Ngày 17/02/1979
Ngày 17/02/1979, bạn đang làm gì, ở đâu và bạn nhớ gì hoặc được nghe kể gì về ngày đó và những ngày tiếp theo ?
Để nhớ về một sự kiện lịch sử cách đây tròn 30 năm, xin các bác cùng có đôi dòng hồi tưởng về ngày đó.
(tiếp)Rồi đúng 6 giờ tối, sau tiếng tút tút, giọng phát thanh viên trên chiếc loa truyền thanh treo ở đầu phố bật lên đanh thép:
xin đề nghị đồng bào cả nước đón nghe thông báo quan trọng của….. sau ít phút nữa. Ngay sau đó đài phát các bản nhạc quân hành, hết mỗi bản nhạc là giọng phát thanh viên lại lặp lại:
xin đề nghị đồng bào cả nước đón nghe thông báo quan trọng của…Dự cảm thấy điều trọng đại, baoleo trở vào nhà, vặn to triết áp của cái đài truyền thanh Hà Nội, chăm chú đón nghe.
(Ghi chú: loại đài được nghe qua dây điện, tương tự như cáp truyền hình bây giờ. Loại đài này không dùng pin, không có sóng, không bắt được bất cứ đài nào. Đại loại nó là một loại loa truyền thanh phường, nhưng được đài truyền thanh HN mắc vào tận từng nhà cốt cán, gần như không thu phí)Đúng 6h30 tối, giọng phát thanh viên vang to:
xin thông báo để đồng bào cả nước biết: sáng nay, phía Trung Quốc đã ồ ạt tấn công một số điểm trên biên giới phía Bắc, thuộc các tỉnh Lạng Sơn, Lào Cai……
Phía TQ đã bị quân và dân ta trừng trị đích đáng. Tin đầu tiên cho biết: ta đã tiêu diệt được x quân địch, y xe tăng, z khẩu pháo…..Tiếp đến là thông báo, hiệu triệu của đủ loại các tổ chức.
Baoleo lạnh người. Cảm giác đầu tiên là bất ngờ đến ngã người. Rồi đến là bàng hoàng. Rồi nghiến răng: Chiến.
Qúa bất ngờ, đến mức sửng sốt. Đã biết là tình hình biên giới phía Bắc căng thẳng từ hơn một năm rồi. Thậm trí bọn học cùng phổ thông đi làm công nhân kỹ thuật ở Tát Sơ Ken về nước bằng chuyến tầu liên vận cuối cùng vào năm 1978, có kể rằng: xe tăng TQ nhiều như lá tre sát biên giới. Nhưng trong tất cả các buổi nghe thời sự chính thống cũng như tin từ nguồn tham mưu con, không có bất cứ 1 tin gì để có thể đoán biết được TQ sẽ tấn công vào dịp 17/02.
Không nghe lọt tai đầy đủ các thông tri trên. Chỉ duy nhất còn 1 ý nghĩ trong đầu: thế là lại chiến tranh rồi.
Qua các báo cáo tuyên truyền từ trước, cố nhiên là baoleo không lạc quan tếu đến mức nghĩ rằng 7 giờ tối ngày 17/02 ấy, lính bộ binh như caoson đang ngồi uống nước chè với dongadoan bên Manipo, lính cơ khí như Mig-21 đang rửa xe tăng bên Bằng Tường. Nhưng chí ít cũng
BỊ tin rằng: chiến sự giờ này đang loanh quanh đường biên, chứ không tin rằng nó đã lùi sâu vào đất ta như thực tế đang diến ra.
Đúng như phản xạ của người lính, baoleo lập tức nghĩ rằng: phải trở về đơn vị ngay-lập tức.
Khoảng 9 giờ tối, baoleo đến nhà mấy thằng cùng khoá để rủ nhau ngày mai cùng về đơn vị.
Đường phố vắng tanh. Không có hò hét, không có quần chúng tụ tập. Dường như thông báo về sự kiện bất ngờ được đọc trên đài truyền thanh tối ngày hôm đó đã đẩy mọi sự ồn ào của phố xá đi. Thay vào đó là sự lặng yên trong từng mái nhà để rồi sẽ tích tụ thành giông bão nay mai.
Trong số mấy thằng cùng khoá đó, có thằng Cương, nhà ở Phan Đình Phùng, có bố là vụ trưởng 1 vụ trong Phủ Thủ Tướng
(bây giờ gọi là Văn phòng CP). Lúc ấy mới được biết thêm 1 số tin: đánh nhau to rồi, ta đang yếu, bị lấn khá sâu ở nhiều điểm trên toàn tuyến BG chứ không như đài đưa tin. Lạ một điều là từ 6h30 tối ngày hôm đấy, tất cả mọi người đều trao đổi với nhau bằng giọng chìm hẳn đi hay sao ấy. Trong phòng khách sáng ánh đèn sợi đốt mà mấy thằng bọn tớ đều như nói thầm.
Sau này ngẫm lại mới cay, chứ trình độ chính trị lúc ấy chưa nghĩ ra. TQ đánh ta vào đúng thứ bẩy, tức là trong lúc quốc tế nghỉ 2 ngày. Nghĩa là đến thứ hai, khi các công sở trên thế giới bắt đầu làm việc lại, thì lúc ấy mọi sự đã rồi. Đúng là thâm Nho thật.
Nhưng ngay đêm hôm đó, baoleo chỉ còn biết có 1 hành động là: ngày mai, trở về đơn vị ngay, cho dù đang là Chủ nhật-ngày nghỉ.
Đêm hôm đó, không thể nào ngủ được, tin tức thì không nghe thêm được gì nữa, vì loa truyền thanh đã hết giờ truyền thanh từ 10h30. Tự nhủ lòng mình, thôi, thế là phải dẹp hết mọi ước mơ lại rồi. Nào là những mơ ước được đi làm phó TS ở Liên xô, nào sẽ được phân 1 căn hộ trong khu tập thể, rồi sẽ được phân phối cái xe Thống Nhất lẫy lừng. Trước mắt là chiến tranh, chưa biết kéo dài đến bao giờ, mình sẽ còn được trở về nhà nữa không, khi đã xác định rằng chí ít mình cũng sẽ đỡ được 1 viên đạn cho mọi người.
Ngày mai sẽ như thế nào nhỉ. Và đó là câu chuyện của ngày mai.
(còn tiếp)