn sợ mình còn đang bị theo dõi. Tôi nói với cô rằng tôi vẫn còn giữ những quà tặng của cô (hơi láu lỉnh một chút, nhưng thực sự, cho đến gần đây, khi sửa chữa căn nhà của mẹ tôi, chúng vẫn còn giữ được), tôi vẫn nhớ khi cô đi đến hẹn hò cùng tôi, cô thường diện chiếc áo khoác ngắn "thanh lịch" màu xanh lá cây ngoài áo dài của mình. Tôi hiểu rằng tất cả phụ nữ không phân biệt dân tộc đều vui sướng khi được nhớ lại những chi tiết như vậy sau từng ấy năm. Cô ấy bật khóc ...
........
« Sửa lần cuối: 04 Tháng Hai, 2012, 09:23:26 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #596 vào lúc: 04 Tháng Hai, 2012, 09:22:53 pm »

(tiếp)

Tôi thật là ngu ngốc khi nói với cô ấy: "Con gái của em rất giống em, cháu cũng đẹp như em khi 19 tuổi". Cô ấy có lẽ lo ngại về vẻ ngoài của mình, bất giác sửa lại những lọn tóc vô hình nào đó, mà dường như với cô ấy "chưa được", và hỏi lại một cách ngây thơ và chân thành theo kiểu phụ nữ: "Bây giờ tôi già rồi, và chắc không còn xinh đẹp như trước nũa phải không? "

Câu trả lời cho niềm hy vọng đang ngân lên trong giọng nói của cô, về phần tôi chỉ có thể là một. "Em vẫn đẹp như 20 năm trước, nhưng tôi cũng đâu còn trẻ. Tóc đã ngả màu xám và không còn cân đối như năm 19 tuổi" (tôi trỏ cho cô thấy mái tóc trên đầu và cái bụng đẫy ra vì bia của mình). Đáp lại cô nhìn vào mắt tôi và chạm vào bụng tôi, nói: "Tôi có thể xoa cái bụng này như xoa bụng Đức Phật, rồi tôi sẽ có thể hạnh phúc và giàu có" (các Phật tử tin rằng nếu xoa bụng Đức Phật sẽ mang lại cho bạn hạnh phúc và rất nhiều tiền). Nói chung, trong khóe mắt của mọi người đều rớm lệ, kể cả Sasha và cho đến nay mỗi khi nhớ lại tôi cũng thường ứa nước mắt.

Lúc 9:00 giờ chúng tôi đến chỗ để xe. Chúng tôi ôm nhau và nói lời tạm biệt. Như thường thấy trong trường hợp này, một lần nữa họ thuyết phục tôi ở lại. Người anh trai Khoa nhân cơ hội này ở lại thêm vài ngày để thăm em gái. Một lần nữa, tôi ngạc nhiên về cách xử sự của của họ với chúng tôi, tôi nhớ cái cách mà họ tránh đi sang chỗ khác để lại chúng tôi một mình với nhau và tôi thì thầm với Trang những từ "của chúng tôi", những từ mà hồi xưa cô từng dạy tôi: "toi nhơ" (tôi buồn nhớ). Cô nhớ ra và hiểu, mỉm cười ép má vào tay tôi. Sasha sau này nói rằng với người Việt đó là biểu hiện của lòng biết ơn.

Chúng tôi có tất cả ba người trên đường về. Buổi tối, cần phải có mặt ở Sài Gòn. Sáng hôm sau là chuyến bay về Moskva. Trên đường về, khi dừng ăn trưa tại một trong những quán cà phê bên đường, tôi nhắc Sasha rằng anh ta đã hứa sẽ giải thích với tôi sự việc xảy ra trong cuộc gặp gỡ của chúng tôi, khi có điều gì đó làm Phạm tức giận. Sasha miễn cưỡng bắt đầu kể rằng những người hàng xóm với tính tình chất phác và thẳng thắn của người nông dân, nói rằng Tú rất giống với Shamil, ám chỉ về nguồn gốc dòng máu có thể có, nên đã gây ra sự phẫn nộ của Phạm. Sasha can họ ra và nói rằng họ không nên bàn chuyện đó trong lúc Shamil có mặt. (Họ nghi ngờ rằng tôi có thể hiểu tiếng Việt). Sasha xin lỗi và nói thêm rằng anh cảm thấy lúng túng vì các đồng hương của mình, rằng đó là do điều kiện nặng nề trong cuộc sống của họ, họ đều muốn tin điều không thể tin được, rằng họ (hàng xóm) cho rằng bằng cách nào đó có thể khai thác chuyện này cho có lợi, rằng Shamil sẽ có thể làm gì đó giúp đỡ gia đình Trang và v.v…Để tôi không hiểu nhầm về vấn đề này, anh ta thừa nhận rằng khi ở trên thuyền, theo sáng kiến riêng của mình, anh ta đã hỏi Trang liệu cha của Tú có phải là Shamil không, và cô ấy trả lời là không (khi đó cậu ta không dịch điều đó cho tôi biết). Bây giờ khi cố gắng giải quyết vấn đề nan giải này, tôi nhận ra rằng trong những lời của Sasha thể hiện một phần sự thật, và cũng cùng một thời gian đó ... còn Trang phải trả lời như vậy với một người lạ (người phiên dịch), thêm vào đó họ đến giờ vẫn sợ công an (KGB). Tất nhiên, tôi biết tính toán, và khi biết ngày sinh của Tú, ngay từ trong thời gian chúng tôi đang gặp gỡ, ở đâu đó sâu trong tâm trí của tôi, một ý nghĩ chợt lóe... nhưng ý nghĩ đó không được mong đợi, tôi sợ nó và xua đuổi nó. Nói cách khác Trang đã có một cái gì đó ...

Hay nói khác đi không phải tất cả đều ăn khớp ... Và bởi không muốn phá tan những gì trong sáng còn lưu giữ trong ký ức về những cuộc gặp gỡ của chúng tôi, bởi vì chúng tôi khi đó còn quá non dại, gần như những đứa trẻ và những cảm xúc và suy nghĩ của chúng tôi còn rất tinh khiết.


Một lần nữa tôi rời đất nước này với một gánh nặng ưu tư chưa nói ra được. Thời gian đã quay ngược lại. Cỗ máy thời gian bắt đầu vòng đếm ngược của nó, khi đưa tôi trở về từ một chuyến phiêu du vào quá khứ. Ngày hôm sau, ngày 25 tôi đã trở về Moskva. Câu chuyện cổ tích kết thúc.

... Nếu các bạn quan tâm đến lá thư của tôi, tôi sẽ rất vui lòng trả lời tất cả các câu hỏi của các bạn. Năm mới! Chúc các bạn những điều tốt lành.
 
Trân trọng, Shamil.
Kazan



Con trai Hà, Phạm, Shamil, Trang, mẹ anh Phạm.
 .......
« Sửa lần cuối: 05 Tháng Hai, 2012, 01:00:16 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #597 vào lúc: 05 Tháng Hai, 2012, 12:58:26 pm »

(tiếp theo và hết Bức thư - tâm tình)

Lá thư thứ hai
     
Thật không may, tôi không thực hiện được các kế hoạch thăm lại Cam Ranh năm 2008 của mình. Nhưng tôi không định từ bỏ các kế hoạch đó và khi có thể sẽ thực hiện ngay. Hơn nữa những người thân yêu và gần gũi của tôi đang mời và chờ đợi tôi đến thăm Cà Mau. Thư Trang gửi đến chứa chan sự dịu dàng, mối quan tâm chăm sóc, thấm đậm nỗi buồn trong trái tim. Chúng tôi trao đổi thư từ qua con gái Tú, người biết truy cập vào Internet. Đôi khi Sasha giúp tôi dịch, người mà tôi chuyển tiếp qua email cho cậu ấy các bức thư của chúng tôi.

Những sự kiện không thể tin được liên quan đến cuộc gặp gỡ của chúng tôi đã không kết thúc ở đó. Vào tháng tám năm vừa qua (hơn một năm sau cuộc gặp gỡ), Phạm thừa nhận trong lá thư của ông rằng Tú chính là – CON GÁI CỦA TÔI!!! Tất nhiên, khi tôi vẫn còn thấy khó để mà tin được vào điều ấy, tôi hiểu rằng những người tham gia cuộc gặp gỡ của chúng tôi rất muốn tiếp tục câu chuyện cổ tích này và tôi sợ chuyện này không phải là kết quả trí tưởng tượng của họ. Điều kiện sống của họ khá nặng nề đối với họ, và có lẽ tôi – chính là cơ hội để họ thay đổi cho nó tốt hơn. Nói chung, tôi không quá ngây thơ và cố gắng xử sự với những tin tức kiểu ấy một cách tỉnh táo. Tôi nghĩ rằng các bạn hiểu mối nghi hoặc của tôi ... nhưng, nếu không phải như vậy, khi đó tôi sẽ chỉ có thể vui mừng vì tôi đã có một cô con gái lớn. Tú gọi tôi trong các bức thư của mình là Ba (cha). Trang, trong bất kỳ bức thư nào đều không hề hàm ý chút nào về quan hệ cha con của tôi. Thật đáng sợ. Trong một lá thư cô thú nhận rằng khi ở trên thuyền và cả bây giờ cô không thể nói nhiều điều mà cô muốn, bởi vì e ngại người phiên dịch. Đến lượt mình, tôi hiểu rằng không nên dồn phụ nữ vào đường cùng bằng những câu hỏi không thể trả lời, mà cách tốt nhất là chỉ ra lối thoát khỏi tình thế khó khăn, nhưng ai biết lối thoát đó ở đâu?

Và bây giờ, ngay các bạn bè của tôi và, khi xem xét các bức ảnh và video, bắt đầu nói rằng Tú giống tôi. Nói chung, tôi cố gắng chừng nào còn chưa bị "phỉnh phờ" về chủ đề này, mà nó đối với tôi, như dân gian thường nói, như mái nhà đã được dỡ đem đi, tạm thời cứ để ngỏ. Và, các bạn biết chứ, bây giờ tôi không còn có lý do nào để lần lữa xếp chuyến đi của tôi xuống đáy hòm được nữa và hơn thế tôi còn mong muốn nhiều hơn trước đặt dấu chấm dứt trong thiên truyện này. Trong bất kỳ trường hợp nào, bất kể Tú có là con gái của tôi hay không, tôi vẫn cảm thấy nghĩa vụ như trong quan hệ với gia đình này, gia đình đã mang đến cho tôi cơ hội gặp lại bạn bè và làm mọi thứ có thể để nhận Tú đến nước Nga, cho cháu một cơ hội học tập tại một trường đại học của nước Nga. Về yêu cầu của các bạn xin phép cho phổ biến trên trang web của các bạn bức thư kể lại câu chuyện của tôi, tôi không phản đối.

Tôi hiểu rằng câu chuyện rất khó tin và mọi người thì lại muốn tin rằng chuyện không thể cũng là có thể. Đến chừng nào mà chúng ta còn tin vào ông già Noel, chừng ấy phép lạ vẫn xảy ra. Cần phải tin điều đó. Một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã quan tâm đến câu chuyện của tôi. Chúc các bạn may mắn! Và hãy có nhiều hơn nữa những giây phút tươi sáng và hạnh phúc cho tất cả mọi người trong những chủ đề phong phú và chưa từng nghĩ ra được như vậy của chúng ta, những câu chuyện của cuộc đời. Khi ấy, mỗi người chúng ta đều có một câu chuyện kỳ diệu của riêng mình.

Trân trọng, Shamil.
     
P.S.

Khi đồng ý công bố bức thư của mình trên site này, tôi nhận thức được hậu quả của việc người ta biết đến nó rộng rãi, bởi thế, đối với các quý độc giả mà tôi dự đoán về phản ứng của họ theo kinh nghiệm riêng của mình, tôi muốn cảnh báo rằng tôi đã không cố gắng để nói không thành có theo kiểu - "chuyện tếu của các chàng lính nghĩa vụ" («дембельские байки»). Câu chuyện này không phải là kết quả trí tưởng tượng của tôi. Những sự kiện được miêu tả trong thư đã thực sự diễn ra, để cố gắng trình bày với độc giả các sự kiện một cách chính xác, tôi đã sử dụng nhật ký ghi chép của mình về thời gian đó, những nhân vật của câu chuyện – họ vẫn còn sống đến ngày nay, chính vì vậy điều duy nhất mà tôi cho phép bản thân mình, là thay đổi tên gọi của họ. Tôi ráng không sa vào cái bẫy muốn trình bày các sự kiện như những gì người ta muốn thấy, mà cố gắng để trình bày chúng như chúng đã thực sự diễn ra trong thực tại.

Mục tiêu duy nhất mà tôi theo đuổi, khi kể về những sự kiện khó tin lạ thường, đó là khi nào trong tôi đã nảy sinh tình yêu đối với đất nước nhỏ bé nhưng kỳ diệu như cổ tích, với các cư dân của đất nước này, đó còn là ta có thể học hỏi được từ họ sự khoan dung đối với những nguyên tắc và quan điểm xa lạ của những người khác. Tôi không tự tin đến nỗi nghĩ rằng tôi sẽ làm được điều đó. Hé mở sự độc đáo của họ, tôi muốn các bạn có thể thay đổi thái độ của mình đối với đất nước ấy và con người ấy, xua đi cái huyền thoại kinh sợ rằng họ ăn cá trích chiên (chẳng có gì giống như vậy), họ rất bẩn (không đúng sự thật, ngay cả người ăn xin quần áo rách rưới của họ cũng còn sạch hơn chúng ta, những người đầy mồ hôi và mùi hôi), và có thể bạn sẽ yêu đất nước ấy cũng nhiều như tôi đang yêu. Tuân thủ các quy tắc và tập quán cơ bản đã giúp tôi xây dựng mối quan hệ, tìm được một ngôn ngữ chung với họ. Nhận thức – cũng chính là vũ khí. Có thể câu chuyện tình yêu này có ích với ai đó trong số các bạn và giúp bạn tránh được những sai lầm.

Tôi không lý tưởng hóa người Việt Nam, họ có cách đặt vấn đề riêng của họ về cuộc sống và đất nước nhỏ bé này có những vấn đề không hề nhỏ, đơn giản là họ chỉ khác nhau trong quan hệ đối với người khác, đặc biệt với chúng ta, những người nước ngoài. Không cần phải phán xét họ, hay so sánh họ với mình, chúng ta quá khác họ, chỉ cần nhận thức và tôn trọng truyền thống, nếu bạn đang ở trong đất nước của họ.

Đôi khi tôi cảm thấy tôi là người Việt Nam và tôi có thể nhìn thấy chúng ta qua đôi mắt của họ, và tôi nghĩ rằng chúng ta có ít sự hài hòa hơn họ, chúng ta có vẻ gì đó kỳ quặc và rời rạc. Chúng ta sống trong một bầu không khí của các cuộc xung đột liên miên, trong các tham vọng của mình, trong sự vĩ đại của riêng mình, trong  tầm quan trọng của sự hão huyền thoáng chốc và không còn thấy biểu cảm trừu tượng của những người đang sống, mà có vẻ như tôi thấy, họ vô cùng khoan dung với quan điểm của người khác cũng như với sự đa dạng của thế giới quan con người. Từ kinh nghiệm phiêu du khắp thế giới của mình, tôi có thể khẳng định rằng Việt Nam gần như là nước duy nhất mà những người Nga chúng ta vẫn còn được yêu mến. Có thể đó là vì chúng ta chưa kịp có thời gian vấy bẩn ở đây. Hãy cẩn thận với đất nước này, vâng và hãy thực sự như vậy với tất cả xung quanh chúng ta.

Nhà thơ Stephan Balakin có những lời thế này: "Những nơi ta vĩnh viễn chia tay, là nơi tươi đẹp, ở đấy đâu còn gì xảy ra nữa với ta!" («Места, которые покинул навсегда, прекрасны и тем, что там с тобой уже ничего не случится!») Và tự tôi muốn thêm rằng "chúng còn đẹp hơn nữa, dẫu cho với ta có gì đó đã xảy ra" («они становятся еще прекраснее, если с тобой там что-то все же случается»).

Tôi iu Việt Nam.( Той Ию Вьетнам.)
Trân trọng, Shamil.



Buổi sáng trở lại Sài Gòn: đằng trước là Shamil và Trang, phía sau theo thứ tự là em trai của Trang, anh trai Khoa, phía sau họ bên phải là lái xe Sơn, bên trái là Phạm, đứng lái điều khiển máy ghe là con trai Hà, ảnh do phiên dịch Sasha chụp.


Phạm, Shamil, sau anh là con gái Cẩm Tú, Trang.

PS: - Còn nhiều ảnh liên quan đến bức thư này, các bạn có thể xem ở đây
     - Các bạn mod khóa hộ phần 1 này, tôi sẽ mở phần 2 sau. Rất cám ơn.
..........
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM