CÓ MỘT CUỘC ĐỜI VÀ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ (tiếp theo).
Phần I.
Nỗi buồn chẳng thể sẻ chia!
Chiều Thu. Cây Xoan đầu ngõ nhà bố Ngữ đã bắt đầu rụng lá. Cơn gió từ phía núi lộng về, những lá xoan đã chuyền màu vàng rời cành bay lả tả vể trước sân nhà. Đã hơn hai tuần trôi kể từ cái chiều Thu tiễn các anh lính quê lụa lên đường. Đại đội chỉ còn lại vài người, lính hậu cần ăn rồi lại chơi để đợi lệnh. Chính trị viên Hà người Nam Định mới về và các cán bộ trung đội đi giao quân. Đại trưởng Hải sức khỏe yếu nên được ở lại. Mấy người lèo tèo nên cái bếp ăn dã chiến cũng vắng teo. Lối nhỏ của xóm nghèo buồn xao xác, không còn bóng dáng các anh lính thấp thoáng vào ra. Khi chiều về đã vắng đi những câu hát nghêu ngao của người cửa ngõ Thủ Đô “….Hà Tây….. cửa ngõ Thủ Đô….Cô gái Suối Hai chàng trai cầu Dẽ ……..” Thật là khó tả hết những buồn, thương mên man, đang gieo vào lòng người lính.
Đã lâu lắm rồi! Mình đã không viết thư về nhà. Chắc hôm nay Bố, mẹ anh chị và các cháu cũng đã quen dần cái cảm giác vắng thư con. Giờ này T đang ở đâu anh? Anh đang vào trận đánh hay đang ngồi bên người đồng đội bị thương. Em cứ thầm trách là sao anh lại không gửi cho em một tấm hình. Bây giờ lúc nhớ nhà, nhớ anh chỉ biết đọc lại những trang thư còn lại.
Tôi lững thững dắt cái Xâm đi men theo mép đường bên mé đầm Sen, con đường mà hôm các anh lính lên đường đã hành quân qua đây. Trên mặt đường đá dăm như vẫn có rất nhiều những bàn chân của các anh còn in lại.
Ven đầm sen có những khóm năn nhô lên cao khỏi mặt nước lô nhô như những ngọn chông nho nhỏ sen lẫn rong le lập lờ mặt nước. Heo may tôm tép đã lượn lờ dựa vào rong le tránh lạnh. Tôi chợt nhớ bữa cơm chiều hôm nay nhà cũng đã hết thức ăn. Thằng Hồng cái Cậy và Mẹ phải đi làm ngoài cánh đồng Màu. Tôi dắt cái Xâm quay về lấy dậm và gọi thằng Ngôn đi theo cầm giỏ. Chao mẻ dậm đầu tiên tôi đã thấy vui rồi. Phải nói là mé đầm Sen cá bống mũn và tôm nhánh nhiều đến vậy mỗi mẻ dậm phải được một cheo tay đầy. Vậy mà mọi ngày thằng Hồng cứ phải đi đánh ở mãi đâu chẳng biết. Người đi đường ai cũng dừng lại để xem tiếng mõ dậm kêu vang của cô lính và mỗi khi mẻ dậm được nhấc lên có những con tôm vàng óng cùng cá mũn nhảy lao xao trong dậm mà tấm tắc khen.
Hai người đàn ông đã chững tuổi chắc là người dân của làng bên đi qua. Thấy cô bộ đội đánh dậm lấy làm lạ quay ra nhìn tôi rồi khấm khích cười và nói với nhau.
- Đây lại còn có thím bộ đội hoạt động được cả binh chủng Ra Đa nữa.
- Lính này là dân ở đâu không biết? Tôi không hiểu từ Ra Đa đó chỉ biết tủm tỉm cười quay mặt về phía đầm Sen không để người khách qua đường nhìn thấy mặt mình.
Đang say mê với những mẻ dậm nhiều tôm tép và hình dung đến bữa tối nay sẽ có nồi riêu cá thật ngon miệng. Bỗng có tiếng gọi tên tôi. Ngẩng lên tôi giật mình đó là Đại Trưởng Hải. Tôi thấy sáu hổ quá. Đại trưởng bảo.
- Này xv chốc nữa về ra chỗ bờ Sen này tôi gặp tý nhé!
- Dạ vâng! Tôi đã thấy giật mình tại sao thủ trưởng không mời mình lên nhà Đại Đội lại ra bờ Sen này mới nói. Chắc lại có chuyện gì chăng? Tôi không thể tiếp tục chao mẻ dậm tiếp theo. Tôi bảo thằng Ngôn mang giỏ về trước. Chị giặt dậm về sau.
Nhìn thằng Ngôn cầm cái giỏ cứ lắc tít theo nhịp bước chân đâm thuổng dẽ vào ngõ nhà. Tôi vác cái dậm trên vai đi về mà lòng hồi hộp, lo lắng về cái chuyện gặp đại trưởng chỉ lát nữa thôi! Tôi về vội tắm xong rồi ra nơi đại trưởng đã hẹn gặp.
Đại trưởng đã đứng chờ ở đó! Thấy tôi đến nơi đại trưởng rút một chiếc dép làm ghế ngồi rồi chỉ tôi.
- x ngồi xuống đây! Tôi cũng lấy chiếc dép lốp làm ghế rồi ngồi xuống mà lòng như lửa đốt vừa hồi hộp vừa sợ sệt. Để chờ nghe.
Câu nói đầu tiên từ Đại Trưởng.
- x ạ! Đợt này đơn vị chuẩn bị đề nghị phong quân hàm binh Nhất cho lính đã đủ niên hạn. Qua xét thì đơn vị cũng đánh giá em là rất tích cực, sãn sàng nhận nhiệm vụ khi được giao và hoàn thành tốt. Tuy vậy cũng còn một số vấn đề xảy ra và đã bị nhắc nhở từ ngày còn ở Hà Trung. Nên đợt phong quân hàm này Tiểu Đoàn cũng quyết định để x lại đợt sau . Tuy anh là Đại trưởng lại là đồng hương nhưng một mình anh không thể quyết định được.
Tôi đã thấy cả đất trời chao đảo. Tôi thấy mắt mình hoa lên như ngàn con Đóm Đóm đang bay. Trước mắt tôi nhìn thấy như có hai đại trưởng đang ngồi đây. Tôi không nói gì cả. Chỉ biết khóc thôi. Tai tôi đã ù đi rồi không còn nghe rõ được đại trưởng nói gì thêm nữa. Hình như tiếng đại trưởng đã nói to hơn.
- Tôi thông báo sớm với x để xác định tư tưởng. CB đã không nói được gì và chỉ còn là tiếng khóc nức nở to lên. Chắc thủ trưởng cũng ngại khi ngồi bên một nữ quân nhân ở ven đường mà lại khóc lóc thế này, sợ người đi đường lại hiểu thế nào chăng? Tôi thấy ông ấy nói trong vội vã.
- Thôi tuổi trẻ còn phấn đấu chắc chỉ chậm lên quân hàm vài tháng thôi. Cố gắng nhé! Rồi ông ấy đứng lên đi về.
Tôi vẫn ngồi đó! Thật là nhục nhã biết nhường nào. Tôi có tội gì đâu? Chuyện các anh lén viết thư cho tôi. Tôi đã không viết thư trả lời và đốt đi ngay nên chẳng hề ai biết cả. Còn chuyện đổi mũ cho Đức Dung và cháy cái xoong Quân Dụng từ ngày còn ở Hà Trung đã bị nhắc nhở. Tôi cứ nghĩ rằng, những chuyện ấy đã qua đi. Ai ngờ?
Cán bộ Đại Đội đã không công bằng với mình tý nào! CB bé tẹo đã cố gắng hết mình để cho cán bộ đại đội mau quên đi cái lỗi mà mình cũng chẳng muốn làm. Mình cũng đã nhiều lần xung phong đi công tác ở những nơi đạn bom nguy hiểm mà khi phân công chẳng ai muốn đi đến nơi đó. Mình đã thường làm những việc khó khăn mà các bạn ngại làm. Giá hôm đó mình chết ở trận bom Cầu Chuối thì hôm nay đỡ nhục nhã thế này. Mình cũng thấy trách những người của tiểu đội Hậu cần lắm! Cả anh y tá đại đội người Thiệu Hóa, cả anh quản lý Ty, cả H cô bạn lính hậu cần cùng quê lúa. Và cái ông Cộng B phó B2 người Sơn Động Hà Bắc bị đau dạ dày chuyên ăn cơm nát là hay nói bóng gió xa xôi mình. Mình cũng đã chợt hiểu được điều đó, nhưng không nghĩ đến chuyện lớn của hôm nay. Tôi lại ôm mặt khóc.
Bố , Mẹ và anh chị ơi! Ngày ra đi trước lúc chia tay em gái tại điểm giao quân của huyện. Anh trai dặn em rằng! “ Em đi giữ gìn sức khỏe, phấn đấu cho tốt đừng làm gì ảnh hưởng đến bản thân và gia đình” Tôi đã vâng! Vậy mà bây giờ tôi chưa làm gì được cho bạn thân và gia đình. Một tuổi quân tôi đã lập được một thành tích là kỷ luật chậm tăng quân hàm binh Nhất. T ơi! Giờ này anh đang ở đâu? Lúc này em đang rất buồn và cô đơn quá. Em ước gì có anh ở bên, an ủi cho em, anh hiểu được lòng em hơn để cho em được vơi đi nỗi buồn và trống trải. Nhưng dù sao anh hãy tin em.
Với Bố Mẹ con xin hứa trước cả nhà. Con sẽ phấn đấu trở thành đứa con ngoan của gia đình.
Còn Đức Dung em xin cầu chúc cho anh vào trận được bình an. Xin chúa lòng lành vô cùng, chúa hãy ban phước lành cho anh không phải hy sinh. Ngày Thống Nhất còn sống anh về chúng mình sẽ gặp lại những người cán bộ của C2, của D612 để anh minh oan cho em anh nhé! (Đức Dung là người theo đạo Thiên Chúa)
Tôi đã khóc như cạn hết cả dòng nước mắt. Hai ngọn núi Sậu vẫn đứng sóng đôi mà sao CB ngồi đây lại chỉ có một mình trong nỗi buồn chua sót.
Làn gió thu nhẹ lướt. Đầm Sen chiều nay không còn vẻ đẹp kiêu sa như những hôm nào. Cả đầm Sen cuối mùa không còn lấy một nụ hoa. Những đài sen nặng hạt cũng đã được người thu hoạch. Chỉ còn lại trơ trọi những thân Sen già gai góc và những lá khô ngả nghiêng theo gió va vào nhau xào xạc. Xa kia mãi giữa đầm Sen còn thấp thoáng mấy lá sen xanh đơn côi, còi cọc cuối mùa. Tôi buồn mà nhìn đầm Sen chiều nay cũng xao xác quá.
Tiếng cái Cậy đã gọi chị x về ăn cơm tối. Tôi lau vội nước mắt đứng lên. Bát riêu cá vụn đánh dậm được chiều nay chắc giờ mình ăn sẽ đắng ngắt……
(Còn nữa)
Chào xuanv338, chào các bác! Tranphu341 đọc bài viết của CB Thấy thật hay. Giọng văn nhẹ nhàng, buồn buồn, vui vui cùng những ý chí, những quyết liệt của cuộc sống của một thế hệ. Mà điển hình là cô CB. Nghịch ngợm, biết trèo me, trèo cau, biết đánh dậm bắt tép bắt cá bơi lội như con trai vv... Tranphu thấy với cốt truyện này, có thể biên kịch lại, dựng thành một bộ phim nói về đề tài chiến tranh và nói sâu về cuộc sống của các chiến sỹ Gái. Hình như chưa có bộ phim nào nói về đề tài này. Có thể đây là một gợi mở cho Ông Hoàng Nhuận Cầm hoặc cho ai đó?
Chúc xuanv338 cùng các bạn luôn khỏe, cùng có nhiều niềm vui trong ngững ngày bề bộn đón xuân đón Tết này.