CHIỀU TRÊN NGHĨA TRANG LONG KHÁNH. Ngày thứ 5
14 giờ ngày 18/4/2015
Bữa cơm trưa ngon miệng và một giấc ngủ rất sâu. Căn phòng vẫn tĩnh lặng, mấy giường bên vẫn tiếng thở ngáy đều đều của mấy phu nhân CCB. Có tiếng sột soạt bên giường. Tồi bừng mắt nhìn sang. Chị Yên đang xếp những thẻ hương vào túi ni lon. Thấy tôi đã thức. Với giọng nhỏ nhẹ đầy thân thiện của chị Yên.
- Em dậy rồi đấy à! Chiều nay em có xuống chỗ anh với chị được không?
Tay chị Yến đang xếp những thẻ hương vào túi. Không cần suy tính tôi trả lời ngay.
- Em đi được chị ạ. Có những ai đi hả chị? Anh ở nghĩa trang nào ạ. Một lô câu hỏi dồn dập. Chị Yến trầm tư.
- Ừ có em đi được với chị thì tốt quá, cũng có mấy anh bạn của anh ấy cùng đi. Các anh đồng đội nói anh nằm ở nghĩa trang Long Khánh. Tôi bật dậy vội rửa cho nhanh cái mặt và mặc bộ quần áo kịp cùng chị ra xe, mọi người còn đang đợi.
Từ trường Quân sự Đồng Nai tới nghĩa trang Long Khánh. Một cung đường khá xa. Khi xe dừng lại trước cồng nghĩa trang. Chị Yến tay ôm túi hương bước xuống xe. Chị đã khóc anh từ ngoài cổng. Còn mình thì cũng chẳng sao cầm được nước mắt trước một nghĩa trang mênh mông đồng đội nằm nghiêm trang đông đến mấy tiểu đoàn quân. Ngoài cổng nghĩa trang chỉ duy nhất một cô hàng ổi. Vào thắp hương cho các anh. Tôi cũng chỉ có tấm lòng thành mua thêm vài trái ổi mang theo cùng những thẻ hương của chị Yến đã chuẩn bị từ ngoài miền Bắc
Những người đồng đội đi cùng chị Yến đi tìm mộ anh Phùng trong cái nắng sáng trời Long Khánh làm ran rát mặt, bê ton giữ nóng trời trên các ngôi mộ bốc ra hầm hập. Mắt tôi cứ hoa lên, anh em chia nhau đi các lô tìm kiếm. Đi mãi, đi mãi mà chẳng sao tìm thấy mồ anh. Tôi đã thoắt đi được ba lô mộ tận phía chân đồi. Đi tìm mộ anh Phùng cho chị Yến. Nhưng trong cái đầu nhỏ nhoi và đôi mắt kính đã lờ mờ theo tuổi tác. Mình vẫn còn có bao nhiêu là tên riêng nữa muốn tìm. Vũ Hồng Sao, Lê Thanh Huyền, Nguyễn Hồng Châu……còn nữa, cũng đang xếp hàng nhau trong bộ nhớ. Không thấy ai cả. Tiếng gọi thầm thôi mà vang khắp nghĩa trang. Hỡi các anh trai làng Cao ơi! Con bé mục đồng đang đi tìm các anh đây. Nếu có ai ở đây thì lên tiếng nhé! Anh Chiến, anh Mô, Anh Hưng , Anh Nam, Anh Ruệ, Anh Tiến, Anh An và Sao nữa.....Nghĩa trang quê nhà giờ đã có bao ngôi mộ gió đã khắc tên các anh. Sao ơi! Tớ đang đi tìm cậu đây. Không có tiếng ai thưa cả. Thế là không có ai là trai làng Cao nằm ở nơi đây. Vậy các anh, các bạn đang ở nơi đâu , ở đâu không biết….? Nước mắt tôi cứ lăn dài, lã chã rơi…..
Tôi đang mông lung lướt trong không gian cả một nghĩa trang rộng, dài tít tắp. Chợt dừng lại trước bia mộ có tên người quê Lúa, rồi còn nữa những người quê Lúa. Giơ máy ảnh lên tôi chụp lấy hình. Các anh đang nằm đây mà biết đâu người thân của họ còn đang đi tìm tận nơi đâu.
Bống tiếng gọi từ xa vọng lại của một CCB , giọng anh hơi méo đi nưa như mừng , nửa trong xúc động…Đây rồi…đây…. rồi….. tất cả lại đây thôi…..Ngôi mộ ấy nằm ngay sau phía đài tưởng niệm. Tôi chạy lại trong trời nóng nắng, mồ hôi vã về. Ngôi mộ ấy nằm ngay sau tượng đài lớn giữa trăm ngàn ngội mộ. Người đàn bà ấy trong chiếc áo màu gụ xẫm đang nức nở trước mộ chồng. Các anh đồng đội cũng đang vây quanh đó. Thế là 40 năm tròn trịa, giờ chị Yến đã được gặp chồng. Cuộc gặp gỡ anh Phùng chiều nay của chị Yến chỉ là trong cảm nhận nhớ về hình ảnh chồng trong ngày tiễn anh đi. Cuộc gặp gỡ hôm nay trong Âm, Dương cách biệt. Chị Yến chỉ ngồi khóc thôi, chắc chị cũng chẳng tâm sự được gì với anh Phùng trong trạng thái thế này. Lần đầu tiên gặp nhau chị còn đang bàng hoàng trong thương nhớ. Giờ mình hãy nói gì giúp chị với anh.
Anh Phùng ơi! Nếu chị Yến chưa nói được gì với anh thì anh cũng đừng vội trách chị nghe anh. Chúng em cũng là người đồng đội. Đoàn đi hôm nay có cả người cùng chiến đấu với anh. Nén tâm nhang trước mồ anh. Xin anh dưới suối vàng linh hồn được siêu thoát. Phù hộ cho chị Yến và gia tộc họ Trần của anh được mọi sự bình an.
Buâng khuâng đứng giữa ngàn ngôi mộ nối tiếp nhau,, nhìn quê hương thấy các anh đại diện cho khắp cả ba miền. Còn bao bia mộ nữa kia chưa có tên, họ sẽ là ai?. Không gian buồn của nghĩa trang Long Khánh giờ đây đang ngan ngát mùi Trầm, cùng những bước chân lặng lẽ.
Bên tai tôi như vẳng vẳng tiếng các anh đồng thanh hỏi.
- Non sông đã nối liền một giải. Đất nước mình hôm nay nhiều đổi thay lắm phải không em?
- Dạ vâng! các anh ở nơi suối vàng hãy yên lòng.
Đất nước mình hôm nay đang từng ngày mở sang trang mới. Trên mỗi con đường, mỗi thôn xóm ngày xưa các anh qua, những thành phố bên bờ biển cả, những cánh rừng xưa cây dây quấn lấy nhau. Giờ tất cả đã đổi thay nhiều lắm. Tuổi trẻ hôm nay cũng đã khẳng định mình trên mọi đấu trường quốc tế. Bà con Việt Kiểu đang sinh sống ở nước ngoài giờ luôn hướng về Tổ Quốc. Còn những người đồng đội của các anh đã một thuở gian nan cùng nhau đánh giặc. May mắn họ còn được sống, giờ tóc ai cũng đã hai màu sương gió. Có lẽ chỉ có các anh là vẫn còn trẻ mãi không già. Nhưng các anh ơi! Các anh ấy! Những người lính ấy! Họ vẫn giữ nguyên chất lính và rất giỏi giang trên nhiều lĩnh vực và các anh biết không? Những người lính trận ấy bao năm bộn bề mưu sinh cuộc sống, giờ về gì. bỗng dưng họ đã hoá thân thành những nhà Văn, họ đã xây nên cả một bức tranh Máu Và Hoa trên khắp trang mạng xã hội, xong công việc mỗi ngày. Mỗi đêm về họ cũng hai ngón mổ cò trên bàn phím, họ đang cùng nhau viết lại những dòng văn , những câu thơ Bi, Tráng của một thời trẻ trai đi đánh giặc. Tên của các anh vẫn được họ nhắc rất nhiều.
Thế hệ trẻ hôm nay và cho đến mai sau tên của các anh mãi còn ghi tạc. Trên nghĩa trang Long Khánh giờ này cũng đang có những chàng trai cô gái trong màu áo xanh tình nguyện, các cháu đang đi lau từng bia mộ, chúng nó đang đi đặt lên hồn thiêng của núi sông những bông Cúc tri ân vàng rói.
Giờ xin các anh hãy lắng nghe chúng tôi nhắc lại. Hôm nay ngày Thống Nhất đã được 40 năm rồi đấy nhé! 8 giờ sáng ngày mai các anh, các em nhớ cùng về dự lễ mít tinh tại dinh Thống Nhất. Vui lắm đấy CCB cả nước về đến gần hai nghìn người. Giờ điểm danh cả Âm, Dương nhớ phải đủ quân Âm. Nhớ dậy sớm đừng muộn đấy nhé! Đồng đội ở dương Trần xin chúc cho đồng đội nơi cõi âm cũng luôn sát cánh kề vai. Ngày hội non sông cả âm , dương ta cùng hát.
Trời chiều đã muôn rồi! Xin tạm biệt các anh……ƯỚc sao có một lần nữa tới.
Một số hình ảnh chiều trên nghĩa trang Long Khánh.

Ảnh trên: Chị Yến rất bâng khuâng trước lúc đến gặp chồng sau 40 năm tại nghĩa trang long khánh.

Ảnh trên: Chị Yến cùng đòng đội của chồng gặp bác quản trang nghĩa trang Long Khánh.


