Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 23 Tháng Năm, 2024, 11:42:24 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Mẹo nhỏ dọc đường hành quân  (Đọc 278518 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
architecto
Thành viên
*
Bài viết: 26


« Trả lời #160 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2008, 08:58:41 am »

Có cái này chắc cũng có thể áp dụng được.
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n2n2nnnqn31n343tq83a3q3m3237nvn&cochu
Logged
claymore
Thành viên
*
Bài viết: 182


« Trả lời #161 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2008, 06:57:24 pm »

Rau dại ăn được :
Loại thứ nhất ; Tầm bóp , có thể mỗi nơi gọi mỗi khác .
cây cao từ 20 đến 60cm lá có răng cưa độ Rộng độ 2cm dài độ 5 đến 6cm , quả ra từng chùm lúc chín có màu tím đen , to bằng hạt hồ tiêu . Lá cây này dùng để nấu canh , ăn tạm được ,có vị hơi đắng , Lưu ý ; chỉ hái sau khi mưa không thì đắng không ăn được .
   Loại thứ 2 ; Cần dại , loại này hay mọc dưới ruộng , trông giống cây rau cần nhưng nhỏ hơn . Loại này dùng để xào ( ăn có mùi giống rau cần )
  Loại thứ 3 ; Thài Lài  ( gái phải hơi trai như Thài Lài phải c...chó ) . đây là 1 loại cỏ nhưng lá to hơn cỏ bình thường , hình dạng hơi giống lá tre . Lúc rửa phải vò kỹ cho hết lông , nếu không vò kỹ lúc ăn sẽ bị ngứa cổ . Loại này có thể xào
  Loại thứ 4 ; không nhớ tên , loại này trông giống cây dương sỉ , mọc cạnh bờ suối ,
chỉ ăn búp ( lá non cuộn tròn trông như quả đậu đũa ) . loại này xào tỏi ăn rất ngon .

    Cách buộc dây giày ; Chập đôi sợi dây lại , xỏ 2 đầu dây từ ngoài vào 2 lỗ trên cùng bên trái ( chỗ cổ chân ) , sau đó xỏ 2 đầu dây đó từ trong ra vào 2 lỗ dưới cùng bên phải ( sát phía mũi giày ) , tiếp đó vẫn 2 đầu dây đó xỏ từ trong ra vào 2 lỗ dưới cùng bên trái ( sát phía mũi giày ). Cứ xỏ chéo như vậy ngược lên trên , làm sao để 2 đầu dây đó xỏ từ trong ra ở 2 lỗ trên cùng bên phải . Sau đó thắt nút 2 đầu dây đó lại với nhau . Vậy là ta đã được chiếc giày không bao giờ tuột dây . Lúc buộc giày ta chỉ cần lồng 2 đầu ngón tay trỏ vào 2 đầu dây và thít , sau đó thì buộc như bình thường bạn vẫn buộc .
    Nếu bạn đón giao thừa mà không có pháo hoa , bạn có thể làm cách này .
Nguyên liệu gồm đạn AK ( đạn lửa ) , bỏ cát tút chỉ lấy đầu đạn . 1 miếng gỗ độ dày khoảng 0,2cm rộng 1,5cm dài độ 40cm . 1 cái đinh 6 đến 10cm .
Cách làm ; đóng cái đinh qua miếng gỗ ( cách đầu độ 1,5cm , chính giữa chiều rộng ) . Đầu đạn bạn có thể làm bất cứ cách gì , miễn là đầu nhọn phải cắm xuống đất  , đầu kia chĩa lên trời . Sau đó cầm que gỗ có đinh đặt đúng đầu nhọn của đinh vào chỗ lỗ của đầu đạn ( lúc tháo đầu đạn ra khỏi cát tút bạn sẽ thấy cái lỗ đó ) , nhớ là cầm que gỗ vào cái đầu xa cái đinh . Dùng búa gõ vào cái đinh , gõ xong bạn sẽ thấy lửa phụt ra từ cái đầu đạn như pháo hoa , đảm bảo rất đẹp . Lưu ý : Để có nguyên liệu này bạn phải có quan hệ tốt với 1 bác như bác Đoàn hồi ở HG .
Tác dụng phụ : Sau khi chơi trò này xong bạn có thể bị 2 tạ củi 1 ngày hoặc tùy theo từng điều kiện đơn vị mà bạn bắt buộc phải làm 1 việc gấp đôi , gấp 3 người khác mà người ta vẫn gọi là " Thiêng liêng "

loại rau thứ 4 là rau dớn- cũng 1 họ với dương xỉ ( trong em- miền trung hay gọi như vậy) có nhiều ở miền núi có thể luộc chấm mắm cái , xào tỏi....
ăn vào mùa mưa , mùa nắng ăn bị đắng , nghe nói là ăn rau này chữa khớp ( có lẽ dân gian thấy nó hơi nhớt nên nghĩ vậy )

vụ đốt đạn lữa thì lúc nhỏ em chơi hoài : lúc trước đi đào , lượm đạn lửa đại liên M60 Mỹ hay đạn 12,7mm , tháo đầu đạn lửa để riêng , lấy đinh đục lổ đất đầu đạn và găm xuống đất thàng 1 hàng , lấy thuốc đạn mồi cháy ....thú này cháy còn đẹp hơn pháo bông Trung Quốc
Logged

Cư An Tư Nguy--------------Chọn Lựa là Hy Sinh
haanh
Thượng tá
*
Bài viết: 5795


HOT nhất forum


« Trả lời #162 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2008, 09:06:58 pm »

hehe , còn 1 cách chơi đạn lửa nữa là tháo đầu đạn đổ bớt thuốc đạn rồi lắp vào , khi bắn  đầu đạn lửa đỏ lừ bay tà tà như hoả châu rơi , đẹp lắm .
Logged

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ .
khanhhuyen
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1957

Cao điểm 1100/85 E2 F3 SV


« Trả lời #163 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2008, 11:11:21 pm »

Cậu nào tắm mà "cuổng trời" là không khéo cá lóc (cá quả, cá trào) bằng bắp chân "tương" cho một phát là tiệt nòi ngay tắp lự!

Em mê nhất quê nhà bác la tắm kênh cho cá nó rỉa,nhậu quên chết.....em đã có mặt ở đó đúng hôm đứng ở cây cầu thốt nốt,huyện thốt nốt nhìn đằng xa có hai quả đồi màu đỏ,có mấy cây thốt nốt trên sườn đồi.thấy rõ pháo nổ tung đất lên,mà không biết của ta hay địch bắn ,luc do ở đó toàn lính công an vũ trang thôi.
Logged

TA LÀ CON CỦA BỐ TA,MẸ TA. - H3/85 - CÁC BẠN ĐANG THẢO LUẬN CÙNG KHANHHUYEN,XIN CẢM ƠN.!
NGƯỜI ....CHIẾN SỸ ẤY... AI ĐÃ GẶP ANH... KHÔNG.. THỂ NÀO QUÊN .KHÔNG.. THỂ NÀO....QUÊN...
linh moi
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 669


« Trả lời #164 vào lúc: 16 Tháng Mười Một, 2008, 02:22:09 am »

Hồi tôi nằm đài , chuột nhiều vô kể , bọn tôi lại lười nên cứ đổ thức ăn thừa ngay cạnh lán nên chuột ra rất đông . Bắn thì không dám vì tiếng nổ to quá . Nằm ở đài buồn lắm nên cứ nghĩ ra việc để nghịch . Chỗ lán có 1 cây nghiến , vì mọc ở núi đá nên nó hơn trăm tuổi rồi mà chỉ to bằng cổ chân . Rách việc tôi bẻ mấy cành nhỏ nhỏ , dùng dao đẽo như đầu đan AK . Sau đó tháo đầu đan AK ra , đầu đạn để sau này làm pháo hoa , cát tút thì đổ bớt thuốc đi , lấy đầu đạn gỗ lắp vào ,vậy là được đạn bắn chuột , cứ 1 phát 1 con . Chỉ tội cách này bắn phát nào phải lên đạn phát ấy như súng trường .
  Có mấy mẹo nhỏ , nếu Mod , Min thấy độc hại... thì cứ xóa !
Cách thứ nhất : Cách này cần 1 con lê hoặc dao găm cũng được , 1 nắm tay đầy muối . đi qua chuồng trâu , dùng lê hoặc dao đâm 1 phát thật mạnh vào mông trâu , chú ý đâm đúng chỗ thịt ở mông ,đâm xong phải xoáy mạnh lưỡi dao. Sau đó thật nhanh sát cả nắm muối vào vết đâm . Bạn có thể đi đâu đó 2 đến 3 tiếng . Lúc quay trở lại phải có 1 con dao lưỡi thật sắc . Từ chỗ bị đâm của con trâu sẽ lòi ra 1 cục thịt , cắt cục thịt này , bạn sẽ có độ 0,5 đến 1,5 kg thịt bò . Loại thịt này bạn không bao giờ có thể mua được ngoài chợ . Thịt mềm và ngọt , phù hợp với món tái hoặc món xào . Cách này không làm trâu chết , sau 1 thời gian vết thương lại bình phục .
Lưu ý ;  Cách này chỉ thực hiện được khi chuồng trâu ở xa nhà , hành động phải nhanh gọn , chính xác , tốt nhất không phổ biến rộng ....
   Còn nữa !!!
Logged
mabun
Thành viên
*
Bài viết: 16


« Trả lời #165 vào lúc: 16 Tháng Mười Một, 2008, 06:03:55 am »

Từ chỗ bị đâm của con trâu sẽ lòi ra 1 cục thịt , cắt cục thịt này , bạn sẽ có độ 0,5 đến 1,5 kg thịt bò
-------------------------

Hô hô.
Đâm mông trâu lại lòi ra thịt ...bò. Trên chỗ bác này có loại trâu quá đặc biệt. Bác cho địa chỉ em lên lấy giống về nuôi.
Logged
dongadoan
Administrator
*
Bài viết: 7256


Cái thời hoa gạo cháy...


WWW
« Trả lời #166 vào lúc: 16 Tháng Mười Một, 2008, 12:22:40 pm »

Mấy vụ ăn trộm thịt này lính làm rất nhiều, kể cả cho đỗ xanh hoặc hòn sỏi vào tai lợn,... kể chơi thì không sao, tả kỹ quá khéo thành...đạo tặc ráo cả thì... Grin
Logged

Duyên ấy kiếp sau tình chưa nhạt, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
tuaans
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 3774


« Trả lời #167 vào lúc: 16 Tháng Mười Một, 2008, 02:12:09 pm »

Có bác nào còn nhớ cách "xếp chăn màn vuông góc" không? nhắc hộ tớ cái nhé!
Ui dào, giả từ quân ngũ, về bị trộm nó "khoắng" mẹ cái ba lô, bây giờ hội CCB nơi mình công tác chuẩn bị cho anh em CCB về nguồn, về thăm địa đạo Củ Chi và căn cứ trung ương cục miền Nam. Võng thì có rồi mà ba lô không có, mới ra hậu cần tỉnh đội hỏi thử. Họ đòi những 80 nghìn một cái ba lô! Hốt quá các bác ạ! Nhưng chắc cũng phải "thữa" một cái thôi, nếu không đi dã ngoại lấy cái gì đựng quần ao, chăn màn võng đây nhỉ?

Bác đi hai nơi Củ Chi và TWC thì tại sao lại "dã ngoại" thứ nhất là nơi đó chả có gì mà dã ngoại, thứ hai là tới xem, nghỉ mệt, ăn uống nhẹ rồi về, thư 3 là ở Củ Chi không bít thế nào chứ TWC bác đi lang thang em e là không được!  Grin
Logged
trachvandung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 747



« Trả lời #168 vào lúc: 17 Tháng Mười Một, 2008, 09:10:32 am »

Nhân có chuyện dùng "Nhân trung hoàng" làm thuốc em xin góp các bác câu truyện về các chiến sỹ Tây tiến em đã xem trên báo CAND như sau :
Những chuyện độc đáo của các chiến sĩ Tây Tiến

Xa Hà Nội nên thiếu thốn đủ đường, chấy rận nhiều nên hành quân, công tác, chiến đấu thì thôi, thời gian còn lại, các chiến sĩ thi nhau... bắt chấy, bắt rận. Quần áo thì cho vào nồi nấu lên để giết... những chú rận, chú chấy to kềnh, trắng hếu, béo nẫn.

Chuyện thứ nhất

Đoàn “Vệ trọc” cương cường sắt đá, bên xác thù càng ngã càng lên, trí như gang thép vững bền... trích bài thơ “Hội núi sông” của Huyền Kiêu đọc trong đại hội luyện quân, lập công Liên khu 3 năm 1948.

Đặc trưng của các chiến sĩ Trung đoàn Tây Tiến trong buổi sơ khai là cái “đầu trọc”. Từ trung đoàn trưởng, chính ủy, đến các chiến sĩ trong trung đoàn đều đầu trọc. Nhiều anh em còn lấy những mảnh dạ bắt được của Tây làm xà cạp “cò cưa”, để đầu sáng bóng như gương soi dưới ánh nắng.

Đã nhiều bài báo, nhiều câu chuyện giải thích ý nghĩa của cái “đầu trọc”, nhưng dường như vẫn chưa đầy đủ. Để hiểu tường tận về chuyện này, cần biết là, anh em trong Trung đoàn Tây Tiến hầu hết là thanh niên, học sinh Hà Nội. Họ rất coi trọng mái tóc phi-lô-dốp của mình.

Nhiều anh em còn mang theo lọ Bi-ăng-tin làm bóng mượt mái tóc, hoặc ngâm hạt bưởi làm gôm chải tóc. Đêm ngủ, có anh còn lấy mù xoa buộc tóc, giữ gìn mái tóc một cách công phu, cầu kỳ. Bên dòng suối trong vắt nhiều khi bắt gặp những chiến sĩ soi đầu mình trên bóng nước, nâng niu, vuốt ve mái tóc.

Nhưng xa Hà Nội, thiếu thốn đủ đường, chấy rận nhiều lắm. Hành quân, công tác, chiến đấu thì thôi, thời gian còn lại là bắt chấy, bắt rận. Cho quần áo vào nồi nấu lên, cũng không hết rận, vì áo quần một bộ, xà phòng không có, chăn chiếu thiếu, nằm úp thìa vào nhau, những chú rận, chú chấy to kềnh, trắng hếu, béo nẫn cắm đầu vào da thịt, hút máu. Thế là, nhằm loại trừ các “anh bạn” bất đắc dĩ đó, không còn cách nào hơn là... gọt trọc đầu. Tất nhiên sự việc này, khi đó cũng chỉ mang tính chất địa phương, đơn vị, vì nhiều anh em đâu dễ dàng từ bỏ mái tóc phiêu bồng, tài tử.

Cho tới một hôm, tiểu đội tôi dưới sự chỉ huy của Tiểu đội trưởng Phượng nhào xuống suối tắm sau buổi đi lấy củi, mỗi người chỉ có một bộ quần áo, giặt đem lên bờ phơi, rồi ngâm mình xuống nước, chờ quần áo khô mới mặc. Số anh em không tắm thì về trước, còn lại 5 người trong đó có Tiểu đội trưởng Phượng.

Bỗng, bọn Tây đen xuất hiện, quẳng súng trên bờ, lao xuống bắt chiến sĩ ta. Những tên Tây đen to lớn, đen trùi trũi vớ được lưng chiến sĩ ta thì da trơn nhẫy nên để tuột mất. Chúng quay sang định giữ lấy đầu chiến sĩ ta nhưng đầu không có tóc, trơn tuồn tuột. Anh em cứ tồng ngồng lao lên bờ, vớ hai khẩu súng, nhảy tọt vào rừng. Trên đường chạy về bản, gặp các mế, các chị đi ra suối, ai cũng ngượng chín mặt. Các mế, các chị thì rú lên.

- Eng, ún bộ đội xấu quá! Xấu quá!...
Chúng tôi nhào vào bụi cây, Tiểu đội trưởng Phượng dùng tiếng Mường giải thích với các mế, các chị. Bà con cười như nắc nẻ, bảo nhau về lấy mấy cái váy đem ra cho bộ đội.

Hôm sau, anh em giặt sạch sẽ đem trả, không quên cảm ơn các mế, các chị "chi viện" kịp thời.

Câu chuyện “Tây vồ” của tiểu đội tôi lan nhanh trong trung đoàn và cái “đầu trọc” bỗng trở thành quy định bắt buộc, bất thành văn trong toàn Trung đoàn Tây Tiến.
Chuyện thứ hai

Cả trung đội tôi hồi đó đóng quân trên một bản nghèo, thưa thớt ở một thung lũng sâu, địa bàn Hòa Bình. Không hiểu anh em ăn phải cái gì bị "tào tháo đuổi" hàng loạt. Trung đội trưởng, trung đội phó, chính trị viên nằm lả trên sàn gác, nhiều anh em ra rừng không thể lê về được tới nhà.

Tôi là chiến sĩ vệ sinh trong trung đội cũng bị nhưng còn chút sức lực, đã đi gặp bà mế ở nơi đóng quân, xin bà cứu giúp. Một lúc sau, mế bê ra một chậu nước sóng sánh như nước gạo loãng cho bộ đội uống. Kỳ diệu thay, uống buổi trưa, buổi chiều anh em cầm hẳn bệnh, trở lại khỏe mạnh như trước. Tối hôm đó, bên bếp lửa, tôi thủ thỉ với mế. Mế cười:

- Thuốc gia truyền mà, mế không nói cho eng ún bộ đội biết đâu.

Tôi phải giới thiệu mình là chiến sĩ vệ sinh, lo lắng sức khỏe cho bộ đội và tha thiết đề nghị:

- Mế cho con biết loại lá gì ở rừng mà công hiệu đến vậy, để sau này con sử dụng cấp cứu anh em chứ! Giúp bộ đội cũng là đánh Tây mà!

Mế cười tủm tỉm:

- Mế nói, eng ún lại trách mế...

- Không, bộ đội ơn mế lắm, sao lại trách mế được!

- Mế lấy cục phân mới đi, nướng cháy lên, hòa với nước đun sôi cho eng ún uống đấy!

Tôi rùng mình, nói:

- Lá trong rừng thiếu chi, mà mế phải lấy thứ ấy cho bộ đội uống.

- Không được, tối nay eng ún đã phải hành quân rồi. Lá rừng không chữa được nhanh thế đâu!

Chuyện thứ ba

Trung đội tôi được phái đi làm nhiệm vụ độc lập. Sau một trận đánh, trung đội bị kẻ địch bao vây trên một ngọn đồi rậm rạp. Trung đội trưởng quyết định sáng sớm hôm sau mở đường máu thoát hiểm.

Tôi lên cái bắp chuối rất to, đỏ rực, nóng như lửa ở bắp chân. Chân co rút không tài nào bước đi được. Tôi là chiến sĩ ít tuổi (17 tuổi) lại là chiến sĩ vệ sinh, chiến sĩ văn hóa dạy chữ cho anh em trong trung đội, nên được các anh rất nuông chiều. Ban chỉ huy lo lắng, toàn trung đội lo lắng.

Cáng tôi theo không được, vì quân địch bủa vây nhiều lớp. Mở đường máu phải tuyệt đối bí mật, nhanh gọn. Lúng túng với bệnh binh thì chắc chắn không thể thoát hiểm. Hơn nữa, bộ đội nhịn đói, chiến đấu cả ngày và cũng có nhiều anh em bị thương nhẹ đi theo trung đội.

Trong ánh nắng yếu ớt của chiều tà miền núi, trung đội trưởng nhìn tôi hồi lâu, lắc đầu. Tôi hiểu anh nghĩ gì - Không đem tôi đi theo, cái chết chắc chắn sẽ đến với tôi. Tôi nắm tay anh:

- Anh cho em xin quả lựu đạn!

Anh hiểu tôi có ý định gì. Những chiến binh Tây Tiến đó còn tới hôm nay hẳn còn nhớ câu nói đầu lưỡi bằng tiếng Pháp trước khi lâm trận “Nous Mourissons ensemble” (chúng ta cùng chết) hoặc “Moi et toi, nous mourissons ensemble” (tao với mày cùng chết). Kẻ thù hung hãn, vũ khí trang bị đến tận răng. Quân ta ăn đói, mặc rách, vũ khí thô sơ, ghẻ lở đầy người, sẵn sàng lấy cái chết chứng tỏ uy dũng của Bộ đội Cụ Hồ, quyết tử để Tổ quốc quyết sinh. Tất cả vì nước, vì dân, vì độc lập, tự do của Tổ quốc.

Trung đội trưởng rơm rớm nước mắt, tay run run tháo quả lựu đạn ở thắt lưng trao cho tôi.

Trời miền núi chóng tối, nằm gối đầu lên gốc cây, tôi chợt nhớ tới chuyện mẹ tôi kể. Bà không là thầy thuốc nhưng đọc sách nhiều, giỏi về thuốc nam, thuốc bắc. Có lần bà nói – Phân người cũng là vị thuốc quý, chữa được bệnh đường ruột, thượng thổ, hạ tả, đặc biệt đồ ung nhọt rất kiến hiệu.

Còn nước, còn tát, không có lý mình bị rơi vào tay quân thù hoặc chết vô ích. Tôi dùng chính phân của mình trát đầy lên chỗ sưng tấy. Đang tuổi ăn, tuổi ngủ, đêm hôm đó, tôi làm một giấc đến khi đơn vị rục rịch lên đường. Thật là kỳ diệu, chân tôi không còn đau nhức, co duỗi dễ dàng. Tôi đứng lên nhảy mấy cái. Mừng quá, tôi chống gậy chạy đến cạnh trung đội trưởng, thì thào:

- Khỏi rồi! Em đi được rồi, anh ạ!

Trung đội trưởng ôm lấy tôi.

- Thật, hả!

Tôi nhảy tưng tưng chung quanh anh, tuy bắp chân vẫn còn tưng tức. Anh vui mừng nói:

- Đi vào giữa hàng quân, anh em tương trợ.

Đơn vị tôi thoát khỏi vòng vây. Nửa giờ sau, quân địch tràn lên ngọn đồi.

Gần đây, có dịp, tôi trao đổi với Giáo sư, Tiến sĩ y học Lê Hùng Lâm, nguyên là Giám đốc Trường Bổ túc cán bộ Y tế thuộc Bộ Y tế. Anh nói:

- Phân người là Nhân Trung Hoàng (màu vàng trong ruột người) là một vị thuốc được ghi trong sách thuốc nam của các cụ ta ngày xưa. Khi mà nhân dân ta còn nghèo, thiếu thốn đủ đường, trình độ y học còn hạn chế, buộc ta phải dùng vị thuốc bất đắc dĩ đó, miễn là chữa khỏi bệnh.

Gần đây, vài bài báo có nói về tác dụng chữa bệnh của Nhân Trung Hoàng. Bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, lúc còn sinh thời hoạt động trên chiến trường miền Nam gian nan mà anh dũng, đã dùng phân người chữa bệnh cho bộ đội, đạt hiệu quả tốt. Còn hiện nay thuốc men đầy đủ, nhiều chủng loại, khả năng chữa được bách bệnh thì không ai dùng đến vị thuốc đó nữa
Trần Kỳ (Nguyên đội viên Đại đội Bạch binh 121, Tiểu đoàn 150)
« Sửa lần cuối: 17 Tháng Mười Một, 2008, 09:12:41 am gửi bởi trachvandung » Logged
MUCTAU
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 534


« Trả lời #169 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2008, 10:17:18 pm »

 Xin thưa với các bác , cái trò đâm mông bò , thả hạt đậu vào tai lợn ko phải lúc nào cũng có ăn . Có lần em dùng lê đâm mông bò , mãi 2 ngày sau mới đùn mẩu thịt bằng quả muỗn , ruồi muỗi bu đầy , cái đuôi nó quyét qua quyét lại khiến miếng thịt đen sì . Sau cắt bỏ đắp lá trầu cho con bò tội nghiệp . Còn hạu đậu xanh , hạt sỏi khó thả vào tai lợn . Cố giữ để cho vào thì nó kêu ầm lên dễ bị phạt tắm và dọn chuồng lắm . Em có cái hạt nọ , thả nhẹ nhàng vào tai lợn , ít hôm sau nó trương lên làm con lợn đau đớn chạy lung tung mắt đỏ sọc , sùi bọt mép , hộc lên từng chặp . '' Bọn nhà bếp nuôi nấng thế nào , có con lợn to dành ngày ...làm bữa . Thế mà giờ bị động kinh , thôi ! Thịt đi ! Đừng có làm tiết canh nhá , lợn bệnh tiết độc lắm '' . Loại khỏi vòng chiến một tên chuyên tranh ăn cháy của lính .
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM