Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 12:23:28 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53157 lần)
0 Thành viên và 3 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #320 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 10:57:24 pm »


        Tôi nhận thấy điều quan trọng trên hết là trong cố gắng làm kẻ thù lạc hướng, chúng tôi không được làm lạc hướng đồng minh của chúng tôi. Vì vậy, vào thời điểm phác thảo thông cáo tôi đích thân trao cho Molotov tại trụ sở nội các với sự có mặt của vài đồng nghiệp, một bị vong lục, trong đó nói rõ là trong khi chúng tôi đang cố gắng hết sức để lập kế hoạch thì chúng tôi không cam kết hành động và chúng tôi không thể hứa điều gì. Khi chính phủ Xô Viết tiếp theo đó đưa ra lời phê phán và Staline đích thân nêu vấn đề với riêng tôi, chúng tôi luôn luôn đưa ra bản bị vong lục và chỉ vào các từ "chúng ta không thể đưa ra lời hứa nào được".

        "Bị vong lục

        "Chúng tôi đang chuẩn bị cho kế hoạch để đổ bộ lên Tây Âu vào tháng 8 hay tháng 9/1942. Như đã giải thích, yếu tố hạn chế chính đối với lực lượng đổ bộ là sự sẵn sàng của số lượng các tàu đổ bộ đặc biệt. Tuy nhiên rõ ràng là sự nghiệp của Nga hay của các nước đồng minh nói trong một tổng thể, sẽ không được đẩy mạnh nếu chúng tôi bắt dầu tiến hành một cuộc hành quân có thể dẫn tới một sự kết thúc thám bại và tạo cho kẻ thù một cơ hội được suy tôn, ca ngợi trước sự lúng túng của chúng tôi. Không thể nói trước được rằng liệu tình hình sẽ ra sao, nhưng phải có khả năng thực thi các hoạt động phù hợp với tình hình biến đổi khi thời điểm tới. Do vậy mà chúng tôi không thể hứa bất kỳ điều gì về vấn đề này, nhưng với điều kiện nó tỏ ra có cơ sở và cảm nhận được thì chúng tôi không chần chừ trong việc thực hiện các kế hoạch đó."

        Trong các tuần tiếp sau đó, nhiều ý kiến chuyên môn được đưa ra. Tôi tập trung suy nghĩ về kế hoạch "Búa tạ" và yêu cầu phải có báo cáo thường xuyên. Các khó khăn sớm trở thành rõ ràng. Việc đột chiếm Cherbourg bằng đổ bộ đường biển đối mặt với quân Đức đông hơn và có công sự phòng ngự mạnh là một cuộc hành quân đầy mạo hiểm. Nếu thắng lợi, quân Đồng minh sẽ bị quây chặt ở Cherbourg, ở Cotentin, và sẽ phải xoay sở trong cái bẫy bằng bom và đạn trong gần một năm dưới những trận oanh tạc và tấn công liên tục. Họ chỉ có thể có một cái cảng được bảo vệ tại Cherbourg đế che chắn trong cả mùa đông và mùa xuân để chống đỡ các trận tấn công trên không cực lớn, liên tục. Trận chiến này có lẽ sẽ là tổn thất đầu tiên của tất cả các lực lượng không quân và hải quân. Nó có thể làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tất cả các hoạt động khác. Con nếu chúng tôi thành công, chúng tôi sẽ phải tiến ra khỏi cái eo hẹp của đảo Cotentin vào mùa hè, sau khi đánh một trận kế tiếp vào đường biên giới đã được củng cố của quân Đức. Mặc dù vậy, chỉ có đúng một đường xe lửa để đội quân của chúng tôi có thể đi qua và tiến vào, và chắc chắn là đường xe lửa này đã bị phá hủy. Hơn nữa điều không rõ ràng là làm thế nào mà một công trình không mấy hy vọng thành công có thể giúp đỡ cho Nga được.

        Người Đức đã để lại 25 sư đoàn cơ động tại Pháp, về phía chúng tôi thì phải vào tháng 8 mới có gần 9 sư đoàn cho chiến dịch "Búa tạ" và trong số đó thì 7 sư đoàn là của Anh. Do đó mà quân Đức chẳng cần phải điều các sư đoàn từ mặt trận Nga về.

        Vì tất cả những sự kiện này và con nhiều hơn nữa, hiện ra một cách đáng sợ đối với các ban tham mưu quân sự, một sự thiếu lòng tin và nhiệt tình nào đó đã xuất hiện không chỉ trong người Anh mà ở cả các chiến hữu Mỹ của chúng tôi. Trong mùa hè, ban tham mưu vẫn không ngừng bàn cãi. Và mọi ý kiến đều nhất trí là phải hủy bỏ chiến dịch "Búa tạ”. Mặt khác, kế hoạch "Sao mộc” - Bắc Na Uy - của tôi cũng chẳng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình. Chúng tôi đều đồng ý về cuộc hành quân qua biển Manche vào năm 43. Và một vấn đề không thể tránh khỏi là phải làm gì trong thời gian chờ đợi? Quân đội Mỹ và Anh không thể nào không làm gì trong thời gian đó, ngoại trừ chỉ chiến đấu trong sa mạc. Tổng thống đã kiên quyết ra lệnh quân Mỹ phải chiến đấu với quân Nhật trên bình diện lớn nhất vào năm 1942. Vậy thì việc này có thể được thực hiện ở đâu? Nơi nào khác, nếu không phải la Bắc phi thuộc Pháp mà Tổng thống đã tán thành? Trong tất cả các kế hoạch thì kế hoạch phù hợp nhất vẫn còn nằm đó. Tôi vui lòng chờ câu trả lời.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #321 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:02:06 pm »


11

CHUYẾN THĂM WASHINGTON THỨ HAI CỦA TÔI.
TOBRUK

        Mặc dù tướng Auchinleck cảm thấy không đủ sức để nắm quyền chủ động ở vùng Sa mạc, nhưng trên một mức độ nào đó ông vẫn tin và chờ đợi sự tấn công của kẻ thù. Tướng Ritchie, chỉ huy quân đoàn thứ 8, dưới sự giám sát của thủ trưởng mình đã chuẩn bị một vị thế phòng ngự rất tỉ mỉ và hoàn chỉnh kéo dài từ Gazala tới Bir Hacheim, 45 dặm về phía Nam, bao gồm các điểm đã được củng cố, được gọi là "Các hộp" do các lữ đoàn hay các lực lượng lớn hơn trấn giữ; toàn bộ tuyến đều có rải mìn trên diện rộng, quân thiết giáp và sư đoàn thứ 30 của chúng ta đều được giữ lại quân dự bị.

        Tất cả các trận đánh tại vùng sa mạc, ngoại trừ Alamein, đều bắt đầu bằng các đạo quân thiết giáp, vận động nhanh và vòng ra bọc sườn của sa mạc. Rommel ra quân vào đêm 26-27/5 lúc trăng lên và tung ra phía trước tất cả lực lượng thiết giáp của mình với ý định là giao chiến và phá hủy toàn bộ quân thiết giáp của ta; và như chúng ta đã biết, ông ta hy vọng chiếm được Tobruk vào ngày tấn công thứ hai. Nhưng ý định của ông ta đã không thực hiện được, và vào ngày 10/6, sau những cuộc chiến đấu dũng cảm và ác liệt, tướng Auchinleck đã gửi cho chúng tôi một bản đánh giá sơ bộ về tổn thất của 2 bên. Những con số về xe tăng, súng máy là thỏa đáng và cũng chính xác. Nhưng tôi tự nhiên cảm thấy thông báo có sự không bình thường sau đây: "Tổn thất về người của chúng ta ước tính rất sát là khoảng 10.000 người, trong số đó khoảng 8000 người là tù binh, còn về con số tổn thất của sư đoàn 5 vẫn chưa có thông tin chính xác". Sự mất cân đối khác thường giữa một bên là những ngươi bị thương và chết, một bên là những tù binh cho thấy rằng có chuyện gì đó bất bình thường và không vui đã xảy ra. Điều này cũng cho thấy rằng sở chỉ huy tại Cairo, về nhiều khía cạnh quan trọng, đã không phán đoán được tình hình. Trong thư trả lời của mình, tôi không nói về điếm này.

        Suốt ngày 12 và 13/6, một trận đánh ác liệt đã diễn ra nhằm chiếm những rặng núi nằm giữa El Adem và "Knightsbridge". Đó là điểm đỉnh của trận giao chiến bằng xe tăng. Khi kết thúc, kẻ thù đã làm chủ chiến trường còn lực lượng thiết giáp của chúng tôi thì bị tổn thất nghiêm trọng. "Knightsbridge", trung tâm giao thông liên lạc ở vùng lân cận này phải rút sau khi đã chống trả ngoan cường, và ngày 14 thì rõ ràng là trận đánh đã chuyển theo một hướng rất bất lợi. Ông Casey, Quốc vụ Khanh, đã gửi cho tôi một bức điện nhấn mạnh về các tin tức của quân chủng, trong đó có đoạn sau:

        "Đối với bản thân Auchinleck, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo của ông ta và cách ông chỉ đạo trận đánh với các lực lượng mà ông có sẵn. Điều mong muốn duy nhất của tôi là ông ta có thể có mặt tại 2 nơi ngay lập tức, cả ở đây, trung tâm của mớ bòng bong, và ở phía trước, đích thân chỉ đạo trận đánh của quân đoàn thứ 8. Thậm chí vào những ngày gần đây, tôi đã nhiều lúc còn nghĩ rằng đối với ông ta tốt hơn là nên rời sở chỉ huy đi nhận nhiệm vụ lãnh đạo trận đánh để Tham mưu trưởng của mình tạm thời thay mình, nhưng ông ta không nghĩ như vậy, và tôi cũng không muốn ép ông ta. Đây là trận đánh của Auchinleck và các quyết định lãnh đạo phải phụ thuộc vào ông ta".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #322 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:16:04 pm »


        Nhận xét của ông Casey về những ưu điểm của việc Auchinleck đích thân chỉ huy tác chiến trên sa mạc đã xác nhận các cảm nghĩ của riêng tôi mà trước đó một tháng, tôi đã bày tỏ với tướng này. Tư lệnh chiến trường Trung Đông đã cảm thấy lúng túng và bối rối do trách nhiệm quá rộng. Ông nghĩ trận đánh chỉ là một phần nhiệm vụ của mình, mà thực ra, nó quyết định mọi cái trong công việc của ông. Luôn luôn có sự đe dọa từ phía bắc, mà ông cảm thấy nghĩa vụ của mình là phải quan tâm, một sự quan tâm mà trong nước chúng tôi ở trong một vị thế thuận lợi đã đánh giá là không cần thiết. Sự sắp xếp bố trí của ông là một thỏa hiệp. Ông ta đã nhường quyền chỉ huy trận đánh có tính chất quyết định cho tướng Ritchie, người mà mới đây đã thôi không là Phó Tham mưu trưởng của ông nữa, đồng thời ông luôn chặt chẽ giám sát và thường xuyên ra chỉ thị cho viên tướng này. Chỉ sau khi thảm họa đã xảy ra chủ yếu do sự thúc giục của ông quốc vụ khanh, ông mới bị thuyết phục làm cái mà đáng lẽ ông đã phải làm ngay từ đầu và đích thân chỉ huy tác chiến. Tôi nghĩ rằng chính điều này đã dẫn đến thất bại của ông, mà chắc chắn một phần trách nhiệm thuộc về tôi và các đồng sự do đã giao nhiệm vụ quá mức cho Bộ chỉ huy Trung Đông một năm trước đây. Dù vậy, chúng tôi vẫn làm hết sức mình đế giải phóng ông khỏi các gánh nặng quá mức này bằng các khuyên cáo chính xác trước những lời chí trích không thích đáng, cập nhật, hoặc để thay thế mà ông đã không chấp nhận, về phần mình, tôi tin rằng nếu ông nắm quyền chỉ huy ngay từ đầu và - như là ông có toàn quyền - để lại Cairo một người phó có trách nhiệm để ý đến phía Bắc và giải quyết các công việc khác nhau thuộc về phần còn lại của chiến trường bao la mà ông phụ trách, thì có thể ông đã đánh thắng và chắc chắn là dù ông nắm quyền chỉ huy thì ông đã cứu vãn được cái còn lại.

