@bác dathao: bác quyenkh không tin là đúng rồi vì lính 88 cơ động, có lúc cũng phải chúi mũi thần tốc thật nhưng tốc độ hành quân bộ (mà lại hành quân cắt rừng ban đêm) không thể thần tốc hơn quân của Vua Quang Trung thuở xưa được đâu !
Có lẽ bác dathao nói với ý khác mà không cần quan tâm tới dữ kiện "vật lý" của sự việc đó thôi ! E bộ 88 đóng ở Choong-kal cách Rùm-chết (bắc Srê-nôi, gần đến An Long Veng) hơn 70 km là đúng rồi, nhưng 1 đêm đi bộ cắt rừng từ Choong-kal đến Rùm-chết là chuyện không có thật đâu bác dathao ơi ! Có thể 1 đơn vị nào đó của 88 (D hoặc C) đang ở khu vực gần đó (như S'rê Nôi, Lô-via Krăng hoặc xa hơn là Va-rin, nghĩa là cũng trong tầm chừng hai ba chục cây số là cùng) khi được lệnh đã phải hành quân gần như chạy thục mạng cả đêm không nghỉ xuyên qua địa hình rừng xanh xen lẫn rừng dầu mới tới kịp chỗ bác (Rùm-chết) đó bác ơi ! Nếu thực sự xuất phát từ Choong-kal thì với địa hình và đường xá đó có đi bằng xe cũng không tới kịp trong một đêm đâu !
Tui còn nhớ khi đi đánh Băng Tà-veng tháng 4/1984, sau khi hành quân một mạch từ Bần-tiây S'rây về đến ngọn suối Choong-kal khoảng hơn 50km mất 2 ngày, toàn E nghỉ dưỡng sức mấy ngày bên bờ ngọn suối này và tổ chức họp quân chính để bàn phương án tác chiến, giao nhiệm vụ cho từng đơn vị trên sa bàn được đắp ngay bên bờ suối. Anh em được "tự bồi dưỡng" thoải mái với nhiều món cá bắt được dưới con suối dồi dào thực phẩm thiên nhiên này bằng mọi "thủ đọan" nhưng không được gây tiếng nổ để giữ bí mật theo lệnh của E ! Ngán cá rồi anh em mò bắt cua đá (con cua đen thui, nhỏ xíu bằng ngón tay cái, có rất nhiều trong các khe đá dọc triền suối, bắt về đem giả nát nấu canh với rau ngót rừng không cần bỏ bột ngọt, ngon "bá chấy" không quên được). Rồi cua đá cũng ngán, anh em chuyển sang mò bắt chem chép (còn gọi là lô... ngâm) ....
5 gờ chiều hôm trước ngày nổ súng đánh Băng Tà-veng, toàn E xuất phát từ ngọn suối Choong-kal trực chỉ núi Đăng-rếch, thẳng lên Băng Tà-veng ở hơi chếch Tây Bắc. Lính ta được nghỉ ngơi bồi dưỡng no nê mấy hôm nên có vẽ khỏe khoắn, sung sức hơn. Địa hình từ đây đổ lên ít sông suối, ít rừng xanh mà phần nhiều là rừng thưa và trảng dầu. Đi được hơn 1 tiếng, trời vừa nhá nhem tối, một tình huống bất ngờ xảy ra, D3 bắt được 4 người dân CPC trên vai vác mấy giỏ đựng rắn, rùa, trăn và con trút (tê tê), họ nói là dân Choong-kal đi bắt thú rừng, D3 báo cáo lên E và bác Tuân E trưởng cho lệnh: không cần biết dân hay lính PP, tịch thu toàn bộ "tang vật", nhưng do không thể "xử lý" được vào lúc này nên trói lại đợi giao cho vệ binh E dẫn theo luôn ! Phải nói 4 người này mạng lớn, nếu bình thường mà gặp D3 giữa đường hành quân thì họ "tam dầy tà" sớm rồi ! Vậy là hàng quân hành tiến đánh cứ PP năm đó của E88 có "dân công hỏa tuyến" vác trên vai mấy giỏ rắn rùa, trăn, trút còn được anh em C22 gửi gắm mỗi anh mấy quả đạn cối ôm trên tay và đeo lủng lẳng quanh mình !
Đi đến hơn 1 giờ sáng thì gặp lộ 69, một số anh em đang chốt đường cho 88 qua lộ, hỏi nhau mới biết anh em thuộc công binh sư đoàn. Như vậy sau hơn 8 tiếng cắt rừng ban đêm, đội hình E đã đi được khoảng 35km ! Cũng tại đây, bác đại tá Phùng Kim Chính, sư phó 302 cùng một số cán bộ F đã nhập vào cánh quân 88 (bác Chính đi với 88 tham gia trực tiếp chỉ huy trận đánh). Lúc này lính đã thấm mệt, phải nói là rất mệt mới đúng, không riêng lính cơ quan hành quân yếu kém như bọn tôi mà cả những anh em bộ binh của D3 nữa ! Họ nằm lăn quay ra đất, hả họng thở dốc vì đi như chạy từ lúc chiều hôm trước, lệnh trên lại cấm hút thuốc, không được nói lớn tiếng vì đã gần cứ địch, rất dễ bị phát hiện (trận này E88 đi mũi chính diện, D3 đi ngay vào con đường chính từ chân núi dẫn lên trung tâm cứ điểm).
Đến gần 4 giờ sáng, đội hình bắt đầu ra ngoài trảng trống sát chân núi (vậy là hơn 2 tiếng đi thêm được chừng 10km nữa), lệnh nghỉ giải lao tại chỗ và tuyệt đối giữ im lặng, không gian im phăng phắc, chỉ có mấy anh thông tin hữu tuyến của E và F đang phối hợp rải dây, quay máy nói chuyện thì thào ... 15 phút sau tiếp tục lên ba lô, đi chậm từng quảng một, rồi đi ngang qua một trận địa pháo, mờ mờ thấy mấy khẩu 105 và 130 li bự chảng ! Không biết đơn vị pháo đã kéo pháo vào đây lúc nào nữa! Đi thêm một quảng nữa thấy dưới chân rất nhiều dấu vết bánh xe "vọt tiến" (sáng ra mới biết là vết bánh xe của PP chuyển hàng từ trên núi xuống để đưa về nội địa). Lệnh các bộ phận tản ra, theo bố trí của tác chiến E để vào vị trí của mình. Cơ quan Tham mưu được chỉ xuống một rảnh mương cạn, bên cạnh BCH, thông tin và trinh sát E, mỗi anh tìm một góc cho mình, hạn chế tối đa và phải hết sức cẩn thận khi di chuyển, kể cả khi đi vệ sinh vì chung quanh rất nhiều mìn ! Toàn bộ mặt trận im ắng rợn người ! Trời sắp sáng, văng vẳng trên núi có tiếng gà gáy, rồi tiếng động cơ xe ô tô của PP ...
Đúng 5 giờ sáng, pháo binh ta bắn dữ dội, lỗ tai bọn tôi điếc đặc vì nằm ngay trước họng mấy khẩu pháo ! Trận đánh của F302 tiêu diệt cứ Băng Tà-veng đã mở màn ....
Tôi kể lại cuộc hành quân đi đánh Băng Tà-veng năm 1984 đê liên hệ và hình dung tốc độ cùng với cự ly cơ động của lính ta. Qua đó cho thấy : cho dù có sung sức, quen chân và đi bộ thần tốc cỡ nào chăng nữa, một đêm luồn rừng 12 tiếng cứng cũng chỉ đi được chừng 35 - 40km hoặc quá lắm thêm được 5-7 km nữa đã là quá thần kỳ, đủ cho lính đuối há họng rồi, sáng ra có khi ruồi bâu không muốn đuổi nữa nói gì đến tác chiến ! May mắn cho D3 hôm đó đi mũi chính diện của 88 trong trận Băng Tà-veng ... (chuyện này sẽ kể sau vì viết hơi dài quá rồi) !
Vậy đó, sau hồi pháo binh ta khai hỏa, chuyện các D đột kích lên núi diệt cứ, lùng Pốt, kiếm đồ cổ
, mũi nào ngon vớ bở
, mũi nào "dô dĩa" khiêng về không kịp
; chuyện Pốt cài thiên la địa võng với đủ loại mìn; chuyện leo dốc 3 đoạn; chuyện lò rượu của 88 trên đỉnh Đăng-rếch, chuyện lính bị cắt bớt tiêu chuẩn nước hàng ngày để ... dành cho y tá tiền phương F tắm
; chuyện về số phận 4 "dân công hỏa tuyến" CPC bất đắc dĩ với mấy giỏ rắn, rùa, trăn trút; chuyện trên đường hành quân quay về cứ ... Còn khá nhiều chuyện, xin được từ từ kể sau vậy !
Tui hay viết lòng thòng, ý nọ xọ ý kia, đôi khi giống như tẩu hỏa vì nhớ được gì thì viết luôn ra cho hết mạch nhớ đó, các bác ráng đọc, có soi cũng nhè nhẹ thôi nhé !