He he, có bia cái em thấy phấn chấn hẳn lên bác Pháo ạ ! Ngày ấy, Đại đội địa phương do Phượng ( bố của người chiến sĩ trẻ Phương trong câu chuyện ) chỉ huy nằm sát đường biên thuộc một huyện của tỉnh Lao cai không bao xa, Các trung đội, tiểu đội chia nhau đóng chốt rải rác quanh các mỏm đồi, ngọn núi thấp theo địa hình trải dài gần chục cây số. Từ đây mắt thường vài vị trí còn nhìn thấy một số hoạt động của phía bên kia.
Phía bên phải đơn vị là một đồn biên phòng, còn đằng sau cách vài km sát với cái bản có tên Nậm Khùn có một lâm trường nhỏ. Lâm trường này toàn những thanh niên dưới xuôi xung phong lên xây dựng vùng kinh tế mới vùng biên cương. Chính nơi đây Phượng có một cô người yêu đang làm công nhân ở đó, cô gái tên Hoa người Hà sơn Bình.
Chiến tranh nổ ra quá nhanh làm nhiều người ngỡ ngàng như không tin vào cái chính mắt mình vừa nhìn thấy.
Mới mấy ngày hôm trước thôi. Đơn vị Phượng mới nhận được công văn của cấp trên chuyển tới. Đại ý rằng biên giới dạo này đang có nhiều diễn biến theo hướng xấu. Yêu cầu các cán bộ chiến sĩ trong đơn vị luôn tập trung cảnh giác, sẵn sàng đối phó với tình hướng xấu nhất xảy ra.
Kể ra thì mọi người cũng đã đoán biết khi bên kia đường biên thấy rục rịch nhiều chuyện đáng ngờ nhưng không ai nghĩ chuyện đánh nhau lại xảy ra sớm như vậy.
Ngay chiều hôm trước mọi việc đều diễn ra bình thường, thậm chí tương đối yên tĩnh nếu so với những ngày trước, bộ đội có phần hơi chủ quan, vài chiến sĩ còn lén trốn về cái bản nhỏ đằng sau uống rượu, chơi vui với bà con dân bản.
Từ sáng sớm, khi mọi người còn chưa kịp dậy thì bất chợt tiếng các loại pháo, cối,hỏa tiễn rít xé rách không gian nhằm vào các điểm chốt của quân ta nã tới tấp. Ngay từ những tiếng đầu đơn vị đã mất liên tiếp các chốt hào tiền tiêu khi bộ binh Trung quốc tràn sang đen kit như đàn kiến. Họ bị đánh bật lui cho đến sát bản Nậm Khùn.
Phượng quyết định lập tuyến phòng ngự nhỏ với quân số ít ỏi còn lại ngay gần đầu bản để bà con trong đó có thời gian đi sơ tán. Hiện tại trong tay anh chỉ còn hơn hai chục chiến sĩ của trung đội 1,2,3 còn lại cùng với mấy người lính biên phòng rút khỏi đồn gia nhập, trung đội 4 do Hoàng chỉ huy chốt xa nhất hiện chưa có tin tức gì cả. Mọi người sau khi nghe phổ biến nhiệm vụ khẩn trương đào hàm hố trên ngọn đồi cạnh con đường dẫn vào bản.
Sở dĩ Phượng chọn nơi đây là vì chênh chếch phía trước mặt có một ngọn núi che khuất các tầm pháo, dưới chân đồi có một dòng suối nhỏ chạy vắt ngang qua ngăn cách với con đường, có thể lợi dụng đó làm một vật cản tự nhiên nếu bộ binh địch tràn lên. Phía sau có một con đường nhỏ nữa chạy theo sườn đồi , nếu cần thì rút theo đường nãy cũng chỉ độ 15 phút chạy bộ là đã vào đến bản. Phượng chỉ còn mối lo nhất là nếu chúng vòng từ phía chốt của Hoàng cũng có thể vào bản, lúc đó đơn vị của anh lại phơi lưng ra chống đỡ từ phía sau nhưng không còn thời gian và có đủ người đi chốt chặn tiếp hướng đó nên chỉ hy vọng Hoàng cầm chân địch lâu lâu chút để mọi người ra khỏi bản hết đã...
Họ không phải đợi lâu, chỉ sau ít thời gian những tốp lính địch đầu tiên đã xuất hiện, rồi đông dần lên. Từng đợt sóng người cùng tiếng hô tả tả ầm ĩ băng qua con suối lao lên ngọn đồi. Cứ lớp này bị quật ngã lăn xuống suối thì lớp sau lao lên. Cầm cự được một lúc thì gần như hết đạn, quân số cũng giảm đi quá nửa. Cũng may mà bọn địch sau đợt tấn công không thành cũng đã thổi kèn thu quân. Tranh thủ lúc này mọi người vừa làm công tác thương binh, tử sĩ, vừa nghỉ ngơi được một lúc trong tình trạng vừa đói khát, vừa mệt mỏi sau nửa ngày chiến đấu liên tục.
Đợt tấn công thứ hai vừa diễn ra một lúc thì mối lo của Phượng đã thành sự thực, trên giông đồi phía trái, hướng bản tiếng súng nổ rộ lên. Vậy chúng đã vào được bản từ hướng chốt của Hoàng, coi như trung đội 4 đã mất hết . Lúc này đạn dược hoàn toàn cạn kiệt. Phượng ra lệnh bỏ ngọn đồi rút về phía sau, còn khoảng gần chục người theo anh luồn xuống cái khe đồi núp dưới những lùm cây, gờ đá lặng lẽ đi về phía bản Nậm Khùn.....