Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 02:42:27 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53169 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #350 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:35:31 pm »


*

        Giờ đây tôi phải báo Auchinleck biết là ông ta phải được thay thế, và do kinh nghiệm, thì một tin không vui nên được truyền đạt bằng văn bản hơn là bằng miệng. Tôi phái đại tá Jacob đáp máy bay đến chỉ huy sở của Auchinleck mang theo bức thư sau đây:

        Cairo
        Ngày 8, tháng 8, năm 1942

        Tướng Auchinleck thân mến!

        1. Ngày 23/6 trong bức điện ông gửi Tống tham mưu trương Hoàng gia ông có nêu vấn đề ông bị chuyển công tác và ông đưa ra tên của tướng Alexander, người có thể thay thế mình. Vào thời điểm khủng hoảng đối với quân đội, chính phủ Hoàng gia đã không muốn sử dụng sự giới thiệu cao thượng của ông. Cùng lúc ông đã nhận bàn giao việc chỉ huy tác chiến có hiệu quá như tôi đã mong muốn từ lâu và gợi ý với ông trong điện ngày 20/5 của tôi. Ông đã chặn được chiều hướng xấu và hiện nay mặt trận đã ổn định.

        2. Hiện nay nội các chiến tranh quyết định đã đến lúc phải có một sự thay đổi vì những lý do mà bản thân ông đã sử dụng. Iraq và Ba Tư được đề nghị tách ra khỏi chiến trương Trung Đông hiện nay. Alexander sẽ được giao nhiệm vụ chỉ huy Trung Đông, Montgomery chỉ huy Iraq và Ba Tư bao gồm quân đoàn 8, có tổng hành dinh tại Basra hoặc Baghdad. Đúng là lĩnh vực này nhỏ hơn Trung Đông, nhưng trong ít tháng có thể trở thành chiến trường của những cuộc hành quân quyết định, các lực lượng tăng cường đang trên đường triển khai. Trong chiến trường này mà ông có kinh nghiệm đặc biệt, ông sẽ duy trí các mối tương quan với Ấn Độ. Do dó, tôi hy vọng ông sẽ làm theo ý nguyện và các chỉ thị của tôi trên tinh thần vô tư vì lợi ích chung mà ông đã chứng tỏ trong mọi trường hợp. Alexander sẽ tới gần như ngay lập tức, và tôi hy vọng là tùy thuộc vào các sự chuyển động của địch, đầu tuần sau có thể chuyển giao trách nhiệm về mặt trận một cách rất trơn tru và có hiệu quá.

        3. Tôi sẽ rất vui được gặp ông và bất cứ thời gian thích hợp  nào nếu ông muốn.

        Hãy tin tưởng ở tôi

Thân chào             
Winston s.Churchill       

        Tái bút: Đại tá Jacob, người cầm thư này cũng được tôi giao chuyển lời phân ưu của tôi trước cái chết đột ngột của tướng Gott.

        Jacob quay về vào buổi chiều. Auchinleck nhận hung tin này với tinh thần và thái độ của một quân nhân. Ông ta không muốn nhận sự chỉ huy mới và sẽ đến gặp tôi ngày hôm sau. Nhật ký của Jacob có ghi:

        Thủ tướng đang ngủ. Ông thức dậy vào 6 giờ sáng và tôi phải kể lại một cách đầy đủ nhất điều đã diễn ra giữa tôi và tướng Auchinleck. Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia ngả về phía chúng tôi... Đầu óc Thủ tướng hoàn toàn nghĩ đến sự thất bại của Rommel cũng như đưa tướng Alexander nắm toàn bộ trách nhiệm về các cuộc hành quân ở sa mạc phía Tây. Ông ta không hiểu làm thế nào mà một người có thể ở lại Cairo trong khi các sự kiện lớn dang diễn ra trên sa mạc và giao quyền lèo lái cho một người khác. Ông đi lên, đi xuống nói như diễn thuyết về điểm này và ông có ý nói là mình có lý, ông kêu lên "Rommel, Rommel, Rommel" "Còn gì phải ngại nữa ngoài việc dập cho nó chết!".

        Tướng Auchinleck tới Cairo đúng lúc quá ngọ và chúng tôi nói chuyện với nhau một giờ và đây là cuộc nói chuyện hoàn hảo nhưng không mấy vui.

        Chiều tối hôm đó, tướng Alexander đến gặp tôi và các sự sắp xếp cuối cùng cho các thay đổi đã được dự thảo. Tôi báo cáo các kết quả này trong bức điện gửi về Luân Đôn mà đoạn dưới đây là rất quan trọng:

        ... Tôi đã đưa ra chỉ thị dưới dây cho Tướng Alexander được ông này rất tán thành, trong dó có sự đóng góp của Tổng Tham mưu trưởng Hoàng gia:

        1. "Nhiệm vụ chính và căn bản của ông là bắt hoặc tiêu diệt trong cơ hội sớm nhất quân dội Đức - Ý dưới sự chỉ huy của thống chế Rommel cùng với tất cả các cơ sở và dồ tiếp tế của chúng ở Ai Cập và Libya.

        2. Ông sẽ bớt hoặc làm cho bớt di các nhiệm vụ khác trong thực quyền chí huy của mình mà không làm ảnh hướng xấu đến nhiệm vụ được quy định trong đoạn 1 và phải được coi là đứng hàng đầu trong các quyền lợi của Nhà vua".

        Chắc chắn là trong một giai đoạn sau này của chiến tranh, có thể thay đổi điểm nhấn của chỉ thị này, nhưng tôi tin chắc là tính đơn giản tập trung vào một mục đích lúc này là bắt buộc.


        Phúc thư của Alexander gửi sau đó 6 tháng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #351 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:39:32 pm »


15

MATXCƠVA: CUỘC GẶP GỠ ĐẦU TIÊN

        Về khuya đêm 10/8, sau bữa tối với các nhân vật quan trọng tại sứ quán Cairo, chúng tôi bắt đầu khởi hành đi Mátxcova. Phái đoàn của tôi đi trên 3 chiếc máy bay gồm Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia, tướng Wavell, người nói tiếng Nga, nguyên soái không quân Tedder, và ngài Alexander Cadogan. Averell Harriman, từ Mỹ đến muộn hơn theo yêu cầu đặc biệt của tôi đối với Tổng thống. Tôi và ông ta đi cùng nhau. Đến hoàng hôn, chúng tôi đã đến gần những dãy núi ở Kurdistan. Thời tiết tốt và Vanderkloot rất vui. Trong khi chúng tôi tới gần những cao nguyên lởm chởm này, tôi hỏi xem anh ta dự định bay ở độ cao nào. Anh ta nói sẽ bay ở 9 nghìn bộ. Tuy nhiên, nhìn vào bản đồ tôi thấy nhiều ngọn núi cao 11 hoặc 12 nghìn bộ, và dường như có một ngọn núi cao tới 18 hay 20 ngàn, mặc dù hãy con khá xa. Chừng nào mà bạn không bất ngơ bị mây bao phủ, bạn có thể an toan lượn qua những ngọn núi. Tuy vậy, tôi đề nghị bay ở độ cao 12 ngàn bộ, và chúng tôi bắt đầu hút các ống khí ôxy của mình. Khi chúng tôi hạ cánh vào lúc 8 giờ 30 sáng ở sân bay Teheran và lúc đã gần chạm đất, tôi nhìn đồng hồ đo độ cao chỉ 4500 bộ, và vì không hiểu nên tôi đã đề nghị "tốt hơn nên điều chỉnh đồng hồ trước khi chứng ta tiếp tục cất cánh". Nhưng Vanderkloot nói: "Sân bay Teheran ở độ cao trên 4000 bộ so với mặt nước biển".

        Ngài Reader Bullard, Công sứ Hoàng gia ở Teheran, đón tôi ở sân bay. Ông ta là một người Anh mạnh mẽ, có nhiều kinh nghiệm về Iran và không ảo tưởng.

        Đã quá muộn để có thể bay vọt qua các dãy núi Elbuz về phía Bắc trước khi trời tối và tôi rất vui khi được mời một cách lịch sự dùng cơm trưa với nhà vua; trong cung điện có một bể bơi tuyệt đẹp giữa các cây đại thụ trên một vách núi dốc. Đỉnh núi đồ sộ mà tôi nhìn thấy buổi sáng hiện ra đằng xa sáng loáng màu hồng và màu da cam. Buổi chiều ở vườn của tòa công sứ Anh có một cuộc họp kéo dài với Averell Harriman và các quan chức đường sắt cao cấp Mỹ, Anh và người ta quyết định rằng Mỹ sẽ tiếp quản toàn bộ đoạn đường sắt xuyên Ba Tư từ vịnh Ba Tư tới Caspian. Đường sắt này, mới được một Công ty Anh khánh thành là một thành tựu kỹ thuật đáng kể. Có 390 chiếc cầu lớn trên suốt chiều dài con đường, qua nhiều đèo. Harriman nói Tổng thống sẵn sàng chịu toàn bộ trách nhiệm để vận hành tối đa công suất đoạn đường này, và có thể cung cấp đầu tàu, thiết bị đường sắt, và các nhân viên có tay nghề trong các đơn vị quân đội trong phạm vi mà chúng tôi không thể đương được. Vì vậy tôi đồng ý với sự chuyển giao này, với điều kiện phải dành ưu tiên cho những yêu cầu cơ bản của quân đội chúng tôi. Vì sức nóng và tiếng ồn ở Teheran, nơi mà dường như mỗi người dân Ba Tư đều có một xe máy và bấm còi liên tục, tôi ngủ giữa những hàng cây cao tại một khu nhà nghỉ hè của Tòa công sứ Anh ở độ cao khoảng 1.000 bộ so với thành phố.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #352 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:42:39 pm »


        Vào lúc 6 giờ 30 sáng hôm sau, thứ tư, 12 tháng 8, chúng tôi bắt đầu cất cánh, bay qua một thung lũng lớn dẫn tới Tabriz, và sau đó quặt rẽ sang hướng Bắc tới Enzeli thuộc Caspian. Chúng tôi vượt qua dãy núi thứ 2 này ở độ cao 11 ngàn bộ, tránh cả mây và các đỉnh núi. Lúc này, hai sĩ quan Nga cũng ở trên máy bay và chính phủ Liên Xô chịu trách nhiệm về sự an toàn cho chuyến bay và hạ cánh của chúng tôi. Một ngọn núi phủ tuyết khổng lồ lấp lánh ở phía Đông. Tôi chú ý thấy chúng tôi đang bay một mình và một bức điện giải thích rằng chiếc máy bay thứ hai, chở Tổng Tham mưu trưởng Hoang gia, Wavell, Cadogan và những người khác đã phải quay về Teheran vì động cơ trục trặc. Trong 2 giờ, biển Caspian lấp lánh phía trước. Bên dưới là Enzeli, tôi chưa bao giờ nhìn thấy biển Caspian, nhưng tôi nhớ lại 25 năm trước đây, trên tư cách là Bộ trưởng chiến tranh bằng cách nào, tôi đã được thừa hưởng một hạm đội đã từng ngự trị vùng biển xanh, tĩnh lặng này trong gần 1 năm. Bây giờ chúng tôi hạ độ cao không dùng đến ôxy nữa. Ở phía bờ Tây mà chúng tôi có thể trông thấy một cách lơ mơ là Baku và các giếng dầu. Quân đội Đức hiện nay ở quá gần Caspian đến nỗi chuyến đi của chúng tôi phải nhắm hướng tới Kuibyshew, đủ tránh xa Stalingrad và khu vực chiến sự, đưa chúng tôi tới gần châu thổ sông Volga. Trong tầm xa mà mắt có thể nhìn tới, chúng tôi có thể nhìn thấy những dải đất rộng thuộc Nga màu xám và bằng phẳng và hầu như không có một dấu hiệu của sự sống của con người. Đây đó là những mảnh đất thẳng hàng được cày xới chứng tỏ có một nông trang nhà nước. Trên một cung dài, sông Volga hùng vĩ hiện thành những đường cong và vươn đuổi chảy dài giữa những vùng đầm lầy hoang vu và rộng. Đôi khi, một con đường thẳng như thước kẻ, chạy từ đường chân trời này tới đường chân trời khác. Sau khoảng chừng một giờ bay trên vùng nay, tôi trèo trở lại, dọc theo khoang chứa bom, tới ca-bin và ngủ.

        Tôi suy nghĩ về sứ mạng của mình ở đất nước Bônsêvíc buồn thảm này mà tôi đã từng cố gắng bóp chết ngay từ những ngày đầu mới ra đời, và mãi cho đến khi Hitler xuất hiện, tôi vẫn coi là kẻ tử thù của tự do văn minh. Giờ đây tôi có nghĩa vụ phải nói với họ những gì nhỉ? Tướng Wavell, người có thiên hướng văn chương đã tóm tắt toàn bộ trong một bài thơ. Có nhiều bài văn xuôi, mỗi bài khép lại bằng câu "Không có mặt trận thứ hai nào vào năm 1942". Điều này giống như là đem một tảng băng lớn tới Bắc cực. Tuy vậy, tôi chắc rằng nhiệm vụ của tôi phải nói riêng với họ về những sự kiện và nói toàn bộ trục tiếp với Staline, còn hơn là qua các điện tín và những người trung gian. Cuối cùng thì ít nhất nó cũng cho thấy rằng người ta lo cho vận mệnh của mình, và hiểu cuộc đấu tranh của mình có ý nghĩa gì đối với cuộc chiến tranh chung. Tôi luôn luôn căm ghét chế độ xấu xa của họ, và trước khi Đức đánh họ, họ đã lạnh lùng nhìn chúng tôi bị gạt ra khỏi những vùng đất thuộc đế chế, và vui mừng cùng với Hitler chia sẻ đế chế của chúng tôi ở phương Đông.

        Tròi quang mây tạnh, gió thuận lợi và tôi cần tới Mátxcova gấp. Người ta bố trí không bay qua góc Kuibyshev và đi thẳng tới thủ đô. Tôi sợ một buổi chiêu đãi sang trọng và việc đón tiếp theo đúng sự mến khách của ngươi Nga. Vào lúc 5 giờ, những hình tháp nhọn và các mái vòm của Mátxcova hiện ra trong tầm mắt. Chúng tôi bay xung quanh thành phố theo những hướng đã được vạch ra cẩn thận, dọc theo đường bay tất cả các khẩu đội pháo đều đã được báo trước, và hạ cánh xuống sân bay, nơi mà tôi đã phải tới thăm lại trong cuộc đấu tranh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #353 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:37:35 pm »


        Dẫn đầu nhóm tướng tá và toàn bộ đoàn ngoại giao Nga là Molotov cùng với đông đảo phóng viên, các nhà nhiếp ảnh thường thấy trong các dịp như thế nay. Một đội quân danh dự hùng hậu, trang phục rất chỉnh tề, lễ tiết quân sự tuyệt mỹ, đã được duyệt ra diễu hành qua sau khi quân nhạc cử quốc thiều 3 cường quốc mà sự đoàn kết của 3 cường quốc này báo hiệu ngay tận số của Hitler. Tôi được đưa tới trước một chiếc micro và đọc một bài diễn văn ngắn. Averell Harriman phát biểu thay mặt nước Mỹ, ông ta phải ở lại sứ quán Mỹ. Molotov đưa tôi trên chiếc xe của mình về khu nhà được chỉ định, cách Mátxcơva 8 dặm, "biệt thự chính phủ số 7". Trong khi đi qua các phố đường, có vẻ như rất vắng người ở Mátxcơva, tôi hạ thấp của kính để lấy thêm một chút không khí, và tôi ngạc nhiên khi cảm thấy chiếc của kính dầy trên 2 inch. Điều này vượt quá tất cả những gì tôi đã gặp. Người phiên dịch Pavlốp nói "ngài bộ trưởng nói dùng cái này thận trọng hơn". Sau hơn nửa giờ chúng tôi đến khu biệt thự.

