Một đoạn đời đáng nhớGần 40 năm trước, nhiệm vụ đã cho tôi cơ hội đến với Trường Cơ Điện.
Còn giờ đây, cơ duyên lại cho tôi gặp gỡ NTL, NHL- những CCB- SV Cơ Điện trên VMH.
Tình thân ái của nững CCB như ngọn gió thổi bùng những ký ức về "Một đoạn đời đáng nhớ"- đoạn đời tôi thực hiện nhiệm vụ HL các sinh viên Cơ- Điện khóa 10.
Xin chia sẻ cùng các quê và các bạn!Nghe lão LTN bảo đi vào TPHCM họp mặt khóa ĐH Cơ điện Việt Bắc mà mình thấy “choáng”. Công nhận mấy ông này mạnh thật. Quân tướng chủ yếu ở ngoài này mà lại tổ chức gặp nhau ở trong đó không “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” thì làm sao làm được. Thôi thì cũng chúc mừng các lão. Nhân tiện thấy người Cơ Điện chơi sang thế thì bắt quàng làm họ cái. Thực ra thì cũng không phải bắt quàng bắt xiên đâu vì tôi cũng có tý chút dính dáng đến trường Cơ Điện với nhiều kỷ niệm sâu sắc phết chứ chả chơi
.
Năm 1979, sau cuộc tiến công xâm lược của quân TQ Chủ tịch nước đã ban hành Lệnh Tổng động viên, đồng thời Nhà nước ta có chủ trương đẩy mạnh xây dựng lực lượng dự bị động viên rộng khắp để tăng cường sức mạnh nền quốc phóng toàn dân, chiến tranh nhân dân đối phó với kẻ thù truyền kiếp đang cận kề bên kia biên giới. Trong đó nguồn sĩ quan dự bị được nhằm đến là các đối tượng sinh viên sắp tốt nghiệp đại học. Căn cứ vào đặc thù của mình, các đơn vị quân đội hướng đến các ngành và chuyên ngành đào tạo của các trường ĐH mà gần hoặc có liên quan sẽ cử người về đó huấn luyện. Sauk hi HL xong sẽ động viên một số vào quân đội, còn đa số sẽ nhận quân hàm sĩ quan dự bị và về công tác bình thường, khi nào đất nước cần sẽ động viên họ thành quân thường trực. Với chủ trương đó, binh chủng TTG được phân công về HL tại 2 trường: ĐH Nông nghiệp 1 tại Châu Quỳ và ĐH Cơ điện Việt Bắc tại Thái Nguyên. Sở dĩ như vậy là vì trường Cơ Điện và Khoa Cơ khí nông nghiệp đào tạo ra các kỹ sư cơ điện và máy nông nghiệp. Mà máy kéo, máy cày hay máy gì đó thì cũng có chút họ hàng gần với máy xe tăng. Thế thôi! Và thế là các sĩ quan cơ quan BTL thì đi HL tại ĐH Nông nghiệp 1, còn Trường sĩ quan TTG được giao nhiệm vụ đi HL tại trường Cơ Điện.
Thời gian đó tôi cũng mới ra trường được khoảng nửa năm. Mới chỉ có nửa năm thôi mà tôi cảm thấy nó dài dằng dặc như hàng thế kỷ. Nói như vậy bởi trong quãng thời gian ấy tôi đã kịp đi qua 4-5 đơn vị với những cương vị rất khác nhau, làm những nhiệm vụ cũng rất khác nhau. Tháng 2.79, khi quân TQ nổ súng xâm lược các tỉnh biên giới phía bắc thì khóa chúng tôi đang học năm cuối. Không kịp thi tốt nghiệp, Khóa chúng tôi ra trường tỏa đi khắp nơi nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ đầu tiên tôi đảm nhiệm là trợ lý tham mưu Đoàn HL T55. Chả là lúc đó LX viện trợ cấp tốc cho quân ta một số lượng lớn xe T55. Đó là loại trang bị khá mới mẻ đối với CB-CS nhà ta. Đoàn T55 được thành lập để HL chuyển loại cho cán bộ và thành viên kíp xe nhằm đảm bảo cho họ nhanh chóng làm chủ vũ khí và sau đó sẽ thành lập một số đơn vị mới đưa về các quân đoàn chủ lực. Được hơn một tháng, khi xây dựng kế hoạch HL xong xuôi. Ở cơ quan đã ít việc đi thì tôi lại được cử xuống làm trung đội trưởng một trung đội HL nạp đạn. Giao quân xong, ngay lập tức tôi được điều về làm lớp trưởng một lớp HL các kỹ sư được động viên vào QĐ theo Lệnh Tổng động viên của Chủ tịch Tôn Đức Thắng. Kết thúc 3 tháng HL đối tượng này lại lập tức sang bảo đảm HL cho lớp tập huấn cán bộ 2 lữ đoàn về trang bị mới. Lớp tập huấn vừa kết thúc lại được giao ngay nhiệm vụ đi HL ở trường Cơ Điện. Đúng là quay như chong chóng nên mệt mỏi vô cùng. Lại còn mới cưới vợ nữa chứ.
Để thực hiện nhiệm vụ này, nhà trường thành lập một bộ khung gồm gần chục sĩ quan do đại úy Nguyễn Tạ Toản- giáo viên chiến thuật làm đoàn trưởng. Bộ khung đó gồm cả cán bộ quản lý và giáo viên. Tôi được giao nhiệm vụ trợ lý kế hoạch kiêm giáo viên Quân sự chung- nghĩa là xây dựng lịch HL và dạy những môn phổ thông nhất cho một người lính- từ điều lệnh nội vụ đến các luật lệ, quy định v.v… liên quan. Trước khi lên đường chúng tôi ngồi cùng nhau xây dựng Chương trình HL cho đối tượng này. Theo đó, 3 tháng HL sẽ được chia làm 2 giai đoạn, mỗi giai đoạn 1,5 tháng. Giai đoạn 1 sẽ HL kỹ chiến thuật BB và điều lệnh, luật lệ… tại trường Cơ Điện. Giai đoạn 2 sẽ đưa học viên về TSQTTG để HL chuyên ngành (kỹ thuật TTG). Sauk hi được phê chuẩn tôi có nhiệm vụ sắp xếp kế hoạch HL cho đến từng ngày và từng giờ. Thực tình là chúng tôi cũng khá lo lắng bởi đối tượng thì mới mẻ, người thì ít, lại phải thực thi nhiệm vụ ở nơi xa đơn vị. Tuy vậy, với riêng tôi lại có phần thích thú bởi sẽ có thêm cơ hội để đi và khám phá.
Một sáng cuối thu 1979, hai chiếc xe tải Giải Phóng đưa đoàn chúng tôi lên đường đi Thái Nguyên. Sở dĩ chúng tôi được đi xe tải là bởi còn phải chở theo cả quân trang để phát cho sinh viên, đồng thời chở theo tiêu chuẩn gạo 1,5 tháng của anh em tôi và một lô súng ống cùng với một số học cụ nữa. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân lên đất Thái Nguyên nên háo hức lắm. Suốt dọc đường đi cứ nhăm nhăm xem đồi chè Thái Nguyên thế nào mà ngon thế song chả thấy. Rồi cả Khu gang thép TN ống khói vút trời mây nữa cũng chả thấy đâu. Chỉ thấy cảnh vật cũng na ná như cái miền “bán sơn địa” Chí Linh quê nhà.
Trường Cơ Điện lúc đó đã chuyển về vị trí hiện tại cách QL3 chừng 1 km và đã được đầu tư xây dựng tương đối cơ bản. Nhà hiệu bộ và giảng đường là mấy ngôi nhà ba tầng. Còn ký túc xá sinh viên là mấy ngôi nhà 5 tầng khá khang trang. Tôi phấn chấn nhìn quanh và tự nhủ: “Trường sở thì khá đây. Chỉ không biết học sinh thế nào. Hy vọng chúng cũng lành như lớp kỹ sư chứ không quậy như cánh nạp đạn hồi trước”. Vì đã có hợp đồng trước nên xe chạy thẳng vào căn nhà dành cho chúng tôi nằm ở trung tâm khu KTX sinh viên. Có vẻ như đây là khu nhà dành cho đội ngũ bảo vệ, phục vụ KTX thì phải. Mặc dù đã cũ song nhà còn khá tốt và với chúng tôi thì thế cũng là quá tốt rồi. Lúc đó cũng đã gần trưa, chúng tôi quẳng vội cái ba lô vào giường rồi quay ra khẩn trương khuân vác quân trang, súng ống, học cụ… xuống để giải phóng xe ngay.
Khi mọi việc đã ổn ổn, hai chiếc xe đã quay đầu chạy ra chúng tôi mới có thời gian sắp xếp chỗ nằm và nghỉ ngơi uống nước. Cái lúc tất bật, ồn ào thì không thấy gì, còn vào chính lúc này tôi lại thấy ù ù trong tai một thứ tiếng ồn nghe rất khó chịu. Có cảm tưởng như mình đang ở Gò Vấp dưới cánh máy bay hôm đi duyệt binh thử năm 1975 ấy. Hôm ấy, máy bay lên xuống liên tục, toàn loại hạng nặng nên đến cả những lính xe tăng già đời như bọn tôi, động cơ 500 mã lực nổ bên tai vẫn ngáy ầm ầm mà còn thấy lộng óc. Hôm nay cũng gần gần như vậy. Tôi chạy ra ngoài ngó nghiêng xem cái thứ tiếng động đó phát ra ở đâu thì chợt phát hiện thấy nổi bật trên nền trời trong xanh một chiếc quạt gió- na ná như cái cối xay gió, đối thủ của chàng Don Kihote- ngự trên đỉnh ngôi nhà 3 tầng của Hiệu bộ đang quay tít mù. Hỏi thăm một anh chàng đang đứng gần đó thì biết đó là một cái máy phát điện chạy bằng sức gió. Đó là sản phẩm của thày trò nhà trường tự làm và đang chạy thử nghiệm. Tôi nghĩ bụng: “Kết quả chuyên môn thì không biết ra sao song chắc cái “sáng kiến” này rồi cũng bỏ xó thôi”. Tôi đoan chắc các cán bộ nhân viên ngồi trong ngôi nhà Hiệu bộ ấy sẽ chẳng làm được việc gì trừ việc nhét bông vào tai khi nó chạy. Tuy nhiên tôi cũng thấy hơi thú vị: ít ra người ta còn động não để nghĩ ra một thứ gì đó hữu ích. Là con nhà kỹ thuật, tôi cũng hay mày mò “phát minh, sáng chế” nên khoái cái vụ này lắm.
Nhưng nhân bảo như thần bảo. Vài ngày sau thì không thấy nó chạy nữa song vẫn nằm trơ trơ trên đó như tượng đài sống về tinh thần phát huy sáng kiến của thày trò trong trường.
Buổi chiều, ổn định chỗ ăn ở xong thì đại úy Toản chỉ tôi và thằng Đức- giáo viên bắn súng: “Bây giờ, các cậu đi với tôi đi trinh sát địa hình để lựa chọn vị trí các thao trường huấn luyện. Với lại cũng phải làm cái kế hoạch đánh địch tại chỗ nữa chứ. Bộ phận còn lại ở nhà phân loại, sắp xếp quân trang để mai cấp phát cho nhanh”. Thằng Đức làu bàu: “Đúng là bệnh nghề nghiệp. Đã lên đến đây rồi mà vẫn còn kế hoạch đánh địch tại chỗ. Đánh ai? Đánh mấy con mụ bán quán ngoài cổng ấy”. Chả là bác Toản là giáo viên chiến thuật mà nên nhìn đâu cũng thấy khả năng địch tấn công. Nói vậy thôi song hắn vẫn cun cút xỏ giày vào và đi theo.
Nhìn cái bãi đất đỏ bằng phẳng lúp xúp cỏ và cây bụi to bằng vài sân bóng đá nằm kẹp giữa nhà trường và đường QL3 tôi bảo với anh Toản: “Chỗ này để HL bắn súng được đấy, phải triển khai cùng một lúc được hàng chục bệ”. Anh Toản gật đầu: “Được đấy!” rồi xăm xăm dẫn đầu đội hình lội ra thăm thú. Tuy nhiên, chỉ được mấy bước thì anh dừng lại và hét lên: “Đứng im!”. Hai thằng tôi cứng người vì tưởng đoàn trưởng phát hiện ra bom mìn hay rắn rết gì đó. Lại thấy bác ấy bịt mũi, xua tay nên chúng tôi hiểu ngay. Không phải bom mìn nhưng đúng là “mìn” thật! Trước mặt chúng tôi là bãi đất đã được san ủi bằng phẳng- chắc là mặt bằng cho một công trình gì đó rất lớn song hiện tại chưa dung đến. Trên bãi đất đó giờ đây dày đặc “mìn” và la liệt giấy chùi. Những cơn gió mạnh đã dồn đám giấy quẩn vào chân các bụi cỏ phía xa trắng xóa. Đoàn trưởng Toản vừa bịt mũi vừa lắc đầu ra hiệu cho chúng tôi quay lại. Cả ba vừa tức vừa buồn cười. Bác Toản nhăn nhó: “Có lẽ KTX nhà trường này không xây nhà vệ sinh hay sao ấy?”. Công nhận, đó đúng là một cái WC lộ thiên của toàn trường thì phải. Tôi pha trò: “Chắc là sinh viên trường này khoái cái món “nhất quận công…” hay sao ấy, he he”.
Không sử dụng được bãi đất đó, bọn tôi phải đi sâu vào trong dãy đồi bạch đàn đằng sau khu hiệu bộ để tìm. Cũng may không khó khăn lắm vì trong đó là cơ sở cũ của trường, có cả một sân bóng đá nho nhỏ. Còn đồi bạch đàn thì vô tư. Chúng tôi quyết định: học ĐL đội ngũ thì ở sân KTX; học bắn súng tại bãi bóng đá; còn học chiến thuật BB thì tại đồi bạch đàn cạnh sân bóng. Với biên chế 3 trung đội mà có 3 thao trường riêng cộng với một giảng đường học lý thuyết là tạm ổn rồi.
Như vậy, ngày đầu tiên đến với trường Cơ Điện của bọn tôi thật chẳng vui vẻ tý nào. Cái hăm hở của tôi đã bị ấn tượng ban đầu làm cho nhụt đi một chút. Tối hôm đó, chẳng biết lạ nhà, lạ giường hay sao đó mà tôi thật là khó ngủ
.