chongmu1978
Thành viên
Bài viết: 18
|
|
« Trả lời #213 vào lúc: 13 Tháng Ba, 2012, 11:37:05 pm » |
|
...Anh Nhật hét lên “B41 vòng qua cây nghiến tiêu diệt bọn cối”, vì chúng tôi ở địa thế cao hơn nên có thể quan sát rất rõ chỗ bọn này ẩn nấp sau mấy tảng đá, nhìn rõ nòng cối ngắn tý thò thụt mà không tài nào bắn trúng, thằng Chắc liên tiếp nhả đạn RPD vào chỗ đấy nhưng chỉ thấy đạn găm vào đá tóe ra từng mảng, trong khi tay sạ thủ B41 đang di chuyển về phía cây nghiến thì anh Nhật hô thằng Chắc bắn thật sát để bọn này không nhô lên được, thằng Chắc gần như ghì chặt lấy báng khẩu RPD mà bóp cò, đạn chiu chíu tóe khói xung quanh bọn cối TQ, phía dưới kia, chỗ bọn chỉ huy TQ hình như cũng có thằng đã quan sát được B41 của ta đang vận động để tiêu diệt chúng nên hỏa lực của chúng tập trung bắn rát rạt cản đường vận động của tay B41, ở trên này anh Nhật lại hô “12ly7 tập trung bắn vào bọn ở dưới ruộng” thế là hỏa lực của đôi bên cứ thế nã đạn kiềm chế lẫn nhau, như lúc nãy tôi đã nói là ta ở thế cao hơn nên giành được nhiều thuận lợi, bọn dưới ruộng la hét nhí nhố gì đó, bọn lính tuy bị ta bắn kiềm chế nhưng nhiều thằng vẫn đứng thẳng dậy lia đạn về tay B41 của ta mặc cho đạn 12,7 cứ hạ gục hết thằng này đến thằng khác, ở trên này bọn tôi ai cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao chúng lại liều mạng như vậy ? Tay B41 đã đến được vị trí cây nghiến ở sườn đồi chếch về phía bản Tà Liêng, cây nghiến khá to, có lẽ chỗ đó có nơi ẩn nấp khá chắc chắn về hướng quân địch nên thấy tay B41 có vẻ thoải mái ngắm bắn, nhìn thấy tay này chiếm được chỗ cây nghiến, biết là sẽ bị thiêu cháy nên bọn sạ thủ cối TQ chạy túa ra, nhưng không kịp, quầng lửa màu da cam đã trùm lên chúng, hai khẩu cối cá nhân văng tung ra ruộng, đế cối văng ngược lên chỏng gọng trước chiến hào của bọn tôi. Cũng lúc đó thì bọn ở cụm chỉ huy của bọn TQ cũng thấy chạy nháo nhác ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhưng cũng như số phận của bọn lính, nhiều thằng gần như bị hất tung lên và đổ vật xuống cháy sém, lại thấy quầng lửa trùm lên cụm hỏa lực đại liên của chúng ở sau một hòn đá khác, trong một khoảng thời gian chưa đến vài phút mà ba cụm hỏa lực của TQ bị tay B41 tiêu diệt gọn, lúc này bọn TQ gần như là rắn mất đầu, chạy bán sống bán chết về phía cầu phao nơi đại bản doanh của chúng, bọn tôi còn đang ngỡ ngàng về chiến thắng nhanh không tưởng tượng nổi thì tay B41 nhăn nhở cười trên khuôn mặt đen nhẻm vì khói thuốc chạy như đứa trẻ được về nhà, vừa chạy hắn ta vừa hô như hồng quân liên xô “hua ra, hua ra”. Anh Nhật như vồ lấy nó mà ôm, bọn tôi cũng gần như vây quanh nghe nó nói, thì ra cái điều mà ban nãy chúng tôi không hiểu là có nguyên nhân của nó, nhiều khi trên chiến trường có những địa thế rất hiểm mà từ đó có thế khống chế được toàn bộ một khu vực, chỗ cây nghiến ấy là một nơi như thế, “Em vừa vận động được đến chỗ ấy thì anh biết không, toàn bộ bọn TQ đều gần như là phơi lưng cho em bắn, tiếc là em chỉ đem 3 quả đạn, nếu có nữa thì đố chúng nó thoát”, thảo nào nhận ra được thế hiểm của cây nghiến đối với thế trận của bọn chúng nên bọn chỉ huy TQ la hét rầm rĩ và ra lệnh cho quân nó tập trung bắn vào tay B41, thậm chí thúc lính đứng hẳn dậy mà bắn nhằm tiêu diệt mối hiểm họa này, nhưng nhờ trời là tay B41 đã đến được chỗ đó, nếu không thì chưa biết lúc này chúng tôi sẽ ra sao. Cả bọn lại bắt đầu nịnh “đểu” trêu anh Nhật “Anh đúng là một nhà quân sự đại tài” anh Nhật thật thà “Lúc ấy tao nghĩ là chỗ ấy sẽ nhìn rõ bọn cối và dễ phụt hơn, chứ có biết được nhiều ưu thế đâu”, cả bọn được trận cười nắc nẻ, khoái chá. Thằng Máo đem ra một bọc thuốc lá sợi xin được của dân bản tối qua, nhét ở đáy bao xe trông như quả lựu đạn, cả bọn nhâu nhâu chìa tay vấn thuốc phả khói ngào ngạt, đúng là lần đầu tiên trên đời hút một điếu thuốc ngon như vậy...thằng nào cũng khen ngon “ngon thì có ngon, nhưng anh phê bình chú Máo, bao xe là để lựu đạn chứ không phải để thuốc lá, hết đạn thì lấy thuốc lá mời bọn TQ à” Anh Nhật nói mà ánh mắt nhìn bọn tôi rất dịu dàng và tin tưởng. Các bác ạ, lúc đó thực sự bọn tôi cảm động, tình đồng chí, đồng đội, tình anh em, tình thủ trưởng như trào dâng và gắn kết trong từng thằng bọn tôi, có lẽ không chỉ riêng tôi mà thằng nào chắc cũng thầm tự hứa với mình và với đồng đội “sống chết có nhau, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng...”. Lúc này trời đã ngả về cuối chiều, bầu trời vẫn âm u sầm sậm tối, bọn TQ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, phía đường cái chúng vẫn ùn ùn kéo quân đi về hướng thị trấn, có lẽ chúng biết là ta không thể tiến ra tận đường cái này được vì ở đấy địa thế bằng phẳng, ta có tiến ra thì chúng sẽ dễ dàng lấy biển người nghiến nát ngay. Nhìn chúng kéo quân đi không ngớt, bọn tôi băn khoan không biết là trên đường từ đây ra đến thị trấn Trùng Khánh, chúng có bị chốt nào của ta chặn lại không. Cả buổi chiều choảng nhau nên giờ đây đã thấm mệt và đói, vả lại TQ chắc cũng không dám tiến về ta nữa, anh Nhật phân công anh em tiếp tục cảnh giới và cùng một số anh em khác băng bó cho thương binh, đào hố chôn cất liệt sĩ , anh giở sổ ghi chép rất tỷ mỷ và cẩn thận. Trận này ta đại thắng, xác quân TQ la liệt sau những hốc đá, trên khắp bờ ruộng, bọn chúng chạy bỏ cả xác đồng đội, cả những thằng bị thương còn động đậy chúng cũng mặc kệ, có lẽ chúng sẽ ra lượm xác và cứu bọn bị thương khi thấy ta rút. Trận này bọn tôi mất 5 thằng, 1 dân quân bị thương nặng cụt mất một tay vì mảnh cối, 4 bị thương nhẹ, một khẩu đại liên bị cối làm cho méo mó không sử dụng được, 2 AK bị hỏng. Anh Nhật hô anh em tập trung mặc niệm trước 5 ngôi mộ của liệt sĩ và dìu, cõng thương binh rút quân về đại bản doanh là cái hang đá. Về đến nơi, trời đã tối hẳn, khi biết tin bọn tôi về, Anh Hòa ra tận chốt gác đón, bắt tay từng người một, chắc là anh cũng đã biết trận đại thắng của bọn tôi rồi. Cơm đã được mấy tay hậu cần và dân quân nữ chuẩn bị sẵn, bọn tôi sà ngay vào đánh chén, vì vẫn còn cảm giác thắng trận nên thằng nào cũng vừa nhai nhòm nhoàm vừa kể lại những chi tiết trận đánh cứ như mình là anh hùng nhất, mấy tay hậu cần và mấy em dân quân cứ há hốc mồm nghe, thật là bữa cơm ngon và vui nhất kể từ ngày chiến tranh xẩy ra. Được một lúc thì cánh quân của anh Đôi cũng kéo về, không như bọn tôi, nhìn dáng đi ủ rũ của anh Đôi và anh em hướng đấy, bọn tôi không còn cười được nữa, cả bọn im lặng vì biết chắc rằng quân ta bị thiệt hại nặng nề. Anh Hòa đến bên anh Đôi hỏi han và động viên, không thấy anh nói gì chỉ thấy anh ngồi gục đầu và hai vai cứ nấc lên từng hồi....
|