Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:28:17 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chuyện gia đình !!!  (Đọc 35354 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Hungnt_E1F2
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1072


« Trả lời #30 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2009, 10:49:49 am »

Vụ lương bổng phải có tuyệt chiêu, em thỉ thẻ ATM vợ cầm, tiền LẺ thì em giấu trong lu gạo, 5 năm nay vợ em không biết mua gạo là gì, em thương vợ nên tháng 2 lần đi mua gạo thay vợ Grin

Em mới đi làm lại cái thẻ ATM khác, chẳng biết tháng tới khi Gấu không dùng được cái thẻ bây giờ thì thế nào  Grin
Thẻ ATM có thời hạn không quá 2 năm, bắt buộc phải làm lại, trước sau thì gấu nó cũng biết mà. Xưng tội trước cho ngoan đi Grin
Logged
china
Thành viên
*
Bài viết: 517


« Trả lời #31 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2009, 11:01:26 am »

 Đừng dại dột làm thẻ ATM mới, gấu biết được phiền hà lắm, tiền trong thẻ chỉ là lương, còn lậu thì vô tư, chung sống hòa bình đi.
Logged
vitính
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 483


« Trả lời #32 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2009, 11:46:54 am »

Kỷ luật QĐ là kỷ luật tự giác. Mới vào nghe thấy chối. Sau thấy đúng, chấp hành kỷ luật QĐ đâu có khó.
Rời quân ngũ về nhà, các bác CCB vẫn tự giác với vợ đi là nhẹ hều à.
Logged
Hoa thuong Thich du Thu
Thành viên
*
Bài viết: 10


« Trả lời #33 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2009, 01:37:44 pm »

Một Mình

Cũng như mọi đức ông chồng khốn khổ khác trên thế giới, nhiều khi ta cảm thấy cuộc sống gia đình sao mà phiền muộn. Vợ ta không biết xuất hiện từ đâu, một hôm bỗng nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, không chịu rời đi lấy một bước, đã thế còn gây ra cho ta biết bao nhiêu là bực dọc.

Cứ sau mỗi lần cãi nhau với vợ, ta thường hồi tưởng một cách nuối tiếc về quãng đời thanh xuân tươi tắn của ta, cái thời mà người có cái biệt hiệu là vợ còn ở tít đâu đâu trong cõi hỗn mang mờ mịt, cái thời mà ta tha hồ bay lượn nhởn nhơ trong một thế giới tự do lung linh màu sắc. Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu! Những lúc ấy ta thường thầm nhủ: Phải chi ta được là ta thưở nào!

Cầu được ước thấy, một buổi sáng tỉnh dậy, ta cảm thấy cái hơi ấm quen thuộc bên cạnh mình không còn nữa. Ta ngạc nhiên nhảy ra khỏi giường. Phòng vệ sinh không có tiếng nước chảy. Nhà bếp cũng vắng tăm hơi. Những đôi giày cao gót, những thỏi son, hộp phấn, thậm chí đồ kẹp tóc cũng thi nhau mất tích. Sau một hồi kiểm tra, ta đứng chống tay giữa nhà và sung sướng nhìn quanh. Thật không thể nào tin được có một người phụ nữ đã từng ở đây. Ừ, khó mà tin được trước đây ta đã từng có vợ.

Công việc đầu tiên của chàng trai độc thân vào lúc sáng sớm là gì? Ðó là ngủ cho ra ngủ. Không nên thức giấc lúc còn buồn ngủ nếu không muốn làm hại sức khỏe của chính mình. Trước đây, vợ ta làm hại ta quá mức rồi, lúc nào cũng bắt ta dậy sớm, hôm nay ta phải làm chủ sức khỏe của ta, phải kiên quyết từ bỏ thói quen độc hại đó. Thế là ta ngả lưng xuống giường, đánh một giấc thẳng cánh, không mộng mị lôi thôi. Thôi nhé, từ giờ phút này xin vĩnh biệt những lời quấy rầy nhấm nhẳng bên tai: “Anh dậy chẻ củi hộ em một tí…”

Ta chính thức mở mắt lúc mười giờ sáng hay hơn một chút gì đó. Sau khi vươn vai và ngáp một cái rõ dài ta chậm rãi đi đánh răng rửa mặt. Và theo thói quen, ta không tài nào nhớ ra ta đã vứt khăn mặt ở xó xỉnh nào.

- Em ơi, tìm hộ anh cái khăn chết tiệt…

Nhưng sực nhớ ra mình vẫn còn độc thân, ta tốp ngay câu nói ủy mị đó lại và tự mình chui đầu vào các ngóc ngách, lục lọi. Loay hoay mất cả tiếng đồng hồ ta mới tìm thấy cái vật đáng nguyền rủa kia. Lúc ấy, mặc mày ta đã khô ráo tự đời nào. Hừ! Nhưng cũng không sao! Bởi vì bây giờ thì cái bụng quan trọng hơn cái mặt nhiều. Từ sáng đến giờ ta đã ăn gì đâu.

- Em ơi…

Chết thật! Ta khẽ nhăn mặt và bắt đầu nhóm bết. Hà hà, ta phải làm chủ cuộc đời ta thôi! Những que củi phản chủ nhất định không chịu cháy. Ta chúm miệng thổi phù phù để rồi rút ra một kết luận về qui luật vận động: trong một tình huống nhất định, tro có thể bay tới tấp vào mắt con người ta. Khi bếp đã đỏ thì ta đi vo gạo. Và dĩ nhiên, khi gạo đã vo thì ta lại… đi nhóm bếp. Quỉ tha ma bắt cả lũ đi, củi với chả củi!

Rồi cuối cùng cơm cũng chín. Trưa đó, ta ăn cơm với trứng tráng. Thật chả có món ăn nào vừa bổ vừa rẻ lại vừa ngon như trứng. Ăn xong, ta đẩy tất cả chén bát vào một góc: chiều hẵng rửa. Bây giờ gìờ thì công việc của một người tự do là gì? Ai chẳng biết: đọc báo và nghỉ trưa! Cuộc sống như thế này thật là tuyệt!

Ðang đọc báo, ta bỗng cảm thấy khát nước và sực nhớ ra là ta chưa uống nước. Bây giờ mà lại đi nhóm bếp đun nước thì thật ngán ngẩm. Cuối cùng ta quyết định không thèm nghĩ đến nước nôi, cứ nằm lì trên giường chịu đựng cơn khát, coi như đó là một phương pháp rèn luyện nghị lực. Hà, kể cũng hay! Ta thầm phục sự thông minh sáng tạo của mình quá xá! Ta chợt reo lên khi bắt gặp mẩu tin trên báo:

- Ðoàn ca nhạc nhẹ nước ngoài đang diễn ở rạp Thăng Long, em ơi! Tối nay, mình sẽ…
Ta hớn hở quay sang bên cạnh và lập tức nín bặt. Tuy nhiên ta cũng nháy mắt và cười với lọ hoa trên bàn một cái cho đỡ hẫng. Sau đó ta vội vàng nhảy phóc ra khỏi giường. Rõ ràng trong không khí ngột ngạt như thế này, hành động đúng đắn nhất của một chàng độc thân là đi chơi. Bây giờ thì ta đi chơi thả sức, chẳng ai vặn vẹo: “Anh đi đâu? Bao giờ về?”. Thích thật!

Cuộc đời bên ngoài đủ chuyện vui buồn. Gặp gỡ bạn bè, ngồi tán láo với nhau thật dễ chịu. Một anh bạn cũ hiện đang công tác tại Công ty thương nghiệp định kéo ta về đó. Ta đắn đo: “Ðể tớ về bàn bạc với…”. Quỉ thật! Bàn bạc với ai bây giờ? Trước đây, cũng nhiều lần, bạn bè rủ ta chuyển nghành về bên thương nghiệp “cho cuộc sống đỡ vất vả hơn” nhưng vợ ta một mực ngăn cản. Cô ta bảo: “Anh chỉ làm công tác văn hóa được thôi, lãnh vực thương nghiệp không phù hợp với con người anh đâu”. Ta ngẫm nghĩ, thấy có lý và nghe theo. Nhưng lần này thì anh bạn cũ của ta tỏ ra ân cần quá, biết tính sao bây giờ!

Khuya lơ khuya lắc ta mới mò về nhà, chân nam đá chân xiêu sau một chầu nhậu thả dàn. Hì hục leo lên bảy tầng lầu, ta lần bước về phòng mình và đập cửa thình thình. Lâu thật lâu, vẫn chẳng thấy có ai ra mở cửa. Ta càng điên tiết dộng ầm ầm vào cánh cửa tội nghiệp, vừa dộng vừa kêu:

- Em ơi, em!

Ðến khi đập rã cả tay, ta chợt nhìn thấy cái ổ khóa to tổ bố nằm vắt ngang cánh cửa và buồn bã nhớ ra mình… chưa có vợ.

Bước vào nhà, công việc đầu tiên của một chàng trai độc thân trong tình huống này là gì? Ai cũng biết: ngủ. Ta ngã vật xuống giường và trước khi chìm vào giấc ngủ nặng nhọc, ta còn tỉnh táo để biết rằng sẽ không có ai cạo gió, thay đồ, nói chung là chăm sóc ta cả. Thế mới tuyệt!

Tỉnh dậy trong khi đầu còn nhức nhối và vẫn không quên lời đề nghị hấp dẫn của người bạn, ta quay sang bên cạnh:

- Em ạ, có người rủ anh chuyển về…

Chỉ có lọ hoa trên bàn chia sẻ tâm sự với ta bằng sự bất động đầy nhẫn nại. Ta chán nản nằm im không thèm nhúc nhích, miệng bỗng dưng cảm thấy khát nước dễ sợ.

Bây giờ thì cũng như mọi chàng trai độc thân khác trên thế giới, ta cảm thấy cuộc sống lẻ loi sao mà phiền muộn. Vợ ta ơi, lúc này em xuất hiện từ đâu cũng được, cứ nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, ngồi bao lâu tùy thích và gây cho ta bao nhiêu bực dọc cũng được.

Công việc cuối cùng của chàng trai độc thân như ta trong ngày hôm nay là mong sau cầu được ước thấy
Logged
dongminhkh
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 685



« Trả lời #34 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2009, 03:00:15 pm »

Chú Năm bị vợ la nên bỏ qua nhà bé chơi cho đỡ buồn. Cả nhà đi vắng chỉ có bé ở nhà. Thấy nét mặt chú buồn, bé hỏi:
- Sao chú buồn thế. Chú có vợ, chú phải vui mới đúng chứ?
Chú Năm chẳng dấu giếm:
- Cháu à, có vợ nhiều khi còn mệt hơn đó.
Bé lại thắc mắc:
- Sao con gái lấy chồng thì gọi là "vợ" mà không là công chúa hả chú?
Chú Năm:
- Gọi bằng "vợ" có nghĩa là người chồng phải làm những gì có vần "ợ" đó cháu, như là:
* sợ (sợ vợ nè)
* nợ (trả nợ nè)
* đợ (ở đợ nè)
* bợ (bợ đỡ nè)
* trợ (trợ giúp nè)
* thợ (làm như thợ nè)
* chợ (đưa đi chợ nè)...
Bé:
- Trời, tội nghiệp ba con quá!
Chú Năm: Hu hu..., thôi chú dzià nghe!!!.

 Grin Grin Grin
(st)
Logged
dongminhkh
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 685



« Trả lời #35 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2009, 03:02:54 pm »

Yếu tim đừng lấy vợ!
(Dân trí) - Tôi sức khoẻ vốn chẳng thua kém ai vậy mà vẫn thấy rã rời đáng kể từ ngày lấy vợ. Rất nhiều “vụ” xảy đến mà nếu không có bản lĩnh ắt tôi phải vào khoa tim mạch chữa trị lâu dài.
Hôm ấy vợ đi thăm bạn, tính “buôn” hồi lâu nên xua tôi về trước, khi nào gọi hẵng ra đón. Tôi hí hửng tranh thủ sang nhà ông bạn nâng lên đặt xuống mấy chén. Rồi vui quá chẳng để ý mụ gọi, chỉ đến khi tôi chuẩn bị tiếp tục kề chén rượu lên miệng thì ông bạn nghe điện thoại rồi đưa tôi với ánh mắt ái ngại: “Vợ mày đang “săn” này”. Xém chút nữa tôi đánh rơi chén, còn tim chực rụng ra ngoài khi mụ hét: “Có về đưa tôi chìa khoá nhà không đây?”.

Ông bạn ra chiều thông cảm, hắt tôi như hủi bảo về ngay đi, nhịn bà ấy một tý nhé! Lẫn trong hơi rượu, tôi lẩy bẩy bước. Bụng vẫn ấm ức, đàn bà lắm chuyện, lôi thôi! Hãy coi chừng, có áp bức có đấu tranh! Ta sẽ vùng lên tát cho mụ biêng mặt đấy. Tôi tự nhủ thế nhưng đang lạch cạch mở cổng, nhìn thấy mặt mụ hằm hằm khoanh tay trước ngực, tôi lại nhũn như con chi chi, nở nụ cười cầu tài: “Anh qua nhà bác Công có một lát!”. Thế, hoà nhã thế còn gì?

Mụ chẳng buồn nói với tôi một câu. Tôi bỗng thấy thiêu thiếu gì đó. “Quái, cái xe đâu rồi?”. Mụ lầu bầu: “Không phải giở trò, đi bộ hai cây số vừa đói vừa mệt rồi, đừng để đây điên lên”. Tôi lắp bắp, sợ sệt: “Anh đã khoá cổ, khoá càng rất kỹ”. Mặt mụ vẫn hằm hằm không thèm nhìn chồng lấy nửa cái vì vẫn nghĩ tôi cho ông bạn mượn. Mụ đi tắm táp rồi vào buồng ngủ ngon lành.

Mặt mũi tôi khổ sở hết sức. Máu trong tim hình như không còn đi nuôi cơ thể được nữa, một màu tím tái hiện ra trên gương mặt thất thần: “Anh thề! Anh có dám mang xe em đi đâu, sợ say bị ngã thì gay”.

Tôi dần nhớ ra sau khi khoá càng xe, tôi điềm nhiên huýt sao dắt xe kia ra cổng mà không biết rằng chìa vẫn cắm trên ổ. Thôi xong, ở xóm này vừa mới được thả về thằng nghiện đầu trộm đuôi cướp, sao tôi lại có thể bất cẩn đến thế. Chết cho cái thói chủ quan! Cứ nghĩ thanh bình như chốn quê, xe để ngoài cả đêm chả việc gì, lại quen với con xế cà tàng của tôi, vứt ra đường đứa nào nhặt được có lẽ khóc ầm ĩ vì chỉ mình tôi biết sử dụng. Cái xe mà buổi tối đi đèn mờ mờ như con đom đóm đực nhưng ban ngày thì hết người nọ đến người kia nhao theo nhắc “đèn sáng kìa!”.

Xe của mụ lại là xe xịn, model mới nhất, cái xe mà ngày mụ thông báo sẽ mua tim tôi được phen muốn nhảy phắt ra ngoài vì hãi nợ ngập đầu. Nay thì mụ xé xác tôi ra chấm muối chanh chưa biết chừng.
Tôi hớt hải sang đập cửa nhà cô hàng xóm: “Em về lúc mấy giờ?”. “Tám giờ ạ!”. “Em có thấy cái xe nào ngoài cửa không?”. “Không ạ?”. Vậy là trong một tiếng nó thừa sức nẫng của mình. Tôi ngồi thụp xuống, trái tim dường như không còn trong ngực trái.

Và chỉ đến khi tôi hoảng loạn toan chạy báo công an thì cô bé hàng xóm mới lấm lét dắt xe ra bảo, chị nhờ em giấu hộ, cho anh chừa cái tội để chìa ngoài xe. Tim tôi dần tìm được về với vị trí vốn có.

Hồi mụ còn thỏ thẻ oanh vàng, cái thời mà tôi gọi mụ là nàng ấy, dễ thương lắm. Màng mỏng manh yếu đuối, nhìn con gì cũng hoảng hốt run rẩy. Như hôm nàng đến chơi thấy tôi cắt tiết con gà mà nàng nguây nguẩy “sát sinh tội nặng lắm”.

Thế rồi lấy về, tối hôm ấy hai vợ chồng đang ngủ thì bị đánh thức bởi con chuột. Hận quá, đồ vô liêm sỉ. Nó gạt đổ rồi gặm nhấm hết rau cỏ thì chớ lại còn đánh rơi tung tóe chiếc xe trang trí, hộp đựng tăm và cả chiếc loa ở máy vi tính. Láo thật, loại này trời không dung đất không tha!

Song muộn rồi nên tôi thấp thỏm: “Hay để mai mua keo dính chuột về”, mụ khăng khăng: “Bao đêm bị hành. Không xử nó khinh cho. Không giết chết nó quyết không đi ngủ”.

Vậy là 11h kém, hai vợ chồng tức tốc chặn mọi ngả đường của bọn gian tặc. Tôi giao cho vợ nhiệm vụ giữ chiếc bàn học ở cửa ra vào ngăn hai phòng, còn mình ở trong lùa con chuột to bằng cổ tay chạy trối chết, nó tiến đến gần chỗ vợ, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy tôi phì cười và tưởng tượng cảnh mụ vợ đanh đá cá cày được phen “bỏ của chạy lấy người” khi con chuột đang ở rất gần.
Nhưng không, mụ đã nhanh nhẹn đập úp chiếc bàn xuống, nhảy phốc lên trên. Với sức nặng ngót nửa tạ, mụ day nó kêu rôm rốp. Tôi rùng mình nhìn xác con vật hộc máu mồm, chết tức tưởi. Tôi đi ngủ mà vẫn canh cánh trong lòng những nghĩ suy bất ngờ về mụ vợ hơn một lần làm tôi đau tim tưởng ngất.

Vì thế, tôi khuyên các nam thanh nên cân nhắc kỹ trước khi rước các nữ tú về. Ai bị yếu tim càng phải chuẩn bị tinh thần hơn nữa!

 Grin Cheesy
Logged
mytam81
Thành viên
*
Bài viết: 390


... MY TIME ...


WWW
« Trả lời #36 vào lúc: 18 Tháng Mười, 2009, 12:52:36 am »

Thương vợ

Nhân ngày 20/10 mạo muội viết mấy dòng đặng nịnh đầm chị em chút đỉnh.

(Đồng kính tặng bà vợ "lèo nhèo" của tôi  Roll Eyes)

Nói về chuyện vợ thì có thể nói cả ngày. Nhưng mà căn cơ lại là nó khoanh tròn trong hai chữ mà em tạm gọi là “lèo nhèo”. Vợ lèo nhèo đủ mọi thứ chuyện trên trời, dưới biển. Hai chữ lèo nhèo sao mà hay thế không biết.

Tháng này anh đã lĩnh lương chưa, sao hôm nay vẫn chưa đưa lương cho em. (Anh lĩnh rồi em ạ. Đây em cầm đi. Nhưng mà sao anh đưa thiếu 500 ngàn thế này. À em cho anh giữ lại để mấy hôm nữa đi offline quân sử. Em cũng chả hiểu cái trang quân sử nhà anh có cái gì hay mà cứ mê muội vào đấy, có sinh lợi ra đồng tiền nào đâu. Suốt ngày thấy họp hành, rồi offline, bia rượu. Anh cứ đắm đuối với mấy ông già ý làm cái gì? Tại sao anh không vào topic Câu lạc bộ các bố ham làm giàu ở webtretho ý mà học tập. Đấy các bố người ta phải như thế chứ. Chí thú kiếm tìền, làm ăn. Thời buổi này ai còn ham mê cái quân sử như anh đâu.

Mà em nói thật với anh chứ, cơ quan anh làm chỉ được mỗi cái tiếng. Nghe thì cứ tưởng là oách lắm, nhưng mà tiền thì làm gì có cái gì. Thế mà mọi người cứ tưởng là anh giàu lắm cơ đấy. Mà anh thì sống cũng ra vẻ phong lưu quá cơ. Cuối tuần nhàn tản ra sân xem V league. Ơ, em ơi thì vé được cho thì anh đi xem có làm sao đâu Huh. Cái đội Thể Công nhà anh, anh xem xem. Anh cứ ra sân trận nào là thua trận đấy. Anh cứ ở nhà xem, may ra còn có thể thắng được. Mà không hiểu anh đam mê gì ở cái đội đấy cơ chứ. Đá đấm năm nào cũng thấy chuyện bán độ, đánh nhau …

Sao anh lại chậm chạp và thiếu nhanh nhẹn thế nhỉ. Đấy, em dặn rồi, anh mua sữa cho con chưa. Anh mua rồi. Trời ơi, em dặn mua sữa Hope Doctor tại sao anh lại mua sữa Dumex Huh. Tại sữa Hope Doctor là sữa nhập ngoại, bây giờ đang hết hàng. Anh lượn khắp Hàng Buồm, rồi Nguyễn Như Đổ, Hàng Bồ … chả đâu bán cả. Ừ thì thôi dùng tạm sữa Dumex vậy. Nhưng mà anh thì cực kỳ là hay quên và định hướng kém. Em dặn đi mua sắm cái gì là chưa bao giờ làm đúng 100% lời em cả.

Em không ngờ anh lại bẩn thỉu như thế. Anh xem nhà mình dạo này làm gì có chuột không. Đôi tất anh đi về xong lại vùi vào trong giầy. Cả tuần không giặt. Chuột nó sợ quá chạy ráo rồi còn đâu. Anh đi uống bia rượu về là chui ngay lên giường ngủ, hôi hám. Sáng hôm sau dậy thì tắm rửa thơm phức để đi làm. Đến cơ quan cho ai ngửi hả Huh

Sao anh lại yếu thế không biết nữa. Bê mỗi cái đệm lên gác cũng đứng thở. Anh trông bố Bon bon đấy. Phải khoẻ mạnh như thế chứ. Em ơi, bố Bon Bon là vận động viên tán thủ chuyên nghiệp mà, ai lại đi so sánh với thường dân áo vaỉ như anh bao giờ ?

Đấy, anh lại vào quân sử, sao anh không vào nghiên cứu để mua sữa gì cho con ăn. Bây giờ người ta chuộng sữa Wakodo lắm anh ạ, sữa đấy của Nhật. Mà em nghe nói sữa Nhật trẻ con ăn ít tăng cân nhưng chắc và dài người lắm …

Sao anh nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế không biết, khả năng diễn đạt thì lại kém. Nói một sự việc mà tới cả nửa giờ không xong. Tại sao câu chuyện của anh kể nó hay có kết thúc kỳ quặc như thế. Anh cứ dừng lại, làm mọi người chờ đợi một cái kết thúc bất ngờ, hấp dẫn, nhưng cuối cùng lại nhạt toẹt. Xong rồi anh tự cười, mọi người cũng đành phải cười theo.

Mà tại sao anh lại hay có những phát ngôn làm cho mọi người ngỡ ngàng thế nhỉ. Đặc biệt là bọn bạn em. Chúng nó ngỡ ngàng không phải vì phát ngôn hay mà vì không ngờ anh lại có thể phát ngôn hâm như thế. Anh cần phải chỉnh sửa ngay !!!
Sao anh lại lười quá thể như thế nhỉ. Anh xem anh D ở cơ quan anh đấy. Mẹ anh ý bảo là chỉ mong anh ý đi công tác để được tắm cho cháu, vì anh ý mà ở nhà là dứt khoát phải tắm cho con, cấm không cho ai được tắm. Đàn ông phải chăm vợ chăm con thế chứ.

Anh phảỉ xem thế nào chứ, phải học tập anh P, anh T bạn anh. Các anh ý lãng mạn thế chứ. Sinh nhật chị H, anh T còn in hẳn hình chị ý lên đồng đô la. Còn anh P thì hát tặng vợ trong ngày cưới, lại còn quỳ xuống để đeo nhẫn cho vợ nữa.

……

Lèo nhèo có thể thấy ở mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh. Thế rồi một hôm đi công tác. Thấy mất đi cái tiếng lèo nhèo đó. Khoan khoái quá. Xong việc ngồi bên bờ biển uống nước dừa tới tận 12h mà lại cám cảnh nghĩ rằng nếu mình ở Hà Nội thì làm gì có visa đi chơi tới tận giờ này.

Chợt nghĩ lại thấy bùi ngùi. Nhớ bóng dáng vợ tất tả, cho con ăn, thằng cu con dạo này ăn uống chán thế không biết, cho ăn khó quá. Mà toàn đang ăn thì cu cậu lại “đi ngoài”. Trời ơi, tất tả, bô khăn, bát ăn lủng xoẻng hết cả… Chợt nhớ tới mái tóc của vợ, từ cách đây 6 tháng đã định đi ép lại, nhưng mà bận bịu chồng con quá vẫn chưa đi được. Sáng hôm trước khi đi công tác, thấy vợ ra lấy cái áo phơi tối hôm qua ra là. Bảo sao em lại mặc áo đấy. Vợ bảo em có mỗi cái áo này là tử tế, hôm nay lại có đoàn kiểm tra về…

Đi công tác về, tối vợ rúc vào nách. Ủa, sao hôm nay không thấy lèo nhèo. Vợ bảo mấy chị ở đoàn kiểm tra thấy ảnh cưới của mình bảo chồng em trông đẹp trai, phong độ quá. Hehe, nhờ photoshop ý mà em. Nhưng mà anh nói thật nhé, anh cũng chẳng hơn ai, nhưng mà so với mấy ông ở cơ quan em thì anh còn ngon gấp vạn lần …    
« Sửa lần cuối: 18 Tháng Mười, 2009, 12:59:32 am gửi bởi mytam81 » Logged

... Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ...
haanh
Thượng tá
*
Bài viết: 5795


HOT nhất forum


« Trả lời #37 vào lúc: 18 Tháng Mười, 2009, 01:59:53 pm »

hehe , cô Mỹ Tâm ngoan nhỉ  Grin
Logged

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ .
pain
Thành viên
*
Bài viết: 421



« Trả lời #38 vào lúc: 18 Tháng Mười, 2009, 02:05:58 pm »

Hè hè, thím Tâm ngon vậy ta Grin Grin Grin Úi giời, đang nâng ly tự nhiên mặt tái dại: Vợ em gọiiiiiii!!! Cheesy
Logged

Tôi chỉ có một ham muốn, một ham muốn tột bậc. Đó là không...ham muốn gì nữa!!!
matkieng
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 271


« Trả lời #39 vào lúc: 18 Tháng Mười, 2009, 07:57:10 pm »

Chuyện của bạn tôi : gấu của nó phôn :
_ Hu hu anh ơi ngày hôm qua anh có nhậu chung với xã em hôn ?
_ Sao em ? hôm qua thì không, vì anh đi TP, có chuyện gì đó em, nó té xe à ?
_ Hu hu té còn đở, đàng này mất luôn xe rồi anh ơi.
_ Trời ! mất chiếc xe tay ga mới mua à ?
_ Dạ mất tiêu rồi anh ơi, hu hu
_ Nhưng hôm qua nó nhậu ở đâu ? có đi chung với anh em trên này không ?
_ Ảnh nói không nhớ, ảnh nói gặp lại anh bạn cựu binh thời còn làm lính xây dựng kinh tế, ở Thủ thừa á
_ Thì em nói nó phôn cho anh bạn đó xem sao ?
_ Dạ em quần lảo dữ rồi nhưng lảo chỉ nhớ man mán là ở Xã Bình thạnh có con đường đất đi vào, ngoài ra lảo không nhớ gì hết, lảo chỉ nhớ là để xe ngoài quóc lộ bị mất, còn xe ôm đưa lảo về, hu hu khô thân em quá.
_ em báo công an chưa ?
_Dạ báo rồi, người ta nói ngoài quốc lộ lúc này có băng trộm đêm, có gì sẽ báo lại sau, hu hu em khổ quá, chồng ơi là chồng ngày nào cũng nói là có bạn có khách, ngày nào cũng xĩn...
_Thôi bình tỉnh để anh hỏi thăm lại có gì mới anh gọi lại cho em nhé.
... Helo... bạn hiền hả ? tình hình ngày hôm qua làm sao nào ?
_Hic hic... em đây, em không nhớ, em xuống TX, tình cờ gặp lại thằng B, xa cách 20 năm, nó rủ em về nhà nó ở Thủ thừa chiến đấu...
_Lúc đó mấy giờ ?
_Dạ cũng khoảng 3_4h chiều tới nhà nó, nó làm vịt xiêm tiết canh quá đã, có mấy thằng cọc chèo nó nửa...hình như tan hàng cũng phải đến 11h đêm thì phải.
_ He he làm vịt xiêm tiết canh mà không rủ tao hè ?
_anh đi TP mà...em nói thiệt là tới bây giờ em không còn nhớ mất ở đâu nửa, em nghi là lúc chạy ra tới quốc lộ em xĩn quá, dựng xe lại, chắc em nằm nghỉ 1 tí rồi hình như em đi xe ôm thì phải, sáng dậy vợ em nó nói là em đi xe ôm nó trả tiền xe, nó nghĩ là em gởi xe lại nhà thằng B, em hỏi kỷ rồi, thằng B nó nhớ chắc là em chạy xe về, thiệt tình  xĩn quá mất xe thiệt  rồi anh ơi, anh nói giúp dùm gấu em nó làm dử quá.
_ Ờ cái này từ từ, giúp mầy làm sao được, hên là mầy không có làm sao...
_ Ừ em tức nó quá, nó chỉ lo cái xe, em còn nguyên vầy mà nó không mừng...Nó nó dắt con em về quê Ngoại ở Vỉnh long rồi...hic hic...thôi em phôn lại sau nhé...
« Sửa lần cuối: 18 Tháng Mười, 2009, 09:24:51 pm gửi bởi matkieng » Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM