Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 13 Tháng Năm, 2024, 07:39:59 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Panzer Aces - Chỉ Huy Xe Tăng Đức trong Đệ Nhị Thế Chiến (Franz Kurowski)  (Đọc 132887 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #180 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:17:22 pm »

“Phải thu lại khí tài” Colany nhắc.

“Yểm trợ cho tôi, tôi sẽ đi lấy” Ernst nói.

Anh vọt ngang qua đường, chạy đến và nhảy vào trong xe. Ernst gỡ hết những thiết bị quan trọng. Đến khi đứng dậy anh mới nhận thấy tình thế đã biến chuyển như thế nào. Một toán xung kích Nga đã áp sát những người lính bị kẹt lại. Nhưng rồi chiếc xe đại bàng đã ầm ầm phóng tới chỗ họ. Trung sĩ nhất Störtz nhảy xuống xe.

“Thiếu úy, 3 người của tôi bị hạ do trúng mảnh pháo” anh ta hét lên giữa tiếng ồn của trận đánh.

“Rồi, tôi sẽ sử dụng anh. Ta sẽ lập ra 1 tổ lái mới. Kể từ lúc này anh làm pháo thủ, Colany lo tiếp đạn.”

Họ leo vào cỗ pháo tự hành chống tăng sau khi đã đưa những tử sĩ và người tiếp đạn bị thương của chiếc chim ưng lên đó. Lát sau họ tiến thẳng về phía kẻ thù. Chiếc Đại bàng đã bắn tung nhiều ổ đề kháng địch.

Rồi họ chỉ còn viên đạn cuối cùng. Nó đã được dùng để khóa mõm 1 ổ súng máy. Chiếc Đại bàng đã lập được thành tích. Bằng cách đập tan khu vực tập trung của quân LX trong ngôi làng, những cỗ pháo tự hành chống tăng và quân xung kích Đức đã giúp các chiến hữu bộ binh có thời gian để tập hợp lại.

Những cỗ pháo tự hành chống tăng đã về đến trạm cứu thương. Sau khi để Sötte lại cho những người ở đó chăm sóc. Tổ lái chuyển sang công việc đau lòng là đưa 2 tử sĩ – 1 của chiếc Diều hâu và 1 trung sĩ Kötter của chiếc Chim ưng – ra nghĩa trang.

Sau khi nạp nhiên liệu và bổ sung đạn dược, họ lái chiếc Hornisse về chỗ trú quân của mình. Tất cả đều kiệt sức và buồn bã.

Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc họ trở về. Thiếu úy Ernst ngồi suy tư trên cái 1 thùng đạn. Anh đang nghĩ về chiếc Chim ưng. Cỗ xe đang nằm cách chiến tuyến Đức 500m phía bên trong đất địch. Rất có thể sẽ có thêm 1 cỗ pháo tự hành chống tăng nữa cùng đạn dược của khẩu “88” bị rơi vào tay quân Nga và chúng có thể dùng chiếc chim ưng để chống lại những người chủ cũ của nó.

“Mày phải đi thôi!” Viên thiếu úy nhẹ nhàng nói.

“Cái gì đi?” Willi Boghut hỏi.

“Chiếc Chim ưng” Ernst trả lời.

“Làm sao anh làm được? Đó là đất địch. Có khi bọn Ivan đã vào trong ấy rồi.”

“Tôi không nghĩ vậy đâu, Willi!”

Thiếu tá Hoppe bước vào. Ông ta không cần phải tường trình vì đã biết những gì xảy ra. Ông lặng lẽ đến ngồi cạnh Albert Ernst. Khuôn mặt rộng của ông toát lên vẻ khâm phục và quan tâm.

Người thiếu tá châm thuốc hút rồi nói “Ta phải hủy cái xe trước khi bọn địch thu hồi và dùng nó đánh lại chúng ta, Ernst ạ.”

Ernst gật đầu.

“Tôi nghĩ rằng, thưa thiếu tá. Ta có thể làm điều đó với 1 toán đột kích nhỏ. Tôi sẽ chỉ huy”

“Được đó, Ernst. Làm đi! Nhưng chỉ lấy người nào xung phong thôi.”

Khi Ernst hỏi xem ai xung phong, thì tất cả đều muốn đi.

Ernst kết thúc câu chuyện. “Lúc này thiếu tá đã gọi cho tiểu đoàn trưởng quân xung kích. Ông ta sẽ phái 1 toán quân đi yểm trợ cho ta.”

“Bọn ta sẽ dùng cái gì để cho nổ nó, thiếu úy?”

“Ta có 4 mìn chống tăng và 3 bộc phá. Tôi nghĩ chỉ cần 2 mìn và 2 bộc phá là đủ rồi.”

Những người lính trong toán đột kích đã sẵn sàng. Họ vẫn còn vài tiếng đồng hồ rảnh rỗi. Bỗng nhiên như có phép màu 1 cây thông hiện ra. Nó đã được trang trí và Herbert Colany cứ chặc lưỡi suốt trong khi thắp 1 cặp nến nhỏ.

“Mừng Giáng Sinh đi bây!” anh ta nói.

“Chúng ta sẽ ăn mừng khi quay về, Colany” viên thiếu úy đáp lời.

Đã tới giờ đi. Không ai nói gì và họ bắt tay những người ở lại.

“Chúc may mắn!” Bretschneider nhẹ nhàng nói, nhưng ai cũng có thể nghe thấy và anh nói thêm “Chúa sẽ phù hộ các cậu!”

Anh còn có thể nói không hề có sự hối tiếc vì những người kia ra đi không phải để giết người. Họ chỉ muốn phá hủy chiếc xe bị kẹt trong lãnh thổ đối phương mà thôi.

Trời tối đen như mực như họ đã dự liệu. Những người lính đội mũ lôngvà khoác áo choàng ngụy trang màu trắng thu được của quân Nga để tránh sự phát hiện của kẻ thù.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #181 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:17:42 pm »

Họ gồm có 4 người. Thiếu úy dẫn đường, theo sát phía sau là Colany, trung sĩ nhất Hollmann, và trung sĩ nhất Boghut. Anh này là 1 học viên sĩ quan và không muốn nhìn người bạn thân thiết Hollmann phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm mà không có mình.

Người nào cũng đem theo mìn và súng tiểu liên. Boghut có 1 tiểu liên Nga với hộp tiếp đạn chứa 72 viên.

Lúc đầu mọi việc tiến triển tốt. Họ sớm gặp quân xung kích do trung úy Peltz chỉ huy.

“Tôi chỉ huy quân hộ tống đây, Ernst” người trung úy nói “ đây là 1 trò mạo hiểm, anh biết đó”

“Chúng tôi phải lo cho chim ưng, trung úy ạ” Ernst đáp.

“Chúc may mắn. Cẩn thận nhé! Bọn tôi sẽ bảo vệ hướng bên trái và chặn quân đuổi theo nếu có. Rõ chứ?”

“Rõ. Cảm ơn trước nhé”

Toán quân tiến lên. Chẳng mấy chốc họ đã để toán hộ tống lại phía sau. Họ tiến chậm, người cúi thấp, không gây ra 1 tiếng động nào. Ba người lính bám sát sau lưng viên thiếu úy đi trước.

Những phút trôi qua đối với mọi người dường như dài vô tận. Mọi người mồ hôi nhễ nhại vì không quen lội trong tuyết. Những quả mìn chống tăng đè nặng lên cái lưng đang cúi của họ. Nhưng nếu như người thiếu úy vác 1 quả mìn mà không hề ta thán gì thì Hollmann, người mang quả thứ nhì cũng sẽ làm được.

Thỉnh thoảng những người lính dừng lại để trao đổi cho nhau những thứ vác theo. Họ phải tìm chỗ nấp mỗi khi có 1 trái pháo sáng bắn lên trời rọi sáng mặt đất. Tuyết phủ đầy khắp nơi, tuyết lấp đầy những hầm hố và chiến hào rồi những tên lính hồng quân đầu tiên xuất hiện. Từ lúc này trở đi họ phải đi thật cẩn trọng.

Bây giờ thì mấy quả mìn chống tăng có vẻ như nặng tới hàng trăm cân, nhưng họ cần có chúng nên không thể bỏ lại được.

Họ đã nhìn thấy những căn nhà đầu tiên của ngôi làng. Bỗng thiếu úy Ernst nghe thấy có giọng nói. Đó là những lính Nga đang nói chuyện với nhau. Bọn lính gác!

Càng đi xa thì càng gặp nhiều lính gác hơn. Giờ thì xung quanh họ đều có lính LX.

Họ dừng lại phía sau 1 hàng rào ken đặc và thở hổn hễn. Tứ chi run lẩy bẩy vì sự căng thẳng và quá sức. Nhưng vẫn chưa đến mục tiêu và họ phải đi tiếp 1 quãng nữa.

“Ta phải đi nhanh hơn nữa!” người thiếu úy lẩm bẩm. Họ đứng lên và chạy men theo hàng rào. Chạy được vài chục mét thì cả bọn mồ hôi ra như tắm.

Tiếng chân bước lạo xạo trên mặt tuyết của họ bị tiếng đại bác át đi. Hai bên đang đấu pháo. Rồi thì 16 trái hỏa tiễn của 1 loạt katyusha rú lên lao về phía chiến tuyến quân Đức và tạo ra những tiếng nổ kính hoàng.

“Nó kìa!” Colany nói khi họ nhận ra chiếc xe đang nằm bên vệ đường.

“Không thấy thằng Nga nào cả.” Boghut đáp.

Ernst có thể đọc rõ cái tên Chim ưng trên thành cỗ pháo tự hành chống tăng. Anh cứ nhẩm đi nhẩm lại cái tên như để từ biệt gã khổng lồ thép đã từng xông pha trận mạc với mình.

Toán lính ít ỏi chạy vượt qua những bụi cây phủ đầy tuyết ở bên phải còn đường. Trung sĩ nhất Hollmann leo vào khoang chiến đấu của cỗ pháo tự hành chống tăng. Người khác chuyền bộc phá cho anh ta. Boghut mở nắp khoang động cơ còn Colany thì mở nắp cửa lái xe. Bộc phá được đưa vào vị trí và lắp dây ngòi. Người còn lại lăm lăm thủ khẩu tiểu liên. Công việc mau chóng được hoàn thành. Thiếu úy Ernst kiểm tra mấy khối bộc phá 1 lần nữa.

“Tốt rồi!” Anh nói khi nhập lại với mấy người kia. “Giờ phải rời khỏi đây ngay không thì tan xác đó.”

Họ bò lùi lại rất nhanh và chui vào mấy bụi cây rồi đứng lên chạy về hướng 1 cái nhà. Men theo bóng của căn nhà họ tiến thêm 1 chút, nhìn quanh quất và chạy tới cổng làng. Ở đó họ lại bắt gặp những tiếng cười, nói và ra lệnh của lính Nga.

“Nấp đi! Nó nổ ngay bây giờ đó!” Ernst thì thầm.

Họ rúc xuống tuyết, nằm chen chúc trong 1 hố đạn pháo lớn và chờ đợi. Liếc nhìn kim dạ quang của đồng hồ Ernst biết rằng đã sắp đến giờ nổ.

Vài giây chờ tiếng nổ báo hiệu sự thành công của nhiệm vụ kéo dài dường như bất tận. Nhưng rồi 1 cột lửa sáng lóa phụt lên từ vị trí của cỗ pháo tự hành chống tăng chim ưng rồi có 4 tiếng nổ như sấm làm màn đêm rung chuyển. Cả ngôi làng bừng tỉnh giấc.

Những tiếng kêu gào, ra lệnh, la hét, tiếng chân đi ủng chạy rào rào rồi cả tiếng xe tăng nổ máy nữa.

“Chúng kìa!” Boghut thì thầm và chỉ tay về phía những lính gác Nga đang tụ thành 1 đám chạy về hướng vụ nổ.

Những lính Nga khác xuất hiện và cũng đổ xô về phía hiện trường. Bất ngờ pháo binh Nga gia tăng cường độ cùng với hỏa lực đáp trả của các pháo đội Đức.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #182 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:18:04 pm »

Không xa lắm, chỉ chừng 200m về bên phải, 1 khẩu đại liên Maxim bắt đầu bắn tạch tạch. Trong hố đạn pháo, mọi con mắt đổ dồn về phía người thiếu úy. Anh đứng dậy.

“Đi thôi! Khẩn trương theo tôi!”

Những người khác đứng lên, nhảy ra khỏi hố, nằm xuống rồi chạy tiếp. Họ chạy không kịp thở về phía phòng tuyến quân mình. Một loạt súng máy bắn theo hướng họ khiến tất cả phải nằm rạp xuống. Áo ngụy trang dán chặt xuống tuyết. Khi khẩu súng tạm ngưng bắn, họ bò về trước, nhích từng cm một cho đến khi có thể nhảy lên và chạy.

Ernst cảm thấy lồng ngực đau rát vì luồng khí lạnh hít vào phổi. Tai bùng nhùng, anh nghe thấy những loạt đạn súng máy đuổi theo và phải rúc xuống tìm chỗ nấp. Rồi anh lại bật dậy và chạy tiếp.

Mệt đứt hơi, họ chạy đến toán quân hộ tống, lúc này đang dùng súng máy ghìm đầu quân đuổi theo. Vài phát đạn súng trường rít lên bay theo. Họ đã tới được hào giao thông của Đức. Nhiệm vụ đã thành công!

Chiếc chim ưng không còn tồn tại nữa. 4 vụ nổ đã khiến nó tan xác.


21 viên đạn diệt 14 xe tăng


Đêm Giáng Sinh đó, Albert Ernst không ngủ. Khi làm xong nhiệm vụ anh cùng những lính dưới quyền thắp nến trên cây thông mà Colany đã trang trí hồi sáng. Ngôi trường được trang hoàng để tổ chức buổi lễ Giáng Sinh cho toàn tiểu đoàn.

Ernst quay qua người lái xe mới của mình: “Heinrichs, đi làm nóng máy chiếc Bò tót (Büffel) đi, tôi có linh cảm sắp xảy ra cái gì đó.”

“Trước buổi lễ Giáng Sinh ư, thiếu úy?” Bernlöhr chen vào.

“Tôi không nghĩ bọn Nga sẽ có ưu ái nào cho ta đâu”

Thiếu úy Ernst hút vội điếu thuốc. Anh ném mẩu thuốc vào lò và châm tiếp ngay 1 điếu khác. Colany hích anh lính tiếp đạn mới, Gustav Götte, đang ngồi kế bên.

“Lão này đang lo lắng đó! Chắc lại đánh hơi thấy điều gì rồi.”

Ai cũng biết. Khi thiếu úy hút dữ như thế là có vấn đề. Albert Ernst chỉ hút thuốc khi đang bồn chồn lo lắng hoặc sắp chiến đấu. Vào trận thì anh không có thời gian để hút còn khi đã chiến đấu xong thì việc hút thuốc lại không còn cần thiết nữa.

Hạ sĩ Heinrichs với lấy áo khoác, và rời lán cùng với Bretschneider. Qua ô cửa sổ bị vỡ kính, âm thanh của trận chiến đã rõ dần.

Ernst đã khoác áo lính suốt 12 năm. Tháng 11 năm 1930, khi mới 18 tuổi anh gia nhập đại đội 2, trung đoàn cơ giới (Kraftfahrerregiment) số 4 ở Magdeburg. Chàng trai đến từ Wolfsburg là 1 vận động viên giỏi và nhiệt huyết đã đạt nhiều thành tích trong các hội thi. Anh là 1 trong số ít ứng viên được gia nhập vào lực lượng lục quân gồm 100.000 người của Đức.

Khởi đầu Ernst được gửi đến trung đoàn huấn luyện tại Halberstadt. Đó là trung đoàn bộ binh 12. Sau đó anh vào đại đội 2 súng trường Phổ (Prussian Rifle Company) ở Magdeburg.

Tại đây anh được huấn luyện nhiều khoa mục. Anh nhanh chóng sử dụng thuần thục mô tô, xe bọc thép bánh hơi và cuối cùng là xe tăng. Thời kỳ đó xe tăng còn được mô phỏng bằng bìa cứng. Ernst đã học qua trường hạ sĩ quan, trường thể thao và nhiều khóa học khác nhau. Albert Ernst mong muốn được phục vụ trong lực lượng phòng vệ đế chế (Reichswehr), nhưng đây là việc rất khó.

Cuối cùng anh đến tiểu đoàn xe tăng 24, sư đoàn xe tăng 24 đóng ở Borna gần Leipzig. Thời gian này anh học qua trường kỹ thuật quân đội và trường quản trị kinh doanh. Trong kỳ thi đặc biệt ở Leipzig, anh đã đứng đầu lớp. Sự trưởng thành của anh thật đáng khen ngợi. Anh được học bổng và được nhận làm trợ giảng của quân đội, 1 sự nghiệp mà cần nhiều thời gian mới có được.

Chiến tranh nổ ra đã làm gián đoạn tham vọng của chàng trai trẻ tuổi. Anh trở thành 1 học viên sĩ quan dự bị.

Tại Ba Lan, Ernst đã dùng pháo chống tăng tiêu diệt chiếc xe tăng đầu tiên. Anh đã chiến đấu dũng cảm trong trận đánh gần Kutno và được thưởng huân chương chữ thập sắt hạng nhì từ tay trung tướng Friedrich Ulbricht.

Ngày 27 tháng 10 năm 1939, tướng Ulbricht trở thành quân nhân Đức đầu tiên được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ. Thượng sĩ Ernst coi Ulbricht là 1 con người siêu hạng. Ông là 1 quân nhân đặt sự công bằng lên trên tất cả, một người yêu nước và dám đứng lên chống lại chế độ độc tài. Thượng tướng Ulbricht cuối cùng đã kết thúc cuộc đời trên giá treo cổ ngày 20 tháng 7 năm 1944.

Albert Ernst tự làm gián đoạn sự hồi tưởng của mình, anh đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời đã tối. Cỗ pháo tự hành chống tăng đậu ngay trước cửa ra vào nhìn cứ như như 1 cái bóng đen rộng lớn.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #183 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:18:33 pm »

Tổ lái của cỗ xe đã sẵn sàng. Bất giác Ernst mỉm cười. Những người lính hiểu anh và họ biết rằng anh đang chờ đợi 1 điều gì đó. Trước đó anh đã từng mong được ở vị trí này sau khi khỏi những vết thương nhẹ. Anh được chuyển đến đây từ tiểu đoàn bổ sung của sư đoàn 294 bộ binh.

Đây là đơn vị mà Ernst đã cùng tham gia trong chiến dịch Pháp. Sau đó anh sang Bulgaria. Rồi có tin đồn về 1 chiến dịch chống Nam Tư và Hy lạp.

Từ Bulgaria những lính chống tăng tiến sang Nam Tư trong đội quân đi tiên phong. Một lần nữa, cũng như ở Pháp, họ chạy xe vượt xa đội hình sư đoàn. Rồi bất ngờ họ khám phá mình đã lọt vào giữa 1 vị trí quân Nam Tư. Trung đội Ernst chỉ có một mình.

Thượng sĩ Ernst yêu cầu viên đại tá Nam Tư đầu hàng. Anh nói cho ông ta biết rằng nếu từ chối thì trong vòng nửa giờ, máy bay Stuka sẽ đến và ném bom san bằng mọi thứ.

Quân Nam Tư hạ vũ khí. 400 lính đầu hàng trung đội Ernst. Albert Ernst được thưởng 1 huân chương cao cấp của Bulgaria cho hành động phi thường này.

Sau chiến dịch Nam Tư, sư đoàn 294 bộ binh được chuyển về miền trung nước Đức. Nó được dành riêng cho cuộc tiến công chống lại nước Nga, tại đó nó đi sau lực lượng xe tăng trong vai trò làm dự bị cho cụm tập đoàn quân Trung Tâm.

Sư đoàn bộ binh 294 hành quân cơ giới hướng đến Kiev. Lực lượng săn tăng bị tổn thất nặng gần Kharkov trong khi đi tiên phong. Với trung đội chống tăng được trang bị những loại xe cộ trong thời bình – loại xe tải Krupp 6 bánh – và khẩu pháo chống tăng 50 ly kiểu mới. Thượng sĩ Ernst đã tham gia cả 2 trận đánh ở Kharkov.

Sau đó đơn vị chống tăng được chuyển đến sư đoàn 3 xe tăng, vốn đã bị tổn thất nặng nề trong trận đánh mùa đông. Ernst được chuyển tới tiểu đoàn mô tô số 3, dưới sự chỉ huy của thiếu tá Günther Pape.

Đầu tháng 1 năm 1942. Thiếu tá Pape thành lập 1 trung đội trượt tuyết và chiến đấu ác liệt trong khu vực Werchne-Olchowatoje. 1 tiểu đoàn bộ binh SS cùng 1 số xe tăng đã được đặt dưới quyền chỉ huy của Pape.

Ernst với đơn vị đi đầu đã chiếm được Solojewka. Những lính chống tăng của anh đã diệt được nhiều ổ súng máy địch, tràn ngập 1 vị trí súng cối rồi tiến đến vị trí của sư đoàn kỵ binh LX số 32 và tiêu diệt nó.

Sư đoàn trưởng quân Nga bị bắt làm tù binh. Với những giọt xăng cuối cùng những lính chống tăng của anh cùng 1 số xe tăng bám sát đám bại binh Nga và tiến đến Nikolskoye.

Sau đó Ernst cùng quân của mình tập hợp lại ở Solojewka và Rudino. Novo-Danilovka đã bị chiếm trong đợt tiến công đầu tiên. Nửa giờ sau Ernst và những lính chống tăng đã vào Moskwinka và đến 11 giờ, sau 5 tiếng đồng hồ cơ động cùng 4 tiếng chiến đấu, họ đã chiếm Stakanovo. Họ đã giành thắng lợi trong các trận tấn công đầu tiên kể từ sau cuộc triệt thoái mùa đông.

Ngày 10 tháng 2 năm 1942. Thiếu tá Pape được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ vì những thành tích trong khi chỉ huy chiến đoàn. Sau đó, ngày 15 tháng 9 năm 1943 ông trở thành đại tá chỉ huy trung đoàn bộ binh cơ giới 394. Pape trở thành quân nhân Đức thứ 301 được thưởng chùm lá sồi cho huân chương chữ thập hiệp sĩ.

Albert Ernst được tặng huân chương chữ thập sắt hạng nhất. Đại úy Kirsch, chỉ huy đại đội chống tăng, đã đề bạt anh lên làm sĩ quan vì lòng dũng cảm khi đối mặt với quân thù. Ernst không hề biết việc này vì ít hôm sau đó trong 1 trận tấn công khác anh đã bị thương nặng và được chuyển về 1 bệnh ở Đức.

“Thiếu úy ơi, thiếu úy! Có thông báo từ sở chỉ huy tiểu đoàn. Báo động có xe tăng! 1 lữ đoàn xe tăng của LX đang tiến về hướng ngôi làng Xanino.”

Ernst ngay lập tức trở lại với thực tại. Anh đội mũ sắt và với lấy khẩu tiểu liên. Ống nhòm đã được anh tròng vào cổ.

“Sẵn sàng chưa?” Anh hỏi.

“Đã sẵn sàng!” 2 tay trưởng xe đáp lại.

“Hollmann, cậu ở lại sau làm dự bị.” Ernst nói. “Tôi sẽ tấn công với 2 xe.”

“Cảm ơn anh, thiếu úy!” Störtz nói.

“Vì cái gì cơ, Störtz?”

“Vì đã không xử tôi vì lỗi làm hỏng điện đài”

“Tôi quên rồi. Störtz. Giờ đi thôi. Vị trí của cậu là đằng sau tôi. Phải bám sát, đừng để mất liên lạc đó.”

Từng người 1 rời khỏi căn nhà. Gió quất vào họ ở bên ngoài. Mùa đông trổ hết tài nghệ đánh gục họ. Những người lính leo lên cỗ pháo tự hành chống tăng của mình. Hạ sĩ Heinrichs nhìn xung quanh.

“Đi nào Heinrichs!” viên thiếu úy búng điếu thuốc cháy giở của mình sang bên và ra lệnh.

Tiếng máy nổ trầm trầm khi động cơ được chuyển từ số mo qua số 1. Cỗ pháo tự hành chống tăng mới tên là Bò tót bắt đầu chuyển động. Heinrichs sang số nhanh chóng để tăng tốc. Chiếc đại bàng theo sát phía sau. Hai cỗ pháo tự hành chống tăng chạy dọc theo con đường mòn đến khu vực chiến đấu.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #184 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:18:58 pm »

“Heinrichs! Tiến lên ngọn đồi phía trước. Nghe này Störtz, tiến lên đồi. Trên đó ta sẽ có xạ trường tốt để chống lại tăng địch.”

“Rõ!” Người trung sĩ nhất đáp.

“Nếu tới đó kịp lúc, bọn ta có thể đánh thọc sườn bọn tấn công.”

Hai cỗ pháo tự hành chống tăng tăng tốc. Xích xe làm bung ra những đám bụi tuyết dày phia sau. Hai cỗ xe chạy nhanh hơn bao giờ hết. Họ vượt qua những vị trí của bộ binh nằm bên sườn trái. Lính xung kích Đức đã vào công sự và chờ đợi đoàn xe tăng địch đang xông đến.

“Nhanh hơn nữa, Heinrichs!” Ernst hô vì biết họ phải đến mục tiêu đúng lúc. Chỉ có thế họ mới có thể bảo vệ cho đồng đội trên đỉnh đồi và trong ngôi làng do quân Đức chiếm nằm phía trước quả đồi.

“Chết tiệt! Chúng ta lọt vào đầm lầy rồi. Thưa thiếu úy” Heinrichs gọi.

“Dừng lại!”

Ernst mở bản đồ ra. Chắc phải có đường đi vòng qua đầm lầy để lên đồi ở đâu đó. Ở đâu đó! Nhưng là ở chỗ nào? Cách đơn giản nhất là cứ thẳng tiến. Nhưng nếu như họ bị sa lầy thì họ sẽ trở thành những mục tiêu ngon ăn và chắc chắn sẽ bị xe tăng Nga đang tiến lên ngọn đồi phía trước mặt tiêu diệt.

Thời gian trôi qua, Ernst cẩn thận đánh giá tình hình. Anh phải làm gì đó. Bỗng anh quyết định. Anh cảm thấy sự ko tự tin từ trong giọng nói của mình.

“Tiến ra! Đến chỗ quả đồi có 4 cây thông. Các xe giữ cự ly cách nhau 500m. Nếu thấy lún, phải chuyển hướng ngay và tìm đường khác vòng qua.”

Hai cỗ pháo tự hành chống tăng lại di chuyển. Rồi có 1 viên đại úy đeo huân chương chữ thập hiệp sĩ trên cổ nhảy ra trước mặt họ, vẫy tay rối rít. Họ dừng xe. Viên sĩ quan đứng tại chỗ và lấy lại hơi.

“Có 1 chiếc tăng địch ở bìa làng. Loại T-34. Anh phải diệt nó trước khi nó xông vào trong làng.”

“Nó ở đâu, thưa đại úy?” Ernst hỏi.

“Nếu lái xe đến chỗ cái nhà kia, anh sẽ nhìn thấy nó. Cách khoảng 2000m.”

Họ rồ máy tiến lên trước khoảng 10m và dừng lại cạnh căn nhà gỗ. Ernst đã nhìn thấy hình dáng đen đen của chiếc T-34.

“Hướng 12g! cự ly 2000m!”

“Đã bắt mục tiêu! Thưa thiếu úy!” Colany kêu lên và tinh chỉnh.

“Bắn!”

Cỗ pháo tự hành chống tăng rung chuyển vì sức giật của khẩu “88”. Nhìn rõ đường đạn bay như kẻ chỉ. Rồi 1 bựng lửa vàng tươi bùng lên tại chỗ chiếc T-34. Tiếng nổ khi đạn trúng đích vang tới chỗ họ. Cỗ pháo tự hành chống tăng tiến lên.

“Cám ơn!” viên đại úy hét lên xen lẫn giữa tiếng bắn liên tục của súng máy.

“Lái xe tiến lên! Đạp ga!”

Albert Ernst đã biết xe tăng cháy thì nhìn sẽ như thế nào, tổ lái của anh cũng vậy. Họ không có thì giờ để tới xem nạn nhân vì còn phải đối diện với việc khắc phục đầm lầy để tiến lên đồi. Có thể đầm lầy đóng băng đủ cứng cho họ đi qua. Nhưng không ai dám chắc!

Hai cỗ pháo tự hành chống tăng chạy hết tốc lực về phía quả đồi có 4 cây thông. Chiếc đại bàng hơi bị tụt lại 1 chút và phải đợi 1 lúc mới theo kịp chiếc bò tót. Rồi nó từ từ chạy lên.

Trung sĩ nhất Störtz nhìn xem cỗ xe của trung đội trưởng có bị sa lầy không? Không. Anh ấy vẫn tiến lên.

Chết tiệt! Anh nghĩ. Sao cái lão kia lại làm như vậy được chứ? Lão cứ cho xe tiến tới. Cứ chạy mặc cho nguy cơ bị lún giữa đầm lầy và trở thành mục tiêu ngon xơi. Vậy là mình sẽ phải làm theo. Phải cất gánh nặng cho anh ấy. Störtz thôi không ngẫm nghĩ nữa.

Một số lính xung kích xuất hiện và chạy theo chiếc bò tót tiến lên đồi. Họ được lệnh phải đối phó với bộ binh hộ tống Nga. Quân xung kích rất nhiệt tình làm việc này vì 2 cỗ pháo tự hành chống tăng đó sẽ đánh chặn đám tăng T-34 của Nga.

Giờ thì họ đã ở trong đầm lầy. Khi cảm thấy chiếc xe đang lún sâu Heinrichs vội dừng lại.

“Có cần dò đường phía trước không, thiếu úy?” anh ta hỏi.

Albert Ernst nghĩ 1 lát, nhưng anh đã nghe thấy tiếng tiếng động cơ rầm rì và tiếng xích nghiến trên vùng đất phía bên kia đồi. Thì giờ là vàng bạc! Thời gian sẽ trở thành cuộc sống hay cái chết cho những người lính xung kích ngoài kia. Phải ra quyết định thôi.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #185 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:19:20 pm »

“Thẳng tiến! Heinrichs! Đi thôi! Tiến thẳng lên đồi. Đừng chạy chậm quá kẻo chìm đó.”

Cỗ pháo tự hành chống tăng tiến tới. Mọi người đứng tại vị trí chiến đấu lắng nghe tiếng động cơ gào rú, tiếng xích nghiến xuống đất nhão. Cỗ xe cứ lún sâu hơn 10 rồi 20cm, xuống bề mặt đầm lầy đã bị 1 lớp băng đóng cứng.

Đầm lầy vẫn chịu đựng sức nặng của họ. Xích trượt trên mặt băng, họ hy vọng xe vẫn đi tiếp được.

Bỗng nhiên, đuôi xe chìm xuống 1 cách nguy hiểm.

Tất cả đều đồng thanh hét lên: “Tăng ga! Ga!”

Xe xóc mạnh, xích sắt nghiến ken két. Cỗ pháo tự hành chống tăng lại bám được vào chỗ đất rắn và leo lên dần dần.

Họ đã vượt được đầm lầy và giờ đang leo lên đồi. Động cơ vẫn nổ giòn và mọi người trên xe có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Chiếm lĩnh vị trí, Heinrichs!”

Người thiếu úy không cần nói nhiều lời. Tất cả đều biết phải làm gì. Họ tiến lên trước đến chỗ sao cho chỉ có tháp pháo nhô ra trên đỉnh đồi. Ở vị trí này, họ là 1 mục tiêu nhỏ và rất khó phát hiện nếu chuyển đổi vị trí sau khi bắn.

Cuối cùng thì họ đã chiếm lĩnh xong vị trí. Trời rất lạnh. Tuy nhiên thiếu úy Ernst vẫn phải lau mồ hôi.

Anh quay lại xem chiếc đại bàng đi cùng đã tới đâu.

Cỗ pháo tự hành chống tăng to lớn dường như băng qua đầm lầy mà không gặp trở ngại nào. Nó cũng đang phóng rất nhanh để không bị lún xuống đất nhão.

Đại bàng đã vượt qua được và đang leo lên dốc. Viên thiếu úy nhảy xuống và chỉ 1 chỗ cách 200m về bên trái cho cỗ pháo tự hành chống tăng vào chiếm lĩnh.

“Trong khi bọn tôi chuyển vị trí thì cậu sẽ bắn, và rồi khi tôi bắn thì cậu sẽ chuyển chỗ sang trái nhé. Störtz!”

“Rõ! Thưa thiếu úy!”

Sau đó 2 cỗ pháo tự hành chống tăng bò tới trước, cái nòng pháo dài 88 ly từ từ nhô ra khỏi đỉnh đồi. Giờ thì họ đang ở địa thế cao nhất. Phía dưới rất tối nhưng họ vẫn dễ dàng nhận ra xe tăng LX khi chúng đang tiến gần đến các vị trí Đức.

“Kìa, thưa thiếu úy, ở phía trước. Cự ly 1200m!” Heinrichs la lớn.

Albert Ernst. Lúc này đang nhìn bao quát phía xa, hạ ống nhòm xuống 1 chút. Anh cũng đã nhìn thấy 2 chiếc T-34, trong đội hình mũi nhọn của lữ đoàn xe tăng LX đang tiến đánh thọc sườn các vị trí của Đức.

“Nhằm được nó chưa. Colany?”

“Nhắm được rồi!”

“Bắn!”

Colany khai hỏa. Vài giây sau nghe thấy tiếng viên đạn đập vào tên địch.

Chiếc T-34 thứ nhất bùng cháy. Heinrichs quay cỗ pháo tự hành chống tăng sang chừng 30-40 độ. Colany nhắm bắn. Gustav Götte, tiếp đạn viên mới, đã nhét viên đạn kế tiếp vào trong buồng đạn rồi đóng khóa nòng lại.

“Bắn!”

Cỗ pháo tự hành chống tăng rung lên và giật lùi lại. Tổ lái đang rất phấn khích. Họ đã bắn trúng. Cú bắn thứ 2 là 1 cú trực xạ, chiếc T-34 bốc cháy. Như, nó vẫn còn quay qua và hướng pháo về phía những kẻ đã tấn công nó. Nhưng trước khi Colany bắn tiếp, chiếc xe tăng kia đã nổ tan tành.

Giao tranh chỉ mới bắt đầu. Cỗ xe kia cũng đã vào vị trí bắn, và cả 2 cỗ pháo tự hành chống tăng cùng nã đạn vào những xe tăng địch khi chúng hiện ra từ màn đêm.

Các tổ lái đều có kinh nghiệm trong việc duy trì nhịp độ xạ kích, họ nhắm vào sườn xe địch. Bị một viên đạn 88ly bắn trúng vào đó thì chiếc tăng địch nào cũng tiêu đời.

Hai cỗ pháo tự hành tăng tốc độ bắn. Xe tăng Nga cũng đáp trả, nhưng tất cả đạn bắn ra đều bay vọt qua xe Đức và rơi xuống phía sau.

Cánh đồng trống mà xe tăng địch đang vượt qua giờ đã thấy rải rác những đống sắt cháy rực. 8 xe tăng Nga bị bắn cháy, những chiếc khác – với số lượng vẫn vượt xa địch thủ - đang tập trung hỏa lực vào cỗ pháo tự hành chống tăng thứ nhì. Phía dưới chiếc Bò tót, đạn pháo nã tới tấp vào mặt đất đóng băng trên sườn đồi. Đất đá rơi xuống những người lính trong xe như mưa.

Götte bị dập ngón tay cái và dù rất đau đớn anh vẫn tiếp tục công việc. Anh phải tiếp thêm những viên đạn mới trong khi người thiếu úy chỉ định các mục tiêu mới với sự nhanh nhạy và chuẩn xác. Những chỉ dẫn này phải được mau chóng làm theo bởi vì sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong tíc tắc.

Đột ngột bên trái có tiếng nổ trong vị trí của cỗ pháo tự hành chống tăng thứ 2. Ernst quay qua nhìn thấy lửa cháy và những người lính bên đó đang cố dập tắt đám lửa.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #186 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:19:39 pm »

“Bị bắn trúng. Tất cả đều bị thương.” Giọng nói run rẩy của trung sĩ nhất Störtz vọng lại.

“Störtz! Lùi lại đi. Chăm sóc cho những người bị thương!”

Đại bàng lùi trở lại. Ernst cứ nhìn theo cho tới khi cỗ xe mất dạng sau sườn đồi.

“Chúng nó đang cố tiếp cận từ phía mà ta không nhìn thấy, thưa thiếu úy!” Colany gọi.

Ernst đứng lên và nhìn kỹ trên đồi. Không còn nghi ngờ gì nữa! Quân địch đang cố vượt qua và tấn công thọc sườn. Chỉ có 1 câu trả lời: Vòng ra sau chúng!

“Chạy hết tốc độ lên đỉnh rồi rẽ phải, chúng sẽ lọt vào tầm ngắm của ta. Chuẩn bị xạ kích. Colany!”

Mọi người đều căng thẳng. Họ biết như vậy là sẽ phải lái xe lên đỉnh đồi và trở thành mục tiêu của 12 chiếc tăng địch.

Heinrichs đẩy cần số về phía trước. Tiếng máy rồ lên và cỗ pháo tự hành chống tăng bắt đầu di chuyển. Nó đã lên đến đỉnh đồi, càng lúc càng chạy nhanh hơn. Đạn bắn tới từ khắp mọi phía. Đạn pháo nện xuống mặt đất đóng băng rồi bật ra, rít lên và bay vào không trung.

Những chiếc T-34 trong thung lũng cố tìm phạm vi bắn thuận lợi. May mắn cho tổ lái của cỗ pháo tự hành chống tăng là đối phương bị những chiếc xe tăng cháy cản mất tầm nhìn. Tất cả những viên đạn nhằm vào họ đều trượt.

Bất ngờ họ nhìn thấy 1 chiếc xe tăng địch đang leo lên sườn đồi.

“Dừng bắn!” Viên thiếu úy gào lên. Mất 3 giây thì Colany mới có thể bấm nút bắn.

“Trúng. Nó cháy rồi!” Bretschneider reo lên.

Họ tiếp tục bắn. Chiếc xe tăng thứ 4 của Nga trong thung lũng bị tiêu diệt. Bò tót lại chuyển sự chú ý sang làn sóng xe tăng địch đang tới gần. Tổ lái tiếp tục bằn trong khi đạn pháo cứ rơi xuống sát bên cạnh. Ernst lệnh phải bắn nhanh hơn. Mọi người cuống cuồng làm việc. Chỉ một tích tắc cũng đủ quyết định việc sống hay chết cho cỗ pháo tự hành chống tăng trên đỉnh đồi cũng như những lính xung kích Đức đang cố chống cự tuyệt vọng trước bộ binh Nga chạy sau xe tăng đang tràn vào thung lũng. Tiếng súng máy nổ lốp bốp xen lẫn tiếng nổ đanh của pháo tăng và tiếng lửa gầm thét.

Chỉ có 1 cách là làm cho quân địch mất tinh thần trước khi chúng sử dụng sức mạnh vượt trội gấp 10 lần thọc qua được. Lực lượng của Ernst đóng vai trò quyết định. Anh phải buộc địch quân giao chiến theo cách mình muốn và ngăn không cho chúng tận dụng được ưu thế về số lượng.

Ernst thấy rằng Götte không thể cứ làm việc 1 mình được nữa. “Bretschneider, giúp cậu ấy một tay!”

Bretschneider truồi xuống và lấy những viên đạn cách xa tầm với của Götte.

Ernst đã đếm được 13 xe tăng địch bị hạ. Bất ngờ anh thấy có chớp lửa đầu nòng từ trong 1 đám khói dầy đặc. Một chiếc xe tăng địch đang chạy trong cái rãnh cắt ngang bãi chiến trường.

“Chạy qua phải 10m rồi xoay lại” Anh ra lệnh.

Bò tót chuyển hướng và cơ động tới vị trí mới.

“Hướng 12 giờ. Trong cái rãnh, cự ly 1000!”

“Tôi không nhìn thấy! Thưa thiếu úy! Tôi...”

Chớp lửa đầu nòng thứ hai chỉ cho Colany thấy vị trí chiếc xe tăng cuối cùng vẫn còn nguyên vẹn của đối phương. Anh ngắm bắn. Viên đạn của chiếc tăng Nga bắn trúng mặt đất chỉ cách hông xe 10m, khiến nó lắc lư. Tiếng nổ làm tổ lái bị điếc mất 1 lúc. Sau đó họ cảm thấy bò tót giật lùi lại và biết rằng Colany đã khai hỏa.

5 người lính reo lên nhẹ nhõm. Nhưng họ đã mừng quá sớm. Chiếc T-34 chưa bị bắn trúng. Phát đạn chỉ bắn trúng khoảng đất phía trước xe.

Bất ngờ cỗ xe tăng Nga phóng tới trước. Tháp pháo của nó nhô cao khỏi cái rãnh. Qua ống nhòm, Ernst thấy nòng pháo của nó quay ngoắt về phía họ.

“Bắn tiếp!”

Người pháo thủ ngắm chính xác vào tên địch. Viên đạn kế tiếp đã vào buồng đạn. Anh ta nhấn nút bắn.

Đạn lép!

“Chó chết!” Ernst hét lên. Tên Nga có thể bắn vào bất cứ lúc nào và đến khi đó thì không còn kịp bắn phát thứ 3 nữa.

“Cơ cấu bắn chính bị lỗi, thưa thiếu úy!” Colany báo.

“Dùng cơ chế bắn khẩn cấp!”

Phát đạn do chiếc T-34 bắn ra lao về phía họ. Nó bay sượt qua đầu và ghim xuống mặt đất đóng băng ở đâu đó đằng sau.

Mấy người lính làm việc khẩn trương. Họ chỉ việc tháo sợi cáp của cơ chế bắn chính và ghim nó sang cơ chế bắn khẩn cấp. Colany đã ngắm được mục tiêu.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #187 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:20:02 pm »

Ernst thấy nòng pháo của chiếc T-34 lại khạc ra 1 tia lửa nữa. “Coi chừng!” Anh hét to.

Viên đạn pháo đáp xuống phía trước bò tót. Sức nổ xô mấy người lính ngã giúi. Một cột gồm băng, bùn và sắt rơi xuống đầu họ.

Thiếu úy Ernst đứng dậy ngắm bắn chiếc T-34. Anh phải nhanh hơn nữa vì có thể phát đạn tiếp theo của chiếc T-34 sẽ là phát chí mạng.

“Không được hoảng. Anh tự nhủ. Phải ngắm cho tốt. Cao hơn 1 chút. Bắn!”

Viên đạn vượt qua khoảng cách 1000m chỉ trong mấy giây. Qua kính ngắm Ernst nhìn theo đường đạn và chờ đợi điểm nổ.

“Trúng rồi!” tất cả đồng thanh reo lên, và lần này họ đã đúng. Lửa tóe ra từ chiếc xe tăng địch. Viên đạn đã bắn trúng vành tháp pháo của chiếc T-34 thổi bay nó ra khỏi thân xe.

“Nó là chiếc cuối cùng đó, thiếu úy!” người lái xe hét lên rồi mở cửa nắp. Một cách khó nhọc, anh ta mới đưa được nửa người chui qua cửa.

Thiếu úy Ernst cũng đứng thẳng dậy, duỗi tứ chi tê cứng của mình ra. Mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh. Chỉ có nghe xa xa về phía đông nam những âm thanh của trận đánh, tiếng pháo tăng và tiếng khẩu đại bác nòng dài “88” của pháo tự hành chống tăng Đức. Kết quả trận đánh ở đó có xu hướng nghiêng về phía những lính Đức dưới quyền thiếu tá Hoppe. Trung sĩ nhất Ludwig Neigl đã diệt được 4 T-34 trong cuộc giao tranh.

Thiếu úy Ernst đếm các xác xe tăng mà anh nhìn thấy. Tổng cộng là 14 chiếc! Họ đã tiêu diệt 14 xe tăng địch trong 1 trận đánh ngắn ngủi đầy kịch tính kéo dài 30 phút. Khi kiểm lại những viên đạn xuyên giáp họ mới nhận ra mình đã diệt 14 xe tăng địch chỉ với 21 viên đạn. Trong khoang chiến đấu còn sót lại mỗi 1 viên đạn xuyên giáp.

Chuẩn hạ sĩ Bretschneider rút từ rong túi ra 1 bao thuốc lá nhàu nát và đưa 1 điếu cho người thiếu úy. Ernst gật đầu cảm ơn. Trận đánh đã kết thúc. Anh không còn cảm giác bồn chồn nữa mà lại có 1 chút phấn khích.

Các thành viên tổ lái khó nhọc hút hết điếu thuốc của mình. Rồi họ nhận được lệnh từ điện đài phải quay về nơi trú quân. Địch quân đã chấm dứt tấn công.

“Đây là món quà Giáng Sinh của chúng mình, thiếu úy ạ” Colany nhận định.

“Tất nhiên rồi, cha nội. Cậu nghĩ thế à?” Ernst hỏi. “Nãy giờ tôi cũng luôn nghĩ thế.”

Anh nói ra điều này với 1 chút duy tâm, dù đã trải qua mọi thứ nhưng lần này tất cả đều đã nghĩ rằng sẽ chết chắc, nhất là khi chiếc T-34 cuối cùng đưa họ vào kính ngắm.

Đứng bên ngoài xe, họ nghe tiếng viên trung sĩ nhất Schaarschmitt ở phòng cần vụ báo tin thiếu tá Erich Loewe bị mất tích. Ông ta là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn xe tăng hạng nặng 501 vốn đã tham gia chiến đấu ở bên phải sư đoàn 14 bộ binh. Không còn nghe tin tức gi về thiếu tá Loew nữa. Ngày 8 tháng 2 năm 1944, ông trở thành quân nhân Đức thứ 385 được thưởng chùm lá sồi cho huân chương chữ thập hiệp sĩ.

Sau đó thì cây cầu lớn trên sông Düna gần Beshenkovichi đã được đặt tên “cầu thiếu tá Loewe” để vinh danh ông.

“Sẵn sàng ăn mừng lễ Giáng Sinh thôi!”

Những người lính tắm rửa và mặc quân phục sạch sẽ rồi đi qua làng đến chỗ trường học.

Thiếu úy Ernst là người đầu tiên bước vào căn phòng lớn. Tin về trận phòng ngự thắng lợi mĩ mãn của anh đã tới trước. Anh thấy hai người trong đại đội, bên bộ phận hậu cần, đang cố che đi cái huân chương chữ thập hiệp sĩ.

Viên thiếu úy phải phì cười khi thấy họ cứ cố giấu diếm vật đó. Họ cũng nghĩ rằng anh luôn mong mỏi bị “viêm họng” hay sao? (muốn có huân chương chữ thập hiệp sĩ đeo trên cổ). Hay điều đó ám chỉ việc anh đã chơi xả láng hôm nay. Rõ ràng là lương tâm đang cắn rứt họ, vì họ biết rõ rằng với cương vị trung đội trưởng anh phải luôn đi đầu và phải quyết đoán không do dự nhận lãnh nhiệm vụ nếu nhiệm vụ đó chỉ cần 1 xe. Chiếc chim ưng đã nhiều lần giải cứu đồng đội từ những tình huống hiểm nghèo. Anh chưa bao giờ bỏ rơi đồng đội nào dù việc đó sẽ khiến anh phải lao vào dầu sôi lửa bỏng.

Giờ thì Ernst đã được lính bu xung quanh. Đại úy Strehler dang tay ra tiến về phía anh.

“Chúc mừng nhé, Ernst. Vậy là sẽ có huân chương chữ thập hiệp sĩ cho cậu!” Anh ta nói.

“Tôi cũng chẳng biết nữa! thưa đại úy!” Ernst đáp.

Họ tán phét và hát những bài hát Giáng Sinh xưa cũ, cuộc chiến mau chóng như đã lùi xa cả ngàn dặm. Không có gì có thể khiến họ trở nên gần gũi hơn với những người ở quê nhà đang ngồi bên cây Giáng Sinh cách xa hàng ngàn km hồi tưởng, suy tư và nghĩ tới những người đang ở ngoài mặt trận.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #188 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2013, 09:20:37 pm »

Được 1 lúc thì thiếu tá đến. Ông cũng chúc mừng người thiếu úy cùng trung đội của anh về chiến công của họ.

“Đại đội 1 trong vòng 24 giờ đồng hồ đã diệt 30 chiếc tăng địch. Cậu lập công lớn khi đóng góp 14 chiếc trong số đó. Tôi tự hào về cậu cùng lính dưới quyền đó Ernst ạ.”

“Về tổng quan thì mọi thứ như thế nào thưa thiếu tá? Chúng ta có giành được thời cơ tốt không ạ?”

“Tôi nghĩ vậy đó, Ernst! Vào lúc này sư đoàn bộ binh cơ giới Feldherrnhalle (Panzer Grenadier) đang tiến vào khu vực của sư đoàn bộ binh 246. Nó sẽ tiến công về phía đông bắc Krynki lúc 5 giờ sáng để chiếm lại tuyến phòng thủ chủ yếu lúc trước.

“Còn kế hoạch triệt thoái của mặt trận đông bắc thì sao? Nó sẽ ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào, thưa thiếu tá?”

“Quyết định của Hitler sẽ sớm đến trong chiều nay. Ngài đã chấp nhận yêu cầu của đại tướng Reinhardt. Vào lúc này sư đoàn 14 bộ binh, sư đoàn không quân dã chiến số 3 và 4 (Luftwaffe Field Divisions) cùng sư đoàn bộ binh 129 sẽ lùi về Losvida để thiết lập vị trí phòng ngự.”

Thiếu úy Ernst thở phào nhẹ nhõm.

“Việc này thì làm được, thưa thiếu tá! Việc này có lẽ sẽ giúp giải tỏa căng thẳng cho lính bộ binh cơ giới và cả chúng ta nữa.”

“Tới nhậu thôi nào. Hy vọng rằng trong lễ Giáng Sinh này ta sẽ không phải mò ra ngoài kia nữa, tuyết nặng hạt lắm.”

Một giờ sau họ quay về chỗ trú quân với tâm hồn thư thái. Tuyết rơi dầy đặc khiến chẳng ai nhìn thấy gì.

“Chắc chắn bọn Nga sẽ lại đánh, thiếu úy!” Bretschneider nêu ý kiến. Albert Ernst gật đầu.

“Đây là kiểu thời tiết của quân Nga! Chúng len lỏi qua tuyết không hề có dấu hiệu gì cho đến khi bất ngờ xuất hiện. Đến lúc đó thì đã quá muộn!”

“Bọn lợn đói rách!” tay chuẩn hạ sĩ đáp lời, và mọi người lại nghĩ đến những lính bộ binh giờ đang phải chường mặt ra giữa bão truyết trong khi họ được về nơi trú quân ấm áp.


Được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ

Trong những ngày cuối năm 1943, quân Nga đã tập trung 37 sư đoàn bộ binh, 3 sư đoàn kỵ binh trong khu vực Vitebsk cùng với 15 đơn vị thiết giáp và 4 lữ đoàn cơ giới.

Tuy nhiên dù rất cố gắng quân Nga cũng không chiếm thêm được 1 vùng đất nào. Từ ngày 19 tháng 12, tức là ngày tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng hạng nặng 519 tham chiến, quân Nga đã mất 355 xe tăng. Những trận đánh phòng ngự dọc theo tiền duyên ngày càng ác liệt. Với quân Nga thì thời tiết sương giá cộng với tuyết rơi dày rất lý tưởng cho 1 cuộc tiến công mới.

Khu vực Vitebsk chở thành điểm nóng trên mặt trận phía đông. Thống chế Busch, tư lệnh cụm tập đoàn quân Trung tâm, đã yêu cầu 3 tập đoàn quân dưới quyền chuyển bất cứ lực lượng nào có thể đến chi viện cho tập đoàn quân xe tăng 3 đang gặp nguy. Chỉ có làm thế mới có thể ngăn chặn thảm họa.

Tập đoàn quân 4, lúc đó cũng đang đụng nặng, là đơn vị đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi và gởi tới 1 lực lượng đánh chặn hùng hậu tới khu vực phòng thủ của quân đoàn bộ binh 4.

Trong 3 ngày cuối cùng của năm 1943, quân LX nỗ lực đột phá về phía đông nam Vitebsk và đã thọc sâu về phía tây tới tận tuyến đường Vitebsk-Orsha.

Tuyến đường quan trọng này đã được giải tỏa ngay lập tức bằng 1 trận phản kích của quân Đức. Một số xe Hornisse đã tham gia trận đánh này. 15 xe tăng địch bị tiêu diệt.

Trong khu vực của sư đoàn bộ binh 14, giao tranh đã lắng xuống. Những tổ lái của các cỗ pháo tự hành chống tăng có vài ngày để nghỉ ngơi. Trong mấy ngày đó đại đội “ứng cứu” do thiếu úy Albert Ernst chỉ huy bất ngờ được đại tướng Hans Georg Reinhardt tới thăm.

Reinhardt đã bắt tay toàn bộ các thành viên tổ lái Hornisse. Vị tư lệnh xuất thân từ binh chủng xe tăng này đã được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ ở Ba Lan khi còn là trung tướng chỉ huy sư đoàn 4 xe tăng. Ông là người biết rõ người lính tăng phải chiến đấu như thế nào. Ông hiểu những phẩm chất đạo đức và kỷ luật phải có. Ông chính là 1 người trong bọn họ.

Hai người đã trò chuyện 1 lúc lâu và thiếu úy Ernst đã nói cho vị tư lệnh nghe về những điều anh muốn xin cho lính của mình. Ngài đại tướng hứa sẽ cung cấp đồ giải khuây, sách và đĩa nhạc cho họ.

“Tôi sẽ còn quay lại, Ernst. Hy vọng lúc đó cậu vẫn mạnh giỏi.”

Vị đại tướng, người bận trăm công nghìn việc, đã quay lại mặt trận thăm lại những lính pháo tự hành chống tăng thật.

Năm 1944 bắt đầu với 1 thời kỳ lạnh kinh khủng. Đây sẽ là 1 năm mang có nhiều thảm họa tính quyết định trên mặt trận phía đông. Không ai có thể ngờ số phận cụm tập đoàn quân Trung tâm lại giống như tập đoàn quân xe tăng 3 chỉ mới 7 tháng trước đó.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #189 vào lúc: 03 Tháng Mười Hai, 2013, 09:23:51 pm »

Sau này trên các sách báo thường nói rằng tới đầu năm 1944, binh lính Đức đã mất tinh thần chiến đấu và chỉ còn các ông tướng là còn nỗ lực kéo dài chiến tranh. Điều này là vô lý vì những nỗ lực hy sinh của tập đoàn quân xe tăng 3 đã chứng minh ngược lại. Vào tháng 1 năm 1944, tất cả binh sĩ trên mặt trận phía đông vẫn còn tin tưởng vào 1 chiến thắng quyết định có lợi cho nước Đức.

Đầu tháng 1 năm 1944, phía LX đã tăng thêm quân tới Vitebsk. Quân Nga đã tung tất cả mọi thứ có trong tay vào trận: năm tập đoàn quân với 52 sư đoàn, 5 lữ đoàn bộ binh, 3 sư đoàn kỵ binh, 22 đơn vị thiết giáp. Những tiểu đoàn trừng giới và tù nhân trong các trại cải tạo cũng bị đưa ra mặt trận.

Bão tuyết dữ dội cùng nhiệt độ xuống thấp đánh dấu những ngày đầu tiên của năm mới. Những đợt tấn công xen lẫn với các trận phản kích. Có vẻ như quân LX đã kiệt sức bởi vì đòn đột kích của các tập đoàn quân kia đã yếu đi.

Nhưng đến ngày 5 tháng 1 năm 1944, quân LX lại tiếp tục – khá là bất ngờ - họ tấn công trên toàn tuyến mặt trận. Ngày hôm sau thì trận đánh trở nên dữ dội với mức độ chưa từng thấy trước đó. Hàng đàn máy bay yểm trợ bay kèm các cuộc tấn công của quân LX trong khi pháo binh của họ duy trì những đợt bắn yểm hộ kéo dài hàng giờ. Trên khắp các khu vực nhỏ của Vitebsk đều diễn ra các trận đánh cấp trung đoàn. Quân LX triển khai rất nhiều dàn pháo phản lực. Tiếng rú của hàng trăm trái đạn rocket đã khiến cho lính bộ binh Đức phải rúc sâu hơn vào công sự.

Hồng quân đã tung ra ở phía đông nam Vitebsk 1 đơn vị mới, đó là tập đoàn quân 5.

Ngày 7 tháng 1 năm 1944, tại bộ chỉ huy quân đoàn 9 bộ binh, thống chế Busch phổ biến những chỉ thị từ Tổng hành dinh của quốc trưởng. Đại tướng Reinhardt đưa ra những đề xuất sau đó như sau:

Mục tiêu của quân LX, những kẻ đang dùng 2 tập đoàn quân từ phía đông và đông nam tấn công Vitebsk chắc chắn – cả về chiến lược cũng như tiếng vang – là đánh chiếm thành phố. Không thấy dấu hiệu của 1 ý đồ chiến lược nào khác. Địch quân đang hoàn toàn tập trung vào Vitebsk.

Một tập đoàn quân mới của địch đang từ phía đông đến gần. Cũng đã thấy xuất hiện 1 tập đoàn quân nữa đang từ phía bắc tiến vào khu vực này.

Rõ ràng nhiệm vụ của tập đoàn quân xe tăng 3 là phải giữ được Vitebsk trên toàn tuyến mặt trận. Nhiệm vụ này không những phải chịu áp lực nặng nề của kẻ thù mà còn trước sự suy yếu trong khả năng tác chiến của quân ta. Những lực lượng quân LX mới vẫn đang được đều đặn gởi đến để đối mặt với những quân nhân Đức đã phải chiến đấu ròng rã nhiều tháng trời không nghỉ.

Gần đây, binh sĩ còn không được nghỉ đêm vì ban đêm là lúc quân thù tấn công chủ yếu.

Vị đại tướng đề nghị thu ngắn tuyến mặt trận. Ông kết luận bằng những lời sau: “ Tôi xét thấy rất cần thiết rằng tập đoàn quân sẽ phải bằng mọi giá cố gắng giữ Vitebsk. Muốn làm được điều này ta phải thu ngắn tuyến phòng ngự ở những nơi tình hình bắt đầu trở nên nguy ngập.”

Trận Vitebsk mùa đông lại tiếp tục. Trận đánh diễn ra không ngưng nghỉ và không khoan nhượng. Ngày 8 tháng 1, tất cả các xe Hornisse đều được đặt trong tình trạng báo động. Họ phái 1 trung đội ra tiền duyên để hỗ trợ những lính bộ binh đã phải chiến đấu quá nhiều.


***


“Cuộc tấn công của quân Nga đã bị đánh lui. Phát hiện 1 khu vực tập trung quân dùng để tấn công đêm vào nơi phòng ngự của sư đoàn Feldherrnhalle và cánh trái của sư đoàn bộ binh 14. Tất cả các xe Hornissen sẽ đi cùng để hỗ trợ bộ binh đập tan nơi tập trung quân này.”

Thiếu tá Hoppe đã triệu tập các trung đội trưởng về chỉ huy sở, và ban ra những mệnh lệnh ngắn gọn, chuẩn xác. Cuối cùng sau khi chào, các sĩ quan cùng hạ sĩ quan đi xe máy trở về trung đội của mình.

Năm phút sau các cỗ pháo tự hành chống tăng lên đường đến chỗ các vị trí của bộ binh và đỗ lại đó và được nghe thông báo tình hình.

Thiếu úy Ernst nói lời tạm biệt với 2 chiếc xe trong trung đội, khi chúng được chuyển giao cho 2 đại đội bộ binh lân cận. “May mắn nhé! Các cậu.”

“Cám ơn thiếu úy, chúc anh cũng gặp may!”

Hai cỗ pháo tự hành chống tăng đi khuất dạng trong bóng tối của 1 đêm nhiều mây.

“Đừng chạy xe nhanh quá nhé, Ernst” thiếu tá Kleffmann nói khi họ sắp sửa tiến lên. “Với tuyết mới rơi thế này bộ binh sẽ khó theo kịp xe.”

“Rõ, thưa thiếu tá!”

Mấy cỗ pháo tự hành chống tăng đã xuất phát. Lính bộ binh cũng bắt đầu di chuyển. Họ không đi quá gần phía sau xe vì biết rằng đạn pháo sẽ rơi xuống đó.

Ernst nhìn thấy chiếc đại bàng đi phía bên phải. Anh gọi và trung sĩ nhất Störtz lập tức trả lời.

Rồi anh cố tìm chiếc diều hâu, lúc này đã khuất khỏi tầm nhìn. Hollmann cũng nhanh chóng đáp lại.

“Nếu ai gặp rắc rối thì gọi ngay nhé.” Ernst nói.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM