Có 1 điều tôi nhận thấy qua tiếp xúc, các em nhỏ ở xã này biết nói tiếng Kinh ít hơn bên Sủng Trái. Có 1 kỷ niệm nhỏ làm tôi nhớ, có lẽ sẽ nhớ rất lâu. Đó là khi tôi gặp 1 cậu bé trai khoảng 10 tuổi, tôi hỏi :
- Em biết nói tiếng Kinh không?
- Cậu bé gật đầu thay câu trả lời.
- Thế em thử nói chị nghe xem nào?
- Cho em xin quả bóng bay ! - Em trả lời với giọng rất tội nghiệp.
- Thế em muốn mấy quả?
- 10 - em trả lời nhát gừng.
Mặc dù tôi rất muốn cho rồi nhưng cố nói thêm vài câu nữa cũng là để luyện cho em tập nói tiếng Kinh nhiều hơn. Tôi cầm 1 nắm bóng bay trên tay : " Đây, chị cho này, em cầm lấy ". Tôi cứ nghĩ em sẽ lại gần và cảm ơn tôi, nhưng không ! Em lại gần và thỏ thẻ đếm : 1 - 2 - 3 ....cho đến quả thứ 10 (mặc dù trên tay tôi cầm 12 quả ). Tôi cười xoa đầu em : Em ngoan quá, chị cho thêm 2 quả nữa này, nhớ chia cho các bạn nữa nhé ! Ở bên này chúng tôi không phải thắp sáng nến quanh sân vì các thầy cô giáo đã thắp trước đó rồi.
Ánh mắt ngơ ngác trước ánh nến lung linh.Ánh mắt thăm dò.Chị Hằng và chú Cuội xuất hiện làm các em rất vui.Các em đóng góp các tiết mục văn nghệ rất sôi nổi.Các sư thầy trao quà cho 200 hộ nghèo (những hộ nào không đến được thì hôm sau đến xã sẽ trao lại )Trao 20 suất quà (1 chiếc cặp sách ) cho những em học sinh nghèo hiếu học Sư bác Thảo trao 20 suất quà cho các em học sinh giỏi.Tiếp theo là trao quà cho nhà trường (đại diện cô hiệu trưởng và 1 thầy giáo lên nhận )Các Già chụp hình kỷ niệm (từ trái qua phải : sư bác Thảo, phật tử Dung, 3 Già )Sân trường bắt đầu nóng lên khi các em học sinh lần lượt mang ra 30 bó củi do các em kiếm được từ vài hôm trước để chuẩn bị cho đêm hội.Lửa bắt đầu bốc cháy ngùn ngụt khiến đêm hội càng thêm rạo rực, các TNV nối đuôi nhau hát, chúng tôi kéo cả các em vào chạy vòng quanh đống lửa. Niềm vui nối tiếp niềm vui, điều đó thể hiện trong từng ánh mắt và nụ cười của các em.Các TNV bắt đầu khoác vai nhau và gào thét theo đúng chất rock, làm các em học sinh ...choáng
" Một ngọn lửa hồng còn bên ta ha ha Một ngọn lửa hồng sáng rừng già hà hà Một ngọn lửa hồng bồi hồi cháy mãi . Ôi! cao nguyên, cao nguyên, em thương ai, thương ai bên núi đang chờ ai ....Cháy lên đi lửa thiêng cao nguyên, còn mãi trong ta tình yêu cao nguyên " nói chung không được như này nhưng cũng.....tương đối
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Ngon-Lua-Cao-Nguyen.IWZB9A8C.htmlPhải nói là màn biểu diễn đầy ngẫu hứng của các TNV làm cả sân trường thật sự ấn tượng từ lãnh đạo xã, cán bộ giảo viên đến phụ huynh, học sinh, chúng tôi cũng sẽ rất nhớ đêm hội này. Sau khi chụp hình kỷ niệm trên sân khấu, các sư thầy và các Già về nghỉ ngơi, chúng tôi chia nhau ra để dẫn mọi người về đúng phòng đã chuẩn bị trước. Chị HLN thì đi nói chuyện với lãnh đạo xã, còn dưới sân trường các thầy cô mời các TNV giao lưu : uống rượu và ăn bánh kẹo.
Thật sự là quá mệt rồi, trời về khuya lại lạnh nên chúng tôi chỉ ngồi được khoảng 45p là về phòng. Con đường từ sân trường về đến Ủy ban xã, ban ngày gần thế, đi nhanh là thế mà sao tối hôm ấy tôi cảm giác như phải đi mất mấy cây số, mỏi mệt rã rời. Oạch ! Tôi cúi xuống, trời tối quá nhưng có cảm giác như đôi giày của mình rách thì phải, lại gần ánh đèn soi sáng thì đúng thật, làm thế nào bây giờ? Tôi bỏ giày ra đi chân đất và xách giày trên tay, về đến phòng nghỉ mọi người hỏi dồn dập thể hiện sự quan tâm. Chị HLN bảo lên thùng giày ủng hộ các em học sinh chọn lấy 1 đôi mà đi. Tôi ngại, nhưng mà sáng mai là thứ 2 làm gì có chợ phiên để mà mua? Đang phân vân thì 1 em TNV đã nhanh chân chạy lên lấy giúp : Khó chọn quá chị à, toàn giày bé thôi, em chọn mãi mới được 1 đôi này. Em nghĩ chân chị cũng bé, chị thử đi vào xem ! " Mặc dù đi vào hơi kích mũi chân, chả sung sướng gì nhưng thôi phải cố gắng chịu đựng vậy. Đêm hôm ấy nhóm chúng tôi ở chung hết 1 phòng, 3 anh em ngủ trên ghế, 5 chị em ngủ trong cái giường 1 bé tẹo, phải xoay ngang ra mới đủ diện tích, chân thì gác lên tường. Nói là ngủ nhưng tôi cũng chỉ nằm cho đỡ mỏi lưng thôi, sáng hôm sau tôi, chị HLN và 1 chị nữa dạy sớm (5h ) ra sân thấy các em tập thể dục. Khí hậu vùng núi thích thật đấy, tôi cứ hít hà mãi không thôi. Chúng tôi đi lên các phòng gọi các sư bác và các Già xuống, hướng dẫn mọi người chỗ đánh răng rửa mặt. Chúng tôi sở hữu bể nước mưa mát lạnh của các thầy cô giáo, đó là nguồn nước sạch duy nhất có được nơi vùng cao này. Bữa sáng hôm ấy chúng tôi nấu mì tôm Hảo hảo cho các sư thầy và các Già, còn chúng tôi ăn loại mì tôm cân. Lái xe thì ăn bánh mì trứng hoặc mì tôm trứng. Các thầy quan tâm đến TNV nhiều lắm, thầy cứ sang hỏi xem ăn uống thế có no không? Thương các con ăn uống kham khổ không quen. Nhưng đã đi làm TNV thì ăn uống cũng như là đi lính vậy " Ăn không nói, đói không kêu ! ". Mà cũng chả hiểu sao mấy ngày ăn uống thất thường thế mà TNV nào cũng khỏe re, rảnh cái là diễn trước ống kính, là hát...niềm vui luôn tràn ngập trên môi ngay cả những lúc bộn bề công việc.....ai cũng tự hỏi vì sao? Rồi lại tự trả lời " Vì Hà Giang thân yêu "
(còn nữa )