        Mọi thứ được chuẩn bị cực kỳ xa hoa. Dưới quyền chỉ huy của tôi là một sĩ quan to lớn, vẻ lộng lẫy, làm phụ tá (mà tôi tin là thuộc gia đình Hoàng gia dưới chế độ Nga hoàng). Anh ta đóng vai chủ nhà của chúng tôi và là mẫu người lịch sự, chu đáo. Một số nhân viên phục vụ kỳ cựu mặc áo vét-tông trắng và những nụ cười luôn rạng rỡ trên môi sẵn sàng phục vụ theo mọi yêu cầu hoặc cử chỉ của khách. Một chiếc bàn dài trong phòng ăn và nhiều tủ búp-phê nhỏ khác nhau chứa đựng những thứ cao lương mĩ vị và chất kích thích mà chức quyền tối cao có thể yêu cầu. Tôi được dẫn đi qua một phòng khách rộng sang một phòng ngủ và phòng tắm cũng rộng gần như vậy. Những bóng đèn điện sáng rực, gần như lóa mắt, cho thấy sự sạch sẽ không có lấy một vết bẩn. Nước nóng và lạnh chảy rất khỏe. Tôi rất cần đi tắm nước nóng sau một chuyến đi dài và nóng nực. Tất cả đã được chuẩn bị sẵn. Tôi chú ý thấy các bồn tắm không có vòi nước nóng lạnh riêng và cũng không có phích cắm. Nước nóng và lạnh đồng thời đi qua một chiếc vòi duy nhất, được hòa lẫn ở một nhiệt độ thích hợp mà người ta mong muốn. Hơn nữa, người ta không rửa tay trong bồn mà ở chỗ dòng nước chảy của các vòi nước. Tôi đã bắt chước hệ thống này để đặt tại nhà ở một mức độ vừa phải. Nếu không thiếu nước thì hệ thống này thực sự là rất tuyệt vời.

        Sau tất cả những việc ngâm mình và tắm rửa cần thiết, chúng tôi được thết đãi trong phòng ăn với mọi thức ăn và đồ uống được lựa chọn, bao gồm cả món trứng cá cavia và rượu vốt-ca, nhưng còn với nhiều loại thức ăn và rượu khác từ Đức và Pháp vượt xa sức tưởng tượng và khả năng tiêu thụ của chúng tôi. Ngoài ra chúng tôi hầu như không có thời gian trước khi khởi hành đi Mátxcova. Tôi nói với Molotov rằng tôi đã sẵn sàng gặp Staline đêm đó và ông ta đề nghị cuộc gặp gỡ sẽ diễn ra lúc 7 giờ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #354 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:38:55 pm »


        Tôi đến điện Kremli và lần đầu tiên gặp gỡ nhà chỉ huy cách mạng vĩ đại và đồng thời cũng là một chính khách, một chiến binh Nga sâu sắc, người mà trong 3 năm sau tôi luôn luôn phải gần gũi và nghiêm cẩn, nhưng cũng luôn gây thích thú và thậm chí đôi khi thân ái, hòa nhập. Cuộc gặp gỡ kéo dài gần 4 giờ đồng hồ. Do chiếc máy bay thứ 2 của chúng tôi cùng với Brooke, Wavell, Cadogan chưa tới, nên chỉ có mặt Staline, Molotov, tôi, Harriman, và đại sứ của nước ta cùng với các phiên dịch. Tôi thuật lại việc nay dựa trên hồ sơ mà chúng tôi lưu trữ, tùy thuộc vào trí nhớ của tôi và những bức điện tín mà tôi gửi về nước vào thời gian đó.

        Hai giờ đầu tiên trống trải và ảm đạm. Tôi bắt đầu ngay lập tức bằng câu hỏi về mặt trận thứ 2, và nói rằng tôi muốn nói một cách cỏi mở và cũng muốn đề nghị có được sự cởi mở hoàn toàn từ phía Staline. Tôi đã không tới Mátxcơva trừ phi ông ta thấy chắc chắn rằng ông ta có thể bàn bạc về các sự thật. Khi Molotov tới Luân Đôn, tôi đã nói với ông ta rằng chúng tôi đang cố gắng soạn thảo các kế hoạch chuyển hướng vào Pháp. Tôi cũng nói cho Molotov rõ rằng tôi không thể hứa một điều gì trong năm 1942, và đã đưa cho Molotov một bản ghi nhớ về vấn đề này. Kể từ đó, một sự xem xét toàn diện về vấn đề này đã được Mỹ và Anh tiến hành. Chính phủ Mỹ và Anh cảm thấy không thể tiến hành một hoạt động tác chiến lớn vào tháng 9 - tháng muộn nhất cần phải tính tới thời tiết. Nhưng khi Staline đã biết, họ đang chuẩn bị một cuộc hành quân tác chiến rất lớn trong năm 1943. Vì vậy, nhằm mục đích này, 1 triệu quân Mỹ hiện nay có kế hoạch sẽ tới địa điểm tập kết ở Anh vào mùa xuân 1943, lập ra một lực lượng viễn chinh gồm 27 sư đoàn. Chính phủ Anh sẵn sàng đóng góp thêm 21 sư đoàn. Gần một nửa lực lượng này sẽ là quân thiết giáp. Cho đến nay mới chỉ có 2,5 sư đoàn lính Mỹ đã đến Anh, nhưng công việc vận chuyển lớn sẽ diễn ra vào tháng 10, 11 và 12.

        Tôi nói với Staline rằng tôi rất hiểu kế hoạch này đã không giúp gì cho nước Nga trong năm 1942, nhưng tôi nghĩ rằng khi kế hoạch 1943 được hoàn thành, rất có thể Đức đã có một quân đội ở phía Tây mạnh hơn hiện nay. Đến đây, Staline cau mày lại nhưng không ngắt lời. Sau đó tôi nói tôi có những lý do xác đáng để phản đối một cuộc tấn công vào bờ biển nước Pháp trong năm 1942. Chúng tôi có đủ tàu đổ bộ cho một cuộc tấn công đổ bộ lên 1 bờ biển có công sự phòng thủ - đủ để tung lên bờ 6 sư đoàn và duy trì số lượng này. Nếu thành công, có thể đổ bộ thêm một số sư đoàn nữa, nhưng nhân tố hạn chế là tàu đổ bộ mà hiện nay đang được đóng với một số lượng rất lớn ở Anh và đặc biệt ở Mỹ. Nếu năm nay có thể chở được một sư đoàn, thì năm tới sẽ có thể chở được tới 8 hay 10 sư đoàn như vậy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #355 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:40:08 pm »


        Staline có vẻ buồn và dường như không tin vào lập luận của tôi và hỏi liệu có thể tấn công vào bất kỳ khu vực nào thuộc bờ biển Pháp được không? Tôi cho ông ta xem một tấm bản đồ chỉ rõ những khó khăn trong việc thiết lập một cái ô bảo hộ bằng không quân yểm trợ ở bất kỳ nơi nào, ngoại trừ trên vùng ngang qua eo biển Manche, ông ta dường như không hiểu và hỏi một vài câu về tầm tác chiến của máy bay chiến đấu. Ví dụ như chúng không thể bay đến và đi được sao? Tôi giải thích rằng thực tế chúng có thể bay được như vậy, nhưng ở một tầm hoạt động như vậy chúng không có thời gian chiến đấu, và nói thêm rằng vấn đề một cái ô bảo hộ bằng không quân không có tác dụng gì vẫn phải để ngỏ. Sau đó ông ta nói rằng không có nổi một sư đoàn Đức có bất cứ giá trị nào ở Pháp, một câu nói mà tôi phải tranh cãi. Ở Pháp có tới 25 sư đoàn Đức, 9 trong số đó là những sư đoàn được xếp hàng đầu. Ông ta lắc đầu. Tôi nói tôi đã đi cùng với Tổng Tham mưu trưởng Hoàng gia và ngài Archiball Wavell để có thể xem xét một cách chi tiết những điểm này với Bộ Tổng tư lệnh Nga. Có một điểm mà vượt quá các giới hạn của nó, các chính khách không thể tiến hành thảo luận những cuộc như kiểu này.

        Staline mà giờ đây càng rầu rĩ thêm, nói rằng, theo ông ta hiểu điểm này, chúng ta không có khả năng mở mặt trận thứ 2 bằng bất cứ một lực lượng lớn nào và thậm chí cũng không sẵn sàng đổ bộ 6 sư đoàn. Tôi nói vấn đề là như vậy. Chúng tôi có thể đổ bộ 6 sư đoàn, nhưng việc đổ bộ chỉ có hại nhiều hơn là có lợi, vì nó ảnh hưởng lớn tới kế hoạch hành quân lớn đã được vạch ra cho năm 1943. Chiến tranh là chiến tranh chứ không phải là sự điên rồ, và sẽ là điên rồ nếu rước lấy một thảm họa mà không giúp cho ai cả. Tôi nói tôi e những tin tức mà tôi mang đến không phải là tin tức tốt. Nếu bằng cách ném vào cuộc 150.000 đến 200.000 quân mà có thể giúp ông ta bằng cách kéo ra khỏi mặt trận ở Nga một lực lượng Đức đáng kể, chúng tôi sẽ không ngần ngại vì lý do tổn thất. Nhưng nếu không rút ra được một ai mà lại làm hỏng các triển vọng của năm 1943 thì sẽ là một sai lầm lớn.

        Staline đã bắt đầu bồn chồn và nói rằng ông ta có quan điểm khác về chiến tranh. Một người không sẵn sàng chấp nhận rủi ro thì không thể chiến thắng. Tại sao chúng ta lại quá sợ người Đức? Ông ta không thể hiểu được. Kinh nghiệm của ông ta cho thấy binh lính phải đổ máu trên chiến trường. Nếu quân của các ngài không đổ máu, các ngài sẽ không có thể hiểu nổi giá trị của họ ở chỗ nào. Tôi hỏi liệu ông ta đã bao giờ tự hỏi tại sao Hitler không đến nước Anh vào năm 1940, khi ông ta ở đỉnh cao của quyền lực và chúng tôi chỉ có 20.000 quân đã được huấn luyện với 200 khẩu pháo và 50 xe tăng. Ông ta không đến. Thục tế là Hitler lo sợ cuộc hành quân. Vượt qua eo biển thì không phải dễ dàng gì. Staline trả lời rằng điều này không giống nhau. Việc Hitler đổ bộ lên nước Anh sẽ bị nhân dân chống cự, nhưng trong trương hợp Anh đổ bộ lên đất Pháp thì nhân dân sẽ đứng về phía người Anh. Tôi chỉ ra rằng vì vậy điều càng quan trọng hơn là không nên rút lui để cho Hitler trả thù nhân dân Pháp cũng như lãng phí họ trong khi mà họ là rất cần thiết cho kế hoạch lớn trong năm 1943.

        Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm. Sau một hồi lâu Staline nói rằng nếu không thể đổ bộ vào Pháp trong năm nay, ông ta có quyền đòi hòi hay nhấn mạnh điều đó, nhưng ông ta phải nói rằng ông ta không đồng ý với lập luận của tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #356 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:41:28 pm »


*

        Sau đó tôi mở tấm bản đồ Nam Âu, Địa Trung Hải và Bắc Phi. Một "mặt trận thứ 2" là gì? Có phải đó chỉ là việc đổ quân vào một bờ biển có công sự phòng ngự đối diện với nước Anh? Hay có phải có thể là một dạng công trình lớn nào khác khả dĩ có ích cho sự nghiệp chung? Tôi nghĩ tốt hơn nên hướng ông ta về phía Nam tùng bước một. Ví dụ, nếu chúng ta có thế giữ chân kẻ thù ở Pas de Calais bằng việc tập trung quân ở Anh và đồng thời tấn công ở một nơi nào đó, ví dụ ở Loire, Gironde, hay Scheldt chẳng hạn, điều này có nhiều triển vọng. Thực tế đã có một bức tranh chung về cuộc hành quân kế hoạch tác chiến lớn vào năm tới. Staline lo ngại rằng điều này không thực tế. Tôi nói thực tế rất khó để có thể đổ bộ một triệu quân, nhưng chúng tôi sẽ phải kiên nhẫn và cố gắng.

        Sau đó chúng tôi chuyển sang vấn đề oanh tạc nước Đức, điều này đem lại sự hài lòng chung, Staline nhấn mạnh tầm quan trọng việc đánh vào tinh thần của dân chúng Đức. Ông ta nói ông ta coi trọng nhất việc đánh bom và ông ta biết rằng những cuộc xuất kích tấn công của chúng tôi đang có tác động to lớn ở Đức. Sau thời gian giải lao làm dịu sự căng thẳng, Staline nhận xét rằng qua cuộc thảo luận kéo dài thì có vẻ như tất cả những gì chúng tôi sắp làm là "Sledgehammer", là "Round up" và chúng tôi tự lực bằng đánh bom nước Đức.

        Tôi quyết định trước hết phải giải quyết được vấn đề hóc búa nhất và tạo ra một bối cảnh thích hợp cho kế hoạch mà tôi đã đề ra. Thực tế tôi đã đề nghị rằng nên nói chuyện một cách thẳng thắn nhất giữa những người bạn và những đồng chí trong lúc hoạn nạn. Dù sao thì cũng cần phải lịch sự và tôn trọng nhân cách của nhau.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #357 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:42:13 pm »


*

        Giơ phút đưa "Torch" vào thực hiện đã đến. Tôi nói rằng tôi muốn quay trở lại vấn đề mặt trận thứ hai trong năm 1942. Đó chính là lý do tôi đã đến đây. Tôi không nghĩ rằng nước Pháp là nơi duy nhất để có thể mở một mặt trận như vậy. Có nhiều nơi khác và chúng tôi và những người Mỹ đã quyết định một kế hoạch khác mà tôi được Tổng thống Mỹ ủy thác để tiết lộ riêng với Staline. Và giờ đây tôi sẽ bắt đầu thực hiện. Tôi nhấn mạnh yêu cầu cực kỳ cần thiết về tính bí mật. Lúc này Staline giật mình há mồm cười và nói ông ta không hy vọng chút nào về bất ky điều gì trong kế hoạch nay sẽ xuất hiện trên báo chí Anh.

        Sau đó tôi giải thích chính xác kế hoạch "Torch" (bó đuốc). Trong khi tôi nói toàn bộ câu chuyện, Staline mỗi lúc càng quan tâm hơn. Câu hỏi đầu tiên của ông ta là điều gì sẽ diễn ra ở Tây Ban Nha và nước Pháp Vichy. Một lát sau, ông ta nhận xét rằng kế hoạch này là đúng về mặt quân sự, nhưng về chính trị, ông ta hoài nghi tác động của kế hoạch đối với nước Pháp. Đặc biệt ông ta hỏi về mặt thời gian và tôi nói không muộn hơn 30/10, nhưng Tổng thống và tất cả chúng ta sẽ cố gắng thực hiện kế hoạch trước 7/10. Dương như đây là một sự trợ giúp to lớn đối với người Nga.

        Rồi tôi mô tả những lợi thế quân sự của việc giải phóng Địa Trung Hải mà từ đó một mặt trận khác có thể được mở. Trong tháng 9 chúng tôi phải thắng ở Ai Cập và tháng 10 Bắc Phi, toàn bộ thời gian đó sẽ kìm chân quân địch ở Bắc Pháp. Nếu đến cuối năm chúng tôi chiếm được Bắc Phi thì có thể đe dọa cái bụng châu Âu của Hitler và kế hoạch này được xem xét cùng với kế hoạch 1943. Đó chính là cái mà chúng tôi và người

        Mỹ quyết định làm. Trong khi đó, để minh họa cho luận điểm của mình, tôi đã vẽ một con cá sấu và giải thích với Staline bằng bức tranh này về ý định tấn công phần bụng mềm của con cá sấu như thế nào trong khi chúng tôi đánh vào chiếc mõm cứng của nó. Staline mà sự quan tâm đã lên đến điểm đỉnh, nói "cầu Chúa phù hộ cho kế hoạch này".

        Tôi nhấn mạnh rằng tôi muốn làm dịu tình hình căng thẳng của người Nga. Nếu chúng tôi tìm cách đổ bộ vào Bắc Pháp chúng tôi sẽ thất bại. Nếu chúng tôi đánh vào Bắc Phi chúng tôi có nhiều cơ hội chiến thắng, và sau đó có thể giúp cho mặt trận ở Pháp. Nếu chúng tôi chiếm được Bắc Phi, Hitler sẽ phải điều không quân của mình về, hoặc nếu không chúng tôi sẽ đánh bại đồng minh của hắn, thậm chí có thể đố bộ lên Ý. Kế hoạch này sẽ có ảnh hưởng quan trọng đến Thổ Nhĩ Kỳ và toàn bộ Nam Âu, và tất cả cái mà tôi lo ngại là chúng tôi có thể bị đánh chặn trước. Nếu năm nay mà chiếm được Bắc Phi, chúng tôi có thể đánh đòn quyết định vào Hitler trong năm tới. Đây là bước ngoặt trong cuộc đối thoại của chúng tôi.

        Rồi Staline bắt đầu trình bày những khó khăn chính trị khác nhau. Liệu việc Mỹ và Anh chiếm được các vùng của "Torch" (bó đuốc) có bị Pháp hiểu lầm? Chúng tôi sẽ làm gì với De Gaulle? Tôi nói rằng tôi không muốn ông ta can thiệp vào kế hoạch ở giai đoạn đó. Chính phủ Pháp Vichy chắc sẽ bắn vào những người theo De Gaulle nhưng chưa chắc đã tấn công người Mỹ. Harriman ủng hộ quan điểm này rất mạnh mẽ bằng cách nói tới những báo cáo của những điệp viên Mỹ ở các vùng lãnh thổ của "Torch" (bó đuốc), và cả ý kiến của Đô đốc Leahy được Tổng thống tin tưởng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #358 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:43:20 pm »


*

        Đến đây dường như Staline chọt nắm được những lợi ích chiến lược của kế hoạch "Torch" (bó đuốc). Ông ta kể lại 4 lý do chính (1) nó sẽ đánh vào Rommel từ phía sau; (2) nó sẽ đe dọa Tây Ban Nha; (3) nó sẽ làm cho người Đức và người Pháp đánh nhau ở Pháp và (4) kế hoạch này sẽ làm cho nước Ý phải chịu toàn bộ gánh nặng của chiến tranh.

        Lời nhận xét đáng kể này gây cho tôi một ấn tướng sâu sắc. Nó cho thấy nhà độc tài của nước Nga nắm chắc toàn bộ vấn đề mới đối với ông một cách nhanh chóng và đầy đủ. Rất ít người đang sống trong một vài phút ngắn ngủi như vậy có thể hiểu hết những lý do mà chúng tôi đã phải đánh vật với chúng trong nhiều tháng. Ông ta hiểu tất cả trong nháy mắt.

        Tôi đề cập đến lý do thứ 5, đó là rút ngắn con đường qua Địa Trung Hải, Staline muốn biết liệu chúng tôi có thể đi qua eo biển Gibraltar? Tôi nói sẽ không có vấn đề gì cả. Tôi cũng nói với ông ta về sự thay đổi trong bộ chỉ huy ở Ai Cập và quyết tâm của chúng tôi đánh một trận quyết định ở đó vào cuối tháng 8 hoặc tháng 9. Cuối cùng, điều rõ ràng là tất cả họ đều thích kế hoạch "Torch" (bó đuốc), mặc dù Molotov còn hỏi liệu kế hoạch này có diễn ra vào tháng 9 hay không?

        Tôi nói tiếp: "Nước Pháp đã kiệt sức và chúng tôi muốn vực nó dậy". Pháp hiểu Madagascar và Syria. Việc người Mỹ đến sẽ làm cho dân tộc Pháp ngả về phía chúng tôi. Nó sẽ đe dọa Franco. Người Đức cũng có thể ngay lập tức nói với người Pháp "Hãy trao cho chúng tôi hạm đội và cảng Toulon của các ngài". Điều này sẽ gây thêm những mâu thuẫn giữa chính phủ Vichy và Hitler.

        Sau đó tôi đưa ra triển vọng về việc đặt một lực lượng không quân Anh - Mỹ ở sườn Nam quân Nga để bảo vệ vùng Caspian và vùng núi Caucase, và nói chung để chiến đấu ở chiến trường này. Tuy nhiên tôi không đi vào chi tiết bởi tất nhiên chúng tôi phải thắng ở Ai Cập trước đã, và tôi chưa có kế hoạch nói tới những kế hoạch của Tổng Thống về sự đóng góp của Mỹ. Nếu Staline thích ý tưởng này chúng tôi sẽ bắt đầu làm việc chi tiết. Ông ta trả lời rất cảm on về sự giúp đỡ này, nhưng cần phải nghiên cứu chi tiết về địa điểm v.v... Tôi rất quan tâm tới kế hoạch này bởi nó sẽ dẫn đến những trận chiến ác liệt hơn giữa không quân Anh - Mỹ và người Đức, mà điều nay sẽ giúp vào việc làm chủ trên không trong những điều kiện thuận lợi hơn là việc đánh nhau trên vùng Pas de Calais.

        Sau đó chúng tôi tập trung quanh một quả địa cầu lớn và tôi giải thích cho Staline về những lợi ích rất to lớn của việc gạt kẻ thù khỏi Địa Trung Hải. Tôi nói với Staline rằng tôi sẽ sẵn sàng nếu ông ta muốn gặp lại tôi. Ông ta trả lời rằng người Nga có thói quen để cho khách nói ra mong muốn của mình trước và ông ta sẵn sàng tiếp tôi bất cứ lúc nào. Giờ đây ông ta hiểu điều tồi tệ nhất và tuy vậy chúng tôi chia tay trong một không khí thân thiện.

        Cuộc gặp đã kéo dài gần 4 giờ. Mất hơn một nửa giờ để trở về Biệt thự Quốc gia số 7. Mệt rã rời, tôi đọc bức điện của mình đã phát đi cho Bộ quốc phòng và Tổng thống sau nửa đêm, và sau đó, với cảm giác rằng ít nhất băng đã tan và quan hệ nhân bản đã được thiết lập, tôi ngủ một giấc ngon lành và lâu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #359 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:45:44 pm »


16

MATXCƠVA: THIẾT LẬP MỐI QUAN HỆ

        Sáng hôm sau tôi thức dậy muộn trong khu nhà sang trọng của mình. Thứ năm 13/8 đối với tôi luôn luôn là ngày Blenheim. Buổi trưa tôi đã sắp xếp đi thăm Molotov ở điện Kremli để giải thích cho ông ta rõ ràng hơn và đầy đủ hơn các chiến dịch mà chúng tôi đang có trong đầu. Tôi chỉ rõ là sẽ có hại như thế nào cho chính nghĩa chung, nếu vì một lý do gì có ý kiến phản bác về "Sledgehammer" chúng tôi buộc phải công khai lập luận chống lại những kế hoạch như thế. Tôi cũng giải thích tỉ mỉ hơn bối cảnh chính trị của chiến dịch "Torch" (ngọn đuốc), ông ta lắng nghe một cách hoa nhã nhưng chẳng đóng góp gì hết. Tôi đề nghị với Molotov rằng tôi sẽ phải gặp Staline 10 giờ đêm nay, và đến cuối ngày tôi nhận được thông báo gặp vào lúc 11 giờ sẽ thích hợp hơn và vì chủ đề của cuộc tiếp xúc cũng giống như các đêm trước đó và người ta muốn biết, liệu tôi có muốn đem theo Harriman không? Tôi đồng ý và muốn Cadogan, Brooke, Wavell và Tedder cùng đi nữa. Họ vừa từ Teheran đến đây an toàn trên một chuyến phi cơ của Nga, và có lẽ đã có một vụ hỏa hoạn rất nguy hiểm trong chiếc phi cơ Liberator của họ.

        Trước khi rời căn phòng lịch sự và kiên cố giành cho nhà ngoại giao, tôi quay lại nói với Molotov "Staline sẽ mắc phải một sai lầm lớn khi đối xử thô bạo với chúng tôi, những người từ phương trời xa tít đến đây". Lần đầu tiên tôi thấy Molotov thoải mái. Ông nói "Staline là một con người rất khôn ngoan. Cho dù ông ta tranh luận như thế nào thì ngài có thể tin rằng ông ta hiểu tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ nói lại với Staline những điều ngài nói".

        Tôi trở về đúng giờ ăn trưa ở khu biệt thự nhà nước số 7. Thời tiết bên ngoài thật đẹp và gần giống như thời tiết chúng tôi yêu thích nhất ở Anh khi chúng tôi đến đây. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi thăm thú khu vực xung quanh chúng tôi ở. Biệt thự Nhà nước số 7 là một ngôi nhà ở vùng nông thôn rộng lớn, đẹp và mới tinh nằm trên những thảm cỏ và các khu vườn rộng khoảng 20 acres (mẫu Anh). Có nhiều chỗ đi dạo dễ chịu và trong thời tiết tháng tám như thế này, ngả lưng trên thảm cỏ hoặc trên lá thông mới tuyệt vời 1àrn sao. Có nhiều voi phun nước và một bể thủy tinh lớn nuôi nhiều loại cá vàng to. Lũ cá vàng đã được thuần duỡng, rất dạn đến nỗi chúng có thể đớp nước trên tay người ta. Hàng ngày tôi đều cho cá ăn. Bao quanh khu vực này là một hàng rào cọc chắn cao 15 bộ Anh và có một số lượng đáng kể cảnh sát là lính đứng bảo vệ ở cả 2 phía. Cách ngôi biệt thự khoảng 100 yard (thước Anh) có 1 hầm tránh bom. Chúng tôi có cơ hội đầu tiên xem xét hầm trú bom này. Đây là kiểu mới nhất và sang trọng nhất. Các cầu thang ở hai đầu đưa xuống lòng đất sâu 80 hoặc 90 bộ Anh. Dưới này là 8 hay 10 phòng lớn ở phía trong 1 hình khối bằng bê tông dày kiên cố. Những căn phòng này được ngăn cách bằng của kéo nặng nề. Đèn sáng choang. Đồ đạc kiểu cách, lộng lẫy và sáng sủa. Bể cá vàng thu hút tôi hơn.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM