Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 06:07:07 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tản mạn những chuyến đi !  (Đọc 221631 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
nguoichiensi
Thành viên
*
Bài viết: 26



« Trả lời #580 vào lúc: 13 Tháng Mười Một, 2009, 03:49:27 pm »

Các TNV và 1 Phật tử chụp hình trước khi đi rước hoa





Các Phật tử và TNV đi sau, hòa chung niềm vui và hạnh phúc :











(còn nữa )
Logged

Là người chiến sĩ giản dị đẹp biết bao.
Một chiếc ba lô,một khẩu súng trường,một ngôi sao trên mũ...
nguoichiensi
Thành viên
*
Bài viết: 26



« Trả lời #581 vào lúc: 14 Tháng Mười Một, 2009, 08:40:30 am »

          Chúng tôi kết thúc chương trình bằng màn thả hoa Sen trên sông, cả dòng sông rực rỡ ngàn hoa. TNV cứ mong mãi được tham gia nhiều hơn những chương trình như này :



















Hết !
Logged

Là người chiến sĩ giản dị đẹp biết bao.
Một chiếc ba lô,một khẩu súng trường,một ngôi sao trên mũ...
pain
Thành viên
*
Bài viết: 421



« Trả lời #582 vào lúc: 14 Tháng Mười Một, 2009, 01:04:32 pm »

Không hiểu người ta sẽ xử lý ô nhiễm môi trường sau buổi thả đèn này như thế nào  nhỉ? Tôi thấy nến trong bông hoa đăng toàn đựng trong cốc thủy tinh Huh Có nguy hiểm cho người dân vùng đó khi kiếm ăn hoặc lặn lội trên dòng sông đó không? Ban tổ chức suy nghĩ sao về vấn đề này nhỉ? Hay là có dính tôn giáo vao nên .....?Ý tại ngôn ngoại Tongue
Logged

Tôi chỉ có một ham muốn, một ham muốn tột bậc. Đó là không...ham muốn gì nữa!!!
SukhoiSu-47Berkut
Thành viên
*
Bài viết: 354


Vọng mãi đến ngàn năm, vần thơ Nam quốc sơn hà!


« Trả lời #583 vào lúc: 14 Tháng Mười Một, 2009, 03:55:34 pm »

Không hiểu người ta sẽ xử lý ô nhiễm môi trường sau buổi thả đèn này như thế nào  nhỉ? Tôi thấy nến trong bông hoa đăng toàn đựng trong cốc thủy tinh Huh Có nguy hiểm cho người dân vùng đó khi kiếm ăn hoặc lặn lội trên dòng sông đó không? Ban tổ chức suy nghĩ sao về vấn đề này nhỉ? Hay là có dính tôn giáo vao nên .....?Ý tại ngôn ngoại Tongue

Cái nến cốc, cái không...nhưng đúng là nguy hiểm quá thật, ngày bé lặn lội trên sông, mương... bắt cua, bắt cá, sợ nhất là trúng mảnh chai, mảnh bát...máu chảy chán...thì thôi, cùng lắm một nắm nhọ nồi tự kiếm, tự đắp, ai chăm, chân giờ còn cái sẹo dài.
Lũ trẻ trong hành trình này...chắc nếu không may dính phải cũng lại giống mình thôi, cuộc sống lam lũ, bố mẹ chẳng thể chăm bẵm được.
Logged

Bóng ai như tôi đi qua cánh đồng...
Bóng ai như tôi đi qua cuộc đời....!
hp10/76
Thành viên
*
Bài viết: 135

Bị treo nick vì thô tục!


« Trả lời #584 vào lúc: 14 Tháng Mười Một, 2009, 04:50:38 pm »

Không hiểu người ta sẽ xử lý ô nhiễm môi trường sau buổi thả đèn này như thế nào  nhỉ? Tôi thấy nến trong bông hoa đăng toàn đựng trong cốc thủy tinh Huh Có nguy hiểm cho người dân vùng đó khi kiếm ăn hoặc lặn lội trên dòng sông đó không? Ban tổ chức suy nghĩ sao về vấn đề này nhỉ? Hay là có dính tôn giáo vao nên .....?Ý tại ngôn ngoại Tongue

 - nghe pain nhắc đến hậu quả và tàn dư của các lọ thủy tình này mình cũng ghê cả người . nếu nó không được vớt lên rồi đem đi ra nơi phế thải đúng chỗ thì nguy cơ là chìm xuống đấy sông hồ . nó sẽ làm cho các gót chân các cháu các em và cả chúng ta nát bét . ghê người quá . chắc phải dùng lưới phao vơ rồi quyét sạch sau khi lửa tắt ngay . giống như người ta vơ giầu rò rỉ ở trên biển ý .
 - mới các bác có thẩm quyền điều tra và giải quyết cái hậu qur này ngay . thân chào
« Sửa lần cuối: 14 Tháng Mười Một, 2009, 07:15:02 pm gửi bởi dongadoan » Logged
pain
Thành viên
*
Bài viết: 421



« Trả lời #585 vào lúc: 14 Tháng Mười Một, 2009, 07:02:47 pm »

[Lũ trẻ trong hành trình này...chắc nếu không may dính phải cũng lại giống mình thôi, cuộc sống lam lũ, bố mẹ chẳng thể chăm bẵm được.

Vâng, vì ta lo cho lũ trẻ mà bác. Bây giờ khác với xưa, có mệnh hệ gì tội lắm. Đừng vì cái danh, cái lợi của người lớn mà ảnh hưởng con trẻ. Mà nhiệt tình cộng ngu dốt là phá hoại, tôi chưa thấy lợi lộc đâu mà đã thấy hậu quả nhỡ tiền rồi. Mong rằng qua dịp này, những người và/hoặc BTC những dịp như thế này lưu ý hơn, có tầm nhìn rộng hơn và có những hành động thiết thực hơn là hoa lá cành.... Angry
Logged

Tôi chỉ có một ham muốn, một ham muốn tột bậc. Đó là không...ham muốn gì nữa!!!
SukhoiSu-47Berkut
Thành viên
*
Bài viết: 354


Vọng mãi đến ngàn năm, vần thơ Nam quốc sơn hà!


« Trả lời #586 vào lúc: 14 Tháng Mười Một, 2009, 11:15:26 pm »

[Lũ trẻ trong hành trình này...chắc nếu không may dính phải cũng lại giống mình thôi, cuộc sống lam lũ, bố mẹ chẳng thể chăm bẵm được.

...Đừng vì cái danh, cái lợi của người lớn mà ảnh hưởng con trẻ. Mà nhiệt tình cộng ngu dốt là phá hoại, tôi chưa thấy lợi lộc đâu mà đã thấy hậu quả nhỡ tiền rồi... Angry

Hì hì, hơi nâng cao quan điểm quá, cái gì làm được thì vẫn nên ghi nhận, chỉ có điều: làm cái gì chịu khó nghĩ thêm chút cho trọn vẹn.
Logged

Bóng ai như tôi đi qua cánh đồng...
Bóng ai như tôi đi qua cuộc đời....!
nguoichiensi
Thành viên
*
Bài viết: 26



« Trả lời #587 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2009, 04:19:22 pm »

        Theo quy định của BTC là các đại đức và sư thầy, các nến có cốc bên trong chỉ để cầm rước đi lại cho vững chắc khỏi đổ nến và cháy hoa giấy bên ngoài chứ không ai cho thả nến cốc xuống dòng sông đâu ạ, trường hợp đã trót thả là các bạn trẻ hiếu động nên nghịch dại vậy thôi.

Cảm ơn các bác đã quan tâm, chương trình lần sau chúng tôi sẽ ghi nhận và rút kinh nghiệm việc này ạ !
Logged

Là người chiến sĩ giản dị đẹp biết bao.
Một chiếc ba lô,một khẩu súng trường,một ngôi sao trên mũ...
nguoichiensi
Thành viên
*
Bài viết: 26



« Trả lời #588 vào lúc: 23 Tháng Mười Một, 2009, 10:23:22 am »

Đạo làm thầy nơi cao nguyên đá.

        Tôi có một ước mơ từ rất lâu rồi, ấy là ước mơ được một mình đi xe máy trên cung đường thị xã Hà Giang (HG) - Lũng Cú trong cái lạnh của mùa đông chứ không phải mùa nào khác. Thật tình thì tôi cũng đã từng đi xe máy cung đường này rồi, nhưng không phải một mình mà những....bốn mình (3 đồng nghiệp nữ khác) đi trong tiết trời mùa thu mát mẻ tháng 9/2006. Sau rất nhiều lần hạ quyết tâm (vì nâng không nổi nên phải hạ thôi ) Cheesy thì lần này tôi đã thực hiện được ước mơ ấy. Trở lại HG sau hơn 2 tuần từ chuyến đi từ thiện lần trước, bao nhiêu kỷ niệm còn vẹn nguyện như mới ngày hôm qua, chỉ khác lần này có một mình " đơn thương độc mã " thôi. Cố gắng nhé, tôi tự an ủi lòng mình như vậy.
       Sau 8 tiếng ngồi trên xe ô tô HP - thị xã HG, tôi rất nóng lòng với chuyến đi bằng xe máy sắp tới, chính vì thế khi bước xuống khỏi xe ô tô là tôi " đòi " một chị bạn cho mượn xe máy để đi ngay, nhưng mà chị nhất định không cho vì lo cho sức khỏe của tôi " Em ơi không đi được bây giờ đâu, trời trên ấy nhanh tối lắm mà em vừa lên đến nơi mệt thế, thôi về nhà chị ăn uống nghỉ ngơi rồi sáng mai đi sớm nhé ". Thôi thì cũng phải nghe vậy chứ biết làm sao, " bật lại " vớ vẩn mai chị không cho mượn xe thì kế hoạch phá sản có mà toi cơm. Buổi tối hôm ấy sau khi cơm nước xong xuôi, chúng tôi ra quán cà phê ngồi chuyện trò cùng một vài người bạn nữa. Tôi biết mọi người lo lắng cho tôi trong hành trình sắp tới mặc dù chỉ có hơn 200km thôi nhưng không phải đơn giản, các anh chị còn mua thêm cho tôi nào là găng tay, đồ ăn dọc đường, nước uống...nhiều quá ! Em đã chuẩn bị hết rồi mà hic hic buổi tối hôm ấy thoải mái thời gian nhưng tôi không dám, thật sự là không dám thông báo cho các anh trong đồn biên phòng tỉnh về sự có mặt của mình ở thị xã, chứ không thì rượu nó " dìm chết " mai có mà đi ! 22h chúng tôi tạm biệt nhau trong lời chúc, lời dặn dò chứa đầy sự quan tâm và chu đáo cho chuyến đi ngày mai. Cả đêm hôm ấy, vợ chồng chị bạn nhường cho tôi cái phòng khá rộng rãi và thoải mái, đặt mình xuống là tôi " tít " một mạch cho đến khi chuông điện thoại báo thức 4h mới lóp ngóp bò dạy, lạnh ! Tôi nhủ lòng mình phải cố gắng, có mỏi cũng không được gục ngã, bởi chặng đường dài phía trước chỉ có một mình thôi, tất cả phải lo liệu hết đấy. 5h tôi xuất phát lên đường, tôi không biết lúc ấy nhiệt độ bao nhiêu, chỉ biết rằng chúng tôi chào nhau với nụ cười tỏa khói, tiếng răng lập cập va vào nhau, cảm giác như là không thể mở miệng ra để nói nhiều hơn thế, chỉ có thể là những ánh mắt biết nói. Trời còn chưa sáng hẳn, sương trắng mịt mù giăng kín khắp lối, đèn xe phải bật sáng liên tục còn hai con mắt thì cứ phải căng ra để nhìn đường. Càng đi tôi càng thấy thấm cái lạnh của cao nguyên, càng thấy cảm phục nghị lực và sức sống phi thường của những con người nơi đây, trời lạnh lắm ! Mặc dù mặt đã bịt kín chỉ hở hai con mắt nhưng gió vẫn táp vào, đôi bàn tay tôi run lên có lúc tưởng như không thể điều khiển được xe theo ý muốn của mình nữa, những lúc như vậy đành phải đi chậm lại để lấy lại tinh thần, đường vắng vẻ lắm, thỉnh thoảng có 1 vài chiếc xe ô tô với chiếc đèn pha chiếu sáng và bấm còi rõ to từ xa khi vào những đoạn cua tay áo. Khoảng 8h30 tôi dừng tại thị trấn Yên Minh để ăn sáng, trên này ngoài quán phở ra thì chẳng thấy có những quán bánh mỳ, xôi...nhiều như dưới xuôi, mà có lẽ họ cũng chỉ chủ yếu phục vụ cho khách qua đường là chính. Tôi đang loay hoay nhặt chiếc chiếc khóa xe rơi xuống đất, ngẩng lên thì bắt gặp ngay ánh mắt quen quen cứ nhìn mình. Thôi chết, anh Hải ! Tôi ngờ ngợ gọi tên anh vì anh đội mũ len, quàng khăn nên tôi sợ mình nhầm. Anh H là cán bộ đồn biên phòng tỉnh mà tôi quen cách đó vài năm, có lẽ anh thấy tôi ngay từ lúc tôi dừng xe trước quán, cũng phải lâu lâu 2 anh em không gặp nhau từ khi anh chuyển công tác từ đồn biên phòng Lũng Cú xuống dưới tỉnh. Ngày trước tôi cũng chỉ nghe anh nói nhà anh ở thị trấn Yên Minh, vợ anh là giáo viên chứ thực tình cũng chưa biết chính xác nhà anh ở chỗ nào, thì ra là ở gần chỗ này (tôi lẩm bẩm như vậy) :

- Này, cô mò lên đây làm gì mà đi sớm thế hả? - Anh hỏi
- À, em về quê, có được không anh zai? - Tôi vừa cười vừa nói.
- Cô là đáo để lắm đấy nhé ! - Anh cố nói thêm câu nữa.

        Tôi hỏi ra mới biết là anh về phép vì có công chuyện quan trọng của gia đình, chuẩn bị hết " hạn " rồi. À ra thế, thảo nào hôm cuối tháng trước em vào đơn vị chơi không thấy anh. Vì không có thời gian nhiều, chúng tôi chỉ kịp vừa ăn vừa nói chuyện trong 30p. Anh còn phải về trông nhà cho chị lên lớp dạy, còn tôi thì phải đi tiếp chặng đường còn lại, anh có mời tôi về nhà chơi nhưng tôi xin phép hẹn anh dịp khác (hứa thật nhiều mà thất hứa thì cũng thật nhiều)Cheesy. Tôi lên xe đi tiếp trong cái vẫy tay chào tạm biệt của anh, cảm ơn anh nhé! Tôi tiếp tục lên đường, quãng đường từ thị trấn Yên Minh lên đến thị trấn Đồng Văn chỉ bằng 1 nửa quãng đường tôi đã đi trước, nhưng lại khó khăn hơn bởi có nhiều vực sâu và những đoạn vào cua nguy hiểm, càng lên cao càng lạnh ! Tự nhiên tôi thấy bụng đau thắt lại vị đói, nói thật là lúc sáng có ăn được mấy đâu vì phở không phải sở trường, rồi lại tranh thủ " buôn các loại dưa " nên lúc này mới phải chịu hậu quả. Tôi đi cố để rút ngắn thời gian lại mình sẽ làm được nhiều việc hơn, đến gần 1h chiều tôi dừng chân tại thị trấn Đồng Văn, bỏ ba lô ra lấy những đồ ăn đã chuẩn bị từ hôm trước, ăn ngấu nghiến vì quá đói. Ăn uống xong tôi " nghỉ tại chỗ " 1 lát rồi lại tiếp tục lên đường, đích đến của tôi lần này sẽ là 3 điểm trường ở 3 xã của huyện Đồng Văn : Lũng Táo, Lũng Cú và Sủng Trái để thực tế và tìm hiểu về công tác giáo dục, không khí chuẩn bị cho ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 đang đến gần.....

(còn nữa )

@ bác 5 tấn : Trong chuyến đi trước bác có hỏi em về thực tế cuộc sống của bà con vùng cao HG nhưng em chưa viết được, chuyến này em " trả nợ " bác, bác đón đọc nhé  Wink

« Sửa lần cuối: 24 Tháng Mười Một, 2009, 07:59:05 am gửi bởi nguoichiensi » Logged

Là người chiến sĩ giản dị đẹp biết bao.
Một chiếc ba lô,một khẩu súng trường,một ngôi sao trên mũ...
nguoichiensi
Thành viên
*
Bài viết: 26



« Trả lời #589 vào lúc: 24 Tháng Mười Một, 2009, 09:46:37 am »

          Sau khi đã nạp năng lượng cho người và xe Wink tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình, háo hức với đích đến lắm (có ăn vào khác hẳn ) Grin. Từ thị trấn Đồng Văn, vượt 24km nữa là đến dinh họ Vương (Vua Mèo ) tôi không có ý định rẽ vào (vì thực tế là vào quá nhiều rồi) Cheesy. Tôi phải nói thêm rằng Đồng Văn và Mèo Vạc là 2 huyện chịu ảnh hưởng nặng nề nhất trong cuộc chiến tranh biên giới Việt - Trung năm 1979 và 2 năm 1984 - 1986 vì mỗi huyện có khoảng 15 - 17 xã thì trong đó 9 xã giáp đường biên, khu vực rất nhạy cảm về vấn đề an ninh, chính trị - xã hội. Tôi đang nghĩ đến những người lính mang quân hàm xanh và những chiến công thầm lặng của các anh để bảo vệ chủ quyền an ninh biên giới và toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam, những con người luôn coi " Đồn là nhà, biên giới là quê hương, đồng bào dân tộc là anh em ruột thịt ". Ở trên này, người dân rất thuần, họ tin tưởng vào bộ đội biên phòng, tuy nhiên vẫn có sự hạn chế về đường xá đi lại khó khăn, trình độ nhận thức của người dân chưa cao nên hay bị kẻ xấu lợi dụng. Tôi cứ miên man trong suy nghĩ như thế cho tới khi giật mình nhìn biển chỉ dẫn Lũng Táo rẽ tay phải, con đường vào xã Lũng Táo cũng vất vả chẳng kém gì 2 xã Vần Chải và Sủng Trái trong chuyến đi trước, chỉ toàn đá và đá : đá trước mặt, đá sau lưng, đá ngay dưới chân.....thật đúng là làm bạn cùng đá ! Những hòn đá to nhỏ đủ kích cỡ giăng kín đường đi, những hòn đá nhọn hoắt nằm hiên ngang như 1 sự thách thức, con đường dốc chênh vênh, một bên kia là vực sâu hàng trăm mét, tay lái mà không vững chỉ quá đà 1 chút rất có thể sẽ lao xuống vực, tôi cũng sợ lắm nên cố gắng đi hết sức cẩn thận vì dù sao cũng chỉ có 1 mình thôi.
         Lũng Táo là một xã nghèo của huyện Đồng Văn, chỉ sau xã Lũng Cú. Năm 2005 khi còn là SV tôi cũng đã từng đến đây trong một vài chuyến đi tình nguyện do chính tôi đứng ra tổ chức, ngày ấy con đường vào xã còn lấy lội, cơ sở vật chất chưa được đầu tư khang trang như bây giờ....Tôi vào trường PTCS Lũng Táo trong sự chào đón của 1 người bạn giáo viên, chị tên là Lương Hải Nho (LHN ) 33 tuổi và rất nhiều thấy cô khác và cả lãnh đạo xã. Chị LHN là giáo viên " cắm bản " ở đây (cắm bản là cụm từ chỉ những thầy cô công tác lâu năm và gắn bó với trường lớp, với các em học sinh và với bà con xung quanh đó ). Chị cũng là vợ của trạm trưởng trạm biên phòng dưới chân cột cờ Lũng Cú, anh tên Nguyễn Vũ Nam 35 (người mà tôi đã gặp " chớp nhoáng " trong chuyến đi trước khi vừa đi từ trên phía cột cờ xuống ). 2 anh chị đã tình nguyện lên đây công tác gần chục năm rồi, họ gặp nhau trong 1 lần anh đi dân vận, rồi họ yêu nhau và nên vợ nên chồng như bao cặp đôi khác, mỗi lần nhắc đến anh chị là tôi lại thấy cảm phục vô cùng. Tôi lại nghĩ đến ước mơ ngày bé của mình rồi tiếc, giá mà ngày trước tôi cố gắng theo nghề giáo thì biết đâu bây giờ tôi cũng sẽ là đồng nghiệp của chị LHN thì sao? Wink. Giáo viên vùng cao vất vả lắm " Giáo viên phải vào tận nhà vận động các em đi học, mà phải vào sớm chứ vào muộn là các em theo mẹ lên nương hết, có những lần phải mang kẹo vào dỗ dành để các em ra lớp cho đủ quân số, mùa hè đã vậy chứ mùa đông có cả tuyết, các em nghỉ học hết, tuyết trắng xóa trên những dãy núi đá xám bạc màu..." thầy hiệu trưởng chia sẻ. Tôi im lặng, nghĩ mà thương các thầy cô, thương cho cả các em học sinh, chính vì vậy các thầy cô giáo trên vùng cao được ví như người " cõng cái chữ lên non " là thế. Mùa đông trên cao nguyên lạnh như vậy lại đúng vào những tháng thiếu nước (từ tháng 9 âm lịch năm trước đến tháng 4 âm lịch năm sau ) lương giáo viên thì không đáng bao nhiêu mà phải bỏ tiền ra mua 40 ngàn 10 lít cũng chỉ dám dùng trong việc cần thiết, phải tiết kiệm và hạn chế, việc thiếu nước này ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của giáo viên, đặc biệt là các giáo viên nữ.
          Buổi tối hôm ấy tôi ở lại Lũng Táo, tôi có đi thăm nơi ăn ở của các em học sinh (tất nhiên ) ở đây các em biết tiếng Kinh khá nhiều, tôi thấy mừng bởi vì điều đó cũng thể hiện sự tiến bộ trong cách giáo dục của nhà trường, sự cố gắng hết mình vì học sinh thân yêu của các thầy cô giáo nơi đây. Anh quản lý kể cho tôi nghe về thời gian biểu hàng ngày của các em, anh nói thỉnh thoảng cũng có những nhóm tình nguyện lên đây chia sẻ khó khăn với nhà trường và bà con dân bản. Bữa cơm thân mật mà lãnh đạo xã rồi nhà trường tiếp đón tôi rất giản dị như chính những con người nơi đây, chỉ có rau, đậu phụ, canh tẩu chúa và lạc rang và một bát canh chua nữa....là do tôi yêu cầu vậy vì tôi nghĩ mình còn có thể đứng ngoài đường để ăn được, mình đã từng ăn chay, ăn mì tôm sống thì chẳng khó gì một bữa cơm thiếu thịt cá. Tôi cứ tự trách mình giá mà tôi có thể mang được 1 thùng kẹo lên đây để chia cho các em vì mỗi lúc tôi vào phòng nào là các em lại xúm vào rất đông, ba lô nhỏ bé của tôi chỉ đủ để gần chục gói và thêm một ít tôi mới mua lúc chiều ở thị trấn Đồng Văn định rằng mai lên trường PTCS Lũng Cú sẽ chia cho các em vì đoạn đường từ Lũng Táo lên đó không có hàng quán nào bán cả. Các em nhỏ trên này thích ăn kẹo lắm (nhiều lúc tôi ngồi 1 mình cứ nghĩ rồi lại tủm tỉm cười, mình lên HG như mẹ mìn đi dỗ trẻ con ấy ).Cheesy Các em ít được ăn bánh kẹo ngon nên khi có rồi là giấu biến đi để ăn dần, chính vì thế hôm Trung thu nhiều TNV chưa có kinh nghiệm cứ tưởng các em chưa có nên chia tiếp, may mà không thiếu. Tối hôm ấy rất vui, một mình tôi tổ chức chơi trò chơi cho các em, tôi hướng dẫn trò chơi còn các thầy cô trợ giúp gọi những em hoạt bát nhất lên chơi. Sân trường rộn ràng tiếng nói tiếng cười, tôi nói được cả tiếng H' Mông nên rất nhanh chóng hòa nhập được với các em, chúng tôi không còn khoảng cách như lúc đầu mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau không chớp. Grin Chị LHN tâm sự " Các em học sinh ở đây rất ngoan, các em tuy nhút nhát nhưng lại tình cảm, cuộc sống vật chất khó khăn nên nhưng dịp lễ Tết các em chẳng có gì biếu thầy cô đâu, nhưng bù lại thỉnh thoảng có mớ rau hay bó củi kiếm được là các em đi qua nhà thầy cô rồi để ngay vào trong bếp, lúc mình về thấy vậy xúc động lắm, trân trọng tình cảm của các em ". Tôi phải nói thêm rằng rau xanh trên HG rất ngon và sạch, giữa cao nguyên đá này hiếm lắm mới có đất để trồng rau (nơi được coi là " thiên đường xanh " cung cấp rau cho cả tỉnh là ở khu vực huyện Quản Bạ, Tam Dương - gần núi đôi) chính vì thế nên họ rất quý những thành phẩm do chính mình làm ra. Đêm hôm ấy tôi ngủ chung phòng với mẹ con chị LHN, 2 chị em nằm tâm sự mãi, chị cứ giục tôi ngủ sớm để mai còn đi, chị nói đợt này bận cho ngày 20/11 không thì chị cũng đi cùng em lên trên Lũng Cú, tranh thủ thăm chồng luôn. Wink Tôi nằm thiếp đi trong giấc mơ về một HG sẽ " thay da đổi thịt " trong tương lai gần, tôi tin là như vậy và tôi sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể bởi vì....ngày mai trời lại sáng !

(còn nữa )
« Sửa lần cuối: 24 Tháng Mười Một, 2009, 09:55:54 am gửi bởi nguoichiensi » Logged

Là người chiến sĩ giản dị đẹp biết bao.
Một chiếc ba lô,một khẩu súng trường,một ngôi sao trên mũ...
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM