.
CHUYỆN XXIII VƯỢT SÔNG ĐỒNG NAI - TIẾN VÀO SÀI GÒN (tiếp 11)
Chúng tôi chỉ đi loanh quanh một lúc, ngắm các công trình rất đẹp trong khu vực đó. Lúc bấy giờ, đường phố rất vắng lặng. Rất ít người dân đi ra đường. Giá mà có ai đó chụp mấy kiểu ảnh thì tuyệt quá. Nhưng tuyệt nhiên không có một phó nháy nào. Ấy là cứ ước thế thôi chứ lúc đó chúng tôi cũng chưa có khái niệm thợ ảnh chụp dạo. Phải mấy ngày sau khi chúng tôi đi chơi Sài Gòn thì đến chỗ nào đẹp đều có người mời chào chụp ảnh. Lúc đó tôi mới biết các thợ ảnh tận tình chụp tận nơi, ảnh lấy ngay. Đây cũng là điều lạ lẫm đối với tôi. Lúc đó ở ngoài bắc không có dịch vụ kiểu này.
Mấy xe của c20 lục tục quay về căn cứ cát Lái. Chúng tôi ở Cát Lái một thời gian cùng ban 2, đại đội xe c26 của sư đoàn và một số đơn vị khác nữa. c20 có một xe Jeep và ban 2 cũng có một xe. Đại đội tôi chỉ có hai người lái được xe là anh Nhung “lẹm mông” và tôi. Anh Nhung bị mảnh bom B52 phạt mất nửa kí thịt mông ngày 4/8/1972 ở Nghĩa Hy, Quảng Trị. Hai anh em thay nhau lái xe đưa anh em trong đại đội đi chơi Sài Gòn và chở đồ chiến lợi phẩm từ kho về nơi ở của đại đội.
Trên ban 2, thằng Nguyên lái xe cho các thủ trưởng đi chơi Sài Gòn. Có hôm đi về, nó phàn nàn: ”Tao lái xe cho ông x với ông y đi chơi. Các bố ấy có nhiều tiền mua cát sét, mua quần áo trẻ con, mua len, nhiều thứ lắm. Tao chả có đồng nào, thế mà mấy bố cũng lờ đi. Hóa ra chả được đi chơi mà đi hầu mấy bố mua đồ. Bận sau tao đ… lái nữa, bảo là xe hỏng mẹ nó rồi”.
Đại đội chẳng phải họp hành hay luyện tập gì ngoài việc điểm danh lúc 9 giờ tối. Tuy nhiên, ai muốn đi đâu đều phải báo cáo, phải mang theo súng và đi ít nhất phải ba người trở lên, đề phòng tàn binh.
Sáng 5/5/1975, mấy thằng Điều, Lâm, Nghiêm và tôi báo cáo đi chơi Sài Gòn. Chiếc xe Jeep rất tốt nhưng acquy yếu không đề được. Lâm, Điều, Nghiêm phải xuống đẩy xe. Chắc không quá 3 mét là chiếc xe đã nổ ngon lành.
Chúng tôi đi đúng theo đường hôm 30/4 đã đi, “ngựa quen đường cũ” mà. Đến khu Hạ Nghị Viện còn khá sớm.
- ỒI ! cái tượng “Thủy quân lục chiến đã bị đập rồi kìa !
Mấy thằng nhảy xuống xe. Lâm còn mang theo cặp, bút chì và màu nước. Bao giờ cũng vậy, đi đến đâu hắn cũng vẽ. Thường là hắn ký họa người và cảnh vật. “Chất nghệ” di truyền thôi thúc trong huyết quản. Hắn vẽ bất cứ gì có thể vẽ được, những khuôn mặt lính, khuôn mặt o du kích, lão nông hay đồng bào dân tộc, . . .
Rất nhanh, đã có mấy phó nháy bao quanh mời chào. Chúng tôi băn khoăn không biết chụp ảnh rồi thì làm sao lấy ảnh đây. Băn khoăn của chúng tôi được một người chụp ảnh khá lớn tuổi giải quyết. Ông bảo:
- Tôi chụp ảnh lấy ngay đây !
- Lấy ngay được à ?
- Dạ ! Ảnh Polaroid mà mấy anh.
Cái từ Polaroid mà ông ta nói tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ. Chắc là phân cực phân kiếc gì đấy. Thế mà bây giờ thử tra từ điển của "Google dịch" thì nó để nguyên văn không dịch được sang tiếng Việt.
Sau khi hỏi giá cả, mấy thằng vét voi tất cả tiền lại cũng không đủ mỗi đứa chụp một hình. Đành chịu vậy chứ biết làm sao. Vậy là đầu tiên chụp chung bốn thằng một kiểu, sau đó mới chụp riêng. Tôi không có đồng nào nên chỉ được chụp chung. Sau khi bấm máy, ông già lấy tấm ảnh ra rồi lẩm nhẩm đếm 1, 2, 3, . . . . đến mấy thì ông lột tấm ảnh làm đôi. Thì ra tấm ảnh được dính với một cái bìa có hóa chất gì đó. Căn cứ vào độ sáng bên ngoài mà người ta tính thời gian để lột ảnh khỏi hóa chất. Công nghệ polarroid bấy giờ chỉ được đến thế.
Tôi không nhớ mấy đứa chụp riêng thế nào. Tôi cứ lẩm nhẩm trong bụng “ Bọn này tệ thật, tao không lái xe thì chúng mày làm sao đến đây mà chụp ảnh riêng chứ ?”
Thế là tôi cũng có một tấm ảnh. Tấm ảnh này tôi vẫn còn giữ. Đây là tấm ảnh chụp ngay chỗ tượng “Thủy quân lục chiến”. Thứ tự từ trái sang: Quách Ngọc Lâm, Tạ Quang Nghiêm, TichTuongNhuLe, Nguyễn Văn Điều.
. . . (còn nữa)