Chào Thanh Loan và các bạn !
Lâu quá rồi thấy vắng bóng Bác Y tá 262 ,Y lố rất muốn nghe những cảm xúc kỉ niệm của các đồng đội ,đồng nghiệp ...
Ngành y nếu kể về trận chiến có thể không bằng những thành tích chiến đấu kiên cường như các bác khác đã kể trên Quân sử .Nhưng với các đồng đội trước phút lâm chung có lẽ là người thân nhất trước lúc ra đi !Thật không thể dùng một lời nào để diễn tả cái giây phút ấy .
Trong lúc ở Lò gò ( Yta 262 đã tham dự _ Đội phẩu 302 nằm gần họng súng của 262 ) Y lố chứng kiến một bác bị đạn xuyên thủng lồng ngực _ tràn dịch màng phổi .Trước lúc ra đi đã thốt những lời trăn trối ...
Rất trân trọng
Xin chào Thanh Loan và các anh em !
Ai dám nói là bên quân y các anh, chị lính quân y không có nhiều thành tích là hoàn toàn không đúng. Không kể những người đã không may hy sinh, thì tất cả những quân nhân trở về từ chiến trường K ngày ấy, có thể nói là 100% sỹ quan, chiến sỹ ta ít nhất 1 lần đã được bàn tay chăm sóc ân cần của các chiến sỹ quân y mình đó. Vì anh nào nếu không bị thương thì cũng bị sốt rét, hắc lào, ghẻ lở đầy mình... Nếu không được cữu chữa tốt thì chắc còn nhiều người không còn cơ hội về quê mẹ đâu.
Tôi có nhớ một trường hợp hồi D7-E429-F302 chúng tôi đóng ở Cooc Môn. Khoảng tháng 5/1979, có 1 chiến sỹ tên là Chương-lính C2,D7 - quê ở Thường Tín-Hà Sơn Bình (Hà tây) bị trúng mìn, bị thương rất nặng, bụng bị mảnh mìn găm lỗ chỗ. Anh Quyến-Y sỹ tiểu đoàn (quê Hà Bắc, nay là Bắc Ninh)xem xét vết thương thấy nếu chuyển đi sẽ chết dọc đường. Vì từ Cooc Môn đi lên bệnh xá Trung đoàn xa đến 30 km, lại phải cáng bộ vì không có xe. BCH tiểu đoàn và QY đã điện lên E bộ xin chi viện cấp cứu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi đó BCH trung đoàn quyết định cử một tổ công tác của bệnh xá do Y sỹ Chung (Trưởng bệnh xá), bác sỹ Hiền (mới được bổ sung về bệnh xá) và 2 y tá nữa, đem theo thuốc men và dụng cụ cần thiết, cấp tốc theo xe Đốt về D7. Khi về đến nơi, sau khi xem xét vết thương và hội chẩn, các y, bác sỹ quyết định phải phẫu thuật tại chỗ, nếu không Chương sẽ bị tử vong, vì bụng đã phình to. Thế là "phòng mổ" dã chiến được khẩn trương "xây dựng". Đèn phòng mổ được lấy từ máy quay phát điện của thông tin 15w. Anh em chúng tôi tò mò đứng xúm xít xung quanh "phòng mổ" để xem, nhưng chỉ được đứng xem từ xa nên chỉ thấy bóng các y, bác sỹ thấp thoáng qua làn vải trắng quây xung quanh. Nhưng vì chờ lâu nên chúng tôi phải trở về các vị trí của mình để tiếp tục làm nhiệm vụ. Hôm sau chúng tôi nghe nói: Sau hơn 5 tiếng đồng hồ làm việc khiên trì, ca mổ đã thành công và Chương đã qua cơn nguy kịch. Đến chiều hôm sau chúng tôi lại kéo nhau lên xem thì thấy Chương đã tỉnh, người trần truồng, bụng được gắn một dải băng dài từ bụng trên đến dưới rốn. Anh Quyến nói là ruột của Chương bị thủng 21 lỗ, may mà đã khâu được hết. Anh Quyến dẫn chúng tôi vào Thăm Chương. Hai tay Chương dang ra, các ngón tay cứ múa may chụm ra, chụm vào như kiểu bắt bướm. Y sỹ Chung nói : Chắc đang đau lắm đấy. Anh Quyến trêu Chương: Thế nào, có cần mời em nào trong phum vào thăm không ? Chương gượng cười nhăn nhó trông đến tội. Vài ngày sau Chương được chuyển đi tuyến trên. Chắc bác Ylố và các bạn quân y 302 cũng có biết chuyện này. Qua sự việc này, lính tráng chúng tôi rất cảm phục các anh quân y, Chính các bạn đã giành lấy sự sống của anh em mình từ tay Thần chết cứ luôn lảng vảng ở xung quanh. Hễ có cơ hội là vồ chụp luôn.
Còn chuyện về hắc lào, echima, ghẻ lở hồi sau kể tiếp nha. Hehe...