binhyen1960
Trung tá
Bài viết: 3862
HOT nhất forum năm 2009
|
|
« Trả lời #255 vào lúc: 13 Tháng Mười, 2010, 06:43:51 pm » |
|
Một đêm ngủ lại trên ban tác chiến E cùng anh Hồng và cũng ngay tối hôm đó tôi được biết ngày mai và cả mấy ngày nữa sẽ không có xe ô tô từ tuyến sau lên cũng như từ đây về căn cứ Novea , vậy là hành trình của tôi về căn cứ chắc chắn sẽ phải cuốc bộ , không sao đi bộ vài chục km không phải là cái khiến lính thấy giật mình . Sáng ra dậy sớm ăn cơm sáng rồi tôi tạm biệt anh em trên ban tác chiến lên đường , anh Hồng cũng bận lên lớp giảng bài cho số anh em cán bộ B của các C lên tập huấn tại E , thời đó lính bộ binh cán bộ B C rất yếu kém về sử dụng bản đồ địa bàn và trên E quyết định mở lớp tập huấn cho số anh em này nâng cao trình độ và anh Hồng là giảng viên cho lớp tập huấn . Cũng cỡ hơn 6h sáng tôi bắt đầu lên đường , vũ khí tư trang tài liệu mang theo gọn nhẹ tôi một mình đi dọc đường 132 về hướng Udong , mùa khô nắng nóng ngay từ sáng sớm đã thấy hơi nóng bốc lên rừng rực rồi , đường thì vắng hoe không một bóng người và tôi thì cứ giữa đường mà đi , từ E về tới Udong khoảng gần 30km rồi từ Udong về đến cứ E ở Novea khoảng trên chục km nữa thì tổng cộng cũng chỉ trên 40km là cùng , để cho 1 ngày đi bộ từng đó km thì không phải là điều đáng quan tâm và nếu cảm thấy ngại đi đường vòng về qua Udong như vậy thì có thể đi tắt dọc theo đường tàu như hôm chuyển cứ lên Kimry chúng tôi đã từng đi sẽ gần hơn khoảng 7 8km thì cũng chỉ còn trên 30km là sẽ về tới cứ E bộ , suốt dọc đường đi tôi phân vân suy nghĩ xem có nên đi theo đường sắt không , gần hơn thật nhưng hơi mạo hiểm , một mình một đường như vậy quả thật là hơi phiêu lưu nếu gặp dân thì không nói làm gì nhưng là địch thì thế chủ động của tôi sẽ mất , địch có thể tiến sát lại gần và ra tay trước còn tôi thì khi biết đó là địch thì cũng là lúc đã kết thúc vấn đề vì vậy muốn đi tắt trên đường sắt cho gần thì tôi cần phải lên phương án cho suốt đoạn đường đó đi như thế nào ? Gặp người thì sẽ sử lý ra làm sao ? Gặp địch sẽ xử lý như thế nào ? Cuối cùng tôi quyết định mạo hiểm đi dọc đường sắt cho tiết kiệm thời gian cũng như năng lượng sức lực cuốc bộ , khi đi dọc đường sắt sẽ nguy hiểm nhất ở đoạn giữa còn ở 2 đầu đoạn đường thì không đáng ngại và điểm nguy hiểm nhất là khu vực cái nhà ga tàu cũ bỏ hoang , đoạn đường cần chú ý nhất cũng chỉ khoảng 5km và giữa ban ngày thế này rất dễ quan sát , nếu gặp địch tôi có thể lăn xuống dệ đường sắt mà tác chiến , nhiều không dám nói chứ từ 3 đến 5 thằng Pốt thì tôi có thể vừa chiến vừa chạy mà địch không làm gì nổi tôi , nếu gặp người bất kể ai từ phụ nữ người già hay trẻ con thì cũng không để họ lại gần , khi họ phát hiện thấy mình thì tức khắc sẽ bỏ không đi trên đoạn đường sắt nữa mà tạt vào 2 bên đường đi lẫn trong những cánh rừng hay tre gai , cứ bám theo đường sắt mà về đến ngã tư đường tàu . Lên xong phương án tôi quyết định sẽ đi dọc đường sắt cho gần và nhanh hơn , một chút mạo hiểm nhưng khi đã có kế hoạch phương án cho cách đi rồi thì chẳng có gì là phiêu lưu nữa . Cũng quá tầm trưa tôi mới về đến đoạn đường 132 có đường sắt cắt ngang , rẽ phải đi thêm chục km nữa dọc đường sắt tôi sẽ về đến ngã tư đường tàu , dừng lại suy nghĩ thêm một lần nữa xem quyết định của mình đã chín chắn chưa ? Tự hỏi mình một lần nữa có nên mạo hiểm phiêu lưu như vậy không ? Có đáng để hành động như vậy không ? Nếu thật sự thấy sợ thì lúc này là lúc có thể thay đổi ý kiến và cái kế hoạch độc lập tác chiến mà tôi đã vạch ra khi đi trên đoạn đường sắt sẽ bỏ và cứ việc thẳng tiến về Udong rồi từ đó theo đường 51 mà về E bộ tại Novea , đường sẽ dài ra thêm trên chục km nữa , đơn giản thế thôi . Một chút do dự của tôi lúc đó cũng đúng thôi , thà rằng nó cứ sòng phẳng như ở hướng núi Kimry thì lại dễ , gặp địch gặp người là nện vô tội vạ nên chẳng có gì đáng ngại chỉ cần mình tỉnh táo quan sát dọc đường đi là coi như ổn , đây thì chẳng biết thế nào nếu gặp địch mà nó nói nó là du kích K thì mình cũng chịu chứ chẳng có gì để phân biệt đâu là địch và đâu là du kích , mà cũng cứ nói trắng ra rằng du kích K lúc đó cũng không tin được , nếu cứ tin ở đám du kích K thì có ngày đầu mình nó rời khỏi cổ , ngay lão Xăng xã trưởng hay Tọc trưởng phum ở Peeng Novea là E D trưởng của đơn vị lính Pốt đấy thôi . Cuối cùng cái ý nghĩ mạo hiểm tý chút của tôi nó đã thắng , tôi quyết định rẽ phải đi dọc đường sắt cho gần và cũng thử xem cái bản lĩnh của mình nó đến đâu . Đi khoảng 2 3km đầu trên dọc đường sắt tôi cũng thấy bình thường , nhiều đoạn cây rừng mọc sát đường sắt thấy cây cối um tùm chẳng quan sát được gì xa tôi cũng đã bắt đầu thấy ngại , một chút ân hận ở cái quyết định của mình nhưng rồi tôi lẩn ngay vào sâu bên trong đường đi tránh những đoạn đường có thể có những bất ngờ mà mình không lường trước được , biết đâu đấy . Cứ thế tôi đi khoảng 5 6km thì đến cái nhà ga cũ , từ đó đã bắt đầu thấy dân đi lại quanh khu vực đó , những chiếc xe bò của dân đánh ngang qua đường sắt đi lại giữa phum này phum kia nhưng tôi không lộ mặt mà tránh để họ phát hiện ra mình , đi vòng qua khỏi khu vực ga một đoạn xa là tôi lại ngoi lên đường sắt mà đi , từ đây về đến ngã tư đường tàu mỗi bước chân là mỗi bước an toàn dần , lần trước hành quân ngang từng đoạn ở đây tôi vẫn nhớ cũng chỉ còn vài km nữa sẽ ra đến ngã 4 đường tàu rồi và trước đó khoảng 2km là khu vực cách đây trên 1 năm chúng tôi từng tác chiến , đoạn đó ở trong phum thì quá quen thuộc đối với tôi , khi đơn vị chưa chuyển cứ lên Kimry D9 đóng quân gần khu vực này . Bất chợt tôi có ý nghĩ hay là nhân chuyến công tác này mình ghé qua thăm lại trận địa của trận đánh ngã tư đường tàu , ghé thăm cái phum mà lính C2 chúng tôi đã chốt giữ , ghé thăm trận địa của trận đánh lấy tử sỹ C21 nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định không nên ghé vào trận địa hướng lấy tử sỹ C21 , vào đấy là quá mạo hiểm không nên mạo hiểm đến mức như vậy khi mình chỉ có một mình ở đó , ấn tượng trận đánh cùng số lượng thương vong của trận đó chưa từng phai mờ trong tâm trí của tôi , địa hình quá bất lợi cho ngày đó và cả đế lúc này nên tôi quyết định sẽ không ghé qua mà chỉ đi về đến chốt của C2 cũ thì ghé qua thế thôi . Khoảng trên 3h chiều thì tôi về ngang C2 cũ , từ đường sắt nhìn vào trận địa C2 vẫn như xưa , bên trong phum lác đác có người đi lại , dân họ đã về ăn ở trên những nhà sàn còn sót lại , những nhà lá mới dựng lên mái tranh còn mới , những thân cây dừa đổ ngổn ngang ngày đó đã được dân dọn dẹp sạch sẽ , họ cưa thân dừa đổ thành từng khúc xếp dọc đường đi trong phum , những mái nhà ngói bị pháo bắn sạt cả mảng ngói đổ xuống ầm ầm cũng đã được dân sửa lại , những nhà bị cháy khi đó cũng đã được dựng lên những nhà tranh thốt nốt mới , cái phum ngã tư đường tàu này xưa kia đẹp là thế mà chỉ sau có 1 tuần đánh nhau với lính Pốt ở đâu thì nó biến thành cái phum đổ nát hoang tàn xác xơ đến thảm hại và giờ đây có bàn tay của người dân K sau chiến tranh nó đang dần hồi phục . Tôi tạt qua C bộ C2 cũ , ngôi nhà vẫn nguyên vẹn , có lẽ nó là ngôi nhà lành lặn nhất trong cái phum này , cái hầm dưới nhà sàn vẫn còn đó người dân chưa lấp bỏ chắc họ sợ chiến tranh sẽ còn tiếp tục diễn ra ở đây , quanh khu vực C bộ C2 lúc đó thương binh tử sỹ mang về đó giải khắp quanh khu vực hầm , bao nhiêu nhỉ ? Trên 20 thương binh tử sỹ C2 chỉ sau hơn 1 ngày chiến đấu giữ chốt , một con số đáng để suy ngẫm để tưởng nhớ về trận đánh này , khi đó địch mạnh quá , chúng còn mạnh để tập trung quân dần tan nát D7 cũng như cả E209 lúc đó ( gần đây tôi mới biết E trưởng Trần Cường của E209 cũng bị thương tại khu vực ngã tư đường tàu và lúc đó không riêng gì D7 bị địch tập trung đánh mà cả D8 D9 cũng cùng chung số phận ). 5h chiều tôi về đến E bộ ở cứ Novea , từ ngã 3 trên đường 51 rẽ trái là đi vào E bộ trong 2 dãy nhà mái ngói ven đường , trong E bộ vắng vẻ hơn trước kia bởi toàn bộ đơn vị đã dồn về E ở núi Kimry chỉ còn lại một số ít tại đây , nói là ít so với quân số E cũ chứ còn hiện tại tôi vẫn thấy đông lắm , mỗi nhà cũng có đến 4 5 người , họ là ai làm gì thì tôi xin chịu , ở đây tôi chẳng quen biết ai ngoài anh Trung to là anh nuôi trên hậu cần E , lần trước gặp anh ấy rồi khi tôi vào E lấy thư cho D7 mang lên tuyến trước , tôi tạt bừa vào một nhà ngói hỏi mấy anh lính ở đó : - Các anh ơi ! Nhà E trưởng hay chính ủy E là nhà nào ? Ban tham mưu E nằm ở đâu ? - Cái nhà thứ 6 tính từ ngoài đường vào nằm giữa dãy nhà này . Ban tham mưu nhà đối diện bên kia đường . Mày ở đơn vị nào ? Về E có việc gì ? - Em lính D7 trong Kimry ra mang tài liệu về E nộp . Nghe vậy mấy anh ấy trợn tròn mắt nhìn tôi hỏi : - Mày đi từ trong đó ra đây một mình à ? - Vâng ! Em đi một mình thôi anh ạ , hôm trước đi từ trong Kimry ra cùng anh em đi tập huấn trên E rồi từ đó về đây có một mình em đi bộ từ sáng đến giờ mới tới nơi . Nói rồi tôi chào các anh để đi qua nhà E trưởng và chính ủy E , căn nhà vắng lặng tôi không dám leo lên nhà sàn mà chỉ đứng dưới gầm nhà chờ , trong lúc chờ ai đó trên nhà bước xuống thì tôi mở ba lô của mình ra lấy 2 bọc tài liệu để ra ngoài , nộp cho E xong là qua BTM E nộp là tôi hoàn thành nhiệm vụ , sau đó thẳng bước mà về cứ D7 thôi , chờ một lúc vẫn không thấy ai đi xuống tôi cũng muốn lên tiếng đánh động lắm nhưng thấy sợ , nhỡ ai đó xuống mắng cho một trận tội gây mất trật tự thì sao nhưng sốt ruột , tôi muốn nộp nhanh để còn phải về cứ D7 nữa chứ , tôi còn cả chục km nữa phải đi trong chiều nay , từ đây về cứ D7 thì không có gì đáng ngại kể cả đi đêm cũng chẳng có gì phải sợ , đơn vị tôi cũ anh em vẫn đi đêm về đơn vị có sao đâu . Tôi nghĩ ra cứ để ba lô súng ống bao xe đạn ở đó ôm bọc tài liệu mang sang BTM trước rồi quay lại sau , BTM bên kia đường cái nhà đối diện , khi nãy mấy người ở đó đi ra cứ nhìn sang bên này thấy tôi đứng đó và tôi cũng chẳng biết họ là ai , bây giờ chạy qua cứ gọi to lên thế nào cũng có người thưa , đứng dưới sàn nhà tôi gào to lên : - Các anh ơi ! các anh BTM ơi . - Ai thế ? Muốn gì thì lên đây chứ sao lại đứng dưới đó mà gọi như vậy ? Lên đây . Tôi cũng chỉ mong có thế liền ôm bọc tài liệu leo lên nhà sàn , bẽn lẽn thập thò bên ngoài của : - Báo cáo anh , em lính D7 chỗ bố Xuyến trong Kimry ra mang tài liệu của D7 nộp cho BTM E . Một anh nghe vậy liền bốp chát ngay : - Lão Xuyến là bố mày chứ bố gì chúng tao . Tôi dạ dạ và đưa mắt nhìn BTM E , ấy anh trên này người nằm người ngồi trên cái nhà sàn trong BTM rồi một anh đứng dậy nhận bọc tài liệu nói : - Rồi . Chú em đi từ trong đó ra bao giờ ? Đi với ai ? - Dạ ! Em mới đi ra đến đây thì và đây trước , em đi một mình từ sáng đến giờ từ E bộ về đây . - Thế bây giờ mày đi đâu nữa ? - Dạ ! Em về cứ D7 lấy tài liệu để ở cứ đem về Kimry thôi ạ . Bố Xuyến có dặn em mang tài liệu về BTM thì xin các anh cho em xin cái giấy xác nhận là em đã mang tài liệu về nộp cho BTM . Vậy đề nghị anh cho em xin cái giấy ạ . - Bố Xuyến nhà mày rách việc bỏ mẹ ra , lúc nào cũng chỉ thích giấy với chẳng tờ . Nào thích giấy thì tao ghi giấy , thế mày thích tao ghi cái gì ? - Em chẳng biết nữa , anh cứ ghi cho em là hôm nay em mang tài liệu về đây và các anh đã nhận , em nghĩ có lẽ thế là đủ . Anh ấy lấy giấy hí hoáy viết một lúc rồi giao cho tôi mảnh giấy bằng giấy vở học sinh bên dưới có chữ ký to như con gà , tôi cám ơn anh ấy rồi chào tất cả các anh rồi trở về nhà E trưởng . Nhà E trưởng vẫn thấy vắng lặng như tờ , ba lô bao xe đạn và súng của tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ tôi định gọi nhưng còn đang ngập ngừng chưa biết gọi tên ai đây thì từ trên nhà một anh đi xuống , cả dãy nhà ở đây khác với những nơi khác ở chỗ cầu thang đi từ phía sau nhà để lên sàn nên ai đó có vào gầm nhà sàn thì chủ nhà cũng không thấy , vì vậy tôi ra vào nhà E trưởng đến 2 lần mà chẳng thấy ai ý kiến ý cò gì , thấy anh ấy cũng khá lớn tuổi rồi lúc đó cũng tầm 3 mấy tuổi chứ không phải loại trẻ ranh như chúng tôi thì tôi đoán có lẽ cũng cỡ này kia chứ không thể là loại loong toong được nên đánh bạo nói bừa : - Báo cáo thủ trưởng ! Em lính D7 trên núi Kimry theo lệnh của D trưởng mang tài liệu về nộp cho E trưởng hoặc chính ủy E . - Vậy hả ? Em mới ở tuyến trước về hả ? Vào đây ngồi đi . Anh ấy chỉ cái ghế băng dưới gầm nhà sàn với cái bàn bên cạnh chỉ tôi ngồi rồi rất vui vẻ anh ấy hỏi : - Em về lâu chưa ? Tình hình trên đó có gì không ? Mang tài liệu gì của D về đưa anh xem nào . - Dạ em mới về đến đây , trên đó cũng bình thường thôi anh ạ . Vừa nói tôi vừa lấy bọc tài liệu đưa cho anh ấy nhân tiện nói luôn xin anh cho em cái giấy xác nhận đã chuyển tài liệu về E để có cái về báo cáo D là em đã hoàn thành nhiệm vụ , anh ấy nghe xong liền gọi lên nhà : - Sơn ơi ! Cầm cho anh cái bút và tờ giấy xuống đây . Một tiếng dạ từ trên nhà sàn vọng xuống rồi chỉ một lúc thằng liên lạc E cầm bút và giấy xuống nhà , tôi lúc đó cũng không để ý xem thằng liên lạc E là ai , cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng còn về cứ D7 thì thằng liên lạc E xuống đến nơi nhìn thấy tôi nó ngạc nhiên rồi ơ với ơ . - Ơ ! H... mày đi đâu thế này ? Tôi cũng quá ngạc nhiên khi thấy thằng Sơn ở đây , chúng tôi ơ với nhau cả , nó là liên lạc C11 của D9 từ thời còn ở Nam Chóp thế rồi một lần tất cả cán bộ C của C11 hy sinh trong vụ nổ mìn tăng duy có mình nó thoát chết do đi vắng khỏi C bộ thì nó được đưa lên làm liên lạc D9 , lâu rồi không gặp nhau và bây giờ nó là liên lạc của E . Anh kia cũng ngạc nhiên khi thấy 2 đứa chúng tôi nhận ra nhau lúc đó thằng Sơn mới giới thiệu : - Báo cáo thủ trưởng thằng này với em trước huấn luyện cùng đơn vị , đi cùng đoàn với nhau nó ở bên D7 là liên lạc C2 . Nói rồi nó quay sang tôi nói : - Đây là anh Cường chính ủy mới của E209 mình đấy , mày bây giờ làm gì bên D7 ? Nghe nói D7 của mày nằm trong Kimry phải không ? D9 của tao đóng gần ngã 3 Amleeng còn D8 phía sau E bộ hướng núi Kimry . - Thì tao vẫn là liên lạc của C2 thôi , trên D hết người nên D chọn tao mang tài liệu về cứ Novea , D7 của tao bây giờ đóng quân trong sát núi Kimry còn những D khác ở đâu bọn tao không biết . Viết xong cho tôi cái giấy chính ủy Cường trao cho tôi rồi hỏi tình hình đơn vị trên đó ra sao , tôi cũng có biết gì nhiều đâu mà nói chỉ biết báo cáo D7 của em vẫn bình thường thế thôi . Xong việc tôi chào thủ trưởng để về cứ D7 Novea , chính ủy Cường nhắc tôi bây giờ cũng muộn rồi đấy sợ đi xa không an toàn , nếu muốn có thể ở lại E bộ sáng mai về cứ D7 nhưng quả thật ở trên E tôi thấy có gì đó gò bó không thoải mái nên xin phép thủ trưởng để về cứ luôn . Chào tạm biệt thủ trưởng cùng thằng bạn tôi khoác ba lô vác súng ngược đường đi ra khỏi E bộ hướng về cứ đơn vị cũ .
|