binhyen1960
Trung tá
Bài viết: 3862
HOT nhất forum năm 2009
|
|
« vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2009, 03:35:37 pm » |
|
Nắng đã ngả về chiều trên bến phà Niếp lương chiều hôm đấy 7.1.1979 không khí quân sự khẩn trương đến căng thẳng, hải quân đang lắp ráp phà để chuẩn bị đưa bộ binh qua sông, các đơn vị và những đoàn xe quân sự ùn ùn chuyển dần đến gần bến phà , đơn vị tôi đã nằm đây 2 ngày rồi nên với ai đến sau thì cho rằng mới mẻ chứ lính D7 E 209 chúng tôi thì quen quá rồi, dọc đường vào bến phà xen lẫn vài xe chở lính Campuchia cắm cờ 5 tháp quân trang quân dụng mới tinh gọi nhau bằng tiếng Khơme inh ỏi, lính tình nguyện ta thì cả cơ giới lẫn hành quân bộ dồn về đó rất đông gọi nhau ý ới nhận đồng hương đồng khói inh ỏi. Một trận chiến sắp tới sẽ ác liệt lắm đây vậy mà họ vẫn cười đùa vui vẻ chẳng thấy ai có thái độ sợ sệt hay âu lo gì cả tinh thần của chiến dịch đúng như bài hát Trường sơn đông Trường sơn tây có đoạn Đường ra trận mùa này đẹp lắm . Đại đội 2 của tôi và tôi cũng lẫn trong trong đòan quân đó bên bến phà trên dòng sông Mê kông. Khoảng 3h chiều anh Hồng đại đội trưởng và anh Tập chính trị viên C2 đi họp trên D về triệu tập gấp các B trưởng và 2 A trưởng cối 60 và đại liên lên nhận nhiệm vụ mới. Bắt đầu rồi đây tôi nghĩ bụng như vậy vì tôi vừa ở bến phà về và thấy anh em hải quân mình đã lắp phà gần xong, vì tinh thần khẩn trương lên anh Hồng cho gọi hết anh em cả C nếu ở gần quanh C bộ để cùng nghe nhiệm vụ luôn. Nhiệm vụ thế này đơn giản thôi chúng ta sẽ đánh vào giải phóng Nongpenh D7 ta sẽ có xe oto chuyển quân vào thành phố hải quân sẽ đưa ta sang sông ( may thế không phải bơi qua sông chứ không cả quân trang quân dụng và gạo ăn 7 ngày tôi bơi ra không quá 50m là xin chìm. Ở 1 bài nào đó có anh hỏi sao quân ta không sang bờ bên kia trước nhỉ? Có mà sang vào mắt nếu không có tàu thuyền vì sông nó rộng cả gần km đứng bên này nhìn qua bến bên kia to hơn lòng bàn tay chứ ít ỏi gì đâu) Chúng ta là mũi đi đầu toàn quân đoàn ngồi trên xe nhớ chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu nếu gặp địch phản công lớn thì đánh chờ lệnh trên nếu bị đánh nhỏ lẻ đánh xong khẩn trương đi tiếp nhỏ quá cho qua không thèm chấp, nhiệm vụ chính của chúng ta là vào giải phóng thành phố tiến vào bộ tổng tham mưu, vào tới bộ TTM địch cắm cờ của ta lên cho các đơn vị bạn biết . Đây cờ đây giao cờ cho đồng chí H (tức là tôi) khi vào đến nơi nhớ tìm cái que buộc cờ vào, oai thế tôi sắp được cắm cờ chiến thắng trên bộ tổng tham mưu Pôn Pốt rồi hà hà lịch sử sẽ có lúc nhắc đến tên tôi đây. Tự hào lắm chứ con cái tôi sau này thoải mái vênh váo với đời ( đùa đấy anh em à, lính HN hay đùa tếu mà). Trong đội hình D xe ta đi đầu rồi đến C1 C3 C5 hỏa lực rồi D bộ. Có ai ý kiến gì không?Nếu không 10 phút nữa hành quân ra bến phà. Thôi đi thôi làm gì có ý kiến ý cò gì lúc này thế là không ai bảo ai cứ thế mạnh ai nấy đi chẳng cần đội hình đội hiếc gì cả vì bến phà cũng gần có 200m. Khoảng 4h chiều chúng tôi xuống phà 4 xe GMC cũng từ từ bò xuống theo đồ đạc của anh nuôi đã được vứt lên xe từ bao giờ còn bộ binh bọn tôi đứng 2 bên mạn phà tư thế sẵn sàng nhả đạn khi phà còn chưa cặp bờ, anh lính hải quân lái phà cứ nhau nhảu mồm to quát tháo , tôi cũng không biết anh nói gì nữa bụng dạ đâu mà nghe, anh đó cũng vô lý biết người ta không nghe mà cứ nói hình như anh ấy nói cho tăng phần quan trọng của mình nói cho đỡ sợ thì phải. Tôi tranh thủ ra cuối phà lau cái mặt rửa cái chân, cởi giày ra ôi thương cái chân của mình thế không biết nó nhợt nhạt như chân xác chết trôi cả tuần nay dẫm xuống bùn đất sình lầy ướt rồi khô, khô rồi ướt , từ đó về sau vái bố tôi cũng không dám đi giày khi hành quân tác chiến nữa cứ dép cao su Bác Hồ là muôn năm. Phà cặp bến trên bến vắng hoe không 1 bóng người cũng chẳng thấy động tĩnh gì cả chúng tôi ào ào nhảy lên bờ vận động lên những nơi có thể vận dụng làm địa hình phòng ngự .Mẹ thằng Pôn Pốt ngu như bò địa hình phòng ngự tốt như thế này mà bỏ tôi nghĩ như vậy.Chúng tôi lên xe và cứ thế chạy thẳng vào Nongpenh trên suốt dọc đường đi không gặp bất kể sự chống cự lại của địch, thỉnh thoảng lác đác đi qua khu có dân ở nhưng toàn người già và phụ nữ trẻ em nét mặt họ cũng hiền lành tay họ cũng không có vũ khí nên chúng tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, khi đi qua 1 cụm dân sống tôi thấy có 1 xác người đàn ông nằm giữa đường mặc bộ quần áo đen bên cạnh có khẩu AK anh lái xe không tránh mà chẹt thẳng lên xác chết đó, nhân dân Campuchia đứng bên đường nhìn ra không nói gì , chẳng biết ai đã giết tên lính PPot đó có thể dân bạn thấy ta vào lên giết Ăngka vứt ra đường cũng nên . Bóng chiều đã ngả hẳn và trời đang dần tối thì xe chúng tôi vào tới chân cầu Sài gòn chẳng biết tại sao họ lại gọi là cầu Sài gòn nữa nhưng hình dáng nó từa tựa như cầu Bình triệu năm xưa, xe dừng lại nơi đầu cầu lái xe nhảy xuống hỏi mấy người dân đứng ở dãy nhà gần đó rồi nhảy lên xe đi luôn, xe C2 chúng tôi đi đầu các xe khác lần lượt bám theo sau qua cầu bình yên vô sự . Sang tới đầu cầu bên này xe dừng lại hẳn chúng tôi xuống xe mang theo toàn bộ vũ khí đạn dược còn những thứ khác để lại xe, C tôi dưới sự chỉ huy của anh Hồng dày dạn kinh nghiệm nên anh hò hét anh em thật nhanh di chuyển vào mấy nhà cao tầng ngay đầu cầu, các xe khác bắt đầu lần lượt chạy đến và dừng lại chưa kịp xuống xe thì nghe tiếng pháo đầu nòng ở đâu đó đề ba và không quá 3 giây nó nổ ngay đội hình D7 cứ liên tiếp 3 quả 1 lần hay 5 quả 1 lần nổ toán loạn trên mặt đường nhựa , tiếng nổ chát chúa mảnh đạn bay tứ tung những người bị thương kêu oai oái , cả D thương vong gần chục người và nặng nhất là C1 đến 5 6 người dính mảnh đạn pháo, riêng C2 không thương vong gì thiệt hại lớn về tài sản đơn vị là chiếc chảo gang nấu cơm bếp C thủng 1 lỗ to bằng quả cam và từ nay vĩnh viễn cái chảo này không thể nấu cơm được nữa . Nấp dưới gầm những nhà cao tầng bên phải cầu Sài gòn chúng tôi hỏi nhau pháo gì mà nó bắn khiếp thế không biết? trong khi đó bộ đội của cả D cũng đã tản ra hết tìm những địa hình có lợi chú ẩn, xe cũng chạy đi đâu không rõ chỉ còn lại cái quảng trường đầu cầu chơ chọi chịu trận của đạn pháo địch nã túi bụi cấp tập. Sau này tôi mới biết đó là pháo phòng không 37 và 57 ly từ sân bay Puchentong bắn vào đầu cầu chặn bước tiến công của quân ta . Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy chẳng biết mệnh lệnh của ông nào cho anh nuôi tranh thủ nấu cơm chiều dưới làn đạn pháo thế có bỏ mẹ không chứ? Thế là 3B bộ binh và C bộ hỏa lực thi nhau nổi lửa lên em , khói lửa um tùm củi thì vớ lấy tất cả cái gì cháy được đều cho vào bếp hết còn nước thì không biết anh nuôi lấy đâu ra hay cho vào bi đông loại 5 lít mang theo , ngoài kia pháo vẫn bắn mảnh đạn vẫn bay vù vù nhưng ở đây không khí cơm cháo bữa chiều tối vẫn hừng hực khí thế. Pháo địch thưa dần rồi im hẳn thì cơm cũng vừa cạn tiếng máy PRC25 của thông tin C và D vẫn đều đều liên lạc nhưng lần này thì bạn thông tin đọc hàng loạt mã số thế là chúng tôi biết ngay là chuẩn bị đi rồi, không sai lệnh hành quân dọc theo đường bên phải cầu bắt đầu tôi và 1 cậu liên lạc nữa chạy đi báo các B đi ngay không chậm chễ, Đội hình C chia đều 2 bên đường tiến thẳng vào thành phố lúc này trời đã tối đen, nơi đây 1 thành phố chết không 1 bóng người không 1 bóng đèn không 1 ngọn lửa thậm chí không thấy có 1 con chuột nữa 2 bên đường các nhà đều kín cổng cao tường thỉnh thoảng thấy có xe ô tô con đỗ ngoài của những khu nhà ấy chắc đây khu nhà cán bộ cấp cao của chế độ Pôn Pốt, cứ đi thẳng vậy được 2km anh Hồng thấy thiếu cái gì đó nên dừng lại kiểm tra đội hình đi sau bỗng anh hỏi B3 đâu?Tất cả ngớ ra nhìn nhau ừ nhỉ chúng nó đâu gần 10 thằng nguyên vẹn B3 đi đằng nào? anh Hồng túc quá quát 2 thằng liên lạc ai báo cho B3 , thằng Việt nói em đi báo cho anh Đoàn rồi còn đi theo đội hình C hay không em không biết. Vậy là chúng nó vẫn chưa đi rồi thằng H quay lại móc chúng nó lên đây,tôi lóp ngóp chạy quay lại tìm B3. Mẹ kiếp tôi biết tỏng tại sao như vậy, cái thằng cha Đoàn B trưởng B3 này là cực kỳ bố láo hôm 12.12 đánh trận ở Nam Chóp cũng vì hắn chỉ huy mà đi đứt 8 anh em mình hắn chạy thoát, mất 3 hầm cánh phải làm chúng tôi phải vất vả mới lấy lại được nay liên lạc đến tận nơi báo rõ mệnh lênh của C mà không nghe là ý định sao đây? Vừa quay lại vừa ẫm ức trong lòng vừa nghĩ rồi rồi sẽ có 1 ngày đẹp trời tao sẽ vạch bộ mặt của mày trước hội đồng quân nhân đồ hèn đồ... đồ ...đồ...Bỗng trước mặt tôi lố nhố 6 7 người ăn mặc lung tung súng ống đủ loại mũ nón chẳng ra làm sao có người mặc cả quần xanh học sinh áo trắng nữa tôi thấy rõ như vậy vì lúc đó trăng đã lên có ánh sáng mờ mờ, Bỏ mẹ gặp Miên rồi một mình tôi với 6 7 thằng đánh sao lại nhưng bây giờ chạy đi đâu? thôi cứ chơi đại đi cầm cự càng lâu càng tốt đơn vị nghe tiếng súng sẽ đến cứu ,tôi lao vội vào phía đống gạch xếp để bên đường quay súng ra chuẩn bị phang bên kia thấy bóng người họ vội hô nhau tản ra tản ra bằng tiếng miền Nam, tôi nghe thấy tiếng Việt nên hỏi vọng ra đơn vị nào đấy?Quân khu 9 đây. Tý nữa thì lại quân ta chiến thắng quân mình , gặp nhau các anh mang vũ khí lung tung có cả AR15 và M16 rồi M79 quần áo như dân sự có anh mặc cả áo hoa chim cò nữa chứ. Xin các bố ăn mặc chỉnh tề cho chúng con nhờ không thì lại đánh nhầm nhau bây giờ tôi QD4 sư 7 đây, tôi ăn nói khệnh khạng kể cả lắm lính chính quy mà. Mấy anh kia dạ dạ đều và bảo nhau gặp sư 7 rồi quay lại thôi, tôi tranh thủ hỏi có thấy khoảng 10 người ở phía sau không?Chưa chưa thấy ai từ khi qua cầu , nghe vậy làm tôi lo lắng chẳng biết mấy thằng ma này đi đâu bậy thật. Tất cả quay lại cùng đi khoảng 500m thì thấy B3 của chúng tôi đi lên mừng quá quên hết cả bực dọc trong lòng chúng tôi khẩn trương đuổi theo đơn vị. Thôi để mai tôi viêt tiếp
|