7. “Đại cách mạng văn hóa” ra sân khấu là một bộ mặt xấu xa.Trong thời gian này cái đà “đại phê phán cách mạng” ngày càng mạnh. Việc phê phán đối với Ngô Hàm liên luỵ đến Đặng Thác, Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, người đã cùng Ngô Hàm viết bài trong chuyên mục “Thôn ba nhà” và Trưởng ban Mặt trận của Thành ủy Bắc Kinh Liêu Mạt Sa. Tiếp đó lại liên luỵ đến tạp chí “
Tiền tuyến” và “
Bắc Kinh nhật báo” của Thành ủy Bắc Kinh đã đăng “Bút ký Thôn ba nhà”. Ngày 8 tháng 5, “Giải phóng quân báo” đã đăng bài viết ký tên là Cao Cự trong nhóm viết của Giang Thanh có tựa đề “Nổ súng vào sợi chỉ đen chống Đảng chống chủ nghĩa xã hội” ở vị trí nổi bật. Cùng ngày “
Quang Minh nhật báo” đăng bài của thành viên Quan Phong trong tổ khởi thảo văn kiện đại cách mạng văn hóa ký tên là Hà Minh, có tựa đề “Lau sáng mắt để phân biệt thật giả”. Bài văn này với khí thế sôi sục chất vấn tạp chí “
Tiền tuyến” và “
Bắc Kinh nhật báo”: “Rốt cuộc, các người là trận địa của giai cấp vô sản hay là trận địa của giai cấp tư sản? Các người là công cụ chuyên chính của giai cấp vô sản hay là công cụ tuyên truyền khôi phục chủ nghĩa tư bản? Rốt cuộc các người sẽ đi đến đâu?” Hai bài viết này chỉ thẳng vào Thành ủy Bắc Kinh sát khí đằng đằng, thức giả đều biết “cái ngọn nguồn của nó rất lớn”, bão táp đang còn ở phía sau.
Chỉ cách hai ngày sau, “
Văn hối báo”, “
Giải phóng quân báo” đồng thời tung ra bài viết dài “Bình “Thôn ba nhà”” của Diêu Văn Nguyên, tuyên bố: “
Tiền tuyến”, “
Bắc Kinh nhật báo” và “
Bắc Kinh vãn báo” (báo Bắc Kinh buổi chiều) “đã điên cuồng chấp hành một đường lối cơ hội hữu khuynh tức là đường lối xét lại chống Đảng chống chủ nghĩa xã hội, gánh trách nhiệm người phát ngôn của giai cấp phản động và các phần tử cơ hội hữu khuynh tiến công Đảng”, phải đào tận gốc “Thôn ba nhà”, quét sạch những nọc độc của “Thôn ba nhà”.
Tất cả những sự việc đó hiển nhiên là hành động có tổ chức, có kế hoạch của Giang Thanh, Trương Xuân Kiều v.v… Lâm Bưu trong Báo cáo chính trị tại Đại hội đảng 9 nói: “Mao Chủ tịch lại phát động cuộc phê phán những cây cỏ độc lớn như “Hải Thụy bãi quan” v.v... hướng của mũi nhọn là chỉ thẳng vào sào huyệt của tập đoàn xét lại “vương quốc độc lập” kim đâm không thủng, nước dội không thấm, tức là Thành ủy Bắc Kinh do Lưu Thiếu Kỳ khống chế!”. Nhận định này tuy sai lầm, nhưng từ đó cũng phản ánh khá chân thực về một số ý đồ chủ quan nào đó của người phát động cuộc phê phán “Hải Thụy bãi quan” về tình hình phát triển lịch sử trong giai đoạn này.
Lấy việc phán đối “Hải Thụy bãi quan” làm đột phá khẩu, nhanh chóng phát triển phê phán đối với “Đề cương tháng Hai”, Thành ủy Bắc Kinh và Ban Tuyên truyền Trung ương động chạm tới rất nhiều cán bộ cao cấp của Đảng, mũi nhọn đấu tranh càng ngày càng chĩa vào nội bộ Trung ương Đảng, sai lầm “tả” khuynh phát triển đến mức vô cùng nghiêm trọng như đạn đã lên nòng.
Sau khi Hội nghị nghe giới thiệu tình hình tố giác và phê phán Bành Chân, La Thụy Khanh, Lục Định Nhất, Dương Thượng Côn trong nửa năm qua, đã triển khai phê phán đối với bốn đồng chí này. Cuộc phê phán này trên thực tế chẳng qua chỉ là đem việc phê phán một cách sai lầm đối với họ trước hội nghị đưa vào Hội nghị Trung ương có phạm vi lớn hơn, đồng thời cao giọng thêu diệt tội lỗi, quy chụp bừa bãi mà thôi. La Thụy Khanh và Dương Thượng Côn bị tước quyền tham gia hội nghị. Bành Chân và Lục Định Nhất tuy có mặt tại hội nghị nhưng chỉ có thể tham gia một bộ phận nghị trình, cũng không có quyền bào chữa, hoàn toàn rơi vào địa vị bị phê phán thẩm tra.
Phát biểu trong đại hội, Lâm Bưu đã liên kết bốn người lại một cách vô căn cứ, nêu ra cái gọi là tập đoàn âm mưu chống Đảng của Bành Chân, La Thụy Khanh, Lục Định Nhất, Dương Thượng Côn, vu cáo họ muốn làm chính biến phản cách mạng. Hội nghị đã quyết định đình chỉ chức vụ Bí thư Trung ương Đảng của Bành Chân, Lục Định Nhất, La Thụy Khanh, đình chỉ chức vụ Bí thư Dự khuyết Ban Bí thư của Dương Thượng Côn, sau đó đệ trình Hội nghị toàn thể Ban Chấp hành Trung ương truy nhận và quyết định. Chức vụ Bí thư thứ nhất Thành ủy và Thị trưởng Bắc Kinh của Bành Chân và chức vụ Trưởng ban Tuyên truyền Trung ương của Lục Định Nhất bị bãi bỏ. Việc phê phán một cách sai lầm và xử lý tổ chức mà Hội nghị đã tiến hành đối với một số người lãnh đạo Trung ương đang giữ những trách nhiệm nặng nề, đồng thời quyết định lập chuyên án điều tra, hình như đã chứng minh được rằng quả đúng là Trung ương đã “có xét lại”, từ đó đã làm cho toàn Đảng nảy sinh hiểu lầm nghiêm trọng về mối nguy hiểm kẻ địch đang ngóc đầu dậy là rất bức bách.
Sự đánh giá sai lầm của “Thông báo 16 tháng 5” đối với tình hình chính trị trong nước và trong Đảng, nêu ra đối tượng đấu tranh một cách sai lầm, việc chế định một loạt phương châm chính sách “tả” và tuyên truyền rộng rãi những quan điểm sai lầm “tả” khuynh, không thể không nảy sinh những ảnh hưởng xấu nghiêm trọng đối với sự phát triển phong trào những ngày sau đó.
Trong Hội nghị lần này người báo cáo chính là Lâm Bưu người được xếp cuối cùng trong năm vị phó Chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc (5 Phó Chủ tịch được xếp theo thứ tự Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai, Chu Đức, Trần Vân, Lâm Bưu - N.D.). Ngày 18 tháng 5, ông ta đã phát biểu một bài dài trong hội nghị. Bài nói này khác với mọi người, trước tiên ông ta niệm “chính biến kinh”. Khoác lác về những cuộc chính biến cổ kim đông tây, bịa ra chuyện trong nội bộ Trung ương Đảng có người muốn làm chính biến và lật đổ. Ông ta nói cứ như thật rằng: “Có thể xảy ra chính biến phản cách mạng, muốn giết người, muốn cướp chính quyền, muốn cho giai cấp tư sản ngóc đầu dậy, muốn cho chủ nghĩa xã hội bị xóa bỏ”. “Mấy tháng gần đây, Mao Chủ tịch đặc biệt chú ý phòng ngừa chính biến phản cách mạng đã sử dụng rất nhiều biện pháp. Nguy hiểm là ở thượng tầng”. Ông ta nói: “Các đồng chí đã trải qua việc chống La Thụy Khanh, chống Bành Chân, chống Lục Định Nhất và vợ ông ta, chống Dương Thượng Côn nên đã có thể ngửi thấy một chút mùi ấy, mùi thuốc súng. Nhân vật đại biểu của giai cấp tư sản, đã trà trộn vào trong Đảng ta, trà trộn vào cơ quan lãnh đạo của Đảng, trở thành phái cầm quyền nắm bộ máy nhà nước, nắm chính quyền, nắm quân quyền, nắm bộ tư lệnh trên mặt trận tư tưởng, chúng liên hợp lại để lật đổ, làm rối loạn”, “phối hợp văn võ, nắm dư luận, lại nắm súng đạn, chúng sẽ có thể làm chính biến phản cách mạng”. Ông ta gào thét kích động: “Có một lũ khốn nạn, chúng muốn mạo hiểm, chúng đang đợi thời cơ để hành động. Chúng muốn giết chúng ta, chúng ta phải trấn áp chúng!”. Những lời nói kích động giật gân này của Lâm Bưu, tạo nên không khí ai cũng cảm thấy vô cùng nguy cấp vô cùng đáng sợ trong nội bộ Trung ương.
Trong bài nói của mình, Lâm Bưu còn ra sức tán tụng sùng bái cá nhân, ca ngợi thiên tài cá nhân của Mao Trạch Đông: “Thiên tài của thế kỷ 19 là Mác, Ăng-ghen, thiên tài của thế kỷ 20 là Lê-nin và đồng chí Mao Trạch Đông”. “Mao Chủ tịch đã kế thừa, bảo vệ và phát triển một cách thiên tài, sáng tạo và toàn diện chủ nghĩa Mác - Lê-nin, đã đưa chủ nghĩa Mác - Lê-nin lên một giai đoạn mới”. “Có một số người không thừa nhận thiên tài, đó không phải là người mác-xít”. Ông ta tuyên bố: “Lời của Mao Chủ tịch câu nào cũng là chân lý, một câu vượt quá một vạn câu của chúng ta”. “Lời của Người là nguyên tắc để chúng ta hành động. Kẻ nào phản đối Người, toàn Đảng sẽ cùng tiêu diệt kẻ ấy, cả nước sẽ cùng đánh dẹp kẻ ấy”. Những lời của Lâm Btnl đã phá hoại một cách thô bạo nguyên tắc tổ chức của Đảng, tâng bốc tán tụng, sùng bái cá nhân đến đỉnh cao nhất, có ảnh hưởng rất xấu đến hội nghị. Có một điều mang ý nghĩa châm biếm là, về sau âm mưu làm chính biến chống đối cho đến việc âm mưu giết hại Mao Trạch Đông lại chính là bọn Lâm Bưu.
Nhưng từ đó về sau nước cờ của Mao Trạch Đông đối với cách mạng văn hóa đi như thế này: Để đánh đổ Lưu Thiếu Kỳ và Đặng Tiểu Bình, Mao Trạch Đông đã dùng Lâm Bưu, nhưng thế lực của Lâm Bưu lại tăng lên như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Mao Trạch Đông không yên tâm là Giang Thanh và Khang Sinh v.v... có thể chống chọi với Lâm Bưu, bởi xét cho cùng thì họ cũng chỉ là bọn văn nhân, không có ảnh hưởng trong quân đội, ông cần có thế lực thứ ba, mà bản thân ông và “tam lão tứ soái” chính là thuộc thế lực thứ ba này, ông đang tìm sự sinh tồn và phát triển trong mâu thuẫn.
Hết tập 1!