XIV
Người ra đón Nhân từ Sinh-ga-po trở về lại là phu nhân của tướng không quân Nguyễn Cao Kỳ. Họ đã giữ Út Trà lại nhà mình và Tuyết Mai tự lái chiếc xe màu xám ra tận đường băng.
Với một bông hoa vàng trên tay, Mai tiến lại cười tình với Nhân:
- Chúc mừng anh đã trở về bình yên.
Nhân móc túi trao cho Mai mấy thanh sô-cô-la và vẫn giữ thái độ lễ phép vốn có ở anh:
- Cảm ơn bà Trung tướng.
Mai nguỳt dài, bĩu môi:
- Lại vẫn "Bà ! Bà!". Tôi đã già quá rồi sao?
Họ lên xe. Người phụ nữ tinh quái này bục bội dấn ga làm chiếc xe chồm lên, nhưng lập tức ả giảm ngay tốc độ:
- Tôi hỏi thiệt nghe... Chẳng lẽ giữa tôi với anh không còn chút kỷ niệm nào sao?
- Dạ - Nhân lúng túng- Bao giờ tôi cũng... cũng kính trọng ông bà Trung tướng.
- Anh nói dối! Tôi đọc được mọi ý nghĩ của anh qua cặp mắt. Anh không luyến tiếc gì tôi thật sao? - Mai nghiêng đầu cười
- Điều đó tôi đã thành thật nói với tướng Kỳ trước khi ông đóng vai bồi bàn bê bữa ăn sáng vào cho bà tại sân bay Băng-Kốc. Hồi đó chúng tôi đã thỏa thuận với nhau: nếu ông Kỳ chinh phục được bà, tôi phải vĩnh viễn quên bà.
- Và anh đã thanh thản thực hiện đúng?
- Nói thanh thản thì đâu còn là con người. Nhưng thôi... nhắc lại chuyện đó vào lúc này đâu có ích gì.
- Có ích đấy! Anh Nhân ơi - Tuyết Mai nói gần như rên rỉ - Nếu anh còn một chút yêu mến tôi, xin anh có một lời khuyên đứng đắn với nhà tôi. Anh ấy đang bốc máu đòi đứng ra lãnh đạo quốc gia vào lúc này. Tất cả bạn bè đều khuyến khích anh ấy, kể cả ông Khiêm, ông Viên. Tôi biết, chỉ có lời khuyên của anh là không vụ lợi, là chính xác.
Nhân nhún vai, trìu mến nhìn Mai. Chưa bao giờ anh cảm thấy cô gái chiêu đãi viên mà anh từng yêu lại đẹp như lúc này. Gương mặt đượm buồn, hàng mi cụp xuống trả lại nàng vẻ ngây thơ của thời con gái:
- Cô không thích làm Tổng thống phu nhân ư?
Mai nói một cách cương quyết như đã phải trăn trở nhiều đêm trong chuyện hệ trọng này:
- Không... Tôi chỉ muốn chồng con lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Vả lại - Mai cho xe đi chậm hơn. tiếp: - Tình hình tan rã như thế này, có phép thánh cũng không thể nào cứu nổi. Anh Kỳ thì cứ luyến tiếc ngai vàng.
- Mãi đến hôm nay tôi mới hay rằng ngài Trung tướng đã chọn được người ban trăm năm xứng đáng - Nhân thành thực nói.
Chiếc xe dừng lai. Cả Kỳ và Út Trà đều đã đứng ở hiên đón. Họ bắt tay nhau. Kỳ nói ngay:
- Tình hình rất nguy ngập. Không thể cho sự tan rã lan rộng hơn nữa. Tướng Đôn từ Pa-ri về đã dùng ảnh hưởng của người Pháp gây áp lực, nhưng Thiệu vẫn ì ra. Moa đã chuẩn bị sẵn sàng... và muốn nghe ý kiến của chú em.
Huỳnh Nhân có vẻ đắn do, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới trả lời
- Anh Hai đã tin cậy, em không dám nói dối.
- Ơ ... đúng... Đừng lừa phỉnh nhau lúc này nguy hiểm lắm.
Nhân uống một ngụm côca côla rồi thủng thẳng nói;
- Việc đảo chính lúc này có thể hợp lòng dân, nhưng người Mỹ đã nói rõ quan điểm của họ: Không ủng hộ bất cứ cuộc đảo chính nào trong lúc này, dù họ biết rằng việc đó Trung tướng làm dễ như trở bàn tay.
- Đúng! - Kỳ thích thú vỗ đùi - Tiếp đi!
- Hơn nữa, dù cho người Mỹ ủng hộ mà không có ngay 720 triệu đô-la viện trợ, liệu Trung tướng xoay chuyến thế náo? Họa chăng chỉ có thế vực lại được vài sư đoàn.
- Sẽ yêu cầu Mỹ sử dụng B .52 tiếp tục ném bom Hà Nội gây sức ép - Kỳ cầm mô hình chiếc F.105 chúc lên chúc xuống, nhớ lại nhũng cuộc bay mạo hiểm của mình ra miền Bắc năm nào.
Mãi đến lúc này Nhân mới phì cười, khiến Kỳ ngơ ngác. Lại đỡ ly nước mát từ tay Mai, Nhân thong thả nói:
- Dạo này anh Hai ít coi báo Mỹ rồi đó. Thực chất Mỹ làm gi còn máy bay B.52. Lực lượng B.52 chủ yếu đã bị tan rã từ năm 1972, trên vùng trời Hà Nội. Không quân Mỹ đang thay B.52 bằng một thế hệ mới, đang được thử nghiệm.
- Ơ... đúng... Moa nhớ rồi! Kỳ không muốn tỏ ra mình cũng bị lạc hậu như B.52 nên vỗ vỗ vào trán nói. Nhưng Mỹ có thể can thiệp trở lại lắm chứ!
Nhân lễ phép phân tích:
- Điều cuối cùng em muốn thành thật nói để anh rõ: Xưa nay chưa có cuộc chiến tranh nào giành được thắng lợi hoàn toàn bằng không quân. Phép trị dân không phải bằng những đôi cánh tay sức mạnh của quân lực mà bằng những cơ sở đạo đức và kinh tế mà tình hình của chúng ta thì...
Kỳ nhún vai, nhìn Tuyết Mai, thừa nhận sự sáng suốt của vợ và cũng là thừa nhận những lời khuyên uyên bác của Nhân:
- Chà... chú mày nói moa nghe chí lý. Nhưng bom đạn còn đầy, súng ống còn đầy, quân đội còn đầy mà lại chịu thua Việt cộng sao? Thật là hèn nhát. Nếu ông Thiệu không chịu từ chúc, nhất định moa sẽ làm đảo chánh và dựng chú em lên cai quản quốc gia. Hãy nói cho thằng Sáu của chú em biết điều đó.
Kỳ cười hô hố. Nhân cố cất tiếng cười gượng gạo nhưng anh cảm thấy sự lố bịnh trong thái độ giả dối là đáng khinh bỉ nên đã tim cách cáo lui.
Vừa ngôi lên chiếc xe Mercedes màu xám, Trà đã đưa ngay cho Nhân một tệp ảnh. Đó là những bức ảnh chụp cuộc tiếp xúc giữa tướng Quang và Lý Lệ. Nhân ngắm nghía bức ảnh Quang đang cuời cợt với cô gái lai Nhật rồi lướt nhanh những bức ảnh khác với các cảnh họ làm tình rất khá ố.
Nhân khen ngợi Út Trà và hỏi:
- Họ đòi trả bao nhiêu tiền cho cuộn băng và tập hình này?
- Da... Hai triệu đó, thưa ông?
- Thanh toán rồi chứ?
- Dạ, xong cả rồi. Tôi đã rút cả hai sổ tiết kiệm.
- Mai tôi chuyển trả lại chú ba triệu nghe - Nhân nhìn Trà đang cười nụ.
Chiếc xe bị chặn lại bởi nhũng tốp quân cảnh, súng lăm lăm trong tay, mặt sát khí đằng đằng.
Một tên trung úy mặt rỗ huê đi lại ngó vào trong xe. Nhân chìa thẻ của mình cho hắn nhìn và hỏi:
- Có chuyện gì đó?
- Dạ... tướng Quang đang chỉ huy một cuộc vây bắt một tên cộng sản cấp cao.
Người lính trả giấy lại cho Nhân, lễ phép chào:
- Xim mời ông cố vấn tiếp tục đi.
Chiếc xe nổ máy, đi chậm qua đám người tò mò. Nhân nhận ra tướng Quang và Hưng đứng trên hiên lầu hai của một ngôi nhà. Có ba người vừa bị đẩy lên chiếc, xe hòm màu xanh rêu. Nhân lo lắng cố nhìn mặt họ nhưng không kịp.
Út Trà dận ga cho xe đi nhanh và nói:
- Thưa ông, mấy bữa ny thằng cha Hưng luôn bám theo cô Hà, chẳng hiểu vì ghen hay vì lý do chính trị?
- Chuyộn cô Hà đã có Ran - Nhân trầm ngâm trả lời - Nhưng chú phải đánh động cho cô Hà biết và có thể bảo vệ được cô ấy cũng tốt.
- Người ta đồn ông Ran-nét mê cô Hà, có đúng không ạ?
- Biết nhiều chuyện chỉ mệt óc thôi, chú Út ạ! Có điều cô Hà là niềm hy vọng của giáo sư Hào. Dù Ran có bán cả nước Mỹ cũng khó mà rước được cô ta về bên kia bờ Đại Tây Dương.