Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 06:32:49 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53187 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #370 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:22:20 pm »


        Thay vào đó, chúng tôi vào lều bạt nóng ngột ngạt và bừa bãi của ông ta và dự bữa trưa ở đó, một bữa trưa thịnh soạn hơn nhiều so với bữa trưa tôi đã dự ở Scarpe. Hôm đó là trưa tháng 8 ở sa mạc. Món để sẵn là món xúp sò đóng hộp của Tân Tây Lan nóng hổi mà tôi có thể ăn trong giới hạn của phép lịch sự. Lúc này, Montgomery lái xe tới. Freyberd bước ra đón tiếp ông và mời ông tới chỗ ngồi còn để trống. Nhưng Monty, như người ta thường gọi ông một cách thân mật, giữ nguyên tắc từ chối lòng hiếu khách của bất kỳ tướng lĩnh cấp dưới nào. Vì thế Monty ngồi ở ngoài xe ăn bánh mì Sandwich và uống nước chanh. Có thể Napoléon cũng đã từng giữ khoảng cách như thế để giữ vững kỷ cương. Châm ngôn của Napoléon là cứng rắn với những người có chức quyền. Nhưng chắc hắn ông có món gà nướng tuyệt vời được phục vụ ngay trong toa xe của mình. Tôi cho rằng Malborough cũng đã tham dự và cùng cạn ly với sĩ quan của mình, cả Cromwell cũng làm như vậy. Kỹ thuật thì khác nhau, nhưng trong mọi tình huống, kết quả dường như giống nhau.

        Chúng tôi ở cùng binh lính suốt cả buổi chiều và sau 7 giờ chúng tôi trở về với đoan xe lưu động của mình, với bãi biển gợn sóng. Tôi quá phấn khích trước những gì tôi đã chứng kiến đến nỗi tôi không cảm thấy mệt mỏi và ngồi nói chuyện đến khuya. Trước khi Montgomery đi ngủ lúc 10 giờ như thường lệ, ông ta yêu cầu tôi viết đôi điều trong nhật ký chiến đấu của ông ta.   Bây giờ tôi viết về nhiều trường hợp khác trong suốt cuộc chiến tranh kéo dài. Dưới đây là nội dung tôi viết lần này:

        "Mong rằng lễ kỷ niệm trận đánh Blenheim đánh dấu việc thành lập Bộ Tư lệnh mới, sẽ mang lại cho Tổng Tư lệnh quân đoàn 8 và binh sĩ của ông ta sự nổi tiếng và vinh quang mà họ chắc chắn sẽ rất xứng đáng được hưởng".

        Ngày 22 tháng 8 tôi đi thăm các hàng động Tura gần Cairo, ở đó đang tiến hành các công việc sửa chữa quan trọng. Từ đá của hang động này, các tảng đá của Kim Tự Tháp đã được xẻ ra cách đây ít lâu. Giờ đây chúng trở nên rất hữu ích. Mọi thứ trông có vẻ thanh nhã và có hiệu quả và nhiều đám đông thợ khéo tay đã phải lầm quần quật ngày đêm để hoàn thành một khối lượng lớn công việc. Nhưng tôi có trong tay một loạt bảng biểu và số liệu và tôi không mấy thỏa mãn. Quy mô là quá nhỏ. Lỗi ban đầu thuộc về các Pharaoh vì đã không cho xây thêm những Kim Tự Tháp lớn hơn. Nhũng lỗi lầm khác khó xác định là của ai. Thời gian còn lại trong ngày, chúng tôi bay từ phi trường này sang phi trường khác, xem xét các sự bố trí dưới đất và phát biểu với nhân viên làm nhiệm vụ dưới mặt đất. Tại địa điểm có mặt từ 2.000 đến 3.000 nhân viên hàng không được tập hợp lại. Tôi cũng đến thăm từng lữ đoàn một trong sư đoàn sơn cước vừa mới tiếp đất. Trời đã khuya khi chúng tôi quay trở về đại sứ quán.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #371 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:25:40 pm »


        Trong những ngày cuối cùng của chuyến thăm, đầu tôi luôn nghĩ đến trận đánh sắp tới. Bất cứ lúc nào Rommel cũng có thể tung những cuộc tấn công như trào dâng bằng thiết giáp có sức tàn phá lớn. ông ta có thể xuất hiện bên cạnh Kim Tự Tháp mà không gặp trở ngại, trừ một con sông đào trước khi tới sông Nil. Cậu con trai nhỏ của phu nhân Lampson nằm cười trong chiếc xe nôi ở giữa rừng cọ. Tôi nhìn ra không gian bằng phẳng phía bên kia sông, tất cả đều thanh bình, nhưng tôi nói với phu nhân Lampson rằng Cairo trời rất nóng, không phải là nơi tốt cho trẻ con. "Tại sao không gửi đứa trẻ đến Liban để hưởng không khí mát lành ở đó"? Nhưng bà ta không nghe theo lời khuyên của tôi và không ai có thể nói là bà ta đã đánh giá đúng tình hình chiến sự.

        Đồng ý hoàn toàn với tướng Alexander và Tổng Tham mưu trưởng Hoàng gia tôi thực hiện một loạt biện pháp tối đa để phòng thủ Cairo và tuyến thủy đạo chạy từ phía Bắc ra đến biển. Chúng tôi xây dựng các ụ súng máy và súng trường, gài mìn các cầu, rào các lối vào bằng dây thép gai, tháo đê kè để gây ngập lụt một vùng rộng lớn. Tất cả công chức ở thành phố Cairo có số lượng hàng ngàn ngươi và nhân viên dân sự đều được trang bị súng trường, và nếu cần thiết, sẽ nhận được lệnh vào các vị trí theo dọc tuyến sông phòng thủ. Sư đoàn sơn cước thứ 5 vẫn chưa được coi là thành thạo trong việc tác chiến trên Sa mạc, nhưng các lực lượng oai hùng này giờ đây được lệnh bảo vệ mặt trận mới ở sông Nil. Cứ điểm này có lực lượng mạnh bởi vì tương đối ít tuyến đường ngang qua những vùng bị ngập lụt hoặc có khả năng bị ngập lụt trong vùng châu thổ sông Nil. Việc chặn đứng một đợt tấn công bằng xe thiết giáp dọc những tuyến đường nay có vẻ hoàn toàn khả thi. Bảo vệ thành phố Cairo lẽ ra thuộc về trách nhiệm của tướng Anh chỉ huy quân đoàn Ai Cập - lực lượng của ông ta cũng đã được dàn trận. Tuy nhiên tôi cho rằng để đề phòng trường hợp khẩn cấp xảy ra tốt hơn là nên giao trách nhiệm cho tướng Maitland-Wilson, còn gọi là "Jumbo" - người được bổ nhiệm phụ trách Bộ Tư lệnh Ba Tư - Iraq, nhưng tổng hành dinh thì đang hình thành ở Cairo trong những tuần lễ gay go này. Tôi ra lệnh phải báo cáo cho ông ta biết thông tin đầy đủ về toàn bộ kế hoạch phòng thủ và sẽ nhận nhiệm vụ kể từ lúc tướng Alexander thông báo với ông ta rằng Cairo đang gặp nguy hiểm.

        Giờ đây tôi phải trở về nhà vào giáp ngày trận đánh nổ ra và trở lại với những vấn đề rộng lớn hơn nhiều và cần tới những quyết định quan trọng. Nội các đã chấp thuận chỉ thị sẽ được chuyển cho tướng Alexander. Ông ta là người chỉ huy cao nhất mà lúc này tôi tiếp xúc để giải quyết công việc Trung Đông. Montgomery và quân đoàn 8 đều dưới quyền ông ta. Cũng vì thế nếu cần thiết, Maitland-Wilson và việc phòng thủ Cairo sẽ do tướng Alexander chỉ huy. "Alex", như tôi vẫn thương gọi ông ta, đã chuyển tổng hành dinh của mình tới vùng sa mạc bên cạnh Kim Tự Tháp. Bình tĩnh, vui vẻ, hiểu rõ mọi người, ông chiếm được sự tin cậy thầm lặng và sâu sắc của mọi giới.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #372 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:26:50 pm »


*

        Ngày 23/8, lúc 7h 05 sáng chúng tôi cất cánh từ sân bay sa mạc. Tôi ngủ một giấc ngon lanh cho đến khi mặt trời đã quá con sào. Khi tôi trèo dọc theo khoang chứa bom vào đến khoang lái của chiếc "Commando" thì chúng tôi đang tới gần Gibraltar. Tôi phải nói rằng trông nó rất nguy hiểm. Toàn bộ đều nằm trong sương mù. Không thể nhìn thấy vật phía trước ở cự ly 100 thước và chúng tôi ở độ cao không quá 30 bộ so với mặt biển. Tôi hỏi Vanderkloot mọi việc có ổn không và cầu mong không và vào mũi đá Gibraltar. Các câu trả 1ời của anh ta làm cho tôi đặc biệt không an tâm, nhưng anh ta tin chắc vào đường bay không mấy cao và ở phía ngoài biển, tôi thích nhìn anh ta trong tư thế đó. Chúng tôi bay như vậy thêm 4 hay 5 phút nữa. Rồi đột nhiên chúng tôi bay trong bầu trời quang đãng và từ trên cao, Gibraltar thấp thoáng xuất hiện trên eo biển và dải đất trung lập nối liền eo với đất liền và dãy núi có tên là "cái ghế của nữ hoàng Tây Ban Nha". Sau 2 hoặc 3 giờ bay trong sương mù, Vanderkloot đã chứng tỏ anh ta đúng. Chúng tôi vượt qua bề mặt dữ dội của Gibraltar chừng 1 vài trăm dặm mà không phải đổi hướng đi,    và hạ cánh một cách tuyệt vời. Tôi vẫn nghĩ rằng tốt hơn là    bay cao và bay vòng trong 1 hoặc 2 giờ. Chúng tôi có đủ nhiên liệu và có đủ thời gian. Nhưng chuyến bay là một thành tích tốt. Buổi sáng chúng tôi lam việc với ngài toàn quyền, buổi chiều bay về quét ngang qua vịnh Biscay, lúc màn đêm buông xuống. Khi tôi ra đi do nhiệm vụ phải đến Cairo và Matxcova, thì chưa chọn ai làm tư lệnh "Torch". Ngày 31/7, tôi đưa ra gợi ý   là nếu tướng Marshall được chỉ định làm Tư lệnh tối cao cuộc hành    quân   qua biển Manche, thì tướng Eisenhower phải là Tư lệnh phó và đến Luân Đôn trước để làm công tác chuẩn bị cho "Torch" mà đích thân ông ta chỉ huy với sự phụ tá của tướng Alexander. Dư luận tiến triển theo các đường lối này và trước khi tôi lên đường đi Cairo để sang Matxcova, Tổng Thống đã điện cho tôi biết sự tán thành của ông ta. Tuy nhiên, còn nhiều việc cần quyết định về đề cương cuối cùng của các phương án của chúng tôi, và vào ngày tiếp theo lần trở lại Luân Đôn của tôi, các tướng Eisenhower và Clark đến ăn cơm tối với tôi đã bàn về tình hình của cuộc hành quân.

        Vào thời điểm này, quan hệ của tôi với các sĩ quan Mỹ này là rất chặt chẽ và dễ chịu. Kể từ khi họ tới vào tháng 6, tôi đã tổ chức hàng tuần một bữa ăn trưa tại nhà khách chính phủ số 10 phố Downing. Các cuộc gặp gỡ nay có vẻ như là có kết quả. Tôi hầu như có một mình với họ và chúng tôi bàn xuyên suốt các công việc, bàn đi bàn lại như thể là chúng tôi cùng chung một nước; chúng tôi cũng có một số các cuộc hội nghị không chính thức tại phòng ăn tầng dưới, bắt đầu từ 10 giờ đêm và đôi khi kéo dài đến tận khuya. Đôi khi các tướng Mỹ đến ngủ đêm hoặc cuối tuần tại Chequers; trong các dịp này, đề tài nói chuyện chỉ là chuyện cửa hàng, của hiệu, ngoài ra không nói gì hết. Tôi chắc là các mối quan hệ này là cần thiết cho việc lãnh đạo chiến tranh, và không có họ, tôi đã không thế nắm chắc được toàn bộ tình thế.

        Ngày 22/9, tại một cuộc họp các tham mưu trưởng do tôi chủ trì và Eisenhower cũng tham dự, quyết định cuối cùng đã được thông qua. Thbi điểm của "Torch" được ấn định vào ngày 8/11.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #373 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:26:46 pm »


*

        Trong toàn bộ tình hình nay, thì Rommel, như đã thấy, xác định mục đích của mình, là cuối cùng sẽ đánh thẳng vào Cairo. Cho đến khi chiến tranh đã chấm dứt, ý nghĩ của tôi tập trung vào sa mạc và sự thử thách gân cốt tại nơi đó.

        Tôi hoàn toàn tin tưởng vào các người chỉ huy mới của chúng tôi và tin chắc là sự trội hơn về quân số, thiết giáp và không lực là gấp đôi so với hơn bao giờ hết. Nhưng sau những sự bất ngờ, không vui vẻ gì trong 2 năm qua, thì khó lòng mà không lo lắng được. Vì tôi đến chính nơi sẽ diễn ra trận đánh quá muộn và có bức ảnh về sa mạc cát nhấp nhô hình vòng cung với những cỗ pháo và xe tăng được ngụy trang và quân đội chúng tôi thu mình lại cho một cuộc phản kích bật lò xo, toàn bộ khung cảnh sáng rực lên trọng đầu tôi. Một sự thất bại nữa không những bản thân nó là một tai họa, mà sẽ làm tổn thương đến uy tín và ảnh hưởng của nước Anh trong các cuộc thảo luận đang diễn ra giữa Anh và đồng minh Mỹ của mình. Mặt khác, nếu Rommel bị đánh lui, lòng tin mỗi lúc một tăng và cảm giác là tình hình sắp diễn biến có lợi cho chúng tôi, sẽ giúp chúng tôi làm cho tất cả các việc khác của mình được ổn thỏa.

        Tướng Alexander hứa sẽ gửi cho tôi một từ "Zip" khi nó thực sự bắt đầu. Ngày 28/8, tôi hỏi ông ta: "Lúc này ông nghĩ thế nào về triển vọng "Zip" sẽ xảy ra trong thời kỳ có trăng này? Ý kiến của tình báo quân sự không cho là nó sắp xảy ra. Chúc mọi sự tốt lành". Ông ta trả lời: "Khả năng "Zip" lúc này là 50/50 kể từ nay trở đi. Cán cân chênh lệch bất lợi cho nó đang tăng cho đến 2/9, khi nó có thể được coi là không chắc xảy ra". Ngày 30, tôi nhận được tín hiệu 1 âm đoạn "Zip" và tôi điện cho Roosevelt và Staline: "Rommel đã bắt đầu tấn công và chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Giờ đây một trận đánh quan trọng có thể xảy ra".

        Kế hoạch của Rommel, như đã được Montgomery suy luận, đúng là kéo quân thiết giáp qua vành đai đơn phòng bằng mìn ở phía Nam chiến tuyến Anh rồi quặt sang phía Bắc và khép lại từ phía sươn và phía sau vị trí của chúng tôi. Cơ sở quan trọng cho sự thành công của cuộc hành quân này là dãy núi Alam Haifa và Montgomery đã bố trí không để điểm này rơi vào tay địch.

        Trong đêm 30/9, 2 sư đoàn thiết giáp thuộc quân đoàn Phi châu của Đức tiến vào bãi mìn, và sáng hôm sau kéo vào thung lũng Ragil. Sư đoàn thiết giáp số 7 của chúng tôi rút lui đều đều và trụ lại ở sườn phía Đông. Phía Bắc của 2 sư đoàn thiết giáp Đức là 2 sư đoàn thiết giáp Ý và 1 đoàn xe cơ giới cũng tìm cách kéo qua bãi mìn. Họ không thu được mấy kết quả. Bãi mìn chạy sâu hơn là họ mong tưởng. Họ bị kẹt giữa các làn đạn pháo bắn quét từ đầu này đến đầu kia của sư đoàn pháo binh Tân Tây Lan.

        Tuy nhiên sư đoàn khinh binh số 9 của Đức đã tiến sâu vào được và tạo thành 1 cái bản lề cho cánh quân thiết giáp phía Bắc. Ở đầu kia của chiến tuyến, sư đoàn Ấn Độ số 5 và Úc số 9 bị tấn công liên tục, nhưng trước sự kháng cự quyết liệt, địch bị đẩy lùi. Từ thung lũng Ragil quân thiết giáp Đức - Ý có cái lợi là tấn công theo hướng Bắc vào dãy núi Alam Haifa hoặc Đông Bắc vào Hammam. Montgomery hi vọng địch sẽ không đánh theo cách nay. Ông ta thích đánh ở nơi mình đã chọn (tức là dãy núi). Trong đầu ông ta đã hằn in một bản đồ chỉ rõ đi theo hướng đó thì dễ, đi theo hướng xa hơn nữa về phía Nam là bất lợi. Tướng Von Thoma bị bắt hai tháng sau đó, nơi thông tin sai lầm nay đã tác động như dự kiến. Rõ ràng là trận đánh diễn ra theo đúng kiểu mà Montgomery mong muốn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #374 vào lúc: 10 Tháng Hai, 2019, 10:24:51 pm »


        Chiều tối ngày 31, một cú thọc theo hướng Bắc đã bị đẩy lùi và khối thiết giáp địch lui về phòng ngự trong một đêm vất vả liên tục bị phi pháo oanh kích. Sáng hôm sau địch tiến vào trung tâm chiến tuyến Anh, nơi mà sư đoàn thiết giáp số 10 đã tập trung về đối phó. Đến chiều, địch lại tấn công nhưng bị thất bại. Giờ đây Rommel đã cắm chân sâu và quân Ý thì tan rã. Ông ta không còn hi vọng tăng cường cho bộ phận thiết giáp phía trước, và xe di chuyển trên mặt cát nặng đã tiêu hao nhiều số nhiên liệu ít ỏi - chắc ông ta cũng nghe được tin về 3 tầu chở dầu nữa đã bị đánh đắm ở Địa Trung Hải. Như vậy, ngày 2/9 quân thiết giáp của ông ta đã chuyển sang thế phòng thủ và chờ đối phó với các đợt tấn công.

        Montgomery không chấp nhận lời mời và Rommel không có cách gì khác là rút lui. Ngày 31, việc rút lui bắt đầu, Rommel bị sư đoàn thiết giáp 7 của Anh tấn công liên tục phía bên sườn, và bị tổn thất lớn về xe vận tải không bọc thép. Đêm đó, Anh bắt đầu phản công và đánh vào không chỉ xe thiết giáp mà cả các sư đoàn cơ giới nhẹ và sư đoàn Trieste. Nếu đánh
tan được các đạo quân này thì những khoảng trống trên bãi mìn có thể phong tỏa được, và quân Đức không thể quay về theo ngả này. Sư đoàn Tân Tây Lan tấn công mạnh, nhưng quân Đức chống cự ác liệt và Quân đoàn Phi châu đi thoát. Giờ đây Montgomery đình chỉ việc truy kích. Ông ta có kế hoạch nắm thế chủ động khi thời gian chín mùi nhưng chưa đến. Ông bằng long với việc đẩy lùi được cú thọc cuối cùng của Rommel vào Ai Cập kềm theo những tốn thất nặng nề với giá phải trả tương đối thấp. Quân đoàn 8 và không lực sa mạc đã giáng một đòn nặng nề vào địch và gây ra 1 cuộc khủng hoảng nữa cho việc tiếp tế của Rommel. Căn cứ vào các tài liệu thu thập được về sau, chúng tôi thấy Rommel lâm vào tình thế tuyệt vọng luôn luôn yêu cầu được tiếp viện. Chúng ta cũng biết là vào thời gian đó, ông ta bị mệt mỏi và đau yếu. Hệ quả của trận Alam Haifa được phát huy hai tháng sau đó.

        Tuy hai cuộc hành quân lớn hơn của chúng tôi ở hai đầu Địa Trung Hải giờ đây đã được quyết định, và mọi sự chuẩn bị đang tiến triển; thời kỳ chờ đợi là thời kỳ của sự căng thẳng im lìm. Giới trong cuộc thì lo lắng cái gì sẽ xảy ra. Tất cả những ai không biết thì cho là không có việc gì xảy ra. Chúng tôi đã tồn tại sau sự sụp đổ của Pháp và việc oanh kích nước Anh bằng không quân. Nước chúng tôi không bị đánh chiếm. Chúng tôi vẫn giữ được Ai cập. Chúng tôi vẫn sống và ở trong cơn nguy hiểm. Mặt khác, dòng thác thảm họa gì vậy đã đổ xuống đầu chúng tôi. Sự thất bại ở Dakar, việc mất những gì chúng tôi đã chiếm được trên sa mạc từ tay người Ý, thảm kịch Hy Lạp, Crete thất thủ, những thất bại nặng nề không được giảm nhẹ trong chiến tranh với Nhật Bản, Hồng Kông thất thủ, Đông Ân bị đe bẹp, thảm họa ở Singapore, Nhật chiếm Myanma, Auchinleck bại trận trên sa mạc, Tobruk đầu hàng, sự thất bại như là được đánh giá ở Dieppe - tất cả những mắt xích này trong một chuỗi bất hạnh, bực bội vô song trong lịch sử của nước chúng tôi, sự việc chúng tôi không còn bị đơn độc nữa và có hai quốc gia hùng mạnh chiến đấu bên cạnh chúng tôi thực sự là những sự đảm bảo cho chiến thắng cuối cùng. Nhưng gạt bỏ đi cảm giác về sự nguy hiểm chết người, điều này chỉ làm cho việc phê bình được tự do thêm. Liệu việc đưa ra chất vấn và nghi ngờ chống lại toàn bộ tính chất và hệ thống chỉ đạo chiến tranh có là kỳ quặc, xa lạ không?
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #375 vào lúc: 11 Tháng Hai, 2019, 11:18:47 pm »


        Thục ra, điều đáng chú ý là tôi không ở trong trạng thái yên tĩnh buồn chán tách khỏi tư duy quyền lực, hoặc phải đối mặt với các đòi hỏi, những thay đổi trong phương cách của mình mà như đã biết, tôi không bao giờ phải chấp nhận. Rồi tôi phải rút lui khỏi chính trường, hai vai nặng chĩu những tai họa, và cuối cùng kết quả thu được sẽ bị gán cho việc tôi rút lui quá muộn. Trên thực tế, toàn bộ dáng vẻ của chiến tranh sắp có sự chuyển biến. Từ đó trở đi, chúng tôi có được sự thành công ngày một phát triển, tuy cũng có lức gặp rủi ro không lớn. Tuy cuộc đấu tranh là lâu dài và gay go yêu cầu có sự cố gắng lớn lao của tất cả mọi người, chúng tôi đã đi tới đỉnh cao, vì con đường đi tới thắng lợi của chúng tôi không những được đảm bảo và chắc chắn mà còn kéo theo những sự kiện đáng mừng diễn ra một cách rõ ràng. Tôi không bị tước quyền chia xẻ trong giai đoạn mới này, vì Nội các Chiến tranh có sức mạnh và sự thống nhất, lòng tin mà tôi gìn giữ được từ các đồng sự về chính trị và nghề nghiệp, sự trung thành vững chắc của Quốc hội và thiện chí bền bỉ của nhân dân. Tất cả cái này chỉ ra biết bao may mắn trong các công việc của con người, có lo âu về cái gì cũng chỉ là đôi chút, trừ việc ráng làm hết sức mình.

        Trong thời gian này, tôi thấy đôi chút dễ chịu trong việc xem xét các đề nghị mà Bộ Ngoại giao đang thảo ra một cách công phu, có tham khảo ý kiến của Bộ Ngoại giao Mỹ về tương lai của chính phủ thế giới sau chiến tranh. Bộ trưởng Ngoại giao gửi Nội các Chiến tranh tài liệu luân chuyển quan trọng về vấn đề này với tiêu đề "Kế hoạch tứ cường" theo đó việc chỉ đạo tối cao sẽ thuộc về một hội đồng gồm Anh, Hoa Kỳ, Nga và Trung Hoa. Tôi vui mừng tìm thấy được nghị lực để ghi lại ý kiến chính thức của mình trong bản thảo ngày 21/10/42 sau đây cho Bộ ngoại giao:

        "1. Bất chấp áp lực của các sự kiện, tôi sẽ cố gắng viết trả lời. Nghe có vế như rất dễ khi đưa ra 4 tứ cường này. Tuy nhiên tôi không thể nói trước chúng ta phải đối phó với các đòi hỏi loại gì, kiểu gì của Nga. Muộn hơn chút ít, điều ấy là khả dĩ. Còn đối với Trung Hoa, tôi không thể coi chính phủ Trùng Khánh là đại diện cho một cường quốc thế giới. Chắc chắn là Mỹ sẽ bỏ phiếu cho một nước không đủ khá năng trong bất kỳ cố gắng nào nhằm thanh toán đế quốc hải ngoại của Anh.

        2. Tôi phải công nhận rằng tư duy của tôi chú yếu là dựa vào Âu châu, việc hồi sinh của sự vinh quang của châu Âu, lục địa sản sinh ra các quốc gia hiện đại và nền văn minh. Sẽ là một thảm họa không ước lượng được, nếu sự dã man của Nga đè lên nền văn hóa và độc lập của các quốc gia Ầu châu lâu đời. Lúc này nói ra thì khó, tôi tin rằng gia đình Âu châu hành động như một thể thống nhất trong khuôn khổ một Hội đồng châu Âu. Tôi trông chờ có một Liên hiệp các quốc gia châu Âu trong đó các hàng rào giữa các quốc gia sẽ giảm thiểu rất nhiều và sự đi lại giữa các quốc gia sẽ có thể không bị hạn chế. Tôi hi vọng sẽ thấy nền kinh tế châu Âu được nghiên cứu như là một tổng thể. Tôi hi vọng thấy được một Hội dồng có thể gồm 10 đơn vị trong đó có các cựu tứ cường với nhiều liên đoàn các nước Bắc Âu, các nước có sông Danube chảy qua, các nước vùng Balkan v.v... và có cảnh sát quốc tế được giao trách nhiệm giữ không để nước Phổ vũ trang - Dĩ nhiên chúng ta sẽ phải làm việc với người Mỹ theo nhiều cách, và theo cách đại qui mô, nhưng Âu châu là quan tâm hàng đầu của chúng ta, và chắc chắn chúng ta không muốn đóng cửa với người Nga và người Trung Hoa trong khi người Thụy Điển, người Na Uy, người Ba Lan, người Tiệp và Thổ Nhĩ Kỳ sẽ có những vấn đề nóng bỏng của mình. Ý muốn của họ muốn được chúng ta giúp đỡ và khả năng to lớn của họ làm cho người khác phái nghe tiếng nói của họ. Việc nói nhiều, nói dài về các đề tài này là dễ dàng. Bất hạnh thay, chiến tranh trước hết đòi hỏi sự quan tâm của nhiều phía."


        Như vậy, chúng tôi đã tới gần đỉnh điểm về quân sự mà tất cả chúng tôi đều phải đạt được.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #376 vào lúc: 14 Tháng Hai, 2019, 12:24:16 am »


18

TRẬN ALAMEIN

        Mấy tuần sau khi có những thay đổi trong các cấp chỉ huy, công tác chuẩn bị, lập kế hoạch và huấn luyện không ngừng được xúc tiến ở Cairo và ở mặt trận. Quân đoàn 8 được tăng cường tới mức chưa tùng có trước đây. Sư đoàn 51 và sư đoàn 44 từ trong nước đã tới và có khả năng tác chiến trên sa mạc. Lực lượng xe bọc thép của chúng tôi lên tới 7 lữ đoàn với trên 1.000 xe tăng trong đó khoảng 500 xe tăng Grants và Shermans của Mỹ. Giờ đây quân số của chúng tôi đạt đến mức 2 chọi 1 và về khả năng chiến đấu thì ít nhất là ngang bằng. Một lực lượng pháo binh hùng mạnh và được huấn luyện kỹ càng lần đầu tiên có mặt ở sa mạc phía tây được điều động đến để hỗ trợ cho cuộc tấn công sắp tới.

        Lực lượng không quân ở Trung Đông phụ thuộc vào các quan niệm về quân sự và yêu cầu của Tổng Tư lệnh. Tuy nhiên, dưới quyền của Nguyên soái không quân Anh Tedder, không cần thiết phải có những tiền lệ đánh nhanh, đánh ác. Mối quan hệ giữa Bộ Tư lệnh Không quân và các tướng mới là thoải mái về mọi mặt. Lực lượng không quân ở sa mạc phía tây dưới quyền của Nguyên soái không quân Coningham hiện nay có 550 máy bay chiến đấu. Có thêm 2 nhóm khác ngoài số máy bay chiến đấu ở Malta với số lượng 650 máy bay và có nhiệm vụ phá hủy các hải cảng và tuyến đường chi viện của kẻ thù đi qua Địa Trung Hải và sa mạc. Cùng với 100 máy bay chiến đấu và máy bay ném bom cỡ vừa của Mỹ, tổng số lực lượng của chúng tôi lên tới khoảng 1200 máy bay sẵn sàng chiến đấu.

        Trong nhiều bức điện gửi cho chúng tôi, Alexander cho biết thời gian vào khoảng 24/10 đã được chọn làm ngày mở đầu cho chiến dịch "Lightfoot". Ông cho rằng "vì không có sườn để hở, cần phải đánh như thế nào để mở một đột phá khẩu vào chính diện tuyến địch. Quân đoàn 10 gồm chủ yếu la lực lượng thiết giáp sẽ là mũi nhọn của cuộc tấn công này và sẽ xuất kích vào ban ngay qua đột phá khẩu này. Đến 1/10 quân đoàn nay phải được huấn luyện trong gần 1 tháng cho nhiệm vụ này. "Theo tôi, cuộc tấn công chọc thủng phải nổ ra vào thời kỳ trăng rằm là rất cần thiết. Đây là một cuộc hành quân lớn cần có nhiều thời gian. Chúng tôi phải mở được một khoảng trống đầy đủ, trên các tuyến địch, nếu các lực lượng thiết giáp của ta cần có trọn 1 ngày để đem lại tính chất quyết định cho việc tác chiến của mình.

        Mấy tuần trôi qua và thời điểm đến gần. Lực lượng không quân đã ở tư thế bắt đầu tấn công các đơn vị địch, các sân bay và hệ thống giao thông của kẻ thù. Các đoàn tàu là mục tiêu được đặc biệt chú ý. Tháng 9, 30% tàu của phe trục chi viện cho Bắc Phi bị đánh chìm phần lớn do không quân. Tháng 10, số lượng tàu bị đánh chìm lên đến 40%. Khoảng 60% xăng bị tổn thất. Trong 4 tháng mùa thu hơn 200.000 tấn hàng chuyên chở bằng tàu của phe trục đã bị phá hủy. Đây là một thiệt hại nặng nề đối với lực lượng của Rommel. Rốt cuộc thì. Đại tướng Alexander đánh điện tín: "Zip!" (Mở màn!).

        Đêm rằm 23/10 gần 1.000 khẩu pháo đã khai hỏa vào các khẩu đội của địch trong vòng 20 phút và sau đó dội vào các vị trí của bộ binh. Dưới hỏa lực tập trung của pháo cùng với sự cộng hưởng của bom do phi cơ thả xuống, quân đoàn 30 (dưới quyền của tướng Leese) và Quân đoàn 13 (toàn bộ của tướng Horroks) tiến lên. Khi tấn công vào mặt trận có 4 sư đoàn địch, quân đoàn 30 tìm cách mở ra hai hành lang xuyên qua các công sự của địch.

        Sau lưng họ hai sư đoàn thiết giáp của quân đoàn 10 (do tướng Lumsden chỉ huy) tiến lên để giành thắng lợi. Dưới tầm hỏa lực dữ dội, chúng tôi tiến lên mạnh mẽ và vào lức trời tờ mơ sáng thì đã mở được các lối vào. Công binh đã dọn sạch mìn phía sau những lực lượng đi đầu. Nhưng hệ thống bãi mìn chưa bị chọc thủng hết và thiết giáp của chúng tôi không có triển vọng sớm vượt qua được. Phía Nam, Sư đoàn Nam Phi đánh mở đường xông lên bảo vệ phía Nam của chỗ phình ra và sư đoàn 4 Ấn Độ. Từ dãy Ruweisat tung ra các cuộc đột kích trong khi sư đoàn thiết giáp 44 và sư đoàn 7 của quân đoàn 13 thọc vào hệ thống phòng thủ của địch. Việc này đã đạt được mục tiêu khiến cho địch phải duy trì 2 sư đoàn thiết giáp trong 3 ngày ở phía sau đoạn này của mặt trận trong khi trận chiến chủ yếu diễn ra ở phía Bắc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #377 vào lúc: 16 Tháng Hai, 2019, 10:53:57 pm »


        Tuy nhiên cho đến nay chúng tôi vẫn chưa tạo ra được khoảng trống nào trong hệ thống phòng thủ và bãi mìn dày đặc của địch. Lúc quá nửa đêm Montgomery tổ chức một cuộc họp với các tư lệnh cao cấp. Tại cuộc họp này ông ra lệnh quân thiết giáp phải tăng cường sức ép về phía trước, trước khi trời sáng, theo như chỉ thị ban đầu của ông. Trong ngày, sau khi giao tranh ác liệt, thực ra chúng tôi đã tiến thêm được nhiều nhưng địa vật được gọi là dãy núi Kidney trở thành tiêu điểm của một cuộc giao tranh quyết liệt với 2 sư đoàn xe tăng Con Báo và Ariete 15 của địch, và 2 sư đoàn nay mở các cuộc phản kích dữ dội. Trên mặt trận của quân đoàn 13, chúng tôi không tiến xa hơn nữa nhằm bảo toàn lực lượng cho sư đoàn thiết giáp 7 được nguyên vẹn ở giai đoạn đỉnh điểm của trận đánh.

        Trong Bộ Tư lệnh của địch có rối loạn nghiêm trọng. Cuối tháng 9, Rommel phải đi bệnh viện tại Đức và tướng Stumme thay chân ông ta. Trong 24 tiếng khi trận đánh bắt đầu, Stumme qua đời vì bệnh tim. Rommel theo lệnh của Hitler, rời bệnh viện và nhận lại nhiệm vụ của mình cuối ngày 25.

        Giao tranh ác liệt vẫn tiếp tục vào ngày 26 suốt dọc theo chỗ một sườn của trận địa phình ra, trong lòng chiến tuyến của địch và đặc biệt ở dãy núi Kidney. Không quân của địch 2 ngày trước không có phản ứng gì, giờ đây đã là một sự thách thức đối với ưu thế vượt trội của chúng tôi. Nhiều đợt giao tranh đã nổ ra với phần lớn thắng nghiêng về chúng tôi. Những nỗ lực của quân đoàn 13 đã trì hoãn chứ không cản được sự vận chuyển của lực lượng thiết giáp Đức tới điểm mà giờ đây họ biết là khu vực có tính chất quyết định trên mặt trận của mình. Tuy nhiên lực lượng không quân của chúng tôi đã gây thiệt hại nghiêm trọng cho sự vận chuyển này.

        Vào thời điểm này Sư đoàn Úc do tướng Morshead chỉ huy đã mở trận đánh mới và đạt kết quả. Sư đoàn này đột phá theo phía Bắc từ chỗ phình ra đến biển. Montgomery tận dụng ngay thắng lợi đáng kể này. Ông ta rút sư đoàn Tân Tây Lan khỏi lực lượng tiến theo phía Tây và ra lệnh cho sư đoàn Úc tiếp tục tiến về phía Bắc. Điều này sẽ ngăn cản sự rút lui một phần của sư đoàn bộ binh Đức ở sườn phía Bắc. Đồng thời, lúc này Montgomery cho rằng sức mạnh của cuộc tấn công chủ yếu của mình đang bắt đầu giảm ở giữa các bãi mìn và các ổ chống tăng được bố trí tốt. Vì vậy, ông lại tập hợp lại các lực lượng và dự trữ của mình để thực hiện một đợt tấn công mới và mạnh hơn.

        Suốt hai ngày 27 và 28, một cuộc giao tranh ác liệt ở dãy Kidney chống lại các đợt tấn công liên tiếp của 2 sư đoàn xe tăng Con Báo 15 và 18 bây giờ đã được điều động từ phía Nam tới. Tướng Alexander đã thuật lại trận đánh đó như sau1:

        Ngày 27/10 đã có đợt phản công lớn bằng xe tăng theo kiểu cũ. Năm lần địch tấn công chúng tôi với tất cả số xe tăng hiện có cả của Đức và của Ý nhưng không giành được đất và tồi tệ hơn nữa, là với tỉ lệ bị tốn thất và thương vong quá lớn, còn xe tăng của chúng ta trong thế phòng thủ cũng có thiệt hại nhưng nhẹ thôi. Ngày 28/10 địch lại xuất hiện sau khi đã trinh sát cẩn thận và rất lâu suốt cả buổi sáng để phát hiện ra các điểm yếu và xác định vị trí của các súng chống tăng của chúng ta, tiếp theo đó là một đợt tấn công tập trung mạnh vào buổi chiều khi mặt trời sắp lặn. Việc trinh sát cũng ít kết quả hơn so với trước đây vì cá xe tăng lẫn súng chống tăng của chúng ta có thể giao chiến ở tầm xa hơn. Khi địch toan tính tập trung cho cuộc tấn công lần cuối thì Không lực Hoàng gia (R.A.F.) một lần nữa lại can thiệp trên qui mô tàn phá. Trong 2 tiếng rưỡi đồng hồ máy bay đã xuất kích và ném 80 tấn bom vào khu vực tập trung quân dịch ước dài 3 dặm rộng 2 dặm, và cuộc tấn công của địch đã thất bại thậm chí trước khi địch có thể tập hợp  lại lực lượng. Đây là lần cuối cùng địch cố tìm cách giành thế chủ động.

        Trong 2 ngày 26/10 và 28/10 này, ba tàu chở dầu tiếp tế rất quan trọng của địch đã bị không quân chúng tôi đánh chìm, và như vậy là phần thưởng dành cho một chuỗi dài các hoạt động của không quân, một phần không thể thiếu được của các trận đánh trên bộ.

------------------
        1. Trong bức điện đề ngày 9/11 được gửi cho tôi sau trận đánh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #378 vào lúc: 16 Tháng Hai, 2019, 10:54:50 pm »


*

        Hiện nay Montgomery đã lên kế hoạch và bố trí đội hình cho một cuộc đột phá quyết định, cuộc hành quân "Supercharge" (Tăng nạp). Ông rút ra sư đoàn thiết giáp Anh 1 và Tân Tây Lan 2; sư đoàn thiết giáp 2 này cần phải được tổ chức lại, sau khi đã tham gia đáng kể vào trận đánh lui lực lượng thiết giáp Đức ở dãy Kidney. Sư đoàn thiết giáp Anh 7 và Sư đoàn 51 và một lữ đoàn của sư đoàn 44 sẽ kết hợp lại thanh một lực lượng dự bị mới. Đợt tấn công lần này sẽ do quân Tây Tây Lan, các Lữ đoàn bộ binh Anh 152 & 151, Lữ đoàn thiết giáp Anh 9 dẫn đầu.

        Cuộc tấn công tuyệt đẹp của quân Úc đã giành được thắng lợi qua những trận giao tranh ác liệt liên tục và làm cho toàn bộ trận đánh nghiêng về phía có lợi cho chúng tôi. Vào 1 giờ sáng ngày 2/11, "Supercharge" bắt đầu. Dưới làn đạn bắn chặn của 300 khẩu pháo, các lữ đoàn của Anh kết hợp với sư đoàn Tân Tây Lan đã phá vỡ khu vực phòng thủ của địch và lữ đoàn thiết giáp 9 tiến lên phía trước. Tuy nhiên, lữ đoàn thiết giáp 9 gặp phải một hàng phòng ngự kiên cố mới của kẻ thù với nhiều vũ khí chống tăng dọc theo đường mòn Rahman. Trong một đợt giao tranh kéo dài, lữ đoàn này bị tổn thất nặng nề, nhưng hành lang phía sau được giữ vững và sư đoàn Anh số 1 đã vận động qua hành lang cuối. Tiếp đến là cuộc đụng độ cuối cùng trong trận đánh của quân thiết giáp. Tất cả những xe tăng còn lại của địch tấn công vào lối ra của chúng tôi ở một phía sườn và bị đẩy lùi. Đó là quyết định cuối cùng, nhưng thậm chí ngày hôm sau, ngày thứ ba, khi các bản báo cáo của không quân cho thấy quân địch đã bắt đầu rút lui, cánh hậu quân của họ ở đường mòn Rahman vẫn còn gây khó khăn cho đạo quân thiết giáp chủ chốt của chúng tôi, Hitler ra lệnh không được có bất cứ sự rút lui nào nhưng vấn đề không còn nằm trong tay người Đức nữa, chỉ cần khoét thêm một lỗ hổng nữa thôi. Sáng sớm 4/11, cách 5 dặm về phía Nam Tel el Aggagir, lữ đoàn 5 của Ấn Độ mở một đợt tấn công nhanh và đã giành thắng lợi hoàn toàn. Trận đánh giờ đây đã thắng và rốt cuộc con đường đã được mở thông cho lực lượng thiết giáp chúng tôi tiến qua sa mạc trống trải.

        Rommel rút lui hoàn toàn nhưng chỉ có đủ phương tiện và nhiên liệu cho một phần lực lượng của ông ta và quân Đức mặc dù đã chiến đấu dũng cảm nhưng vẫn tự cho mình quyền ưu tiên về phương tiện đi lại. Nhiều ngàn quân của 6 sư đoàn Ý bị bỏ kẹt lại trên sa mạc, không có nước hoặc thực phẩm và không có cả tương lai trừ việc bị bắt làm tù binh. Trên chiến trương la liệt xe tăng bị phá hủy hoặc không thể sử dụng được cũng như các loại súng và xe cộ. Theo ghi chép của Đức, các sư đoàn thiết giáp Đức khởi đầu trận đánh có 240 xe tăng có khả năng dùng được, đến ngay 5/11 chỉ còn 38 chiếc. Lựe lượng không quân Đức đã từ bỏ nhiệm vụ vô vọng là giao chiến với lực lượng vượt trội của siêu không quân chung tôi mà giờ đây hoạt động gần như không gặp cản trở và dốc toàn lục tấn công các đoàn quân lớn và xe cộ đang gắng sức tiến về phía Tây. Bản thân Rommel đã ca ngợi vai trò quan trọng của lực lượng không quân Hoàng gia Anh1. Lực lượng của Rommel dứt khoát đã bị đánh bại và người phụ tá của tướng Von Thoma đã rơi vào tay chúng tôi cùng 9 viên tướng Ý khác.

--------------------
        1. Desmond Young - Rommel trang 238
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #379 vào lúc: 16 Tháng Hai, 2019, 10:55:09 pm »


        Dường như có hy vọng lớn biến thảm họa của kẻ thù thành xóa sổ hoàn toàn. Sư đoàn Tân Tây Lan được lệnh hướng thẳng vào Fuka nhưng khi sư đoàn này đến đó ngày 5/11 thì quân địch đã đi qua rồi. Vẫn còn cơ hội địch bị cô lập ở Mersa Matruh, đây là mục tiêu chính mà 2 sư đoàn thiết giáp 1 và 7 của Anh lao vào. Trước khi đêm xuống, ngày 6/11, các đơn vị này đang tới gần mục tiêu trong khi quân địch đang cố thoát khỏi vòng vây đang khép chặt. Nhưng rồi trời mua, và xăng còn lại trở nên khan hiếm, cả ngay thứ 7 cuộc truy kích của chúng tôi phải ngừng lại. Việc trì hoãn trong 24 giờ đã khiến cho việc bao vây kín không thực hiện được. Tuy nhiên, 4 sư đoàn Đức và 8 sư đoàn Ý không còn tồn tại như là những đội binh chiến đấu. 30 ngàn tù binh bị bắt với số lượng vật tư khổng lồ. Rommel đã ghi lại ý kiến của ông ta về vai trò của các tay súng của chúng tôi đối với sự thất bại của mình: "Pháo binh Anh một lần nữa chứng tỏ tính ưu việt nổi tiếng của họ. Đặc biệt đáng lưu ý là tính cơ động cao và sự đáp ứng nhanh chóng yêu cầu của các lực lượng xung kích".

        Trận Alamein khác so với tất cả các trận đánh trước ở Sa mạc. Mặt trận bị hạn chế, được phòng thủ kiên cố và có lực lượng lớn trấn giữ không có đường hành quân bọc sườn. Ai muốn mở đột phá khẩu thì người ấy phải mạnh hơn địch và muốn chủ động phản công theo cách này chúng tôi phải quay trở về những trận đánh trong thế chiến thứ nhất ở mặt trận phía Tây. Chúng tôi nhận thấy ở Ai Cập lặp đi lặp lại cùng một kiểu đọ sức như đã diễn ra ở Cambrai cuối năm 1917 và trong nhiều trận đánh năm 1918, đường giao thông ngắn và tốt cho người xung kích sử dụng pháo với mật độ tập trung cao nhất, lưới lửa dày đặc và xe tăng lao tới trước.

        Về tất cả điều này tướng Montgomery và thủ trưởng của ông ta là Alexander, đều là những người có bề dày kinh nghiệm, suy nghĩ và nghiên cứu cẩn thận. Montgomery là một chuyên gia pháo binh vĩ đại. Như Bernard Show nói về Napoléon: "Đại bác giết người". Chúng ta luôn thấy ông ta cố gắng sử dụng 300 đến 400 khẩu pháo tác chiến dưới quyền chỉ huy phối hợp của một người, thay vì giao tranh nhỏ bằng pháo, một việc tất nhiên dẫn,đến việc các xe tăng sẽ lao vào trong các khoảng trống lớn trên sa mạc. Dĩ nhiên, mọi thứ đều ở quy mô nhỏ hơn nhiều so với ở Pháp và Flanders. Trong vòng 12 ngày của trận Alamein 13.500 lính của chúng tôi đã hy sinh, nhưng trong ngày đầu tiên của trận đánh ở Somme, chúng tôi đã tổn thất gần 60.000 lính. Mặt khác, hỏa lực phong thủ của Pháp đã tăng lên khủng khiếp kể từ cuộc chiến lần trước và trong thời gian đó người ta luôn cho rằng cần có một sự tập trung theo tỉ lệ 2 hay 3 trên 1 không chỉ đối với pháo mà kể cả quân lính nữa, để chọc thủng và phá vỡ một tuyến phòng ngự chu đáo. Chúng tôi không có cái gì giống như sự vượt trội đó lại Alamein. Mặt trận không chỉ gồm nhiều tuyến các điểm mạnh và các ổ pháo nối tiếp nhau, nhưng mà là cả một vùng rộng và sâu được bố phòng như vậy. Và trước mặt tất cả là 1 lá chắn kinh khủng bằng các trận địa mìn với chất lượng và mật độ trước đây chưa từng thấy. Vì những lý do này, trận Alamein sẽ không bao giờ là một trang vinh quang trong biên niên sử quân sự Anh.

        Còn một lý do nữa vì sao nó sẽ tồn tại. Trên thực tế nó là dấu ấn của sự xoay của "bản lề số phận". Cũng có thể nói: "Trước khi có trận Alamein, chúng ta chưa bao giờ có thắng lợi. Sau Alamein chúng ta chưa bao giờ thất bại".
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM