Minh Son ở công binh nên chắc là chính xác rồi, cái hồi máy bay chở đoàn công tác bộ quốc phòng rơi ở vùng này chắc là việc tìm kiếm cực kì khó khăn. Nhưng có đúng là máy bay Lào hay máy bay của ta, tôi nghe nói đó là máy bay VN mà, đi máy bay Lào chưa chắc đã bị rơi
đây là nơi anh em mình ôn lại kỷ niệm xưa, ai nhớ được gì thì kể cho mọi người nghe, anh MS cứ thoải mái đi, không có gì gọi là khoe đâu, kể chuyện vui đời lính để cùng nhau nhớ lại một thời gian khổ, nếu có thời gian thì ngồi vào máy gõ cho vui, còn lúc nào rỗi thì săm soi ba con đề, miễn là đừng sa đà ( thực ra tôi không chơi. nhưng tôi thấy mấy bác về hưu hay mất công với cái trò này lắm, không biết các bác có "dính" không
)
Còn câu chuyện của tôi, sau đó các chuyến viếng thăm trao đổi diễn ra đều đều, nhưng có một ngày nọ, không thấy các em qua chơi như thường lệ ( Sau vụ bắn nhau vì tình thì bộ đội VN được khuyến cáo không nên tiếp xúc qua thân mật, tránh hệ luỵ, chúng tôi ít qua đó mà các em thường tranh thủ ghé thăm) Tôi đoán chắc có vấn đề gì đó bèn kiếm cớ sang thăm ông bác sỹ trưởng chuyên gia, ông cho biết không có vấn đề gì, chỉ là không biết làm sao mà các em cứ hay kêu đau bụng, ông bảo không tìm ra nguyên nhân nên cứ cô nào kêu .đau xin nghỉ công tác là ông kéo lên bàn mổ cắt ruột thừa, cắt cái đó không có hại gì, nếu đúng bệnh thì khỏi, thêm nhiều người làm việc, nếu không đúng bệnh thì cứ cắt phòng ngừa, các cô sẽ không bị bục ruột thừa nữa mà tay nghề bác sỹ càng nâng cao. Ông chiên gia này cao tay nghề lắm nên không biết ông nói đùa hay nói thật nhưng quả là có mấy cô đang nằm dài trong phòng bệnh nhân, chúng tôi vào thăm cứ thở ngắn than dài. hóa ra không phải vì đau mà do buồn vì bị mổ mà gia đình xa quá, không ai đến thăm được, tủi thân mà khóc, vậy là chúng tôi về đơn vị , móc đường sữa bánh kẹo, lương khô thịt hộp ,coi như người nhà đi thăm bệnh, nghe nói như vậy thì các nàng cảm động quá, khóc sướt mướt, con gái xa gia đình ,cha mẹ, được bộ đội quan tâm thì vui và hạnh phúc lắm, sau này khi khỏi rồi cứ đòi theo bộ đội VN về nước, làm các anh trợn tròn cả mắt.
Như vậy dù gì thì chúng tôi, những người lính bình thường cũng đã làm được những việc tốt, qua những hành động bé nhỏ nhưng tràn đầy tình nghĩa, chúng tôi đã góp phần xây dựng một hình ảnh tốt đẹp về người bộ đội Việt trong lòng những người dân Lào.
Những ngày sống và chiến đấu trên mảnh đất đau thương này đôt ngột chấm dứt vào một ngày đẹp trời, Tôi được lệnh ra Bắc, qua một thời gian dài sống và chiến đấu trên mảnh đất này cùng bạn bè và đồng đội, nay phải chia xa, trong lòng tôi trảỉ qua những cảm xúc thật khó tả, vui mừng vì được trở về quê hương nhưng cũng buồn vì đã để lại quá nhiều những kỷ niệm tại nơi này. Đồng đội, những người đã gắn bó suốt bao nhiêu năm dài chiến đấu gian khổ ác liệt, người còn người mất, nay phải xa nhau thì nỗi buồn dâng lên tưởng như những đợt sóng ngầm dạt dào không bao giờ dứt