quanvietnam
Thành viên
Bài viết: 202
|
|
« Trả lời #345 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2014, 01:27:25 pm » |
|
CHUYỆN SAU CHIẾN TRANH 6- Số phận Lúc này, không gian bãi chiến trường dường như bị thu hẹp lại, thời gian ngừng chuyển động. Mọi động tác của tôi lúc này không còn chuẩn nữa, tay tôi cứ run run vì quá hồi hộp. Vẫn cái xanhtuya chiến lợi phẩm lấy được của địch mà tôi sử dụng nó lâu lắm rồi, quen đến nỗi ngay cả trong đêm tối tôi vẫn thành thục mở ra đóng vào dễ như không, chỗ nào cài lựu đạn chỗ nào cài dao găm, nơi nào deo bình tông nước, nơi nào túi lương khô chỗ nào là bông băng tôi nhớ như in, kể cả trong đêm không cần nhìn tôi vẫn thao tác chính xác. Ấy vậy mà hôm nay tôi lúng túng, chỉ mỗi động tác hóp bụng vào mở nút xanhtuya ra mà hóp mãi cũng không mở được. Ngay cả khẩu AK báng gập vật bất ly thân của tôi, tôi yêu nó như yêu chính bản thân tôi cũng thế, tôi cố đưa dây súng qua đầu nhưng nó vẫn không chịu ra cứ nhùng nhằng vì vướng mũ tai bèo. Hình như súng với tôi không bao giờ nỡ rời nhau, nếu rời nhau ra coi như chấp nhận phó thác số phận cho kẻ địch, chắc là có điềm gì nên nó không muốn xa tôi? Tôi thoáng nghĩ thế. Vừa cởi bỏ vũ khí, tôi chăm chú quan sát những người lính VNCH, họ vẫn chăm chú nhìn tôi. Một phút rồi hai phút qua đi, tất cả đều bình thường vẫn không có chuyện gì xảy ra nên tôi mạnh dạn hơn. Bên trái và bên phải tôi, những chiến sĩ của C20 được phân công cắm cờ đêm qua cũng đã xuất hiện sau tôi vài mét. Nhìn thấy họ tôi như được củng cố thêm sức mạnh, tôi tự tin bước về phía ba người lính VNCH. Người lính cao to, trông dáng có vẻ là sĩ quan chỉ huy nên đứng ở giữa, hai người thấp bé đứng hai bên. Không biết họ nhìn tôi họ đánh giá thế nào? Còn tôi nhìn họ, tôi cảm thấy bình thường chứ không gớm giếc như trong phim trong ảnh. Bộ quần áo rằn ri, lắm đai lắm móc bó chẽn lấy người. Cộng với những khuôn mặt hốc hác lấm lem bùn đất, tóc tai râu ria lởm chởm, nên trông cũng có vẻ dữ dằn. Những con người này, nếu được sửa sang tắm gội thì cũng bình thường như bao nhiêu người khác. Từ ngày xông pha trận mạc, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy người lính quân lực VNCH bằng xương bằng thịt, là một cơ thể sống còn đầy đủ mọi bộ phận của cơ thể. Những lần trước, thường nhìn thấy họ trong hoàn cảnh xác không toàn thây không mất cái nọ cũng thiếu cái kia. Họ là kẻ thù, nhưng vì tình đồng loại nhìn xác họ cũng cảm thấy thương xót nên không bao giờ dám nhìn kỹ. Trong lòng tôi không có sự căm gét hận thù, mà chỉ có sự xót xa cho số phận. Chúng tôi giáp mặt nhau. Người lính cao lớn đưa tay ra bắt tay tôi và tự giới thiệu: -Tôi! Đại úy Tín, sĩ quan thủy quân lục chiến, thuộc quân lực VNCH rất hân hạnh được bắt tay ngài chỉ huy quân giải phóng. Ông biết không? Lúc ấy tôi lúng túng quá. Tôi lúng túng vì người lính này phong chức cho tôi là chỉ huy quân giải phóng làm tôi ngượng. Thực ra tại lúc ấy, tôi không biết quân hàm của tôi là gì, chắc ông cũng như tôi. Lúc hành quân vào Nam đi chiến đấu chúng mình vẫn là binh nhất bây giờ là gì thì không biết, còn chức vụ của tôi đương nhiên là chiến sĩ rồi. Thú thực, chuyện tôi là chỉ huy quân giải phóng hay không, tôi không quan tâm, mà tôi quan tâm đến việc trọng đại, không biết có được bắt tay kẻ thù không? Vì lý do ấy nên tôi lại càng lúng túng, không biết làm như thế đúng hay sai? Có vi phạm lập trường hay quan điểm gì không? Tôi tắc lưỡi không biết là đúng hay sai, nhưng người ta giơ tay ra bắt mà mình đứng như phỗng cũng khó coi, thôi thì bí quá cứ làm đại đi, có ai biết đâu mà sợ. Tôi giơ tay ra bắt và nói: -Chào các ông binh sĩ quân lực VNCH! -Chào ông cán bộ quân giải phóng! Vừa lúc ấy mấy anh em của đại đội mình cũng ào đến, hai bên địch ta bắt tay nhau mà không ai nói với ai, chỉ có những ánh mắt bán tín bán nghi của cả hai bên đưa qua đưa lại dò xét nhau. Có lẽ phải mất hai ba phút gì đó, cả địch và ta đều im lặng. Để phá đi bầu không khí nặng nề, tôi đề nghị cả hai bên ngồi xuống, ngồi thành hai hàng để nói chuyện cho nó tình cảm. Cả hai bên lục tục ngồi bệt xuống bãi cỏ. Các chiến sĩ bộ binh K4 ở phía tay trái và tay phải chúng tôi, thấy không có vấn đề gì nguy hiểm nên cũng rời khỏi chốt tiến về phía chúng tôi. Tên lính cao lớn tên là Tín, vội vàng xua tay ra hiệu và thất thanh: -Dừng lại! Có mìn. Tôi không biết nó nói đúng hay sai, nhưng với bản năng tự vệ, tôi cũng gào rất to: -Dừng lại! Có mìn. Tốp bộ đội nghe nói có mìn là dừng lại không tiến lên nữa, Tôi quay sang hỏi tên Tín: -Tại sao ở đó lại có mìn? -Các ông đánh tấn công để lấn đất, chúng tôi phòng ngự để giữ đất, vũ khí lợi hại của chúng tôi là những bãi mìn, vì vậy dọc tuyến này là chúng tôi gài rất nhiều mìn. -Ông nói thế nào tôi không hiểu? Các ông đang cố hất chúng tôi sang bờ Bắc sông Thạch Hãn, mà các ông lại nói là các ông đánh phòng ngự là nghĩa làm sao? -Đúng là như vậy! Nhưng đánh mãi không được các ông nên chúng tôi đành phải chuyển sang chiến thuật: Giữ đất trước, lấn đất sau. -Thì ra là thế! Ghê thật. Cả hai bên không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào, với lại đều có ý nhường nhau nói trước thành ra ngồi nhìn nhau chờ đợi. Thời gian lặng lẽ trôi, những người lính của hai phía đều im lặng. Lúc này bên phía binh sĩ quân lực VNCH đã tăng thêm 4 người nữa, tổng cộng là 7 người, còn bên ta cũng 7 người gồm 3 trinh sát C20, 4 bộ binh của K4. Nhìn bên mình, không thấy ai có vẻ xứng đáng làm thủ lĩnh để đối đáp với bên địch. Mặt khác, tôi nghĩ không nên kéo dài tình trạng này, nên tôi bắt đầu trước: -Xin chào tất cả anh em của hai bên! Cho phép tôi được xưng hô là anh em cho nó thân mật. Đúng như vậy, tất cả chúng ta đều là con Lạc cháu Hồng, đều là người một nhà, vì vậy chúng ta đã là anh em và bây giờ vẫn là anh em. Thời gian trước vì bất đồng quan điểm giai cấp, đồng thời thiếu tôn trọng hiệp định Giơnevo dẫn đến cuộc chiến tranh máu lửa tương tàn nồi da xáo thịt này. Bây giờ hiệp định Paris về chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam đã được ký kết, đất nước chúng ta bước sang kỷ nguyên mới, chúng ta hãy tôn trọng hiệp định chấm dứt chiến tranh để sống trong hòa bình. Kể từ giờ phút này, tôi đề nghị anh em cả hai bên không nói chuyện chính trị, không nói về chiến tranh, chúng ta chỉ nói về tình cảm anh em, chuyện gia đình vợ con, chuyện học hành v.v. Tôi đề nghị thế, ông Tín có đồng ý không? Đại úy Tín bật ngay dậy: -Tôi đồng ý! Nếu như không có Nước Mỹ nước Nga Xô thì đất nước mình có bao giờ lại đánh nhau. Chính vì các nước ấy nên anh em ta là con Lạc cháu Hồng đều là máu đỏ da vàng lại nồi da xáo thịt lẫn nhau. Tôi cười thầm, sĩ quan quân lực VNCH mà ấu trĩ về chính trị, hay là cơ quan tâm lý chiến đã nhồi sọ họ như vậy. Thôi! Chuyện ấy cũng không quan trọng, mà quan trọng là giữ cho được không khí hòa bình còn rất manh nha. Tôi lảng sang chuyện khác ngay: -Tôi tự giới thiệu, tôi tên là Khoa quê Ninh bình, năm nay 24 tuổi, chưa vợ con. Ông biết không? Tôi cố gắng giữ bí mật, chỉ tiết lộ những thông tin không cần thiết. Duy có thông tin về tỉnh Ninh Bình là tôi nói thật, ý đồ của tôi là biết đâu đấy có thể tìm thấy thông tin về gia đình bác tôi. Nhưng ý đồ ấy của tôi, giống như viên sỏi ném xuống ao bèo tấm, chẳng có thông tin nào được phản hồi. Đúng là huyễn hoặc, mò kim đáy biển, tôi dập tắt ngay ý đồ ấy. Cả hai bên từng người lần lượt tự giới thiệu về mình, giống như tôi mở đầu. Không ai dặn dò, nhưng cả hai bên không bên nào tiết lộ phiên hiệu đơn vị, còn quê quán thì mỗi người mỗi quê, ngay anh em bộ đội với nhau còn chả biết hết quê quán của nhau, nói gì đến quê quán của các binh sĩ VNCH. Nhưng cũng hay, không biết tên Tín nói đúng hay nói dối, nó nói nó quê ở tỉnh Bắc Ninh, theo bố mẹ di cư vào Nam lúc 11 tuổi hiện nay đã có vợ và 1 con gái. Tín thò tay vào túi áo ngực rút ra tấm ảnh, vô tình bao thuốc lá Ruby văng ra. Tín thản nhiên mời anh em bộ đội hút thuốc, bộ đội ta lúc đầu còn cảnh giác chỉ đưa lên mũi ngửi không dám hút, sau thấy bên địch hút ào ào nên mới yên trí châm lửa hút. Tín đưa tấm ảnh cho tôi xem và quên mời tôi hút thuốc. Tôi chăm chú ngắm tấm ảnh, nhưng mùi thơm của thuốc lá Ruby quân tiếp vụ quân lực VNCH, có sức cuốn hút thần kỳ, nó có mùi thơm khó tả, làm tôi bị phân tâm không thể nào tập trung vào bức ảnh. Ngoài Bắc có thuốc lá Sông Cầu cũng có vị thơm ngọt ngào quyến rũ, nhưng không thể so với mùi thơm của Ruby được. Tôi ngắm ngía bức ảnh, thực tâm đánh giá thì vợ Tín rất xinh, có phần không công bằng so với Tín, có thể vì Tín mặc bộ quân phục Thủy quân lục chiến nên có vẻ hung dữ, không cân đối với vẻ hiền thục dễ thương của vợ Tín. Cô con gái khoảng độ 4-5 tuổi, mang nhiều nét của mẹ nên cũng rất xinh. Tôi hỏi rất tự nhiên: -Vợ của đại úy Tín làm gì? Đang tươi tỉnh vì thấy tôi cứ tấm tắc khen vợ chồng con cái xinh đẹp sống vui vẻ hạnh phúc. Nhưng khi tôi hỏi vợ làm gì, mặt Tín sa sầm xuống, đanh lại xám ngắt rồi chuyển nhanh sang trạng thái giận dữ. Tín lắc đầu nói: -Trước làm ở sở Mỹ, bây giờ thì đã mất việc ở nhà trông con. -Sao lại thế? Mà lương đại úy Tín chắc là cao lắm nên cũng chẳng lo mất việc có đúng không? -Cũng không hẳn thế! Chuyện dài lắm không kể hết được. Hai hàng ngang, địch một hàng ta một hàng, ngồi đối diện nhau chuyện trò. Hai hàng, lúc đầu mỗi bên có 7 người, bây giờ cả hai hàng được kéo dài sang hai phía đông quá. Không khí của buổi chuyện trò có vẻ thân thiện, chắc là họ kể cho nhau nghe nhiều chuyện lắm, thấy họ có vẻ hòa hợp giống như đã quen nhau từ lâu rồi. Đúng thôi! Tất cả những người lính của cả hai bên, họ đều chán ghét chiến tranh, họ khát khao có được cuộc sống thanh bình, không có tiếng bom đạn, không còn cảnh đánh nhau đầu rơi máu chảy. Giờ này, họ đang hy vọng sẽ có ngày họ được trở về quê hương, dưới mái tranh nghèo chăm sóc bố mẹ già, sống hạnh phúc bên người vợ hiền, nuôi dậy đàn con thơ. Ông ạ! Lúc ấy tôi nghĩ thầm, cả hai bên đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi, do vậy họ sẵn sàng thông cảm bỏ qua những lời nói động chạm đến danh dự của hai bên, nên họ quen nhau rất nhanh. Nhưng cũng phải nói thật. Có những từ khi phát ra khỏi miệng, tôi thấy ngượng như những từ: Ông Diệm, Ông Thiệu v.v. Không làm thế cũng không được, vì bản thân đại úy Tín đề nghị: Các ông giải phóng không nên xưng hô thằng Ngô Đình Diệm, thằng Nguyễn Văn Thiệu, bên tôi cũng tôn trọng lãnh tụ của cộng sản, dù có ghét chúng tôi vẫn phải xưng hô bằng ông. Vậy ông Khoa thông cảm để dễ nói chuyện. Lúc ấy đành phải đồng ý, thật ra: Từ xưa đến nay bộ đội mình quen dùng từ đối với kẻ thù là: Thằng nọ thằng kia. Bây giờ lại phải dùng : Ông nọ ông kia, nghe có vẻ gò bó… Đã quá 12 giờ trưa, hai bên vẫn chưa chịu rời nhau. (Còn nữa).
|