Thôi thì tiếp lửa cho topic của cô thoáng cái. Em xin kể lại chuyến đi ăn Tết Lào của bọn em năm 2007:
BunPimai 2007 trên đất Lào Quyết định lên đường của chúng tôi khá đột ngột. Sau bữa bia tươi trên đường Vũ Ngọc Phan, hai chú em Lào đang học tại Việt Nam đột nhiên lên tiếng: “Em mời các anh sang nhà chúng em ăn Tết té nước, vui lắm!”. Vậy là quyết luôn. Lộ trình cũng được vạch sẵn: 14/4 xuất phát đi Xavanakhet – 15/4 ăn Tết tại Xavanakhet – Ngày 16/4 sang Mucdahan Thái - Tối 16/4 lên xe đi Viêng chăn – 17/4 ăn Tết tại Viếng chăn – Sáng 18 sang UdonThani Thái Lan - Chiều 18/4 lên xe về thẳng Việt Nam.
Một tuần sau, 4 anh em balô con cóc bám vai vào Nguyễn Quý Đức nhảy xe khách đi Xa vẳn (Xavanakhẹt). Gặp cái ngày đông khách cả Việt lẫn Lào đi về ăn Tết và nhà xe bố láo nên mặc dù vé đã mua từ hôm trước vậy mà đến nơi tý nữa thì phải xyz với đám phụ xe mới giành được chỗ của mình, có mấy cụ Việt kiều bức xúc chửi ầm ỹ vì không được xếp chỗ “Mịa chúng mày làm ăn mất dạy, biết thế này đi xe của Lào từ sáng, xe thì tốt, ngồi thoải mái, cư xử thì lịch sự…” và bỏ về để hôm sau đi xe Lào (đây cũng là lý do để chúng tôi chọn xe Lào cho chiều về). Lên đến xe, vừa yên vị với cái thế nửa nằm nửa ngồi dạng hờ áng trên cái đống hành lý thì mới biết cái tin sét đánh ngang tai “Xe sẽ chạy thẳng đến Cầu Treo và nghỉ đêm luôn, không dừng lại ăn chiều”. Vậy là một ông lại lọ mọ chạy xuống vơ vét mấy quán nước xung quanh chỉ được vài cái bánh ngọt và mấy gói bim bim gọi là cầm hơi cho hơn ba tạ thịt (thằng nào cũng trên 80 ký cả mà). Thế rồi lên đường.
2h sáng, xe dừng lại trước một “cái được gọi là nhà nghỉ” cách cửa khảu Cầu Treo chừng hơn 20 km, mục đích là để nghỉ ngời chờ trời sáng xuất biên . Tất cả khách bị lùa xuống với lý do an toàn cho hàng hoá trên xe. Người của nhà nghỉ đứng thu của mỗi người 30.000 tiền 1 chỗ nằm qua đêm trong cái trại ngủ tập thể đấy, có một vài phòng riêng nhưng đã có khách thuê hết. Thôi đành ngả lưng chút vậy, còn 500km nữa cơ mà.
6h00 sáng, đoàn người lại lục tục dậy chuẩn bị khởi hành. Cả dãy phố núi chỉ có một hàng ăn sáng bán mỳ tôm và cái gọi là “phở”, những miếng thịt mà họ gọi là “bò tái” bở tan ra trong miệng, đành phải cố và chưa biết cái gì chờ mình ở đằng trước cả.
7h30 sáng, chúng tôi đã dặt chân lên đất Lào. Cái phần đất tiếp giáp với cửa khẩu của Lào sầm uất hơn hẳn bên Cầu Treo. Những cửa hàng bán đồ miễn thuế chủ yếu là thuốc lá, nông lâm sản và hàng điện tử, mỹ phẩm Thái. Mùi xôi nếp với thịt khô nướng thơm nức khiến không ai có thể bước tiếp được, đành phải tạt vào làm một bụng rồi mới lên xe đi tiếp. Trong lúc đứng chờ đến lượt mình lên xe, một bạn trẻ Lào đứng cạnh nhận được điện thoại đứng líu lo một hồi bằng tiếng Lào, đột nhiên quay sang phía chúng tôi hỏi bằng thứ tiếng Việt khá sõi “các anh có phải bạn của K. không?”, thấy chúng tôi gật đầu xác nhận cậu ta lại quay sang líu lo tiếp. Chốc sau cậu tươi cười bắt chuyện “Em là bạn thằng K. cũng sang Việt Nam học. Thằng K. nó gọi cho em hỏi có thấy 4 anh Việt Nam đi cùng trên xe không, nó bảo nó sẽ đón các anh tại bến xe Xa Vẳn, thằng M. cũng từ Viêng chan lên rồi đang chờ các anh”.
Xe cứ thế bon bon trên đường về XaVẳn. Có thể nói đường của Lào khá đẹp dù hơi nhỏ nhưng được cái vắng vẻ nên xe chạy rất nhanh. Dân cư cũng thưa thớt, thỉnh thoảng mới thấy một hai chiếc nhà sàn hoặc một cụm nhà sàn được dựng bằng các loại vật liệu chắp ghép xộc xệch nhìn dúm dó dưới cái nắng chang chang, vì vậy mà khiến anh em cho dù mới đến Lào lần đầu cũng chán mắt lăn ra ngủ… Xe dừng lại ăn trưa tại bến xe của một thị trấn nhỏ. Nắng… nóng…mọi người há mồm ra mà thở, chả trách người dân Lào …đen thế. Nóng thế này chả thiết ăn uống gì, mà cũng chẳng biết nên ăn món gì nữa, đây là đất Lào mà! Ô, cái gì thế kia?! “Cơm bình dân”, cái biển to tổ bố viết bằng tiếng Việt đập vào mắt chúng tôi. Vậy là gặp đồng hương rồi! Vậy thì cứ cho rau luộc, thịt rang, tôm rang, canh chua đi đồng hương, mặc dù món ăn mặn mòi khẩu vị của miền biển xứ Quảng nhưng vẫn là của người Việt ta trên đất khách mà! Trước khi lên xe rời đi, cô chủ hàng còn khuyến mại thêm một thông tin: “Các anh đừng lo, vào trong Xavẳn còn nhiều đồng hương hơn cơ!”.
3h chiều. Tiếng tay phụ xe vóng vót “Bến xe Xavẳn, bà con chuẩn bị hành lý xuống nhé!”. Qua khuôn cửa sổ, một bãi đất trống bụi mù với mấy cái nhà cấp 4 mái ngói trống huơ trống hoác đỏ quạch dưới nắng chiều hiện ra, đây đó loáng thoáng một vài người uể oải đi lại hoặc dạng chân phânh áo quạt phành phạch để xua đuổi cái nóng, thậm chí đến mấy con chó hoang cũng chán chường mà chỉ nằm ệch trên đống rác dùng chân gạt gạt bới bới một cách lãnh đạm. Chà, bến xe của thành phố lớn thứ 3 của Lào mà buồn vậy sao. Vừa chuẩn bị bước chân xuống đất thì từ phía cổng lừ lừ chạy vào 2 chiếc xe, 1 cái là Mercedes 200E (ko phải E200 nhé
), một cái Land Cruise 2007 đều không đeo biển số, chung quanh xe quấn đầy dây chỉ trắng, từng chùm hoa “bun” vàng mướt buộc lủng lẳng ở gương. Xịch, hai cái xe đỗ sát luôn cửa xe khách, chỉ cách chân chú lơ xe chừng 30cm khiến chú này đứng ngẩn người. Hai ông em mở cửa xe bước ra nhăn nhở cười “Chào các anh!”. Nhìn 2 thằng mặc quần áo hoa chim cò, thêm mấy chùm hoa quấn trên cổ và dây chỉ quấn trắng tay, nên dù da mặt chúng nó đen thui nhưng tôi cũng đoán chắc là vừa nhậu nhẹt liên hoan đâu về và cơ thể chúng nó đang được vận hành bằng cồn chứ không phải máu. Chú lơ xe lấm lét nhìn 2 cái chỗ treo biển số trống hoác thì thầm “Xe đón các anh đấy à?” sau đấy lễ phép “Chúc các anh đi chơi vui vẻ nhé!”, khác hẳn cái thái độ lấc cấc từ hôm qua đến giờ. Thôi thì mình cũng chẳng hà tiện gì cái vỗ vai “Tạm biệt nhé”.
Sau khi tay bắt mặt mừng 2 chú em, chúng tôi được xua hết lên cái Land Cruise. Vừa bước vào xe, mồm miệng chúng tôi đồng loạt há hốc. Tiền, trời ơi nhiều tiền quá, tiền rải khắp trong xe, tiền trên ghế ngồi, tiền trên táp-lô, tiền rơi dưới sàn…từng xấp từng xấp trăm tờ một xấp. Phải gạt tiền ra mà để chân, gạt tiền ra mà lấy chỗ ngồi…Sao nhiều tiến thế?! Chắc chắn không thể có phong tục nào như vậy được. Nó làm tôi nhớ đến một bộ phim về tay buôn ma tuý với niềm đam mê được nằm trên tiền, ngồi trên tiền… Tôi lại liên tưởng đến cái xe không lắp biển số, nhớ đến cái thái độ lấm lét của tay lơ xe, nhớ đến cái kiểu chạy ôtô khệnh khạng chẳng coi ai ra gì. Không lẽ…
Xin lỗi, cái "Cổ phiếu Bluechip" thứ hai của em nó lại quấy rồi, em phải hầu nó cái đã rồi kể tiếp sau nhá..