        Bạn đọc sẽ nhận thấy ở đây những cảm tưởng này đã cắn rứt tôi tới mức trong chỉ thị gửi tướng Alexander ngày 10/8 tôi đã nói rất rõ nhiệm vụ chủ yếu của ông ta. Người ta cần phải sống và rút kinh nghiệm.

        Tobruk lập tức lóe sáng trước mắt chúng tôi và như năm trước, chúng tôi đã nhất định phải giữ được vị trí nầy bằng mọi giá. Và bây giờ cũng vậy, sau 1 tháng trì hoãn không cần thiết, tướng Auchinleck đã lệnh triệu tập sư đoàn Tân Tây Lan từ Syria, nhưng không kịp thời gian cho đơn vị này tham gia trận Tobruk. Chúng tôi không hài lòng về các lệnh của Auchinleck gửi tướng Ritchie, vì lệnh này không tích cực yêu cầu ông phải bảo vệ pháo đài.

        Để chắc chắn tôi đã gửi đi bức điện dưới đây:

        "Chúng tôi rất mừng đã có sự đảm bảo của ông không bỏ Tobruk . Nội các chiến tranh hiểu bức diện của ông là nếu có nhu cầu, tướng Ritchie sẽ để lại lực lượng cần bao nhiêu có bấy nhiêu để giữ vững vị trí này".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #323 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:17:38 pm »


        Điện trả lời này là dứt khoát và chúng tôi bình tâm, tin tưởng căn cứ vào kinh nghiệm của năm trước. Hơn nữa vị thế của chúng tôi, như tướng Auchinleck đã chỉ ra, xuất hiện trên giấy tờ tốt hơn nhiều so với năm 1942. Chúng ta đã cho triển khai quân đội trên một tuyến công sự gần Tobruk có sự hỗ trợ của đường sắt có bề ngang rộng mới xây dựng. Chúng tôi không còn phải bố trí theo sườn với những đường giao thông phần lớn phụ thuộc vào biển nữa, mà theo các nguyên tắc chính thống của chiến tranh, chạy từ trung tâm mặt trận về hậu cứ chính của mình theo một góc 90 độ.

        Trong các trường hợp này, tuy đau lòng về những cái đã xảy ra, nhưng qua cuộc điều tra tất cả các lực lượng của cả hai bên và những khó khăn rất lớn của Rommel trong việc tiếp tế, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ đều có thể sẽ suôn sẻ. Với sư đoàn Tân Tây Lan hiện giờ không còn xa nữa, với một lực lượng tăng viện hùng mạnh đang tới bằng đường biển, tôi tự cảm thấy việc tiếp tục chiến đấu gay go bằng những lực lượng khả dĩ lớn nhất ở cả hai phía về lâu dài sẽ bất lợi cho chúng ta. Do đó, tôi đã không hủy bỏ các kế hoạch tôi đã vạch ra cho chuyến thăm Washington lần thứ hai, nơi mà công việc có tầm quan trọng nhất đối với chiến lược chung về chiến tranh phải tiến hành, về điều này tôi đã được các đồng nghiệp ủng hộ.

        Trong chuyến đi này, mục tiêu chính của tôi là phải đạt được quyết định cuối cùng về các chiến dịch trong năm 1942-1943. Các giới chức Mỹ nói chung và ông Stimson và tướng Marshall nói riêng, lo lắng rằng một số kế hoạch cần phải được quyết định ngay lập tức để cho Mỹ có thể tham gia chống Đức trên bộ và trên không vào năm 1942. Nếu không đạt được điều này, tình hình có thể trở nên nguy hiểm nếu các Tham mưu trưởng Mỹ không xem xét nghiêm túc và triệt để chiến lược "Đức là trước hết". Một vấn đề khác cũng nặng trĩu trong đầu tôi, đó là vấn đề "Tube Alloy" (hợp kim làm ống tuýp) đây là mật khẩu của chúng tôi đặt cho cái mà sau này đã trở thành bom nguyên tử, việc nghiên cứu và những thử nghiệm của chúng tôi đã đạt tới điểm cần phải có những hiệp định dứt khoát với Mỹ, và người ta cảm thấy điều này chỉ có thể đạt được qua các cuộc thảo luận giữa cá nhân tôi và cá nhân Tổng thống. Việc Nội các Chiến tranh đã quyết định tôi phải giao phó đất nước và Luân Đôn cho Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia và tướng Ismay vào lúc cao điểm của cuộc chiến trên Sa mạc, nói lên tầm quan trọng mà chúng tôi đặt vào việc giải quyết các vấn đề nghiêm trọng chúng tôi đang gặp phải.

        Do tính chất cấp bách và khủng hoảng của công việc trong những ngày rất khó khăn này, tôi đã quyết định đi bằng máy bay chứ không đi bằng tàu biển. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ bị cắt đứt với toàn bộ các thông tin trong chưa tới 24 tiếng đồng hồ. Các sự sắp xếp hữu hiệu được thực hiện để chuyển ngay các điện từ Ai Cập và chuyển nhanh giải mã tất cả các báo cáo và sẽ không có các sự chậm trễ tai hại trong việc ra quyết định được dự tính hoặc trên thực tế đã xảy ra.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #324 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:19:23 pm »


        Mặc dù lúc này tôi đã biết những rủi ro đã trải qua trong lượt bay về từ Bermuda hồi tháng giêng, tôi tin tưởng ở người lái trưởng Kelly Rogers và chiếc máy bay Boeing của ông ta tới mức tôi đã đặc biệt yêu cầu ông ta phải đích thân phụ trách chuyến bay. Chúng tôi rời Stranraer vào đêm 17 tháng 6, ngay trước lúc nửa đêm. Thời tiết rất đẹp và trăng tròn, tôi ngồi trên ghế phi công đồng lái khoảng 2 tiếng hoặc hơn và thưởng thức vẻ đẹp của biển dưới ánh trăng, nghiền ngẫm về các vấn đề của mình, và nghĩ về cuộc chiến gây nỗi lo âu. Tôi ngủ khá ngon trong "dãy phòng cô dâu chứ rể" cho đến sáng bảnh mắt thì chúng tôi tới Gander. Tại đây, chúng tôi có thể lấy thêm nhiên liệu nhưng chúng tôi nghĩ là không cần thiết, và sau khi chào sân bay, chúng tôi tiếp tục đi. Chúng tôi đi theo hướng đi của mặt trời nên ngày hình như rất dài, chúng tôi ăn 2 bữa trưa cách nhau 6 giờ và nghĩ đến khả năng ăn bữa tối muộn sau khi tới nơi.

        Trong 2 giờ cuối, chúng tôi bay trên đất liền và vào khoảng 7 giờ (giờ Mỹ) chúng tôi đã tới gần Washington. Khi từ từ hạ thấp xuống hướng về sông Potomac, tôi thấy đỉnh Đài tưởng niệm Washington cao trên 550 bộ Anh ngang tầm bay của chúng tôi, và tôi đã gây cho trưởng lái Kelly Rogers cảm xúc mạnh là nếu chúng tôi chấm dứt câu chuyện bằng cách đâm vào công trình này, một trong những công trình đáng kể trên trái đất, thì đó là một sự bất hạnh kỳ lạ. Ông ta đảm bảo với tôi là sẽ đặc biệt chú ý tránh cái đó. Như vậy, chúng tôi hạ cánh an toàn trên sông Potomac sau một chuyến bay dài 24 giờ - Ngài Halifax, tướng Marshall và nhiều quan chức cao cấp Mỹ ra đón chúng tôi. Tôi đến sứ quán Anh để ăn cơm tối, vì đã quá muộn nên tôi không tiếp tục bay đến Hyde Park đêm đó. Chúng tôi đọc toàn bộ các điện tín nhận được muộn nhất. Không có vấn đề  gì quan trọng - và dùng cơm thoải mái ngoài trời. Sứ quán Anh tọa lạc trên nền cao là một trong những địa điểm mát nhất ở Washington và tốt hơn nhiều so với Nhà Trắng về mặt này.

        Sáng sớm hôm sau, ngày 19, tôi bay đến Hyde Park. Tổng thống ra phi trường địa phương và chứng kiến máy bay chúng tôi hạ cánh với một cú và chạm ghê gớm nhất với mặt đất mà tôi được biết. Ổng nhiệt liệt hoan nghênh tôi và đích thân lái xe đưa tôi tới dãy vách đá thẳng đứng oai nghiêm, nơi có công viên Hyde Park và nhà riêng của ông. Tổng thống đưa tôi đi xem khắp nơi trong đồn điền và những phong cảnh ngoạn mục ở đó. Ngồi trên xe tôi có những lúc suy ngẫm. Do bị tàn tật nên ông Roosevelt không thể dùng chân để vận hành phanh, bộ ly hợp và tăng tốc. Một thiết kế khoa học đã giúp ông ta dùng hai tay lực lưỡng và nổi bắp một cách đáng kinh ngạc làm mọi việc. Ông ta đề nghị tôi nắn thử hai bắp tay của ông và nói chúng là sự thèm muốn của một đấu thủ có hạng. Điều này làm tôi yên tâm, nhưng tôi phải thú thực là nhiều lần xe giữ thăng bằng và lùi ra rìa cỏ sát vách đứng của vịnh Hudson, tôi thầm mong là sự cố sẽ không xảy ra với máy và phanh xe. Suốt dọc đương chúng tôi bàn công việc và tuy tôi cố gắng không làm ông ta rời tay lái nhưng chúng tôi đạt được nhiều tiến bộ trong công việc hơn là khi bàn bạc trong các hội nghị chính thức .

        Tổng thống rất vui khi nghe nói tôi có mang theo Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia. Lĩnh vực quan tâm của ông luôn luôn được bừng sáng bởi những hồi ức về thời niên thiếu. Sự việc đã xảy ra là thân phụ Tổng thống đã chiêu đãi thân phụ tướng Brooke tại công viên Hyde Park, vì vậy ông Roosevelt rất muốn gặp người con trai con của bạn thân phụ mình giữ một vị trí cao như vậy. Khi họ gặp nhau, hai ngày sau, Tổng thống tiếp tướng Brooke một cách rất thân mật, nhân cách và sự hấp dẫn của vị tướng này đã gần như tạo ra ngay sự thân mật rất có lợi cho diễn tiến của công việc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #325 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:20:51 pm »


*

        Tôi nói với Harry Hopkins về các điểm mà tôi cần thảo luận, ông ta đã nói lại toàn bộ với Tổng thống để chuẩn bị cơ sở cho việc lập luận và trang bị ý kiến cho Tổng thống đối với từng vấn đề. Trong các vấn đề này thì "Tườc Alloy" là phức tạp nhất và như nó đã chứng tỏ, quan trọng bậc nhất. Tôi đã có tài liệu trong tay, nhưng cuộc thảo luận được hoãn lại sang ngày hôm sau, ngày 20, vì Tổng thống cần có thêm tin tức từ Washington. Cuộc thảo luận diễn ra sau bữa cơm trưa trong một phòng nhỏ ngay ở tầng trệt. Căn phòng tối không có ánh nắng mặt trời. Tổng thống ngồi thoải mái bên một cái bàn to bằng cả một gian nhà. Harry ngồi hoặc đứng ở phía sau. Hai ông bạn Mỹ của tôi có vẻ như không để ý đến cái nóng dữ dội.

        Bằng lời lẽ chung chung, tôi nói với Tổng thống về sự tiến bộ lớn mà chúng tôi đã đạt, và các nhà khoa học của chúng tôi dứt khoát tin tưởng có thể đi tới kết quả trước khi cuộc chiến tranh nay chấm dứt. Tổng thống nói người của ông cũng đạt được tiến bộ, nhưng không ai nói được bất cứ cái gì thực tiễn sẽ có thể xuất hiện trước khi có một thí nghiệm có đầy đủ qui mô được thực hiện, cả hai chúng tôi đều cảm thấy đau lòng trước mối hiểm nguy nếu phải bó tay khi đối phương tiến bộ. Chúng tôi thấy được những cố gắng của ngươi Đức để tạo ra nguồn cung cấp "nước nặng", một thuật ngữ mang điềm gở, bí hiểm, không tự nhiên, đã bắt đầu xuất hiện trong các tài liệu mật của chúng tôi. Việc gì sẽ xảy ra nếu Đức có được bom nguyên tử trước chúng tôi! Dù người ta có thể hoài nghi đến mấy về sự khẳng định của các nhà khoa học được bàn cãi nhiều giữa họ với nhau và biểu thị bằng những biệt ngữ người trần mắt thịt không hiểu nổi, chúng tôi cũng không thể chấp nhận những nguy cơ chết người khi bị bỏ lại phía sau trong lĩnh vực kinh sợ này.

        Tôi khẩn thiết yêu cầu là ngay lập tức mọi ngươi phải cùng đóng góp tất cả các thông tin, cùng làm việc trên cơ sở bình đẳng và cùng chia sẻ đều kết quả, nếu có. Lúc đó, vấn đề nổi lên là nên đặt nhà máy nghiên cứu ở nơi nào. Chủng tôi đã nhận thức được sự cần thiết phải chi phí rất lớn. Xét thấy Đại Anh Quốc là mục tiêu ném bom gần và trinh sát thường xuyên từ trên không, nên nó có vẻ như là không thể thiết lập trên đảo những nhà máy cần thiết cho việc nghiên cứu rộng lớn và dễ nhận thấy. Chúng tôi quan niệm là ít nhất chúng tôi cũng ngang với mức tiến của đồng minh của chúng tôi, và dĩ nhiên có một sự lựa chọn là Canada, nước đã có một sự đóng góp sống còn là cung cấp Uranium mà họ đã tích cực thu gom. Thật là khó khăn khi phải quyết định chi nhiều trăm triệu bảng Anh - không nhiều tiền bằng các dạng cạnh tranh của năng lượng chiến tranh quí hiếm - vào một công trình mà không khoa học gia nào ở 2 bờ Đại Tây Dương có thể đảm bảo là có kết quả. Tuy nhiên, nếu người Mỹ không muốn đảm trách công trình thì hẳn là chúng tôi phải tự mình xúc tiến ở Canada, hoặc ở một nơi nào khác của Đế chế Anh, nếu chính phủ Canada lưỡng lự. Dù sao, tôi rất vui khi ông quyết định làm và chúng tôi đã có sự thỏa thuận. Tôi sẽ tiếp tục câu chuyện trong một chương sau. Nhưng từ nay cho tới lúc đó, tôi không chút hoài nghi đối với việc tiết lộ cho Tổng thống biết tiến độ đạt được tại Anh Quốc và lòng tin vào kết quả cuối cùng của các nhà khoa học đã đưa Tổng thống đến quyết định quan trọng và định mệnh này.

        Đêm khuya ngày 20, xe hỏa của Tổng thống chở chúng tôi về Washington và tới nơi lúc 8 giờ sáng ngày hôm sau. Chúng tôi đến Nhà Trắng với một đoàn hộ tống chặt chẽ và một lần nữa tôi được thu xếp ở một phòng rộng có máy điều hòa nhiệt độ. Tôi sống trong đó thoải mái với nhiệt độ thấp hơn 30 độ so với phần còn lại của cao ốc. Tôi liếc qua báo chí, đọc điện tín trong một giờ, ăn sáng, ngước nhìn Harry ở phía bên kia hành lang, và sau đó đến gặp Tổng thống tại phòng làm việc. Tướng Ismay cùng đi với tôi. Lúc này 1 bức điện được đưa đến tận tay Tổng thống. Tổng thống trao bức điện cho tôi mà không nói gì hết. Nội dung búc điện là: "Tobruk đã đầu hàng với 25.000 người bị bắt làm tù binh". Việc này quá ngạc nhiên đến mức tôi không thể tin được. Bởi vậy, tôi yêu cầu Ismay điện thoại về Luân Đôn để tìm hiểu sự thật. Trong ít phút ông ta mang lại bức điện sau đây của đô đốc Harwood phát đi từ Alexandria.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #326 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:23:18 pm »


        "Tobruk thất thủ, tình hình xấu đến mức có khả năng một cuộc tấn công lớn bằng không quản vào Alexandria trong tương lai gần; vì tuần trăng tròn sắp tới tôi đang điều tất cá các đơn vị thuộc Hạm đội phía Đông về phía Nam kênh Suez để sẵn sàng đối phó. Tôi hi vọng tàu HMS Elizabeth sẽ rời ụ tàu vào cuối tuần này".

        Đây là cú đấm nặng nhất mà tôi có thể nhớ lại trong thời gian chiến tranh. Không những nó có tác động to lớn về mặt quân sự mà còn ảnh hưởng đến uy tín của quân đội Anh. Tại Singapore, 85.000 người đã đầu hàng trước quân Nhật có số quân ít hơn. Giờ đây ở Tobruk, 1 đơn vị đồn trú gồm 25.000 (thực tế 33.000) lính thiện chiến đã hạ súng trước kẻ địch mà số lượng có thể chỉ bằng một nửa. Nếu đó là nét điển hình của đội quân tác chiến trên sa mạc, thì không có biện pháp nào để đối phó với những thảm họa sắp xảy ra tại Bắc phi. Tôi không tìm cách giấu giếm Tổng thống sự choáng váng của mình trước sự kiện này: Đây là thời khắc cay đắng. Thất bại là một chuyện, hổ thẹn là một chuyện khác. Không có cái gì có thể vượt qua sự thiện cảm và lịch sự chu đáo của hai ông bạn tôi. Không có những lời quở trách, không một lời nói nặng. Tổng thống nói: "Chúng tôi có thể làm gì để giúp được?". Tôi trả lời ngay: Cho chúng tôi tất cả các xe tăng Sherman mà ông có thể dành ra được và gửi ngay chúng đến Trung Đông sớm nhất có thể được". Tổng thống cho gọi tướng Marshall - ông này đến sau ít phút - và nói cho Marshall rõ yêu cầu của tôi - Marshall nói: "Thưa Tổng thống, xe tăng Sherman chỉ vừa mới đi vào sản xuất. Một vài trăm chiếc đầu tiên được phát cho các sư đoàn thiết giáp của chúng ta mà cho tới nay phải bằng lòng với các trang thiết bị lạc hậu. Thật là một việc khủng khiếp khi lấy các vũ khí ra khỏi tay người lính, tuy nhiên, nếu yêu cầu của người Anh là quá lớn, thì người lính phải được trao vũ khí; và chúng ta có thể để cho họ thêm 100 cỗ đại bác tự hành 105mm".

        Để hoàn tất câu chuyện, phải nói rằng người Mỹ tốt hơn những lời họ nói. Ba trăm xe tăng Sherman với máy chưa lắp và 100 pháo tự hành được xếp xuống 6 tầu nhanh nhất của họ và gửi đến kênh Suez. Chiếc tàu chở máy của toàn bộ xe tăng đã bị 1 chiếc tàu ngầm đánh chìm ngoài khơi Bermuda. Không có lấy một tiếng nói nào của chúng tôi, Tổng thống và Marshall cho xếp tiếp 1 đợt cung cấp máy xe tăng xuống 1 tàu nhanh khác và cho nó chạy để bắt kịp và vượt đoàn tàu tiếp tế. "Người bạn giúp đỡ ta khi ta cần chính là người bạn đích thực".

        Ngày 21/6 sau bữa cơm trưa, khi không có người ngoài, Harry nói với tôi "Có hai sĩ quan Mỹ mà Tổng thống muốn ông gặp, vì trong lục quân, họ được Marshall và Tổng thống đánh giá cao". Vì vậy, đến 5 giờ chiều, Trung tướng Eisenhower và Clark được đưa đến phòng có điều hòa không khí của tôi. Những người khác thường và cho đến lúc nay chưa được biết, đã lập tức gây được ấn tượng với tôi. Họ từ chỗ Tổng thống tới và cũng là lần đầu tiên họ gặp Tổng thống. Hầu như chúng tôi hoàn toàn nói về cuộc hành quân đố bộ chính vượt qua biển Manche năm 1943 được gọi lúc đó là "Round up", rõ ràng là họ tập trung sự suy nghĩ vào vấn đề này. Cuộc trao đổi giữa chúng tôi thật là dễ chịu và kéo dài trên một giờ. Tôi cảm thấy chắc chắn là các sĩ quan này có ý định đóng một vai trò lớn trong cuộc hành quân này, và đó là lý do vì sao họ được phái đến để làm quen với tôi. Như vậy là xuyên qua các sự thăng trầm của chiến tranh, đã xuất hiện tình hữu nghị mà tôi đã gìn giữ cho đến ngày nay với một sự hài lòng sâu sắc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #327 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:25:14 pm »


        Trong khi đó, sự việc Tobruk đầu hàng vang dội khắp thế giới. Ngày 22, Hopkins và tôi ăn trưa với Tổng thống trong phòng của ông. Hiện tại, ông Elmer Davis phụ trách cơ quan thông tin về chiến tranh đến với một bó báo xuất bản ở New York in những dồng tít lớn về "Sự tức giận ở Anh", "Việc Tobruk thất thủ có thể đưa lại sự thay đổi chính phủ", "Churchill phải bị phê phán" v.v... Tướng Marshall mơi tôi tham quan một doanh trại quân đội tại Nam Carolina. Chúng tôi phải bắt đầu đi với ông ta bằng xe hỏa đêm 23/6. Ông Davis hỏi tôi một cách nghiêm túc là vì tình hình chính trị bên nhà, liệu tôi có nghĩ rằng thực hiện chương trình thực tế đã được chuẩn bị chu đáo là điều khôn ngoan hay không. Liệu có không bị hiểu sai nếu tôi đang đi thị sát bộ đội ở Mỹ khi các vấn đề có hậu quả quan trọng như vậy đang diễn ra ở cả Châu Phi và Luân Đôn? Tôi trả lời tôi chắc chắn thực hiện việc thị sát theo đúng kế hoạch và tôi phân vân không biết mình phải có khả năng vận động ngoài hành lang hai mươi nghị sĩ đưa ra vấn đề bất tín nhiệm chính phủ. Đây thực tế là xấp xỉ con số mà sau chót những người bất đồng đạt được.

        Vì vậy, đêm hôm sau tôi lên tàu hỏa đi nam Carolina và tới Pháo đài Fort Jackson vào buổi sáng ngày tiếp theo. Tàu dừng lại ở giữa đồng không mông quạnh chứ không ở ga. Đó là một ngày rất nóng, xuống tàu chúng tôi đi thẳng vào bãi duyệt binh, bãi này nhắc lại cảnh những cánh đồng thời ở Ấn Độ  khi trời nóng. Trước tiên chúng tôi đi đến chỗ tường có căng bạt che nắng và xem bộ binh và thiết giáp diễu hành ngang qua, tiếp đến chúng tôi xem thao diễn nhảy dù, trông thật là ấn tượng và thuyết phục. Tôi chưa bao giờ được xem cảnh 1.000 ngươi nhảy cùng một lúc trên không trung. Người ta đưa cho tôi một máy bộ đàm để mang theo. Đây là lần đầu tiên sử dụng một tiện nghi như vậy. Buổi chiều tôi xem các sư đoàn Mỹ diễn tập bằng đạn thật. Cuối cùng tôi nói với Ismay (người mà tôi mắc nợ chuyến thị sát này) "Ông thấy thế nào?" Ông ta trả lời: "Đem bộ đội này chống lại bộ đội Đức có thể là một sự tàn sát". Thấy vậy tôi trả lời: "Ông sai rồi, họ là thứ vật liệu kỳ lạ, họ rút kinh nghiệm rất nhanh". Với những người chủ nhà Mỹ của tôi, tôi kiên trì nhấn mạnh quan điểm của mình là cần có 2 năm hoặc hơn để tạo ra một người lính. Rõ ràng là hai năm sau, bộ đội mà tôi thấy ở Carolina ứng xử như là một cựu binh.

        Chiều ngày 24, chúng tôi bay về Washington, nơi đây tôi nhận được nhiều báo cáo và chiều tối hôm sau tôi lên đường đi Baltimore, chỗ để tàu bay của tôi. Tổng thống tiễn chân tôi tại Nhà Trắng với tất cả sự lịch sự và duyên dáng của mình, Harry Hopkins và Averell Harriman đến để chào tạm biệt. Chiếc cầu dẫn ra tầu được che kín tới chỗ nó ra tới mức nước và có cảnh sát Mỹ bảo vệ nghiêm ngặt. Hình như họ rất nhiệt tình và các sĩ quan trông có vẻ nghiêm túc. Trước khi tàu cất cánh, tôi được bảo rằng một trong những nhân viên an ninh mặc thường phục làm nhiệm vụ tại chỗ bị người ta phát hiện để tay vào cò súng ngắn và nói lẩm bẩm là hắn "sẽ giết tôi" với một vài thành ngữ mang tính chất không tán thưởng. Hắn ta bị chụp ngay và bắt giữ. Sau đó anh đã trở thành người mất trí. Những kẻ điên là một mối nguy hiểm đặc biệt cho người làm công vụ vì họ không quan tâm đến việc "chạy trốn".

        Sáng hôm sau, chúng tôi đáp xuống Botwood để lấy thêm nhiên liệu và lại tiếp tục bay sau khi ăn một bữa sò. Sau đó, tôi ăn vào giờ của dạ dày nghĩa là với khoảng cách thông thường giữa các bữa ăn và ngủ khi nào có thể ngủ được. Tôi ngồi ở ghế của phi công đồng lái khi tới gần Clyde vào lúc rạng đông sau khi bay trên bầu trơi phía Bắc Ireland và hạ cánh an toàn. Tàu hỏa của tôi ở tư thế chờ cùng với Perk, một trong những thư ký riêng của tôi và một đống hòm và báo chí của 4 hoặc 5 ngày. Trong vòng 1 giờ, chúng tôi ra đi về hướng Nam. Xem ra chúng tôi đã thất bại ở một cuộc bầu cử phụ bằng một số phiếu áp đảo tại Maldon. Đây là một hậu quả phụ của việc thất thủ Tobruk.

        Đối với tôi hình như đây là một thời kỳ xấu. Tôi lên giường, đọc lướt qua các đống hồ sơ một chút và ngủ được 3 hoặc 4 giờ cho tới khi đến Luân Đôn. Thật không có gì quí bằng quà tặng của một giấc ngủ! Nội các Chiến tranh ra sân ga đón chào tôi và tôi nhanh chóng vào phòng làm việc của Nội các và bắt tay vào việc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #328 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:29:24 pm »

     
12

SỰ CHỈ TRÍCH TẠI QUỐC HỘI

        Sự lên tiếng chỉ trích của báo chí, nơi mà những ngòi bút sắc sảo nhất luôn bận rộn với công việc viết lách, và nhiều giọng điệu đã cất lên tìm đối ứng trong những hoạt động của vài chục thành viên của Hạ Nghị viện khiến chúng tôi khá rầu rĩ. Một chính phủ được thành lập bởi một đảng rất có thể bị lật đổ vào thời điểm này, nếu không bởi một cuộc bỏ phiếu, thì cũng bởi một loại sức ép của dư luận đã từng dẫn đến việc từ chức của ông Chamberlain vào tháng 5 năm 1940. Tuy nhiên, Chính phủ Liên hiệp Dân tộc đã được củng cố bằng một cuộc cải tổ vào tháng 2, là chính phủ bề thế và áp đảo trong tư thế của sức mạnh và sự thống nhất. Tất cả các Bộ trưởng chủ chốt đã ủng hộ tôi mà không hề có ý nghĩ nào là không trung thành hoặc thiếu tinh tế. Dường như tôi đã duy trì được sự tin tưởng của tất cả những người đang theo dõi và hiểu biết đầy đủ tình hình diễn biến và chia sẻ các trách nhiệm. Không có ai do dự. Không có chuyện thì thào âm mưu này, âm mưu nọ. Chúng tôi là một tập thể mạnh, không thể phá vỡ, có khả năng đối phó với bất cứ sự tấn công về chính trị nào từ bên ngoài, và qua mỗi lần thất vọng, vẫn kiên trì với sự nghiệp chung.

        Chúng tôi đã có một chuỗi dài nhiều cái thiếu may mắn và thất bại: ở Malaysia, Singapore, Myanma, sự bại trận của tướng Auchinleck ở vùng sa mạc Phi châu; Tobruk, không được giải thích và dường như không thể giải thích được; sự rút lui nhanh chóng của quân đội ở sa mạc cùng với sự thất thủ, mất tất cả các vùng đã chiếm được ở Libya và Cyrenaica; rút lui 400 dặm về phía biên giới Ai Cập; hơn 50.000 người bị thương vong hoặc bị bắt làm tù binh. Chúng tôi đã mất số lượng lớn đại bác, đạn dược, xe cộ và các kho chứa đủ các loại; chúng tôi lại quay về Mersa Matruth, tại các vị trí cũ 2 năm trước đây, nhưng lần này với tướng Rommel và những người Đức chiến thắng của ông ta hối hả tiến, trên những xe tải chiến lợi phẩm được nạp nguyên liệu của chúng tôi, nhiều khi còn bắn bằng chính đạn dược của chúng tôi nữa. Chỉ một vài cuộc hành quân, thêm một thăng lợi là cả Mussolini và cả Rommel sẽ cùng vào Cairo hoặc khu phế tích của Cairo. Tất cả đã đến thời điểm quyết định và sau những thất bại đáng ngạc nhiên, chúng tôi đã phải chống đỡ, và khi đúng trước những nhân tố đang tác động không biết trước được, thì ai có thể dự đoán được cán cân sẽ nghiêng như thế nào?

        Tình hình Quốc hội đòi hỏi một sự xác định nhanh chóng. Tuy nhiên dường như khó đòi hỏi Nghị viện tổ chức một cuộc biểu quyết tín nhiệm khác quá sớm ngay sau lần bỏ phiếu đã diễn ra trước khi Singapore thất thủ. Do vậy rất là thuận tiện cho những nghị sĩ bất bình quyết định với nhau là vào ngày 25 tháng 6 sẽ đưa việc biểu quyết bất tín nhiệm vào chương trình nghị sự. Bản biểu quyết viết:

        "Tiếc rằng Nghị viện này trong khi biểu lộ sự khâm phục đối với chủ nghĩa anh hùng và sức chịu đựng của lực lượng vũ trang của Nhà vua trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, thì lại không có niềm tin vào sự chỉ đạo của Trung ương về chiến tranh".

        Bản nghị quyết bất tín nhiệm đứng tên ông John Wardlaw Milne, một thành viên có ảnh hưởng của Đảng Bảo thủ. Ông ta là chủ tịch của Ủy ban tài chính có thế lực gồm tất cả các đảng mà những bản báo cáo về những trường hợp lãng phí và hoạt động kém hiệu quả của ngành hành chính luôn được tôi quan tâm và sít sao nghiên cứu. Ủy ban đã có trong tay rất nhiều thông tin, và nhiều tiếp xúc với giới bên ngoài cỗ máy chiến tranh của chúng tôi. Khi có thông báo là kiến nghị này sẽ được Tổng Tư lệnh Hải quân, Ngài Sir Roger Keyes chính thức ủng hộ, và được cựu bộ trưởng bộ chiến tranh, ông Hore - Belisha cổ vũ, thì lập tức có nghĩa là một thách thức nghiêm trọng đã được hình thành. Thật vậy, trong một số tờ báo và trong hành lang hội nghị đã có bàn về một cuộc khủng hoảng chính trị đang đến gần và mang tính quyết định.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #329 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2019, 11:34:27 pm »


        Tôi đã nói ngay rằng chúng tôi sẽ tạo đầy đủ cơ hội cho cuộc tranh luận công khai và ấn định ngay tranh luận là ngày 1 tháng 7. Có một thông báo mà tôi thấy cần phải làm và tôi gửi điện tín cho tướng Auchinleck: "Khi tôi phát biểu tại cuộc tranh luận biểu quyết bất tín nhiệm vào khoảng 4 giờ chiều ngày thứ 5, tôi cho rằng cần phải thông báo là ông đã nắm quyền chỉ huy thay ông Ritchie từ 25 tháng 6".

        Cuộc khủng hoảng trên mặt trận Ai Cập ngày càng tồi tệ và nhiều người tin rằng Cairo và Alexandria sẽ nhanh chóng rơi vào lưỡi kiếm đỏ rực của tướng Rommel. Mussolini thật ra cũng đã chuẩn bị bay tới tổng hành dinh của tướng Rommel với ý đồ cùng tiến quân một cách thắng lợi vào một hoặc cả hai thành phố  này. Dường như chúng tôi đã phải đi tới cục điểm cùng một lúc cả ở Quốc hội cũng như ở các mặt trận vùng sa mạc. Khi những nhà phê bình nhận ra rằng họ có thể đương đầu với Chính phủ dân tộc thống nhất của chúng tôi, thì một phần nhiệt tình của họ đã tan biến và người đưa ra kiến nghị bỏ phiếu bất tín nhiệm đề nghị rút lại kiến nghị nếu tình hình gay go ở Ai Cập bị phê phán làm cho cuộc tranh luận công khai không diễn ra đúng lúc. Tuy nhiên, chúng tôi không có ý định để cho họ thoát quá dễ dàng. Xét rằng trong gần 3 tuần, toàn bộ thế giới, cả bạn bè lẫn kẻ thù, đang lo lắng theo dõi sự gia tăng căng thẳng về chính trị và quân sự thì không thể không đưa vấn đề tới đỉnh điểm.

        Cuộc tranh luận được ông John Wardlaw-Milne mở đầu trong một bài diễn văn khéo léo mà trong đó ông ta đã đề cập đến vấn đề chính: "Kiến nghị này không tấn công vào các sĩ quan ở mặt trận. Nó dứt khoát chĩa vào sự chỉ đạo của Trung ương ở Luân Đôn và tôi hi vọng sẽ thấy rằng nguyên nhân thất bại của chúng ta là ở đây chứ không phải ở vùng xa hơn Libi hay nơi khác. Lỗi lầm chủ yếu đầu tiên mà chúng ta phạm phải trong chiến tranh là kết hợp văn phòng Thủ tướng với Bộ Quốc phòng". Ông ta đã nói dài dòng về những nhiệm vụ to lớn tạo ra vị lãnh đạo cho hai cơ quan này. '’Chúng ta phải có một vị lãnh đạo chuyên tâm và có uy lực để lãnh đạo Ủy ban các Tham mưu trưởng. Tôi muốn có một người lãnh đạo mạnh mẽ và độc lập có thể đề cử các đô đốc, các đại tướng của mình... Tôi muốn có một người mạnh mẽ lãnh đạo cả ba bộ phận của Lực lượng Vũ trang của Vương quốc... là người đủ mạnh để đáp ứng được nhu cầu vũ khí để chiến thắng... là người lãnh đạo mà để cho các Đô đốc, các Đại tướng, các Thống chế không quân thấy rằng họ được phép làm công việc của họ theo cách của mình và không bị can thiệp quá mức từ phía lãnh đạo. Trên hết, tôi muốn có một vị lãnh đạo là người mà nếu ông ta không làm được gì thì sẽ nhanh chóng từ chức... Chúng ta phải gánh chịu sự thiếu xem xét chặt chẽ nhất của Thủ tướng về những gì đang xảy ra ở trong nước cũng như sự thiếu việc chỉ đạo mà chúng ta phải nhận được từ Bộ trưởng Bộ Quốc phòng hay quan chức khác có bất cứ chức danh nào trong việc lãnh đạo Lực lượng Vũ trang... Thật là quá rõ với bất cứ công dân nào là loạt thảm họa của vài tháng qua, hay thật ra là của 2 năm qua, đều do những sai sót chủ yếu của Trung ương trong chỉ đạo chiến tranh".

        Tất cả điều này đang đi đến đỉnh điểm của nó, nhưng sau đó ông John lại đi lạc đề : "Nếu vua và hoàng tử đồng ý - nếu quận công xứ Gloucester được bổ nhiệm làm Tổng tư lệnh của Quân đội Anh, dĩ nhiên không chỉ với chức năng hành chính, thì đó sẽ là bước biến chuyển được mong đợi". Điều này đã tác hại đến trường hợp của ông ta vì đó dường như là một đề nghị gia đình Hoàng Gia liên quan vào những trách nhiệm đang gây tranh cãi ghê gớm. Sự bổ nhiệm vào chức vụ Tư lệnh Chiến tranh tối cao với quyền lực hầu như vô hạn, lại con là một Quận công, Hoàng gia dường như có mầu sắc phần nào độc tài của sự bổ nhiệm nay. Từ đó sự luận tội dài dòng và chi tiết dường như mất đi phần nào sự quan trọng của nó. Ngài John kết luận "Nghị viện nên hiểu rõ rằng chúng tôi cần một người dành toàn bộ thời gian của mình cho sự chiến thắng, chịu trách nhiệm đầy đủ về lực lượng vũ trang của chính phủ Hoàng gia, và khi chúng ta có được người như thế, Nghị viện hãy để ông ta thực hiện nhiệm vụ theo cách toàn quyền và độc lập".
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM