LỜI KẾT
Từ con chữ đầu tiên dò dẫm, lang thang trên cánh rừng bạt ngàn sự kiện đời mình, cho tới lúc này tôi đã có trên trang cả vạn chữ.
Trong suốt những ngày lần lượt viết như “tằm nhả tơ” ký ức về một thời trai trẻ, về những năm tháng dấn thân, bươn trải của mình, tôi cảm nhận trọn vẹn niềm hạnh phúc, vì có được một thời kỳ dài, chung sức cùng nhiều đồng chí, đồng đội hoàn thành nhiều nhiệm vụ. Bởi thế, tôi luôn thấy quanh mình có những người thân thiết, đó là cha mẹ tôi, các anh em, những người bạn, đặc biệt là những đồng đội trẻ, cùng những người chỉ huy, nhiều người nay đã không còn nữa.
50 năm theo đường binh nghiệp, tôi biết rằng nửa thế kỷ ấy “mình luôn là mình”, trung thực, tự tin, không ngừng khám phá những điều mới mẻ. Những gì nghĩ được, làm được thành công, từ trong chiến đấu nơi chiến hào, đến cơ quan hay giảng đường, tôi luôn được sự ủng hộ của các anh, các chị, những người tâm huyết vì sự nghiệp chung của quân đội và đất nước. Có những người ủng hộ tôi vì hiểu tính cách tôi, cách sống thẳng thắn, rõ ràng.
Đời người ngắn ngủi trong dòng chảy dài lâu của sự nghiệp, của đất nước. Tôi mong muốn gói trong cuốn sách này, tri ơn tới ông bà, cha mẹ tôi, ông bà ngoại, Bá và những người thầy, đã trao cho tôi ý chí và tri thức. Nếu không có cha mẹ và những người thầy, dẫu cuộc đời thảy nhiều cơ hội, tôi cũng chẳng thể làm được gì.
Qua ký ức của mình, tôi biết ơn, tri ân đồng chí, bạn bè, bà con, cô bác từng gắn bó với tôi suốt những năm tháng chiến đấu gian khổ, hy sinh từ Tây Nguyên, Đông Nam Bộ, Đông Bắc và cả những năm tháng tôi cống hiến ở đồng bằng, thành phố… đã chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng tôi trong suốt cuộc đời binh nghiệp.
Tôi không bao giờ quên và mang ơn những người lính Trung đoàn “hai linh chín”, thời “lính mũ sắt”, những đồng đội, những liệt sĩ, thương binh, một thời sát cánh bên nhau từ Bắc Tây Nguyên đến miền Đông gian lao anh dũng.
Xin cảm ơn cán bộ chiến sĩ từng phục vụ, chiến đấu ở Sư đoàn 323, Tỉnh đội Quảng Ninh, Quân khu 3, các nhà giáo, cán bộ, công nhân viên ở Học viện Quốc phòng. Đó là quãng thời gian mà tôi có nhiều cơ hội cống hiến, vững tin đề xuất các ý tưởng, được nhiều sự đồng thuận thực thi ý tưởng ấy. Các đồng chí đã đồng cảm, chung lưng, chung sức nhiều năm xây dựng sư đoàn, quân khu, nhà trường; trong đó tôi mãi nhớ đến anh em thư ký, văn phòng, lái xe, công vụ. Tôi biết nhiều người trong số đó còn là tấm gương về lòng độ lượng, họ khiến tôi sẽ còn phải day dứt mãi, giá như tôi có thể giữ được sự điềm tĩnh hơn, bớt thẳng tính hơn trong công việc!
Xin cảm ơn các đồng chí: Thiếu tướng, PGS, Tiến sĩ khoa học quân sự Phạm Ngọc Hùng; Đại tá, PGS, Tiến sĩ khoa học quân sự Phạm Huy Dương; Đại tá, PGS, Tiến sĩ khoa học quân sự Nguyễn Hùng Sinh; Đại tá, Thạc sĩ Nguyễn Ngọc Oanh ở Học viện Quốc phòng đã tổng hợp, biên tập bước đầu, cung cấp nhiều tư liệu, giúp tôi có cuốn hồi ký này; Cảm ơn Đại tá Nhà báo Trần Danh Bảng đã giúp tôi hoàn thiện cuốn hồi ký.
Dẫu thế nào thì tôi vẫn ý thức rằng, cuốn hồi ký còn nhiều khiếm khuyết, bởi tư liệu “tam sao thất bản”, bởi thời gian qua đi luôn bào mòn sự kiện thật đáng sợ, mà cũng còn vì khả năng của mình. Xin bạn đọc lượng thứ, rất mong được đóng góp để chỉnh sửa, hy vọng có lần tái bản.
Xin cảm ơn Nhà xuất bản Quân đội nhân dân đã giúp đỡ và ngay từ đầu đã thiện chí động viên tôi viết cuốn hồi ký này.
Mùa Đông năm Tân Mão
Nguyễn Thế Trị