chongmu1978
Thành viên
Bài viết: 18
|
|
« Trả lời #201 vào lúc: 12 Tháng Ba, 2012, 12:11:57 am » |
|
...Nói là núi Tà Liêng nhưng thực ra nó là một dãy núi cũng khá trùng điệp và hiểm trở, điểm bắt đầu dãy núi chính là từ chỗ bọn tôi chốt đánh chặn bọn quân TQ xâm lược nơi đầu cầu Long Đính kéo dài khoảng hơn 10 cây số đến tận thị trấn Trùng Khánh và vắt qua cạnh nó về hướng bắc là con đường cái trải nhựa chạy ngoằn nghèo cũng nối từ cây cầu Long Đính với thị trấn này. Trước nói đến đoạn quân ta rút lui để bảo toàn lực lượng và đánh sập cầu Long Đính nhằm chặn bước tiến của kẻ thù được ngày nào hay ngày ấy...bọn tôi lầm lũi tiến vào dãy Tà Liêng, đi trước là nhóm dân quân, vì họ là dân bản xứ nên thuộc đường đi lối lại vùng này, tiếp đến là bọn tôi cùng với đám quân của e677, số quân này đi đứng vẫn mang dáng dấp của lính chính quy, tức là vẫn đi theo đội hình hành quân không như bọn lính địa phương chúng tôi, đi lộn xộn, súng sách nhiều khi mệt quá thì gần như là lôi sền sệt trên đất, nhiều khi các anh thủ trưởng phải nhắc nhở. Đoàn quân dò dẫm đi trong đêm, cũng toàn là đường mòn mà thường ngày dân bản vẫn đi để lấy củi, trồng hái, đến một chỗ địa hình khá bằng phẳng thì tất cả dừng lại nghỉ để mấy anh dân quân đi trước xác định hướng, vừa ngồi nghỉ được một lát thì bỗng thấy lục cục, lào cào, tục tục...mấy viên đá lăn từ trên xuống xuýt văng phải mấy thằng ngồi bìa núi, bỏ mẹ, thám báo TQ à, mọi người không ai bảo ai đều tản ra và tất cả đều hướng súng về phía ấy chờ lệnh, phía trên lưng chừng ấy đúng là có người, có tiếng lạo xạo của đá và rào rạt của cây, bọn tôi đang căng thẳng theo dõi và sẵn sàng nhả đạn thì ba anh dân quân trở về và được anh Đôi cho biết tình hình, nghe thế một anh reo lên vui vẻ “ dân làng ta đấy, chắc trên ấy có hang ” rồi anh ta nhanh nhẹn leo lên lưng chừng núi và cất tiếng hú, tiếng hú nghe vừa phải nhưng âm vang rất rõ, trên đấy có tiếng hú lại trả lời, bọn tôi thở phào, thì ra là dân bản ở các bản Chi choi, Lộc cự , Giảng Gà, Đỏng Luông...khi chiến tranh xảy ra đã kéo nhau chạy giặc vào trong dãy núi này. Được một lúc thì có tiếng người chạy xuống, họ nói gì với mấy anh dân quân bằng tiếng Thổ, đại ý là trên ấy có khoảng gần mười hộ gia đình ở trong một cái hang, chạy vào đây ngay từ hôm đầu tiên TQ nổ súng tiến vào đất ta, thấy bộ đội tiến quân vào đây họ tưởng TQ đến, sợ quá. Lúc ấy, ai cũng đã mệt nhoài bởi vì cả ngày chiến đấu gần như không nghỉ, nên anh Đôi lệnh cho anh em nghỉ tại chỗ và hỏi xem trên hang còn rộng không, dân nói là hang tuy hẹp nhưng khá sâu nên bộ đội có thể vào nghỉ cùng dân được, thế là anh Đôi cắt cử anh em thay nhau lên hang để nghỉ, một số còn khỏe thì tổ chức đào công sự và giao thông hào lập chốt giữ xung quanh hang. Cả đêm thay phiên nhau, người ngủ, người đào và có lẽ đến quá nửa đêm thì hoàn thiện được tuyến chốt, anh Nhật cử 3 thằng b4 và hai dân quân thay nhau canh gác chốt còn lại tất cả được ngủ. Thôi thì cứ để cả quần áo, quân trang, vũ khí..nằm vật ra chỗ nào vừa với người mình trên mặt hang thì ngủ ngay. Tôi cũng đánh một giấc ngon lành sau khi cùng thằng Chắc và bọn thằng Hon, thằng Máo...kéo chung nhau một điếu thuốc cuộn sâu kèn to bằng ngón chân cái. Tờ mờ sáng, anh Nhật, anh Đôi đã đến từng thằng đánh thức mọi người dậy, tuy vẫn còn mệt và buồn ngủ, nếu như ngày thường thì có lẽ mặc kệ thủ trưởng gọi thì gọi kể cả kỷ luật cũng ngủ, nhưng lúc này thì khác, bọn tôi choàng ngay dậy và đã thấy gần như cả hang đã thức giấc, dân bản người già, người lớn đã dậy và túm tụm lại nói chuyện, bọn tôi chẳng hiểu gì. Mấy bá bản đang nổi lửa nấu cháo để mọi người “kin lèng” (ăn sáng), lúc này đã nhìn thấy mọi thứ trong hang, dân bản chắc cũng đủ thời gian nên đem được khá nhiều đồ dùng lên hang này : chăn màn, nồi niêu, gạo, ngô khá nhiều...Ăn sáng xong, anh Đôi, anh Thanh tập trung tất cả anh em lại để kiểm đếm quân số và phổ biến tình hình. Quân số sau hai ngày chiến đấu còn hơn năm chục người, vũ khí đầy đủ, đạn vẫn trong tình trạng thiếu. Anh Thanh phổ biến tình hình và đến lúc đó bọn tôi mới được biết : Quân Trung quốc đã đồng loạt nổ súng vào quân ta trên toàn tuyến 6 tỉnh biên giới, anh cũng nói vì ta bị bất ngờ nên hai ngày qua Quân ta bị tổn thất rất nhiều, các thị trấn Thông Nông, Trà Lĩnh, Đông Khê..đã bị mất vào tay giặc, ở tiểu đoàn ta các đại đội chốt ở các xã Ngọc khuê, Đình phong, Đàm thủy...đều bị thương vong quá nửa, thương binh liệt sĩ đều bị chúng giết hại và giày xéo...và anh động viên tinh thần chúng tôi “vì danh dự người lính bảo vệ biên cương của tổ quốc Việt Nam, còn người còn đánh, đánh đến hơi thở cuối cùng...” Phân công ai vào vị trí ấy, tôi và thằng Máo, thằng Kiệt, thằng Hon được anh Đôi, anh Thanh phân công cùng nhau bảo vệ hai anh đi ra ngoài bìa núi Tà Liêng trinh sát tình hình quân địch ra sao. Lúc này đã sáng hẳn, chừng hơn 7 giờ, sáu anh em nai nịt gọn gàng, súng ống đầy đủ, đạn đủ cơ số nối hàng đi ngược ra con đường mòn tối hôm qua, trời vẫn gió và mưa phùn lạnh giá, đến gần đầu núi thì anh Thanh ra hiệu dừng lại, từ chỗ này chúng tôi nhìn được rất rõ bao quát cả một vùng khá rộng, cây cầu đã sập hẳn xuống sông, bên kia cầu lính TQ lố nhố đi lại, bên này sông cũng có rất nhiều lính TQ, chúng đang tập trung hình như chuẩn bị làm cầu phao bắc qua sông Quây sơn chỗ trên cây cầu đã bị ta đánh sập, và đúng như dự đoán của chúng tôi, chúng nó bắc cầu phao thật, từ phía xa hướng từ Ngọc Khuê về đã nhìn thấy mấy chiếc xe kéo theo thuyền và phao...Anh Đôi bảo “phải đánh du kích, phá hoại không để chúng dễ dàng làm cầu được”, anh Thanh nói “có lẽ phải đánh vào buổi tối” , chúng tôi quay về và hai anh lệnh “anh em nghỉ cả ngày lấy sức, tối sẽ nhận nhiệm vụ”, thằng Chắc và thêm bốn thằng nữa theo mấy anh dân quân vượt rừng núi về huyện đội xin tiếp viện đạn và xin thêm hỏa lực mạnh....
|