Em chào các bác !
Đọc câu chuyện của hai bác,Như C7 và bác Phó cối em thấy có những điều rất lạ.ngạc nhiên đến không ngờ,người lính bị thương đang cần kề cái chết,mảnh đạn vào trong gan,vậy mà bệnh viện còn đùn đẩy không cấp cứu.chuyện kể mà cứ như đùa.không hiểu, những bác sỹ ở bệnh viện thị xã Hà Giang lúc ấy có nghĩ,chỉ cách bệnh viện có 20km thôi,bao người lính không ngại gian khổ,kể cả phải hy sinh để giữ cho thị xã được bình yên như vậy?.
Còn chuyện bác Như kể ở viện 93.nhìn qua cửa kính,thấy người phụ nữ kêu khóc thảm thiết,nhưng không có ai, một lúc sau thì nghe tin cũng chết.đúng là không ổn một chút nào.nhân viên của viện,bị thương ngay tại viện mà không được chăm sóc.theo em,dù người phụ nữ có lỗi lầm gì ,nhưng cách đối sử của bệnh viện như vậy là không thể chấp nhận được.tử tù,khi chấp hành hình phạt bị xử bắn,khi thực hiện hình phạt xong,dứt loạt đạn ,vẫn có bác sỹ có mặt tại hiện trường đến kiểm tra,nếu còn sống vẫn được cấp cứu.
Chào các bác , chào bác mai anh, chào chị Thúy Lan
Chuyện không tưởng ( thời nay) nhưng nó lại là chuyện của thời ấy
Bây giờ chỉ một tai nạn nhỏ thôi mà đã ầm ĩ, dối rít cả lên, với người đưa đón vòng trong, vòng ngoài, cùng đội ngũ y bác sĩ hùng hậu, với máy móc trang bị hiện đại hỗ trợ. Còn bấy giờ, một ca như vậy em chỉ nhìn thấy có một ống chuyền dịch thôi, máy móc hầu như không có, bệnh nhân cứ nằm đó phó mặc cho số mệnh vì cũng hết cách rồi. Người nhà thân thích thì cũng chẳng có ai.
Ngày nằm viện ở làng Pinh, 1 tuần không ngồi dậy được, lúc đó chỉ mong có mẹ thôi, nhưng làm sao mà có được. Trong hoàn cảnh ấy sao thấy cô đơn và tủi thân đến thế.