Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 27 Tháng Năm, 2024, 01:50:13 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Lính Tây nguyên  (Đọc 275773 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
nguyentrongluan
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1246


« Trả lời #150 vào lúc: 04 Tháng Hai, 2012, 09:04:03 pm »

Lứa chúng tôi từ chiến trường trở về ai cũng giống nhau ở chỗ lăn vào học tiếp rồi ra làm giữa thời đất nước khốn khó . Sự khổ ai mà chả khổ . Nhưng có người thì không thích nhớ lại . Tôi thì lẩn thẩn hay nhớ . Kể chuyện này để các CCB cùng nhớ về một thời mà chúng mình vừa ra khỏi đạn bom lại đằm mình trong đói kém . Nhưng là lính rồi vượt qua cả . Chỉ còn là kỉ niệm






Chuyện vặt nhớ lại vào mùa suy thoái
                                                                                                                        


  
  Nguyễn Trọng Luân



Vài tháng nay làm ăn thua lỗ. Càng lỗ mình lại như người tỉnh táo , nhớ những chuyện linh tinh hồi nảo hồi nào. Lúc trước rủng rỉnh lãi. Nay nhậu mai du lịch , thăm thú giao du chẳng nhớ gì những sự việc lúc hàn vi , chẳng nhớ cả những người từng là ân nhân mình ngày trước . Đêm , vợ con ngủ cả , một mình đứng ban công hút thuốc . Khói thuốc bay vào phòng vợ con đang ngủ ho sù sụ .Chợt nhớ phải khép cửa lại . Bấy lâu nay mình cũng đã gây hệ lụy tới gia đình nhiều mà dửng dưng coi là đương nhiên phải thế , Ông chủ mà . Kiếm được tiền thì làm gì chả được. Một thời , khi không có tiền sống tá túc ở cơ quan của vợ trong khu tập thể Cục bản đồ gần chùa Láng mà ngày nào cũng  vui như hội làng . Nhà ai cũng như nhà ai . Cả khu ngót trăm ngôi nhà mà chỉ có 2 cái mô kích . Một của thiếu tá Trung làm hậu cần quân khu thủ đô và một của cậu Ngũ đi Đức về. Nhà mình có cái xe đạp Diamant là oách lắm rồi . Nhìn vợ mình dong cái xe đi vào ngõ trông thị xinh hẳn lên . Khốn nỗi , hồi đó mình đã làm quản đốc rồi nhưng nhà thì không có , nhẩy dù vào tập thể bên vợ . Trong tập thể này hễ anh nào nhẩy dù vào thì coi như đó là công dân hạng hai . Mà đã là công dân hạng hai thì đi lại phải nhẹ nhàng , ăn nói phải nhã nhặn . Gặp ai cũng toét miệng cười và chào hỏi tử tế . Hồi đó cái oai của mình có hệ số bằng không . Không ai giao thiệp với mình , có chuyện gì thì chỉ nói với vợ mình thôi . Mấy anh cán bộ cấp phó phòng là loại cao nhất ở đây . Chứ vươn tới trưởng phòng thì họ lại tiến lên khu tập thể oách hơn , sang bên cục hay ra khu mả Tàu ngoài Láng hạ . Vậy nên nếu không tính mấy tay cấp phó phòng thì khu nhà mình là khu thường dân . Phải nói đúng là khu lao động .
   Cạnh nhà tôi là nhà Vang Nghi. Vang là vợ . Nghi cũng nhẩy dù như tôi nhưng là thế hệ trước . Nghi  làm bảo vệ bên cục ở đường Láng thượng đi bộ năm trăm mét là tới. Vợ Nghi , cái cô Vang da trắng và to con . Kém mình 5 tuổi mà cũng đã hai con gái. Cùng mái chung tường cót ép với nhau . Chuyện nhỏ chuyện to cố giấu nhưng hai nhà đều biết hết . Ngay ngày đầu tiên nhẩy dù vào hắn bảo , chiều nay đợi em về hai anh em uống rượu . Chiều ấy giám đốc xí nghiệp vợ tôi cho bảo vệ xuống hót vợ chồng tôi ra ngoài . Chẳng hiểu sao Nghi biết chạy về trước thông báo với vợ chồng tôi và hắn dặn , anh đừng có ý kiến gì cả, cứ vâng dạ cho xong , không có gì xẩy ra đâu . Mà không có gì xẩy ra thật . Hai chú bảo vệ sừng sộ một hồi rồi ra về . Đêm ấy tôi và Nghi uống hết hai ngàn rượu và năm trăm lạc rang ngoài bãi rau làng láng.
   Rồi những ngày sau đó tôi và Nghi lăn ra làm ruộng trồng rau . Đất làng Láng bỏ hoang vô khối chứ không tiền tỷ như bây giờ. Hai thằng trở thành tiên phong cho cả khu tập thể về công tác khai hoang . Rồi , tôi và Nghi lại đi đầu việc lấy phân bắc tưới rau . Chiều chiều , phân bắc được mang ra tưới rau thối inh vào khu tập thể . Họ chửi bọn tôi khiếp lắm . Nhưng thây kệ . Nghi và tôi vẫn vừa làm vừa hát . Thế rồi chỉ vài tuần hai ruộng rau của nhà chúng tôi xanh um . Hồi đó hái rau bán hàng tháng cũng bằng lương kĩ sư . Và thế là cả khu lao vào hót phân bắc. Mọi hố xí sạch bong. Hết phân rồi , kéo nhau sang sang trường đại học Ngoại thương chiến đấu tiếp . Cánh đồng rau muống trông mà sướng . Nhưng rồi rau nhiều quá lại đâm ra cạnh tranh chỗ bán . Dần dần rau xuống giá , chợ Giảng võ ư ứ rau . Buồn chả ai thèm đi hót cứt nữa . Hố xí trong khu tập thể lại đầy phè , thối inh. Tôi và Nghi bần thần ngồi bàn kế khác.
   Nhà chúng tôi là nhà lợp cỏ tranh từ những năm 72. Đó là những gian nhà làm theo kiểu sơ tán máy bay . Sau hơn mười năm cỏ tranh mục nát , nhưng cột kèo tre thì còn tốt. Gian nhà dột thì đắp bằng cót ép . Nhà nào có tiền thì cậy cục nhờ mua vài mét giấy dầu đắp lên  Cái mái nhà cứ dầy lên và nặng chịch  chừng như ụp xuống bất cứ lúc nào. Nhưng cư dân ở dưới thì quyết không cho nó ụp xuống.  Kẻ ở dưới chống lên . Trên cao cứ đè ụp xuống. Cuộc chiến giữa mái nhà và con người kéo dài năm này qua năm khác . Việc mua giấy dầu không phải là đơn giản. Phải có tiêu chuẩn , phải có giấy chứng nhận của cơ quan… nhiêu khê lắm. Một tối, Nghi kéo tôi ra ngoài bãi rau làng láng . Nghi có người quen ngoài Giảng võ xắp dỡ nhà để xây mới. Ông này là sếp nên căn nhà lợp ngói lại còn được ốp giấy dầu năm ngoái nên còn  tốt lắm . Chỉ cần dỡ nhà hộ là ông ấy cho toàn bộ số giấy dầu trên . Hay .  Vậy là trọn hai ngày dỡ nhà . Xong xuôi hai đứa nhễ nhại thồ vài chuyến mới hết sản phẩm về khu tập thể . Công đoạn tiếp theo Nghi lo . Trúng quả . Chỉ trong một buổi chiều , hết bay số giấy dầu . Thừa thắng xông lên , Nghi đưa ra sáng  kiến bán chứng vịt lộn . Tôi chịu . Hắn không chịu . Hắn về Phú xuyên mua thí điểm bốn trăm quả để bỏ mối. Mặt hàng này không có mối sẵn thì chỉ có luộc ăn trừ cơm . Và  sau vài ngày Nghi cho cả xóm mỗi nhà vài mươi quả . Ăn nhiều quá mấy tháng sau nghĩ tới trứng vịt lộn ai cũng kinh.
   Dạo ấy tôi làm quản đốc Xí nghiệp Dụng cụ Thể thao. Chả ăn được gì chỉ có mùn cưa mua tiêu chuẩn . Tuần được một bao. Xin thêm anh em lúc được lúc không . Ì ạch đèo bằng xe đạp về bán cho hàng xóm , gần bằng lương tháng . Nhưng Nghi phát hiện ra rằng mùn cưa không ăn bằng gỗ vụn . Thế là nghe theo hắn mỗi khi mua mùn cưa tôi nhặt trộm những thanh gỗ vụn , ngắn có dài có cắm theo phương thẳng đứng của bao mùn cưa  Rồi , hắn lọc ra đem bán cho hàng thợ mộc ngoài Giảng võ . Họ làm nan sa lông . Hay , hiệu quả hơn bán mùn cưa tới năm lần.
   Nhà Nghi vang có mỗi cái giường đôi . Cái giường một thì mượn của cơ quan .Mỗi lần sang nhà tôi hắn mê mải ngắm cái tủ li hai cánh lát chun , miệng lẩm bẩm tuyệt tuyệt. Tuyệt cái khỉ gió , khung xương cũng là đồ ăn cắp dần ở cơ quan . Hai cánh lát chun nứt rồi nhưng gắn keo sơn bả rất khéo . Hồi ấy tủ li đắt thế , cỡ ba chỉ vàng . Nhà nào mà có cả tủ li và tủ đứng là được xếp hạng để …nể.
   Thường đi làm về vợ tôi hay ca cẩm những chuyện đâu đâu phát sinh ở cơ quan . Nghĩ lại cũng thấy tội cho vợ lấy phải chồng nghèo. Chuyện thế này . Do làm cái nghề ngồi vẽ bản đồ , học nghề cùng nhau , về cơ quan cùng nhau lại làm việc tám giờ bên nhau năm này qua năm khác mà lại toàn đàn bà . Vì thế chuyện gì cỏn con cũng thành quan trọng trong cái căn phòng sực nức mùi đàn bà và tanh tanh của mực tầu . Tỷ như chuyện cô A lấy được anh thợ ảnh dễ kiếm tiền , ăn trắng mặc trơn , tuần nào cũng bánh tôm hồ tây . Chị B chồng lái xe quá cảnh , mỗi chuyến về nào là tông lào , nào là mì chính ăn không hết mà cho thì ngại mang tiếng , cứ để giành chuột cắn tung tóe . Khiếp , mì chính quí như thế mà để chuột cắn . Mèng như cô C cũng còn vớ được anh công nhân bên xưởng in , nhưng lại có nhà trên hàng Gai . Tiếng là công nhân nhưng đi bình bịch , đeo đồng hồ Orian to vật , tóc vuốt ngược ướt dượt . Trai phố cổ nhà tối hun hút  người nào cũng trắng trẻo ngai ngái mùi thành phố . Một thời ai cũng thích cái thứ mùi người trên phố. Tóm lại , rất nhiều hoàn cảnh nhưng hoàn cảnh nào cũng trên mình một bậc.

Mấy cô bạn vợ mình toàn lấy mấy chú đi tây về , chú nào cũng có xe cuốc đít cong như đít bọ ngựa . Hoặc giả không phải chú đi tây thì cũng Trung quốc Triều tiên , áo len cổ quả tim, con gái bản đồ trông các chú đã thấy tây tấy . Đằng này vợ mình lấy thằng nhà quê , cái xe đạp rách cũng không có , không nhà cửa , môi sốt rét thâm như con đỉa phơi ba nắng . Được mỗi cái là đảng viên , bộ đội từ chiến trường về . Hừ , bộ đội mà làm gì , chả nhẽ mắc võng ngoài đường mà ru con à ? Ai cần biết cái anh đảng viên không nhà phải nhẩy dù ? Trong bữa ăn vợ tôi bảo : ở tổ họ xếp em thứ bét . Xếp hạng thế nào ? tôi hỏi .Vợ bảo , họ chấm điểm . Ai có chồng người Hà nội một điểm  . Chồng đi tây : một điểm . Ai có nhà một điểm . Ai có xe đạp ngoại cũng một điểm . Có tủ li một điểm , tủ đứng ba buồng hai điểm. …Sau một hồi hồi tính toán nhà tôi được nhõn một điểm tủ li .Vợ tôi mêu mếu . Tôi cố nuốt miếng cơm với cùi dừa kho đang mắc ngang cổ . Hai thằng con trai thích thú hỏi : Thế nhà Thu Giai mấy điểm . Mẹ nó gắt , hơn điểm nhà mày.   Bố con tôi ngồi …lặng ngắt .
   Vậy thì phải làm cái tủ đứng cho nhiều điểm . Bán cái tủ li đi cho Nghi Vang. Nhà ấy đang máu . Hôm sau gọi Nghi. Hắn mừng húm. Cho hắn nợ trả dần . Ngay buổi chiều vợ chồng sang khiêng luôn về . Cái tủ cánh lát chun bây giờ lại dựa quay lưng về nhà tôi . Ngăn giữa có bộ bát sứ trung quốc mới mua. Hai bức ảnh cụ già mới làm đề phòng hậu sự , một con lật đật Liên xô đo đỏ .  Cái này nghe đâu của nhà Hồng Hoành cho vì nhà ấy có chú em mới đi Liên xô một năm .  
   Nghi oách thật . Tối ấy vợ Nghi vừa nấu cám lợn vừa hát nổi trống lên rừng núi ơi . Nghi hút thuốc lào xoe xóe ngoài sân , hắn đang giải thích cho hàng xóm thế nào là lát chun thế nào là lát hoa . Trong nhà vợ tôi bần thần nhìn cái khoảng đất toe toét lỗ giun đùn , nơi vẫn kê cái tủ li gỗ lát . Cái tủ ấy nghe đâu vẫn tồn tại đến bây giờ . Nó chứng kiến sự lớn lên của hai đứa con gái nhà Nghi , chứng kiến sự mỗi ngày giỏi giang xinh đẹp của hai con bé trong suốt thời gian khó khăn hợp tan của bố mẹ nó.
   Hai thằng con trai nhà mình , thằng lớn 8 tuổi thàng bé 1 tuổi nổi tiếng trong khu vì …đen. Một lần , đi làm về tới sân bóng chuyền , ông con lớn ngồi vắt vẻo trên bể nước , có tới ba chục đứa bé ngồi nghe nó giảng bài dưới sân . Mình phục sau cái xe ô tô tải nghe trộm . Nó hỏi , đố các em trong khu nhà mình người lớn ai đen nhất ? Cả lũ trẻ đồng thanh : bố anh ! Nó bảo tốt . Vậy trẻ con thì ai đen nhất ? Lũ tre reo to hơn : anh ! Nó khoái trá, các em giỏi lắm , anh sẽ xin bỏng ngô nhà bác Thấm cho chúng mày . Nghe mà lộn ruột nhưng làm gì được nó.
   Nhà chị Thấm có một mình. Chị đi thanh niên xung phong thời chống Mỹ nên tuổi xuân gửi ngoài tuyến lửa . Tài sản mang về là nước da sốt rét và mớ tuổi ngót ba mươi . Tội nghiệp . Chị xin đứa con nuôi . Chị làm lụng vất vả hơn người thường mà vẫn rớt mồng tơi . Chị xoay sang bán bỏng ngô. Thằng con lớn nhà tôi làm chân tiếp thị cho bác Thấm . Nó tập hợp vài chục đứa trẻ xếp hàng dọc . Nó đi đầu cầm cái ống bơ sữa bò gõ coong coong . Nó xướng to : Nhà bác Thấm , thì lũ trẻ hô to hơn : có bỏng ngô . Coong coong coong . Một lũ rồng rắn đi quanh khu tập thể rồi ra đường sang cả trường đại học ngoại thương . Cứ réo ầm lên nhà bác Thấm có bỏng ngô . Tiếng coong coong và tiếng cười của lũ trẻ réo rắt . Khổ nỗi nó nghịch thế mà lại đen đủi , nên là cái mốc để mọi người đề cập tới. Nhà Cúc Tấn có hai con gái , cũng xinh vừa thôi .Nhưng Cúc Tấn thì luôn cho rằng con nhà mình cành vàng lá ngọc . Mẹ thì làm thủ quĩ , mỏng môi hay hạt . Bố làm đến thiếu tá . Mỗi lần hai đứa con lười học thì mẹ nó lại chì chiết : Mày mà hư sau này tao cho mày lấy thằng Bưởi . Thằng con nhà tôi quần đùi chễ rốn đứng ngoài
đường vạch quần đái về phía nhà Cúc Tấn , vừa đái vừa vẩy . Hai vợ chồng tôi nghe mà buồn cười mà tê tái trong lòng. Tê tái mãi . Chả biết hai cô thúy kiều thúy vân nhà ấy bây giờ ra sao , còn thằng con lớn nhà tôi bây giờ là đại úy cảnh sát  ,  mỗi lần nhắc tới thời sống ở khu chùa láng thấy nó chùng mặt xuống , lẩm bẩm …chúng nó đi đâu hết chẳng gặp đứa nào …

Vài năm sau, khu tập thể phá hết nhà giấy dầu, nhà cỏ tranh xây cấp bốn. Xóm nhà tôi như thể khu gia binh thời ngụy ở miền nam . Nhưng mặt mũi ai cũng sáng xủa hơn . Bây giờ hầu hết nhà nhà đã có ti vi . Nhà mình cũng vậy , tuy là ti vi đen trắng , không phải hàng tối hai thằng con thập thò ở cửa nhà Nhung biểu . Nhà cô Nhung có bà cụ phúc hậu và thương trẻ con nên chúng nó hay kéo sang xem ti vi hoặc nghe bà kể chuyện . Bà cụ đến là đẹp người tốt nết . Nhà Nhung thì tướng tá rõ thật to con nhưng khi xem phim hễ gặp cảnh nào mùi mẫn y như là khóc , khóc đỏ cả mũi. Hôm nào có đoạn phim “ Hoàn cảnh “ là rầm rầm tiếng mở cửa , chúng nó gọi nhau chạy đi xem cô Nhung khóc . Cô Nhung bây giờ chắc cũng nghỉ hưu rồi , còn lũ trẻ thì thành kĩ sư , bác sĩ , đi hết cả.
Thời thế đổi thay chóng mặt . Khu tập thể nhà tôi ngày ấy cũng vươn dậy , tự cơi nới mà chòi lên. Đường xá nay hẹp lại và không còn phải che mưa vì các mái nhà vươn ra gần chạm vào nhau . Lũ trẻ con như thằng lớn nhà tôi đếu đã học lớp 7 lớp 8 cả . Chúng đi lại duỳnh duỵch ấy ấy tớ tớ om xòm cả xóm.
   Có điều lạ , lứa tuổi chúng nó dều không chơi với con bé nhà Hiền Mùi. Mùi là tên mẹ nó . Hai mẹ con ở với nhau , bố nó ở quê mất trong một vụ cháy nhà . Chả cứ gì trẻ con , người lớn cũng ít thân thiện với cô Mùi . Mùi da ngăm , có lẽ vì hoàn cảnh khổ sở nên cô ta ăn mặc khí luộm thuộm , tất tả . Mùi làm mọi việc , lăn lộn đủ thứ để nuôi con . Đứa con gái cũng lôi thôi như mẹ và luôn là tâm điểm chòng ghẹo của bạn bè . Trong mắt tôi , mẹ con nhà Hiền Mùi chả có gì khác biệt . Thậm chí tôi còn thấy nhà ấy giỏi giang hơn khối nhà có mác Hà nội . Có chăng họ quan tâm tới cái đằng nhan sắc . Nhưng cả hai mẹ con nhà ấy có cái gì khó nói lắm . Hoang dã . Thông minh . Tôi đồ rằng con bé Hiền sau này đẹp chứ chẳng chơi . Mùi làm gì cũng giỏi , kể cả việc vẽ bản đồ . Mở cửa hàng ngay tại nhà , hàng sén nhà nó thật đông khách .  Đứa con lăn vào giúp mẹ mọi việc mà nó học vẫn khá . Chê gì thì chê , hàng nhà nó rẻ và tốt ai dại gì mà chê .
Trời chả cho ai tất mà cũng chẳng lấy đi của ai tất cả . Nghe đâu Mùi có cuộc sống khá giả và con bé Hiền lớn lên xinh đẹp hơn ối cô gái trong khu và lại lấy chồng cũng tươm . Nhưng cái tên nhà hiền Mùi thì vẫn nguyên . Người ta có thể quên mấy ông phó phòng trưởng phòng  chứ còn nhà Hiền Mùi thì mãi mãi họ nhớ cùng với sự tồn tại và lớn lên của cái khu thập thể chùa Láng .
   Đã mười lăm năm chuyển khỏi nơi vợ chông tôi nhẩy dù xuống đó vào một sáng tháng ba . Cũng hai mươi năm không gặp lại Nghi Vang . Nhưng khu tập thể Bản Đồ Chùa Láng thì vẫn tồn tại và đổi thay nhiều lắm . Những đứa trẻ ngày xưa đã thành bố cả rồi . Nhà cửa xây lô nhô xanh đỏ . Cư dân ở đó đông gấp mười lần ngày xưa . Nhưng nhà nào cũng khép kín . Dù rất đông đúc nhưng không còn phải lo đi ngoài ở nhà vệ sinh công cộng nữa. Cái thủa  gặp nhau tránh mặt không được ở ngoài hố xí với bộ mặt căng thẳng không ai nhường ai xa tít tắp từ lâu rồi . Lớp trẻ không hình dung nổi và cũng chẳng ai muốn nhớ lại làm gì . Chỉ có tôi lẩn thẩn nhớ lại những chuyện không đâu , chuyện một thời đã lùi xa , đã xưa như cánh đồng húng Láng nay chỉ còn trong ca dao , trong chuyện kể . Con đường đất sỏi bụi mù chạy vào khu nhà chúng tôi xưa đã mang tên đường Chùa Láng . Con đường lúc nào cũng đông người , mật độ gái đẹp ở đây rất cao vì tập trung tới bốn trường đại học . Nơi ấy một thời gia đình tôi đã sống với hàng xóm thật vui vẻ và ân nghĩa . Bây giờ muốn tìm lại , muốn sống tình nghĩa như hồi đó cũng dễ gì tìm được .
   Không tin bạn thử đi qua đó mà xem,


Hoàng cầu giữa mùa thu 2009

Logged
khanhhuyen
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1957

Cao điểm 1100/85 E2 F3 SV


« Trả lời #151 vào lúc: 04 Tháng Hai, 2012, 11:53:13 pm »

Nhà mình có cái xe đạp Diamant là oách lắm rồi . Nhìn vợ mình dong cái xe đi vào ngõ trông thị xinh hẳn lên .

Cánh chả hay mận chín hả bác,bác còn trông thấy bà chị tăng chân kính như vậy,thế mà còn dám cho cỡi Diamant.Không canh chừng,hao hụt như chơi...hi...hi
« Sửa lần cuối: 05 Tháng Hai, 2012, 02:02:52 am gửi bởi khanhhuyen » Logged

TA LÀ CON CỦA BỐ TA,MẸ TA. - H3/85 - CÁC BẠN ĐANG THẢO LUẬN CÙNG KHANHHUYEN,XIN CẢM ƠN.!
NGƯỜI ....CHIẾN SỸ ẤY... AI ĐÃ GẶP ANH... KHÔNG.. THỂ NÀO QUÊN .KHÔNG.. THỂ NÀO....QUÊN...
chienc3.1972
Thành viên
*
Bài viết: 861


« Trả lời #152 vào lúc: 05 Tháng Hai, 2012, 08:23:14 am »

@nguyentrongluan: Chiều tối qua dự Tân niên Nhâm Thìn tại 19C Ngọc Hà thật là vui. Lại còn được Mõ lì xì. Đêm về vào mạng tìm bài hát Đêm Trường Sơn của Huy Cầm do Trần khánh hát. Bài hát thật là hay về giai điệu, về ca từ lại do ca sĩ gạo cội thể hiện thật là tuyệt (Khả năng khá hơn cặp song ca nguyentrongluan - chienc3.1972 thể hiện nhiều bác Luân đen nhỉ Grin). Định post nguyên bài lên nhưng máy báo link hỏng. Thôi đành post lời thôi. Bác đưa phần nhạc lên giúp nhé.


ĐÊM TRƯỜNG SƠN

Sáng tác : Huy Du *
Trình bày : Trần Khánh


1. Mênh mông đêm Trường Sơn cheo leo đường dốc đá mưa trơn, suối reo vang rừng núi
Mưa đêm rơi tả tơi, sấm mờ đêm tối
Vững bước chân ta đi không ngừng, lửa lòng sáng núi rừng
Hò ơi…
Đường trường sơn lắm khúc cheo leo
Đoàn quân đi cuối dốc lưng đèo từng bước tiến lòng vui reo
Hò ơi…
Hành quân qua gió táp mưa sa
Còn vẳng nghe tiếng nói quê nhà, vì đất nước mà xông pha
Đi ta đi đèo cao dốc núi
Đi ta đi vực sâu thác nguồn
Bước chân ta vang vọng núi rừng
Lửa rực cháy trong lòng.


2. Bao la đêm Trường sơn,
Ta nghe cả đất nước quê hương hát câu ca hùng tráng
Sao lung linh trời cao, suối ngàn lấp lánh
Sáng bước chân ta đi trên đường Trường Sơn thắm yêu thương
Hò ơi…
Nhìn trời cao vẫn những ngôi sao từng đêm nao
Soi bóng chiến hào ta canh gác trời xanh cao
Hò ơi…
Này sao mai hay ánh sao mai từ đêm nay soi bóng đường dài ta tiến bước lòng vui sao
Sao treo trên đầu lê mũi súng, sao theo ta về nơi chiến trường
Sáng bước chân ta đi trên đường về giải phóng quê hương
Hò ơi…
Vì quê hương dấn bước ta đi, nhìn ánh sao đêm, dấn bước ta đi
Thù Mỹ không quên, dấn bước ta đi, dấn bước ta đi.


*Huy Cầm là một bút danh của nhạc sĩ Huy Du
Logged
nguyentrongluan
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1246


« Trả lời #153 vào lúc: 05 Tháng Hai, 2012, 11:38:17 am »

@khanhhuyen : thời ấy có diamant là oai lắm chớ . Lúc ấy mình oai nhờ vợ tý chút mà . He he
@ Chiến c3 :
Hôm qua gặp các Đồng đội và anh em Quân sử vui quá quên mất mình đã già , đã từng bị tai biến một lần . Gặp được toàn những người mình mên mộ . về lại khó ngủ mới lạ chứ bác Chiến . Cứ lơ mơ nghĩ ngày nhập ngũ , cứ lơ mơ nhớ những bạn bè hi sinh . Rồi lại vùng dậy gõ mở máy gõ vào những cái mục mình hay gặp những cái tên : Chienc3 , LXT , tichtuongnhule, nguyenhuuluan, trinhsat, quanvn, Tanvinh , 6971, Tralientay...
lại gõ cái tên Hô thieu bao và đọc và lại thấy cái sự bi hùng của cuộc chiến đã qua mà chúng mình được chung kien . thế là lại tự sướng , tự cho là mình được lịch sử chọn lựa đưa vào sử sách của một thời . Và rồi lại buồn vì bao người bạn tài năng không về . May mà còn có những bác như Tralientay trong đọi hình hòn vàng còn lại . thế là vui , là lãi quá rồi . Lại gõ bài thơ viết hôm tháng 12 đi TN , lại nhớ đồng đội các bác ạ .




Cà phê buồn
Chiều mưa Ban mê thuột


                                                                                                            Nguyễn trọng Luân
                                                                                                              Lính sư đoàn 320A


Chiều mưa quá . Nghĩa trang lạnh quá !
ơi những người con phương bắc  bạn của tôi
Ban Mê Thuột Chỉ có hai mùa thôi
Các anh cứ bốn mùa nhớ mẹ

Mưa tầm tã  . Chỉ vài hôm nữa
Là sang mùa khô rừng rực sắc hoa Quì
Ngày chúng mình về Đắc Đam hoa vàng thế
Ban Mê ở phía mặt trời , nhắm lấy mà đi

Súng nổ , táp xám vùng xanh cà phê  xám gió
Ba sư đoàn chứ đâu phải  mình ta
Hoa cà phê trắng nõn nà trên rẫy
Thơm đấy mà buồn ngày đồng đội biệt xa

Ba bẩy năm cứ mùng mười tháng ba
Hoa lại trắng lại rưng rưng nước mắt
Tôi uống cà phê Trung Nguyên như hẹn lần gặp mặt
Bạn bè tôi rơi sẫm giọt cay nồng

Trong mưa lạnh . Ban Mê ơi chiều nay về lại
Tôi thì già , quán trẻ cứ ngát thơm
Tôi uống lạnh , trong xập xình cà phê ảo vọng
Bỗng thấy bạn về môi tím đứng ngoài hiên


Ban mê thuột một ngày mưa
 

-Mùng mười tháng ba/ 1975 nổ súng đánh ban mê thuột
Logged
nguyentrongluan
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1246


« Trả lời #154 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2012, 09:55:51 am »

Tôi đọc nhiều bài cuả  các đồng đội  viết về bạn mình  : Liệt sĩ ngã xuống trên mọi chiến trường . Từ Quảng trị , Tây nguyên , miên Đông, miền Tây Nam bộ và khắp chiều dài biên giơi Tây nam , biên giới phía Bắc đến ngoài hải đảo . ở đâu cũng là nỗi nhớ thương day dứt , ở đâu cũng là máu của người lính chúng mình . Thế nhưng , nơi các anh nằm mỗi nơi mỗi khác . Có nghĩa trang to đẹp , có nghĩa trang nhỏ bé đìu hiu . Nơi được thành di tích , thành điểm đến du lịch cho người đời , còn đa phần lạnh lẽo . Tôi buồn lắm . Sao lại có sự phân cấp nghĩa trang cơ chứ . Tôi đã vào nghĩa trang Hải Phú , hải vân ... QT . ở đó biết bao ngôi mộ bạn tôi nằm , biết bao ngôi mộ vô danh . có những ngôi mộ lạnh lẽo cỏ dầy như chưa từng có ai biết đến . Tôi buồn và viết bài thơ như sau , tôi gửi lên đây mong các đồng đội chia sẻ với tôi .



Xin đừng !

                          Nguyễn Trọng Luân


 



Xin đừng phân cấp nghĩa trang
Đồng đội tôi có ai chọn cho mình chỗ chết
Lúc hi sinh ai nào biết được
Rồi mình về nằm đâu
Chỉ có một niềm tin khi khoác súng lên đường
Quê có mẹ và đất mình có chủ
Trích ngang đơn sơ thế
Mà dằng dặc day dứt không nguôi

Xin đừng phân cấp chúng tôi
Xương máu chúng tôi hòa vào mạch đất
Vào suối sông trên dải chữ S này
Chúng tôi chỉ cùng một tên
Liệt sĩ



Quảng trị 30/4/2011
Logged
sudoan5
Thành viên
*
Bài viết: 790


Bao giờ cho đến ngày xưa


« Trả lời #155 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2012, 11:05:37 am »

   “Đêm Trường sơn” của bác chienc3.1972 đây


Logged

thaiminhhung
Thành viên
*
Bài viết: 760


CHÀO NHÉ MÁI TRƯỜNG ƠI !


« Trả lời #156 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2012, 01:42:25 pm »

Bài hát Đêm Trường Sơn đây
Đêm Trường Sơn
Sáng tác: Huy Cầm
Thể hiện: Trần Khánh

http://baicakhongquen.net/nghe-bai-hat/4421/dem-truong-son.html
Logged

Bừng bừng cháy, lửa nhiệt tình đầy niềm tin mơ ước bao la
Ta về đây vui ca vang, bài ca đi dựng xây nước nhà....
lexuantuong1972
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1885


TÂT CẢ VÌ ĐỒNG ĐỘI


« Trả lời #157 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2012, 02:00:56 pm »

Tôi đọc nhiều bài cuả  các đồng đội  viết về bạn mình  : Liệt sĩ ngã xuống trên mọi chiến trường . Từ Quảng trị , Tây nguyên , miên Đông, miền Tây Nam bộ và khắp chiều dài biên giơi Tây nam , biên giới phía Bắc đến ngoài hải đảo . ở đâu cũng là nỗi nhớ thương day dứt , ở đâu cũng là máu của người lính chúng mình . Thế nhưng , nơi các anh nằm mỗi nơi mỗi khác . Có nghĩa trang to đẹp , có nghĩa trang nhỏ bé đìu hiu . Nơi được thành di tích , thành điểm đến du lịch cho người đời , còn đa phần lạnh lẽo . Tôi buồn lắm . Sao lại có sự phân cấp nghĩa trang cơ chứ . Tôi đã vào nghĩa trang Hải Phú , hải vân ... QT . ở đó biết bao ngôi mộ bạn tôi nằm , biết bao ngôi mộ vô danh . có những ngôi mộ lạnh lẽo cỏ dầy như chưa từng có ai biết đến . Tôi buồn và viết bài thơ như sau , tôi gửi lên đây mong các đồng đội chia sẻ với tôi .



Xin đừng !

                          Nguyễn Trọng Luân


 



Xin đừng phân cấp nghĩa trang
Đồng đội tôi có ai chọn cho mình chỗ chết
Lúc hi sinh ai nào biết được
Rồi mình về nằm đâu
Chỉ có một niềm tin khi khoác súng lên đường
Quê có mẹ và đất mình có chủ
Trích ngang đơn sơ thế
Mà dằng dặc day dứt không nguôi

Xin đừng phân cấp chúng tôi
Xương máu chúng tôi hòa vào mạch đất
Vào suối sông trên dải chữ S này
Chúng tôi chỉ cùng một tên
Liệt sĩ



Quảng trị 30/4/2011


@NTL: Chua xót lắm bác ơi, nhưng ngẫm lại câu nói Trần sao âm vậy mới thấy kẻ sống luôn luôn hướng ra mặt tiền và trong NTLS thì ai nằm ở mặt tiền thì chân hương cũng nhiều hơn, chíng vì thế chúng tôi bảo nhau hãy đến những vùng sâu vùng xa trong NTLS để thắp cho những đồng đội ở đó 1 nén hương cho bạn mình đỡ tủi Angry.
Logged

Ký ức một thời hoa lửa: (P1)(P2)(P3)(P4)
nguyenhuuluanc17
Thành viên
*
Bài viết: 312


« Trả lời #158 vào lúc: 07 Tháng Hai, 2012, 03:39:13 pm »

Tôi đọc nhiều bài cuả  các đồng đội  viết về bạn mình  : Liệt sĩ ngã xuống trên mọi chiến trường . Từ Quảng trị , Tây nguyên , miên Đông, miền Tây Nam bộ và khắp chiều dài biên giơi Tây nam , biên giới phía Bắc đến ngoài hải đảo . ở đâu cũng là nỗi nhớ thương day dứt , ở đâu cũng là máu của người lính chúng mình . Thế nhưng , nơi các anh nằm mỗi nơi mỗi khác . Có nghĩa trang to đẹp , có nghĩa trang nhỏ bé đìu hiu . Nơi được thành di tích , thành điểm đến du lịch cho người đời , còn đa phần lạnh lẽo . Tôi buồn lắm . Sao lại có sự phân cấp nghĩa trang cơ chứ . Tôi đã vào nghĩa trang Hải Phú , hải vân ... QT . ở đó biết bao ngôi mộ bạn tôi nằm , biết bao ngôi mộ vô danh . có những ngôi mộ lạnh lẽo cỏ dầy như chưa từng có ai biết đến . Tôi buồn và viết bài thơ như sau , tôi gửi lên đây mong các đồng đội chia sẻ với tôi .

Xin đừng !

                          Nguyễn Trọng Luân

Xin đừng phân cấp nghĩa trang
Đồng đội tôi có ai chọn cho mình chỗ chết
Lúc hi sinh ai nào biết được
Rồi mình về nằm đâu
Chỉ có một niềm tin khi khoác súng lên đường
Quê có mẹ và đất mình có chủ
Trích ngang đơn sơ thế
Mà dằng dặc day dứt không nguôi

Xin đừng phân cấp chúng tôi
Xương máu chúng tôi hòa vào mạch đất
Vào suối sông trên dải chữ S này
Chúng tôi chỉ cùng một tên
Liệt sĩ

Quảng trị 30/4/2011


 Trích thơ         XIN ĐỪNG
 ....
Đồng đội tôi có ai chọn cho mình chỗ chết
Lúc hi sinh ai nào biết được
Rồi mình về nằm đâu

....   VÀ CÒN TÊN CỦA CÁC ANH
      Tấm bia kia vẫn từng ngày nhắc nhủ


[/url]
     NHỮNG NGÔI MỘ CHƯA BIẾT TÊN  Ở QUẢNG TRỊ


Trích thơ         XIN ĐỪNG
 ....              [
Xương máu chúng tôi hòa vào mạch đất
Vào suối sông trên dải chữ S này
Chúng tôi chỉ cùng một tên
Liệt sĩ

 .....  Còn biết bao nhiêu  những ngôi mộ chưa biết tên khắp các nghĩa trang liệt sỹ . Chỉ  riêng với  nghĩa trang Hải lăng đã có trên 2500 ngôi mộ " CHƯA BIẾT TÊN " trong tổng số hơn 3000 ngôi mộ


   NHỮNG NGÔI MỘ LS " CHƯA BIẾT TÊN " tại   NGHĨA TRANG LIỆT SỸ HẢI LĂNG
Logged
nguyentrongluan
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1246


« Trả lời #159 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2012, 09:33:59 pm »

Các bạn thân mến của tôi . Xem tấm ảnh Luân trắng gửi lên tôi lại nhớ những lần qua QT chụp ảnh sao trời nhiều mây đến thế . Nhìn bức ảnh Luân trắng mình liên tưởng đến một điều như ngớ ngẩn . Mình viết ngay bài thơ này từ xuy nghĩ ngớ ngẩn ấy . Các Đồng đội cùng nghe vậy .



Mây trên trời Quảng trị
                                                                               Nguyễn trọng Luân


Có ở đâu trời nhiều mây đến thế ?
Như nơi này  
Quảng trị ơi !

Nửa thế kỉ qua mà mây vẫn bay
 Vần vũ như một thời lửa khói
Mây như nấm bom , mây như tàn nhà cháy
Mây vẩn vơ túm tụm lúc chiều về  

Bình minh lên đã dềnh phía biển xanh
Gió lào cứ như đun mây bay  từ đất
 Đất ngơ ngác , trên đầu ngàn ngàn nấm mộ
 Từ nghĩa trang in thăm thẳm lên trời

Xin người đời đừng quở trách chi tôi
Chiến tranh qua rồi lại nhắc thời đau khổ
Tôi lờ lẫn bởi tôi từng nức nở
 bạn ra đi tôi còn lại đến bây giờ

Mây chỉ là mây chứ nỏ có chi mô !
Nhưng tôi thấy cứ ngàn ngàn nấm mộ
Cứ mỗi lần tôi qua Quảng trị
Những bạn bè tôi giăng giăng gọi trên đầu

Có nơi nào mây vần vũ thế này đâu ?
Chẳng đâu giống bốn mùa  mây Quảng trị
Sao khúc ruột miền trung đau thắt thế ?
Có ai người thơ thẩn đến như tôi ?




 Hoàng cầu Chiều tối 8/2/2012
  




« Sửa lần cuối: 10 Tháng Hai, 2012, 09:13:09 am gửi bởi nguyentrongluan » Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM