Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:06:08 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những câu chuyện đời thường ngắn...ngắn !  (Đọc 83605 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #230 vào lúc: 17 Tháng Hai, 2014, 03:41:18 pm »

...Tôi tỉnh dậy trong cảm giác rất ấm áp, một chiếc chăn bông nặng trịch đang đắp ngang người, bên cạnh ông bạn lái xe vẫn đang ngáy khò khò : “ ngủ ngon thế ! đúng là chui chăn ấm, dậy thôi ! còn mang dầu vào tuyến không có mấy thằng lái máy ủi nó không có nhiên liệu làm việc, đang ngồi chơi chửi ba đời nhà ông với tôi lên đấy !”. Tôi lay lay hắn.

Chợt tôi giật mình, chăn ở đâu ra nhỉ, rõ ràng tối qua bọn tôi đắp tấm bạt nilon cơ mà. Sao lại là chăn ? một chiếc chăn vỏ màu chàm hẳn hoi, hình như còn thoang thoảng mùi...con gái !

Nhỏm người dậy, tôi càng ngạc nhiên hơn là mình không phải đang nằm trong chiếc xe Uoat, mà nằm trên một cái sạp, một kiểu giường của người La Chí. Dụi mắt nhìn ra xung quanh thì mình đang ở trong một ngôi nhà, sao đang ở dốc oan hồn lại thành nằm trong nhà? Hay là...mình chết rồi nhỉ, đúng là lúc đêm hôm qua tôi có cảm giác lạnh quá, định dậy nhưng không nổi, cứ lịm đi. Nghĩ đến đây tôi phát hoảng, ai đưa chúng tôi đến đây ? Tự cấu vài cái, thấy đau đau, tôi không phải đang mơ rồi...

- Cán bộ làm đường tỉnh rồi à, ra đây ăn cái gì đi ! – Một giọng nói ngọng nghịu, ồ ề cất lên. Một ông già trong trang phục của người La Chí xuất hiện từ đâu ra, đang đứng trước mặt tôi cất tiếng.

Tay lái xe cũng ngơ ngác y như tôi, khi chui từ trong tấm chăn ra. Hắn thì thào “ Đây là đâu hả ông !”, “ thiên đường của người La Chí đấy, tôi với ông nghẻo từ đêm qua rồi !”, tôi cố trêu thêm hắn câu nữa, mặc dù tôi chả khác hắn.

Ông già dẫn bọn tôi ra ngồi cạnh chiếc bếp lửa giữa nhà, lúc này tôi mới để ý ánh nắng đang hắt rực rỡ qua cửa vào nhà, sực nhớ có đeo đồng hồ, ngó thấy kim chỉ hơn một giờ, vậy đã sắp qua một ngày, mà vẫn chưa rõ mình đang ở đâu.

Một cô gái trẻ đột ngột xuất hiện ngoài cửa, tay cầm hai cái bát, tới mở vung cái nồi đang treo trên bếp, một mùi thơm ngòa ngạt bốc ra làm bụng tôi réo o o, khả năng tay lái xe cũng thế, nhìn mặt hắn nhăn nhó, chắc cũng đói tợn. Cô gái sau khi múc đầy hai bát cháo rồi cười cười, đưa cho hai thằng tôi, tay lái xe gần như vồ lấy cả bát lẫn tay, mắt hắn hấp háy. Đúng là lái xe, thằng nào nhìn thấy gái cũng...nhỡ có thuốc độc thì sao ! tôi rủa thầm anh bạn.

- Cháo gà nấu với đỗ xanh đấy, hai cán bộ ăn đi, chắc đói bụng lắm rồi phải không ? – Ông già La Chí thủng thẳng mời chúng tôi. Cầm bát cháo lên, tôi xoay xoay, nghĩ một lúc rồi hỏi :

- Ông ơi ! cho cháu hỏi, sao bọn cháu lại...ở đây thế ạ ?

***
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #231 vào lúc: 17 Tháng Hai, 2014, 07:54:02 pm »

..Chật vật lắm, tôi mới hiểu được câu chuyện của ông già, bằng thứ tiếng Kinh pha La Chí lộn xộn khi nói dài, kể cho chúng tôi nghe.

Lúc ấy khoảng tám, chín giờ tối, hai vợ chồng, con trai và con dâu ông đi nương về, qua đoạn dốc, họ thấy chúng tôi đang mằm mê man trong cái bạt, trên chiếc xe Uoat, thời tiết xuống lạnh đột ngột, chúng tôi gần như bị lạnh cứng. Họ vội vác về đây, đổ thuốc rồi đem vào giường đứa cháu gái, cho nằm ngủ đến tận bây giờ.

- Lúc con tôi đưa hai người vào, tôi nhìn mặt cán bộ này nhận ra ngay ! – Ông già vẫn bập bẹ chỉ vào tôi : - Vì thấy đi lại chỗ này mấy lần, quen mặt lắm. Tôi đã bảo người vào trong chỗ lán các cán bộ rồi, cứ nghỉ ở đây cho khỏe, rồi họ ra đón !

Đây là một bản nhỏ, rất nhỏ, nằm ngay sau sườn núi này, đi qua đây nhiều mà tôi chưa hề biết. Không ngờ hôm nay họ đã cứu chúng tôi.

Cơn đói qua đi khi nồi cháo được hai “ cán bộ” thanh toán đến tận đáy một cách nhanh chóng. Cơn tò mò lại nổi lên, tôi hỏi ông già : “ Vậy, cái dốc này sao lại đặt tên oan hồn hả ông, cháu nghe nói ở đây lắm ma lắm, ai chết mà nhiều thế ạ ?”.

Trời đang ấm, mà tôi cứ thấy gai ốc nổi lên từng chặp, khi nghe câu chuyện của ông cụ :

Năm đó, khi chiến tranh xảy ra, tiếng súng nổ ì ùng bên kia bản Máy ( chắc Trung quốc tấn công đồn biên phòng ), bà con trong bản Phùng, hồi đó mới là bản, chưa thành xã như bây giờ, tổ chức sơ tán về phố huyện Hoàng Su Phì. Trẻ em và phụ nữ, người già đi trước, còn thanh niên trai tráng khỏe mạnh thì vận chuyển đồ đạc, tài sản đi sau. Thời đó con đường từ bản ra khó đi lắm, toàn men theo các sườn núi, theo các con đường mòn chỉ đủ bước chân con trâu, con ngựa đi thôi. Đoàn người lặng lẽ tụt xuống từng chút một, trong khi tiếng súng bên kia biên giới ngày càng nhiều, to hơn, gần hơn.

Đúng đến chỗ dốc này, một bên là vực thẳm, bên là vách đá, đoàn trẻ con, phụ nữ, ông già từng người một đang dìu nhau qua, thì một loạt pháo bắn tới, chính xác như đã đặt tên, kẻ chỉ. Gần như không mấy ai chạy thoát, tất cả đều bị đạn pháo hất xuống suối Đỏ.

- Khi tôi ra tới nơi, một cảnh tượng kinh hoàng, không bao giờ tôi quên, quần áo cùng xương thịt tung khắp nơi, những người bay xuống vực không thể tìm được, những người còn lại thì cũng bị đá núi sập xuống, đè chết. tôi mất ba đứa con, chỉ còn một thằng đi sau cùng tôi sống, đó là bố của con bé này ! – Ông già vừa rưng rưng kể, vừa lấy tay xoa đầu cô gái, đang ngồi nép bên ông.

***

Tôi ngồi cùng ông già và cô gái bên bờ dốc. Hôm nay là ngày lễ cơm mới của người La Chí, trong bản người ta đang tưng bừng ăn uống, đội thi công chúng tôi phải chia nhau đi từng nhà uống rượu với họ. Riêng tôi, nhớ tới lời hẹn với ông già ngày trước, mang chút đồ lẽ ra đây, cùng gia đình ông cùng vài người nữa thắp hương cho linh hồn những người xấu số, đã tử nạn nơi đây tròn hai mươi năm trước.

- Về nhà thôi ! Họ gọi tôi khi đã xong việc.

Tôi cố nán lại một chút, hai ông cháu thấy vậy cũng ở lại cùng tôi, chúng tôi đứng bên bờ vực lâu lắm, trong đầu mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Nhìn cô gái mới lớn, mặt đỏ hồng trong cơn gió lạnh, tôi nghĩ chắc cô cũng được nghe câu chuyện này nhiều lần rồi, do ông nội cô kể, như đã kể cho chúng tôi nghe, cô là thế hệ, cũng như tôi, không phải nghe tiếng súng, pháo của chiến tranh, không phải chứng kiến cảnh tang tóc, bi thương, đó là điều rất may mắn cho chúng tôi.

Dưới kia, dòng suối Đỏ vẫn đang chảy lừ đừ, cách đây hai mươi năm, nó đã bị nhuộm đỏ một lần. Những làn gió vẫn phất nhè nhẹ, làm phất phơ các tàu lá, vài khóm hoa tua rua trăng trắng, như những mảnh áo bay phất phơ. Chợt một tiếng như tiếng chim cất vọng lên từ dưới vực, chói lói, thê lương, nghe giật mình, tiếng chim như tiếng hét đau đớn rồi lịm đi đột ngột, vang văng vẳng tới sau các đỉnh núi mờ mờ xa đang tối dần....


Hết !


« Sửa lần cuối: 18 Tháng Hai, 2014, 08:34:41 am gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
hạnh phin
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 956


. eBB 567 - Đoàn 982 .


« Trả lời #232 vào lúc: 28 Tháng Bảy, 2015, 06:13:48 pm »



        Xin chào   LinhQuanY,  tiêu đề Những câu chuyện ngắn... ngắn ....

        Đúng là từng khúc ngắn xúc tích dẫn người đọc đi từ khúc này sang khúc kia mà cứ muốn đọc ....MÃI .... Nhưng gần như Tiểu ... Truyện...Rồi còn ngắn...Huh?...

    Đùa chút... mình đang chờ những câu truyện tiếp theo của bạn.....
Logged

 
                            Hành khúc Trung Đoàn 567 anh hùng.
        
                    [youtube]3APFXOR68MI[youtube]
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM