Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 12:45:30 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53162 lần)
0 Thành viên và 3 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #440 vào lúc: 06 Tháng Ba, 2019, 08:20:07 pm »


*

        Cùng lúc đó, theo lời khuyên của Kesserling, Hitler đã thay đổi suy nghĩ của mình về chiến lược ở Ý. Cho đến lúc đó y vẫn chủ trương rút lực lượng của mình đóng ở phía sau Rome và chỉ giữ miền Bắc Ý. Giờ đây y ra lệnh cho chúng phải đánh xuống phía nam càng xa càng tốt. Cái phòng tuyến được chọn với tên gọi "Winterstellung" trải dài phía sau sông Sangro, phía bên Adriatic, cắt ngang dãy núi xương sống của nước Ý, và chạy đến tận của Garigliano ở phía tây. Những đặc điểm tự nhiên của đất nước, những ngọn núi dốc đứng, những con sông chảy xiết, đã làm cho vị trí này với chiều sâu hàng dặm trở nên cực kỳ  vũng chắc. Sau một năm liên tục phải rút lui ở châu Phi, Sicily và nước Ý, quân Đức rất mong được quay trở lại và chiến đấu . Hiện giờ chúng có mười chín sư đoàn ở Ý, và quân Đồng minh chỉ có một số quân tương đương với mười ba sư đoàn. Để có thể tiến hành thắng lợi những cuộc tấn công nhanh cần phải được tăng viện và củng cố rất nhiều. Toàn bộ sự việc này đã khiến các chiến hạm phải dãn ra và hoạt động. Những nỗ lực thử nghiệm đầu tiên tại phòng tuyến quân Đức đã không mang lại bao nhiêu kết quả. Người của chúng tôi đã vất vả chiến đấu trong suốt hai tháng ròng, thời tiết thì kinh khủng, và vì vậy quân đội cần được nghỉ lấy sức và phiên chế lại. Các đầu cầu đã được bắc qua sông, thế nhưng những công sự chủ chốt của địch lại nằm xa hơn nữa trên vùng đất cao, thời tiết xấu, với mưa tầm tã, những con đương lầy lội, những con sông nước dâng cao, đã khiến cho cuộc tấn công của Binh đoàn Tám bị chậm lại, đến 28 tháng Mười Một mới thực hiện được, trụ ở đằng sau Sangro, cách đó mười dặm. Nhưng quân địch vẫn cầm cự quyết liệt, chúng đã được tiếp viện thêm quân từ miền bắc Ý. Trong tháng Mười Hai chúng tôi đã giành được thêm đất, nhưng không thực hiện được mục tiêu quan trọng nào, và thời tiết mùa đông đã khiến chúng tôi không thể mở các cuộc tấn công. Binh đoàn Năm quân đội Mỹ (bao gồm cả Quân đoàn Mười của Anh), do Tướng Clark chỉ huy, tiếp tục giành giật con đường tiến lên hướng Cassino, và tấn công những công sự tiền tiêu bảo vệ các vị trí xung yếu của quân Đức. Quân địch cố thủ trên những ngọn núi trông xuống đường tiến quân từ hai phía. Quân chúng tôi tấn công lên khối núi hiểm trở Monte Cassino chạy về phía tây, và cuối cùng đã mở được đường tiến về phía trước sau một trận đánh quyết liệt. Chưa sang tới năm mới mà Binh đoàn Năm đã dàn hàng ngang dọc theo bờ sông Garigliano và nhánh của nó, sông Rapido, nơi nó bị chặn lại bởi những đỉnh núi cao chót vót Cassino và tu viện nổi tiếng ở đây.

        Như vậy thế trận ở Ý đã thay đổi rất nhiều theo hướng bất lợi cho chúng tôi. Quân Đức được tăng viện rất mạnh và được lệnh chống giữ thay vì rút lui. Đồng minh, ngược lại, đã điều tám sư đoàn mạnh nhất từ Ý và Địa Trung Hải trở lại Anh nhằm chuẩn bị cho cuộc tấn công vượt eo biển vào năm 1944. Bốn sư đoàn dư ra mà tôi đã quy tập lại, hoặc điều đến đây, đã không bù lại được sự mất mát. Chúng tôi đã gặp phải bế tắc, và bế tắc này đã không được giải tỏa trong suốt tám tháng trời chiến đấu ác liệt.

        Mặc dù vậy, bất chấp những thất vọng kể trên, chiến dịch Ý đã lôi kéo được hai mươi sư đoàn mạnh của quân Đức vào cuộc. Tôi đã gọi đây là mặt trận Thứ Ba. Nếu như cộng thêm cả số quân đồn trú ở vùng Balkan đề phòng bị tấn công ở đó, gần 40 sư đoàn đã bị giam chân để đối phó với Đồng minh ở Địa Trung Hải. Mặt trận thứ Hai của chúng tôi ở tây bắc Âu tuy chưa bùng lên, nhưng sự hiện diện của nó là có thực. Khoảng 30 sư đoàn là con số thấp nhất lúc đầu, và khi cuộc chinh phạt chuẩn bị xảy ra con số này đã lên tới 60 sư đoàn. Cuộc ném bom chiến lược của chúng tôi từ Anh quốc đã buộc kẻ thù phải rút một số lượng lớn binh lực và vật lực về lại nước Đức. Đây là những sự đóng góp không thể bỏ qua đối với người Nga tại nơi mà họ hoàn toàn có quyền gọi là Mặt trận Thứ Nhất.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #441 vào lúc: 06 Tháng Ba, 2019, 08:22:06 pm »


*

        Tôi phải kết thúc chương này với mấy lời tóm tắt dưới đây.

        Trong giai đoạn nay của cuộc chiền tranh mọi sự phối hợp chiến lược mang tầm cỡ lớn của các cường quốc phương Tây đã bị hạn chế và què quặt do thiếu tàu chuyên chở, không chỉ xe tăng mà tất cả các phương tiện giao thông khác. Nhóm từ "Tàu đổ bộ - Xe tăng" luôn làm đau đầu tất cả những người cầm quân trong giai đoạn này. Chúng tôi đã xâm chiếm nước Ý một cách mạnh mẽ. Ở đó chúng tôi đã có một đội quân chắc hẳn sẽ bị nguy khốn nếu không được chi viện, thì chính chúng tôi sẽ lại đem đến cho Hitler chiến thắng lớn nhất từ khi nước Pháp bại trận. Mặt khác có thể không có vấn đề là chúng tôi không tiến hành chiến dịch "Overlord" vào năm 1944. Điều lớn nhất tôi yêu cầu là sự giãn tiến độ, nếu cần thiết, chỉ là hai tháng từ tháng Năm đến tháng Bảy năm 1944. Điều này có thể giải quyết được vấn đề tàu đổ bộ. Thay vì phải quay về nước Anh vào cuối mùa thu năm 1943 trước khi vào mùa bão biển, những chiếc tàu này có thể xuất phát vào đầu mùa xuân 1944. Mặc dù nếu như chiến dịch buộc phải bắt đầu vào tháng năm, chẳng hạn là mồng 1 tháng Năm, mối nguy hiểm đối với quân đội Đồng minh dường như không có phương cách nào tránh khỏi được. Nếu một số chiếc tàu đổ bộ dành cho chiến dịch "Overlord" được phép ở lại Địa Trung Hải qua suốt mùa đông, ắt hẳn sẽ không có khó khăn gì cho chiến dịch Ý giành thắng lợi. Có một số lượng lớn quân đội không tham chiến ở Địa Trung Hải: ba hay bốn sư đoàn quân Pháp, hai hoặc ba sư đoàn quân Mỹ, ít nhất bốn sư đoàn quân Anh hoặc do Anh chỉ huy (kể cả sư đoàn Poles). Điều duy nhất ngăn trở những sư đoàn nay tham gia vào chiến dịch ở Ý là vấn đề "Tàu đổ bộ - Xe tăng", và nguyên nhân chính tạo sự ngăn cách giữa chúng tôi và "Tàu đổ bộ - Xe tăng" là sự không khoan nhượng trong việc bắt buộc những chiếc tàu đổ bộ này phải sớm trở lại nước Anh.

        Đọc đoạn tướng thuật trên đây hẳn độc giả sẽ không vội vàng kết luận (a) rằng tôi muốn từ bỏ chiến dịch "Overlord", (b) rằng tôi muốn chiếm đoạt của "Overlord" những lực lượng quan trọng (c) rằng tôi dự định tiến hành chiến dịch bằng những đạo quân hoạt động trên bán đảo Balkan. Tất cả những chuyện đó đều hoang đường. Ý tưởng đó chưa bao giờ len lỏi vào đầu óc tôi. Hãy giãn cho tôi sáu tuần hay hai tháng kể từ mồng 1 tháng năm đến ngày mở chiến dịch "Overlord", và trong vài tháng tôi có thể sử dụng các tàu đổ bộ ở Địa Trung Hải để đưa những lực lượng hữu ích đến chống giữ ở đất Ý, và như vậy không những tôi có thể chiếm được Rome, mà còn thu hút được các sư đoàn quân Đức từ một trong các mặt trận Nga và Normandy, hoặc thậm chí cả hai. Tất cả những vấn đề này đã được thảo luận ở Washington mà không tính đến đặc điểm giới hạn của những sự kiện mà lập luận của tôi đề cập tới.

        Giờ đây, như đã thấy, cuối cùng mọi thứ tôi yêu cầu đã được thực hiện. Tàu đổ bộ đã không được giữ lại bảo dưỡng ở Địa Trung Hải mà thậm chí còn được phép chạy xuống thêm một vĩ độ nữa vì lợi ích của chiến dịch Anzio vào tháng Giêng. Điều này không hề cản trở việc chiến dịch "Overlord" được mơ một cách suôn sẻ với đầy đủ lực lượng tham gia vào ngày 6 tháng Sáu. Những gì đã diễn ra chỉ là việc tranh đấu để đạt được những nói lỏng nho nhỏ về thời gian và để tránh cho một mặt trận lớn khỏi bị vỡ vụn, tất cả nhằm đảm bảo cho một chiến dịch khác được tiến hành đúng theo một ngày giờ cứng nhắc, và chính điều này đã khiến cho các chiến dịch ở Ý bị kéo dài và không được mỹ mãn như mong đợi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #442 vào lúc: 06 Tháng Ba, 2019, 08:32:20 pm »


5

NHỮNG CHUYẾN ĐI TIẾP TẾ QUA BẮC CỰC

        Năm 1942 đã kết thúc ở vùng biển Bắc cực với hành động quả cảm của khu trục hạm Anh hộ tống một đội tàu tiếp tế đến miền Bắc nước Nga, việc này đã dẫn đến một cuộc khủng hoảng trong Bộ Chỉ huy Tối cao Quân đội Đức và Đô đốc Raeder đã mất quyền kiểm soát các hoạt động hải quân. Trong khoảng thời gian từ tháng Giêng đến tháng Ba, những tháng đêm còn lại của vùng Bắc cực, có thêm hai đội tàu tiếp tế nữa gồm 42 chiếc, không kể 6 chiếc đi lẻ, đã bắt đầu chuyên hành trình đầy hiểm nguy này. 40 chiếc đã đến nơi an toàn. Cùng thời gian này 36 chiếc tàu trở về an toàn từ các hải cảng của Nga, chúng tôi chỉ mất có 5 chiếc. Sự trở lại của các tháng ban ngày đã khiến cho kẻ thù có thể dễ dàng hơn trong việc tấn công các đội tàu chúng tôi. Những chiếc còn sót lại trong hạm đội Hải quân Đức, bao gồm cả Tirpitz, giờ đây tập trung cả ở vùng biển Na Uy, và tạo ra một mối đe dọa liên tục và khủng khiếp đối với phần lớn tuyến đường tiếp tế này. Trận chiến trên Đại Tây Dương với tàu ngầm Đức đã biến thành một cuộc hỗn chiến. Sự căng thẳng đối với các khu trục hạm của chúng tôi đã vượt quá cái mức mà chúng tôi có thể chịu đụng được. Chuyến tiếp tế dự định vào tháng Ba đành phải hoãn lại, và đến tháng Tư, Bộ Hải quân đã đề nghị rằng việc tiếp tế cho nước Nga bằng tuyến đường này nên ngừng lại cho đến mùa thu, khi những tháng ban đêm bắt đầu, và tôi đã chấp thuận.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #443 vào lúc: 07 Tháng Ba, 2019, 12:24:39 am »


*

        Quyết định này được đưa ra với sự nuối tiếc sâu sắc bởi tại mặt trận Nga các trận đánh diễn ra rất ác liệt, đặc biệt là chiến dịch năm 1943. Sau khi tuyết tan vào mùa xuân cả hai bên tranh thủ tập trung lực lượng cho một trận đánh quyết định. Người Nga đã chiếm thế thượng phong ở cả dưới đất lẫn trên bầu trời, và quân Đức có rất ít hy vọng giành thắng lợi chung cuộc. Chúng đã không đạt được một ưu thế nào để bù lại cho những tổn thất nặng nề, những chiếc xe tăng "Con cọp", niềm hy vọng giành chiến thắng của chúng, đã bị pháo binh Nga đánh cho tơi bời. Quân đội của chúng đã bị vắt kiệt sức bởi các chiến dịch của chúng trước đó tại nước Nga, và bị thoái hóa do phải pha trộn thêm quân của các đồng minh loại hai. Giờ đây, khi những cú đòn của người Nga bắt đầu giáng xuống, chúng không thể nào chống đỡ được. Ba trận đánh lớn ở Kursk, Orel và Kharkov, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai tháng, đã đánh dấu sự sụp đổ của quân Đức ở mặt trận phía Đông. Tại khắp mọi nơi chúng đều bị áp đảo và đánh bại. Kế hoạch của người Nga, mặc dù là khá tham vọng, nhưng không bao giờ vượt quá thực lực của họ. Không chỉ dưới mặt đất người Nga mới chứng minh được ưu thế mới của họ. Trên bầu   trời khoảng hai ngàn rưởi máy bay Đức đã phải đối đầu với một lượng máy bay Nga ít nhất là gấp đôi, và hiệu quả chiến đấu lại được cải thiện rất nhiều. Vào giai đoạn này của cuộc chiến tranh, Không quân Đức đã đạt tới tột đỉnh của sức mạnh với tổng cộng là khoảng sáu ngàn máy bay. Việc chỉ gần một nửa số máy bay được dành để yểm trợ cho trận đánh có ý nghĩa quyết định này đủ chứng tỏ rằng các chiến dịch chúng tôi đang tiến hành ở Địa Trung Hải và nỗ lực oanh tạc ngày càng gia tăng từ nước Anh và Đồng minh đã có giá trị như thế nào đối với nước Nga. Quân Đức đặc biệt cảm thấy thiếu thốn về máy bay tiêm kích. Mặc dù vốn đã yếu thế trên mặt trận phía Đông, đến tháng Chín chúng đã phải tự làm suy yếu thêm nhằm tăng cường sức chống đỡ ở phía Tây, nơi mà cho tới mùa đông gần ba phần tư tổng số máy bay tiêm kích của Đức đã được triển khai. Những cú đòn nhanh và gối đầu nhau của quân Nga đã không cho quân Đức một cơ hội nào đế có thể phát huy hết sức mạnh của không lực. Các đơn vị không quân đã bị điều đi chữa cháy liên tục từ khu vực chiến sự này qua khu vực chiến sự khác, và khi chúng bay đến bất kỳ đâu, để lại đằng sau một khoảng trống, không được bảo vệ, chúng đều gặp phải sự áp đảo về sức mạnh của máy bay Nga.

        Vào tháng Chín quân Đức đã phải rút lui trên toàn bộ mặt trận phía nam, từ vị trí đối diện với Matxcova đến Biển Đen. Quân Nga đã truy đuổi một cách nhịp nhàng và đồng loạt. Tại vị trí bản lề phía Bắc, quân Nga đã chiếm được Smolensk vào ngày 25 tháng Chín bằng một cuộc đột phá. Quân Đức, không còn nghi ngờ gì nữa, đã hy vọng trụ lại được bên sông Dnieper, một phòng tuyến sông lớn tiếp theo, nhưng đến đầu tháng Mười quân Nga đã vượt qua phòng tuyến này tại phía bắc Kiev, và xuôi về phía nam tại Pereyaslav và Kremenchug. Xa hơn nữa về phía nam họ đã chiếm được Dniepropetrovsk vào ngày 25 tháng Mười. Quân Đức chỉ còn trụ lại được ở bờ Tây sông Dnieper tại vùng cửa sông; tất cả những vị trí khác đều thất thủ. Đường rút lui của đội quân lê dương hùng mạnh của Đức đã bị chia cắt. Kiev, sau khi bị thọc sườn từ hai phía, đã bị thất thủ vào ngày 6 tháng Mười Một với nhiều lính Đức bị bắt giam làm tù binh. Cho đến tháng Mươi Hai, sau ba tháng bị truy kích, các đạo quân Đức ở miền trung và nam nước Nga đã bị đánh bật trở lại hơn hai trăm dặm, và, do thất bại trong việc giữ phong tuyến sông Dnieper, chúng đã phải phơi lưng cho một chiến dịch tấn công vào mùa đông trong đó bằng kinh nghiệm cay đắng chúng biết rằng địch thủ tỏ ra vô cùng lợi hại. Câu chuyện oai hùng về nước Nga năm 1943 là như vậy đấy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #444 vào lúc: 08 Tháng Ba, 2019, 04:31:23 pm »


        Đương nhiên là Chính phủ Xô Viết phải có thái độ trách móc đối với việc ngừng những chuyến hàng tiếp tế mà các đạo quân của họ trông ngóng. Vào tối 21 tháng Chín, Molotov đã cho mời Đại sứ của Anh ở Matxcova đến và yêu cầu nối lại việc chuyển hàng. Ông ta chỉ rõ rằng Hạm đội của Ý đã bị tiêu diệt và các tàu ngầm của Đức đã bỏ vùng Bắc Đại Tây Dương đế chuyển sang hoạt động ở tuyến phía nam. Tàu hòa chạy qua Ba Tư không vận chuyển đủ số hàng cần thiết, trong suốt ba tháng trời Liên bang Xô Viết đã phải tiến hành một cuộc tấn công có qui mô lớn và cực kỳ vất vả, và ngay từ năm 1943 họ chỉ nhận được một lượng hàng tiếp tế chưa bằng một phần ba so với năm trước đó. Vì vậy Chính phủ Xô Viết "Khẩn thiết yêu cầu" nối lại các chuyến tàu tiếp tế, và hy vọng rằng Chính phủ Hoàng gia sẽ áp dụng ngay mọi biện pháp cần thiết trong vòng ít ngày tới.

        Khi chúng tôi hợp mặt ở Luân Đôn vào đêm 29 để thảo luận toàn bộ vấn đề này, một tin vui đã bay đến với chúng tôi. Chiến hạm Tirpitz đã bị phá hỏng bởi một cuộc tấn công do những chiếc tàu ngầm loại nhỏ của chúng tôi tiến hành. Trong số 6 chiếc tham gia cuộc tấn công, 2 chiếc đã lọt qua mạng lưới phòng thủ dày đặc của địch. Các sĩ quan chỉ huy bao gồm Trung úy Hải quân Dự bị Hoàng gia Cameron, và Trung úy Hải quân Hoang gia Place đã được quân Đức cứu thoát khỏi tàu ngầm và bị bắt làm tù binh. Họ đã được tặng thưởng Huân chương Victoria. Sau này máy bay trinh sát phát hiện ra rằng chiến hạm nay đã bị hư hỏng nặng và cần được đưa về xuống sửa chữa  trước khi nó có thể sẵn sàng giao chiến trở lại, chiếc Lutzow thì đã đến vùng biển Baltic. Như vậy chúng tôi đã dễ thở hơn, có thể trong vài tháng, tại vùng biển Bắc cực.

        Nhưng ngài Eden đã phàn nàn rất nhiều về cách đối xử của người Nga đối với người của tôi, và vì vậy tôi đã gửi bức điện sau đây cho Staline:

        ... Thật là một vinh hạnh cho tôi được thông báo với ngài rằng chúng tôi dang chuẩn bị cử lần lượt bốn đội tàu tiếp tế tới miền bắc nước Nga vào tháng Mười Một, tháng Mười Hai, tháng Giêng và tháng Hai, mỗi đội gồm khoảng 35 tàu cá của Anh lẫn của Hoa Kỳ...

        Để tránh những lời cáo buộc từ phía Xô Viết về việc vi phạm lòng tin cậy, nếu như những nỗ lực giúp họ của chúng tôi trở nên vô ích, tôi đã gài thêm một đoạn biện minh:

        Mặc dù vậy, tòi buộc phải ghi nhận rằng đây không phải là một hợp đồng hay sự mặc cả nào, mà đúng hơn là một lời tuyên bố về nguyện vọng thiêng liêng và tha thiết của chúng tôi. Trên cơ sở này tôi đã ra lệnh áp dụng các biện pháp cần thiết cho việc cử bốn đội tiếp tế, mỗi dội gồm 35 chiếc tàu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #445 vào lúc: 09 Tháng Ba, 2019, 09:24:05 pm »


        Sau đó tôi tiếp tục với bản liệt kế những điều than phiền về sự đối xử dành cho người của chúng tôi ở miền Bắc Nga:

        ... Số lượng hiện tại của các nhân viên hải quân còn thấp hơn mức cần thiết, thậm chí là theo yêu cầu hiện nay của chúng tôi, do việc họ được đưa trở lại mà khống hề nhận được sự trợ giúp. Chính quyền dân sự của các ngài đã từ chối cấp cho người của chúng tôi mọi thị thực cần thiết để đến miền Bắc nước Nga, ngay cá khi họ đi tiếp tế cho những người vốn đã chờ đợi quá lâu. Ông Molotov đã thúc giục Chính phủ Hoàng gia phải chấp thuận rằng số lượng nhân viên quân sự của Anh ở miền Bắc nước Nga không được vượt quá số nhân viên quân sự và thương vụ Xô Viết có mặt trên đất nước chúng tôi. Chúng tôi không chấp nhận đề nghị này, bởi lẽ công việc của họ chẳng có gì giống nhau cả và số lượng nhân viên cần thiết cho các hoạt động quân sự được quyết định theo cái cách phi hiện thực như vậy...

        Vì vậy tôi buộc phải yêu cầu ngài chấp thuận cấp thị thực ngay lập tức cho số lượng nhản viên hiện nay cần bổ sung, và bảo đảm rằng trong tương lai sẽ không rút lại thị thực một khi chúng tôi cảm thấy cần khi tiến hành công việc có liên quan tới sự hỗ trợ mà chúng tôi cung cấp cho các ngài ở miền Bắc nước Nga. Tôi nhấn mạnh rằng trong số khoảng một trăm bảy mươi nhân viên hải quân hiện có mặt ở miền Bắc, hơn một trăm năm mươi người lẽ ra phái nhận được sự giúp đỡ từ cách đây vài tháng, thế nhưng thị thực của họ đã bị rút lại. Tình trạng sức khỏe hiện nay của họ, những người vẫn không thể thích nghi với khí hậu và những điều kiện khác, cho thấy sự cần thiết phải thực hiện ngay không chậm trễ các biện pháp giúp đỡ họ...

        Tôi củng cần phải yêu cầu sự giúp đỡ của các ngài trong việc cải thiện các điều kiện đang ràng buộc các nhân viên quân sự và hải quân của chúng tôi ở miền Bắc nước Nga, những người này tất nhiên là đang tham gia vào các hoạt động chống lại kẻ thù vì lợi ích chung của chúng ta, và nhiệm vụ chủ yếu của họ là chuyển tiếp hàng tiếp tế của Đồng minh cho đất nước các ngài. Họ ở một vị thế hoàn toàn khác, tôi tin rằng ngài cũng sẽ thừa nhận điều này, so với những cá nhân bình thường đặt chân lên lãnh thổ Nga. Cho đến bây giờ họ vẫn là đối tượng của những hạn chế sau đây mà tòi cho là không phù hợp với những người được một nước đồng minh cư đi thực hiện nhiệm vụ có ý nghĩa lớn lao đối với đất nước. Xô Viết:

        (a)Không một ai trên chiến hạm Hoàng gia hay trên tàu chở hàng có thể đặt chân lên đất liền trừ phi được thuyền Xô Viết đưa vào bờ dưới sự giám sát của sĩ quan Xô Viết và sau khi đã bị xét giấy tờ cho mỗi lần lên bờ.

        (b) Không ai trên chiến hạm Anh được phép tiếp xúc với thủy thủ tàu hàng nếu không báo trước cho nhà chức trách Xô Viết. Điều này thậm chí còn được áp dụng đối với đô đốc hạm trưởng.

        (c) Các sĩ quan Anh được yêu cầu phải xin loại giấy thông hành đặc biệt trước khi có thể lên bờ hoặc đi từ trạm nọ qua trạm kia. Nhũng giấy thống hành này thường được cấp rất chậm gây ra những trục trặc cho còng việc cần giải quyết.

        (d) hàng hóa, hành lý hay bưu phẩm dành cho lực lượng phục vụ ở đây không được phép đưa lên bờ trừ phi có sự hiện diện của sĩ quan Xô Viết, việc vận chuyển hàng hóa và bưu phẩm bị đòi hỏi quá nhiều thủ tục.

        (e) Bưu phẩm cá nhân của nhân viên quân sự là đối tượng của việc kiểm duyệt, mặc dù, theo quan điểm của tôi, đối với lực lượng đang thi hành nhiệm vụ, phận sự kiểm duyệt phải thuộc về Bộ chỉ huy quan đội Anh.

        Việc áp đặt những hạn chế này tạo ra một mặc cảm cho các sĩ quan cũng như binh lính, hoàn toàn không hay ho gì đối với mối quan hệ Anh - Nga, và thậm chí có thế gây tốn thương sâu sắc nếu như Quốc hội Anh được biết về chuyện này. Tác động dồn tích lại của những hạn chế này đã và đang cực kỳ gây cản trớ cho hiệu quá thực thi nhiệm vụ của các binh sĩ, và không chỉ một lần gây ách tắc cho các hoạt động quân sự quan trọng và khẩn cấp. Số nhân viên Xô Viết ở đây không hề phải chịu những hạn chế như vậy... Thưa Ngài Staline, tôi thực sự tin tướng rằng ngài có thể giải quyết ổn thỏa những khó khăn này trên một tinh thần bằng hữu, như vậy chúng ta có thể giúp đỡ nhau, và cùng nhau giúp vào sự nghiệp chung, với toàn bộ sức mạnh của mình.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #446 vào lúc: 11 Tháng Ba, 2019, 08:41:27 pm »


        Đây là những yêu cầu hết sức khiêm tốn liên quan đến những nỗ lực sắp tới của chúng tôi. Trong suốt gần nửa tháng tôi đã không hề được Staline hồi âm lại. Dưới đây là lời phúc đáp mà tôi nhận được sau đó:

        "Tôi đã nhận được bức thông điệp của ngài vào ngày 1 tháng Mười báo cho tôi biết ý định cử bốn đoàn tiếp tế đến Liên Xô theo tuyến đường phía bắc vào tháng Mười Một, tháng Mười Hai, tháng Giêng và tháng Hai. Mặc dù vậy, thông báo này đã mất đi ý nghĩa của nó do việc ngài tuyên bố rằng ý định cử các đoàn tiếp tế tới Liên bang Xô Viết không hề là một nghĩa vụ hay một thỏa thuận nào cả mà chỉ là một lời tuyên bố mà có thể được hiếu là sẽ bị phía Anh rút lại bất cứ lúc nào bất chấp mức độ ảnh hưởng của nó tới số phận của các đạo quàn Xô Viết tại chiến trường. Tôi phái nói rằng tôi không thể nào đồng ý với một cách đặt vấn đề như vậy. Những thứ mà Chính phú Anh tiếp tế cho Liên Xô, vũ khí và quân trang, quân dụng, không thể được coi là cái gì khác hơn là một nghĩa vụ mà theo thỏa thuận đặc biệt giữa hai quốc gia, nước Anh đã cam kết đối với Liên Xô, đất nước đang phải mang trên đôi vai của mình năm nay là năm thứ ba cái gánh nặng của cuộc chiến tranh với kẻ thù chung của cả phe Đồng minh là nước Đức Hitler... Như kinh nghiệm cho thấy, việc chuyển vũ khí và tiếp tế quân sự đến Liên Xô qua các cảng ở Ba Tư không bằng cách nào có thể bù đắp cho những đồ tiếp tế đã không được chuyển đến theo tuyến phía bắc.

        ... Không thể coi cách đặt vấn đề như vậy là một cái gì khác ngoài sự thoái thác thực hiện những nghĩa vụ mà Chính phú Anh đã cam kết, và một lời hăm dọa đối với Liên Xô.

        Liên quan tới sự nhắc nhở của ngài về những điểm gày tranh cãi mà dường như chứa đựng trong bức thư của ông Molotov, tôi phải nói rằng tôi không thấy có cơ sở gì cho một nhận xét như vậy... Tôi không thấy sự cần thiết phái tăng số lượng nhân viên quân sự ỏ miền bắc Liên Xô, do phần lớn số quân Anh hiện đang cố mặt ở đó vẫn chưa được sử dụng triệt để, và trong nhiều tháng họ chẳng có việc gì mà làm cả, và điều này đã được phía Liên Xô lưu ý nhiều lần... Cũng có cả những chứng cứ về hành vi không thế chấp nhận được của một số nhân viên quân sự Anh, những người trong nhiều trường hợp đã mưu toan tuyển mộ một số công dân Xô Viết làm gián diệp. Những ví dụ như vậy, cũng như việc tấn công các công dân Xô Viết, đã mặc nhiên gây thêm các sự cố dẫn đến những phức tạp mà chúng ta không mong muốn.

        Về sự lưu ý của ngài đối với thủ tục và những hạn chế nhất định tại các hải cảng phía Bắc, ta cần nhìn nhận rằng những hạn chế đó là không thể tránh khỏi được tại những vùng gần mặt trận hoặc ngay trên mặt trận, nếu người ta không quên rằng chiến sự đang diễn ra trên Liên bang Xô Viết... Mặc dù vậy nhà đương cục Xô Viết đã trao rất nhiều đặc quyền trong chuyện này cho các quân nhân và hải quân Anh, và về việc này Đại sứ quán Anh đã được thông báo từ tháng Ba năm trước. Vì vậy sự lưu ý của ngài về những thủ tục và hạn chế là dựa trên thông tin sai lệch.

        Liên quan đến vấn đề kiểm duyệt và kiểm soát các quân nhân Anh, tôi không phản đối nếu việc kiểm duyệt thư từ cá nhân đối với quân nhân Anh đóng tại các cảng phía Bắc được tiến hành bởi những người có thẩm quyền phía Anh, trên cơ sở có đi có lại...
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #447 vào lúc: 12 Tháng Ba, 2019, 12:17:06 am »


        Tôi đã bình luận về việc này với Tổng thống: "Tôi vừa nhận được một bức điện từ Staline mà tôi cho rằng ngài sẽ cảm thấy không phải là những thứ người ta có thể trông chờ từ một quý ông mà vì lợi ích của người đó chúng ta đang phải thực hiện một nỗ lực vượt bậc với không ít gian nan và tốn kém... Tôi đề nghị, hoặc chí ít là hy vọng, rằng thông điệp này do một cỗ máy hơn là do Staline gửi đến, bởi vì phải mất tới 12 ngày để chuẩn bị cho việc phúc đáp. Cỗ máy Xô Viết này hoàn toàn tin chắc rằng nó có thể đạt được mọi thứ bằng cách đe dọa, và tôi tin rằng một điều không kém phần quan trọng mà chúng ta nên làm là chỉ ra rằng biện pháp này không phải nhất thiết lúc nào cũng có lý".

        Vào ngày 18 tôi đã cho mời Đại sứ Xô Viết tới gặp tôi. Do đây là lần đầu tiên tôi tiếp M. Gousev, người kế nhiệm Maisky, nên ông ta đã chuyển tới tôi lời chào của Nguyên soái Staline và Molotov, còn tôi thì nói về thanh danh mà ông ta đã tạo dựng được cho bản thân khi làm việc với chúng tôi ở Canada. Sau những lời chúc tụng như vậy chúng tôi đã có một cuộc trao đổi ngắn về Mặt trận Thứ hai. Tôi đã nói thẳng với ông ta về ý muốn mạnh mẽ của chúng tôi trong quan hệ hợp tác và hữu nghị với nước Nga, về sự nhìn nhận địa vị quan trọng của Nga sau chiến tranh và thái độ chào mừng của chúng tôi cũng như sự cố gắng làm hết sức mình để tạo ra mối quan hệ tốt đẹp giữa Hoa Kỳ và Nga.

        Sau đó tôi quay trở lại với bức điện của Staline về các đội tàu tiếp tế. Tôi đã nói rất ngắn gọn rằng tôi không nghĩ bức thông điệp đó sẽ giúp cải thiện tình hình, rằng nó đã làm tôi đau lòng đến mức tôi sợ rằng bất kỳ lời phúc đáp nào của tôi sẽ làm cho mọi thứ xấu đi, rằng Bộ trưởng Ngoại giao Anh đang ở Matxcova và tôi đã giao cho ông ta dàn xếp vấn đề này ngay tại chỗ, và vì vậy tôi không muốn tiếp nhận bức thông điệp này. Rồi tôi trao lại phong bì cho Đại sứ Nga. Gousev mở phong bì xem bên trong là cái gì, và sau khi nhận ra đó là bức thông điệp, ông ta nói rằng ông ta được chỉ thị phải trình nó cho tôi. Tôi đã trả lời, "tôi chưa được chuẩn bị để tiếp nhận nó", và đứng dậy như một cử chỉ thân thiện để nhắc ông ta rằng cuộc nói chuyện của hai chúng tôi đã kết thúc. Tôi tiến ra phía cửa và tự tay mở. Chúng tôi con trao đổi thêm một chút ở lối ra vào về chuyện ông ta sẽ tới dự tiệc tại nhà tôi trong một tương lai gần và thảo luận với bà Churchill về một số vấn đề liên quan tới cái quỹ Nga của bà mà như tôi đã nói với ông ta là hiện đã quyên góp được bốn triệu bảng. Tôi đã không để cho ông Gousev có cơ hội quay trở lại chuyện tàu tiếp tế, hay cố gắng trao lại cái phong bì cho tôi, trước khi chào tạm biệt ông ta.

        Nội các Chiến tranh đã tán thành việc tôi từ chối không tiếp nhận bức điện của Staline. Đây chắc chắn là một sự cố ngoại giao không bình thường, và, như tôi được biết sau này, nó đã tạo được ấn tượng đối với Chính phủ Xô Viết. Trên thực tế Molotov đã đề cập tới vấn đề này nhiều lần trong đối thoại. Thậm chí trước khi điều này được báo cáo về Matxcova, đã có nhiều nghi ngại xuất hiện trong chính giới Xô Viết. Ngày 19 tháng Mười ông Eden, người đã có mặt để tham dự một hội nghị đã được dự kiến từ lâu giữa Bộ trưởng Ngoại giao 3 nước Đồng minh chủ yếu, đánh điện báo rằng Molotov đã đến viếng thăm ông ta tại Đại Sứ quán và nói rằng Chính phủ Nga đánh giá rất cao các chuyến hàng tiếp tế, và họ rất buồn khi không tiếp tục nhận được chúng. Tuyến đường thủy phía Bắc là con đường ngắn nhanh nhất đế tiếp tế hàng cho mặt trận, nơi mà người Nga đang phải trải qua một giai đoạn khó khăn. Phòng tuyến mùa đông của quân Đức phải bị phá vỡ. Molotov hứa sẽ báo cáo với Staline toàn bộ sự việc và tổ chức một cuộc hội kiến.

        Cuộc tranh luận quan trọng đã diễn ra vào ngày 21. Trong khi đó, để tăng thêm sức mạnh cho Eden, và theo sự gợi ý của ông ta, tôi đã ra lệnh cho tạm ngừng việc khởi hành của các khu trục hạm Anh, vốn là động thái đầu tiên trong việc nối lại các chuyến tiếp tế. Thỏa thuận cuối cùng đạt được là việc tiếp tế phải được nối lại. Chuyến đầu tiên bắt đầu vào tháng Mười Một, và chuyến thứ hai tiếp tục vào tháng Mười Hai. cả hai chuyên bao gồm 72 chiếc tàu. Tất cả đều đến nơi an toàn, và cùng lúc đó những chiếc tàu không cũng trở về an toàn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #448 vào lúc: 12 Tháng Ba, 2019, 12:17:28 am »


*

        Chuyến tiếp tế tháng Mươi Hai mang lại một trận thủy chiến với kết quả đáng hài lòng. Việc Tirpitz bị loại khỏi vòng chiến đấu đã khiến cho kẻ thù nguy hiểm còn lại ở vùng biển Bắc Na Uy chỉ duy nhất có Schamhorst. Xuất phát từ Alten Fiord, vào tối 25 tháng Mười Hai, cùng với năm khu trục hạm, nó đã tiến tới cách Đảo Gấu 50 dặm về phía nam tấn công đội tàu tiếp tế. Đoàn tàu hộ tống đã được tăng cường bao gồm 14 khu trục hạm với ba tuần dương hạm đi vòng ngoài. Tàu chỉ huy của Đô đốc Tư lệnh trưởng Fraser, chiếc Duke of York, được bố trí ở phía tây nam cùng với tuần dương hạm Jamaica và bốn khu trục hạm.

        Đã hai lần Scharnhorst định tấn công đội tàu tiếp tế. Nhưng lần nào cũng bị chặn lại và tiếp chiến bơi những tuần dương hạm và khu trục hạm hộ tống, và sau một trận giao tranh không mấy phần quan trọng trong đó cả Scharnhorst và tuần dương hạm Anh Norfolk đều bị dính đạn, bọn Đức ngừng giao chiên và rút chạy về phía nam, trong khi các tuần dương hạm của chúng tôi vẫn bám theo và báo cáo đầy đủ tình hình. Các khu trục hạm của Đức thì chẳng thấy đâu, và không hề tham gia giao tranh. Trong khi đó tàu chỉ huy của Tư lệnh trưởng, vượt qua những vùng biển động mạnh với tốc độ tối đa, đang tiên gần đến nơi. Vào 4 giờ 17 chiều, khi những tia sáng yếu ớt của vùng Bắc Cực đã tắt từ lâu, chiếc Duke of York đã nổ súng từ khoảng 12.000 thước dưới sự trợ giúp của pháo sáng. Cùng lúc đó, Đô đốc Fraser đã điều bốn khu trục hạm vào tiếp cận mục tiêu để sẵn sàng tấn công khi có thời cơ. Một trong những khu trục hạm đó, chiếc Stord, là do hải quân Hoàng gia Na Uy cung cấp. Quá đỗi bất ngờ, Scharnhorst đổi hướng chạy về phía đông. Trong cuộc giao tranh ở thế đuổi bắt này nó đã bị dính đạn rất nhiều, nhưng nhờ có ưu thế về tốc độ nó vẫn có thể từ từ thoát về phía trước. Mặc dù vậy, đến 6 giờ 20 chiều, rõ ràng là tốc độ của nó bắt đầu giảm và các khu trục hạm của chúng tôi đã tiến gần từ hai bên sườn. Vào khoảng 7 giờ tối tất cả đều dồn dập tấn công. Bốn quả thủy lôi được phóng ra. Chỉ một chiếc khu trục hạm bị dính đạn.

        Schamhorst đã đổi hướng để thoát khỏi các khu trục hạm, và chính nhờ vậy mà Duke of York đã rút ngắn cự li được khoảng mười ngàn thước và lại tiếp tục khai hỏa bằng một cú đồn chí mạng. Trong vòng nửa giờ đồng hồ cuộc giao chiến không cân sức giữa một chiến hạm và một tuần dương hạm đã bị thương đã kết thúc, và Duke of York đã nhường cho các tuần dương hạm và khu trục hạm thực hiện nốt phần nhiệm vụ còn lại. Chẳng mấy chốc Scharnhorst đã bị chìm, và trong số 1970 sĩ quan và binh sĩ trên tàu, kể cả Chuẩn Đô đốc Bey, chúng tôi chỉ có thể cứu được 36 người.

        Mặc dù số phận của chiếc Tirpitz đang bị hỏng còn cầm cự được thêm gần một năm nữa, nhưng việc Schamhorst bị đánh chìm không những đã loại bỏ được mối đe dọa nguy hiểm nhất đối với các chuyến tiếp tế theo tuyến đường Bắc Cực của chúng tôi, mà còn giải phóng cho hạm đội canh giữ vùng biển nhà nữa. Chúng tôi không còn phải ở trong tư thế luôn sẵn sàng từng giây từng phút để chống trả những chiến hạm hạng nặng của Đức có thể xâm nhập Đại Tây Dương vào bất cứ thời điểm nào. Một gánh nặng quan trọng đã được cất bớt. Vào tháng Tư năm 1944 khi có những dấu hiệu cho thấy rằng Tirpitz đã được sửa chữa xong và chuẩn bị được đưa tới một hải cảng ở Baltic để trang bị lại, máy bay xuất phát từ hai hàng không mẫu hạm Victorious và Furious đã ném bom xuống chiếc tàu nay, và một lần nữa nó lại bị loại khỏi cuộc chiến. Không quân Hoàng gia giờ đây lại tiếp tục tấn công từ một căn cứ ở Bắc Nga. Va họ đã thành công trong việc làm cho Tirpitz hư hỏng nặng, dẫn đến việc nó bị kéo về Tromso Fiord, nằm gần nước Anh thêm hai trăm dặm và trong tầm tấn công tối đa của các máy bay ném bom đóng trên đất Anh. Bọn Đức giờ đây đã từ bỏ hy vọng có thể kéo chiếc tàu này về Đức để đại tu, và gạch tên nó khỏi danh sách các chiến hạm. Vào ngày 12 tháng Mười Một, hai mươi chín chiếc Lancaster thuộc Không lục Hoàng gia, bao gồm cả một máy bay của Phi đội 617 nổi tiếng với chiến công ở Mohne Dam, đã đánh một đòn quyết định với những quả bom loại mười hai ngàn cân Anh. Những chiếc này đã phải bay xa tới hơn hai ngàn dặm từ những căn cứ ở Scotland, nhưng cũng may là thời tiết rất tốt và ba quả bom đã trúng mục tiêu. Tirpitz đã bị lật úp tại nơi nó thả neo, hơn một nửa trong số 1900 thủy thủ đoàn đã bị thiệt mạng, với cái giá chúng tôi phải trả là một oanh tạc cơ bị bắn rơi, nhưng phi hành đoàn vẫn sống sót.

        Tất cả chiến hạm hạng nặng của Anh giờ đây có thể tự do tiến về vùng Viễn Đông.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #449 vào lúc: 12 Tháng Ba, 2019, 12:17:48 am »


*

        Trong toàn bộ cuộc chiến tranh chúng tôi đã mất 91 chiếc tàu hàng trên tuyến đường Bắc Cực, chiếm 7.8% số tàu chở hàng nhổ neo ra bên ngoài và 3.8% số tàu trở về. Chỉ có 55 chiếc trong số đó là được hộ tống. Trong số khoảng 4 triệu tấn hàng gửi từ Hoa Kỳ và Vương quốc Liên hiệp Anh, bị mất một phần tám. Trong công việc đầy gian nan này Hàng hải Anh đã mất 829 người, trong khi Hải quân Hoàng gia đã phải trả cái giá đắt hơn nhiều. Hai tuần dương hạm và 17 chiến hạm khác đã bị đánh chìm và 1840 sĩ quan và binh sĩ đã hy sinh.

        Bốn mươi đoàn tàu tiếp tế đến nước Nga đã mang một số lượng hàng khổng lồ với tổng giá trị là 428 triệu bảng nguyên vật liệu, kể cả năm ngàn chiếc xe tăng và hơn bảy ngàn máy bay chỉ riêng từ nước Anh. Như vậy chúng tôi đã thực hiện lời hứa của mình, bất chấp nhiều lời nói nặng nề của các lãnh tụ Xô Viết và thái độ thiếu thiện chí của họ đối với các thủy thủ cứu trợ của chúng tôi.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM