ÔNG PHÒNG BIỂU TRỊ PHẠM VAN KHANH
Sau khi giặc Pháp chiếm đại đồn Tháp Mười, Phòng Biểu vâng lệnh Đốc binh Kiều, rút một toán nghĩa quân qua Sình Lớn về Tà Buốt, Tà Bét, Lăng Xăng (biên giới Việt Nam - Campuchia) rồi đóng quân ở ngã ba Thông Bình (Tân Thành) với ý đồ bảo toàn lực lượng và liên kết với các nhóm nghĩa quân Campuchia.
Song trước hết, Phòng Biểu thấy cần trị tội Phạm Văn Khanh, một tên Việt gian đã từng gây tội ác để trả thù cho nhân dân và cho Thiên hộ Dương nên ông bí mật về Cao Lãnh chờ dịp ra tay.
Ông được nhân dân cho biết Phạm Văn Khanh đang ráo riết lùng sục tông tích của nghĩa quân. Biết ông còn sống, dù rất lo sợ, hắn cũng ráo riết tìm giết ông để hòng lập công với giặc. Khanh thường nói với đám tay sai: "Hễ có Khanh thì không thể có Biểu được".
Phòng Biểu liền nghĩ ra một kế. Ông viết thư cho người thân tín mang về rạch Cái Bắc, thôn Mỹ Hội (nay thuộc xã Bình Hàng Trung) quê vợ ông. Trong thư dặn rằng: Phao tin ông đã chết, rồi làm đám tang, sau đó làm tuần làm thất, hàng năm làm đám giỗ...
Vài năm sau, Khanh yên trí là Phòng Biểu đã mất không còn phải lo sợ nữa. Khanh đi lại ít dè dặt hơn, bòn rút, vơ vét của nhân dân bạo tay hơn. Một hôm, Phạm Văn Khanh ngồi ghe hầu với 5 tên lính vào vùng Ba Sao, Cái Dừng (Nhị Mỹ) để đốc thuế, 2 tên chèo trước, 2 tên chèo sau, 1 tên cầm lái, Phạm Văn Khanh nằm trong mui đóng kín cửa hút á phiện.
Bỗng từ đâu Phòng Biểu nhảy xuống ghe, ông nghiêng mình lắc mạnh vài cái làm cho mấy tên lính lọt tuốt xuống sông, không dám kêu lên một tiếng. Phạm Văn Khanh nằm trong mui ngồi dậy nói to:
- Đứa nào làm cái gì vậy? Mâm đèn bình nước của tao đổ hết rồi! Ta ra là bây rụng đầu xuống sông!
Nói xong Khanh kéo cửa bước ra. Trước mặt y, Phòng Biểu tay cầm thước bảng đứng oai phong như một vị thần. Khanh run sợ, chỉ còn nước quỳ xuống xin tha tội chết.
Sau một hồi kể tội y, Phòng Biểu định đập y một thước bảng cho chết, nhưng ông chợt nghĩ: hiện thời nghĩa quân ở ngã ba Thông Bình đang sống trong tình cảnh thiếu thốn nên ông nói:
- Thôi được ta sẽ tha tội chết cho nhà ngươi với hai điều kiện. Một là nhà ngươi phải ăn năn hối cải, không làm điều gì thiệt hại cho nghĩa quân, không hạch sách bà con lối xóm nữa. Hai là nhà ngươi viết thư về nhà bảo cha mẹ nhà ngươi phải đích thân đem vàng tới chuộc mạng, số vàng nặng bằng sức nặng của nhà ngươi.
Chờ Phạm Văn Khanh viết thư trao cho mấy tên lính xong, ông cặp nách Khanh phóng lên bờ biến mất.