quanghung1951
Thành viên
Bài viết: 117
|
|
« Trả lời #316 vào lúc: 26 Tháng Chín, 2011, 08:17:47 pm » |
|
Nhũng loạt đạn của chúng tôi bắn ra đã vô tình tố cáo với địch là chúng tôi đang ở "bụi này" ,hỏa lực của chúng tập trung đủ loại :cá nhân , cộng đồng ,bắn thẳng ,cầu vồng khiến chúng tôi tối tăm mặt mũi ,chúng đã cho chúng tôi một bữa tối thịnh soạn ,chỉ đến khi không còn nhìn thấy gì nữa tiếng súng mới tạm ngưng .Trời tối dần ,đối với người lính dù ở rừng núi hay đồng bằng ,nông thôn hay thành thị ,đêm tối luôn là đồng minh vì chúng ta ngoài ý chí chiến đấu ra ,chúng ta thua kém đối phương tất cả ,chúng có trang bị tốt hơn ,hỏa lực phi pháo cũng mạnh hơn và luôn ở thế áp đảo .đêm tối hạn chế sức mạnh của kẻ thù và giúp chúng ta tự tin hơn ,chiến trường lặng yên tiếng súng ,tôi đồ rằng lúc này đối phương đang dùng bữa ,một bữa tối thực sự mà bản thân tôi đang vô cùng mong muốn ,tôi bò nhẹ về phía cậu Hòa liên lạc nhưng tìm mãi mà chẳng thấy ai ,tiến thoái lưỡng nan biết làm gì bây giờ ? đang hoang mang thì có 2 thằng như từ dưới đất chui lên ,không phải Hòa mà là thằng Vinh sứt người Hưng yên và thằng Thuyết người Thái bình ,chúng nó bảo quân ta rút lui hết rồi mình cũng chuồn thôi ,nói là làm cả 3 đứa lom khom quay ra chẳng mấy chốc đã ra đến rìa làng ,ngoái đầu nhìn lại An tiêm là một màu đen sẫm chập chờn trong ánh sáng ma quái của hỏa châu ,nó cháy sáng và rơi xuống sau khi đã vẽ lên nền trời đêm những tia sáng ngoằn ngoèo ,cách nhau vài mét chúng tôi bước thấp bước cao giữa đồng không mông quạnh những mong sớm trở về cùng anh em đồng đội .Nhưng hỗi ôi chẳng có ai trong 3 đứa biết đường về nên càng đi càng thấy mù mịt ,chúng tôi đã gặp mấy đợt pháo kích ,thường thì chúng tôi nằm xuống nhưng cũng có lần cả 3 đứa cùng lăn xuống 1 hố bom đầy nước ,chúng tôi đi trong đêm và gặp không ít xác những con bò bị chết giữa ruộng bốc mùi vô cùng khó chịu ,dò dẫm mãi cũng thấy phía trước có một ngôi làng ,cứ tưởng đây đã là nơi an toàn nên chúng tôi nói chuyện to hơn và không cần giữ gìn nữa ,tôi đã mong có một nồi cơm nóng hổi và cả canh rau nữa ,hoặc cơm nguội cũng được và sẽ ăn với ruốc mặn của Tàu nhưng những loạt đạn rất căng đã gìm đầu chúng tôi xuống ,pháo sáng phụt lên khắp nơi ,không gian mới vài phút trước chỉ có mấy tiếng tắc bọp,tắc bọp,thì giờ đây sôi động hẳn như một bản đại hợp xướng ,3 đứa bật ra cánh đồng tránh xa nơi khói lửa mịt mù và tự hỏi tại sao ở đây có địch .Vừa đói vừa mệt nhưng trên tất cả vẫn là làm sao để có thể trở về ... * * * Có tiếng nói vọng về từ nơi xa ,xa lắm :Thằng này nó sốt cao quá ,gọi y sĩ tiêm cho nó một mũi . Một người khác nói :2 ngày rồi mà nó chưa tỉnh ... Và một giọng Bắc nói như ra lênh :khi nào nó tỉnh cho nó ăn uống rồi dẫn nó đến hầm tôi ,nhớ canh giữ cẩn thận ... Rồi tôi lại thiếp đi ,tôi thấy mình bồng bềnh ,bồng bềnh trên sóng nước,tôi thấy khát ,rất khát nên cứ cố cúi xuống ,cúi xuống ...rồi tôi thấy hình như tôi đang chìm xuống làn nước mát lạnh , tôi cứ vùng vẫy và hét lên nhưng tiếng kêu như tắc nghẹn ,và tôi tỉnh thật với toàn thân mồ hôi vã ra như tắm ,tôi kêu :nước ,khát nước nhưng đúng như trong giấc mơ tiếng nói của tôi trở nên phều phào mà ngay cả tôi cũng thấy khó hiểu ,cố gắng ngồi dậy và bò ra cửa hầm ,phía trên không có ai cả ,tôi nhớ lại những gì đã xẩy ra nhưng hoang mang vô cùng ,những người vừa nói lúc nãy là thực hay mơ ,và mình đang ở đâu ? có địch ở đây không ? tôi cố mãi ,cố mãi và cũng lên được khỏi hầm ,bầu trời thoáng đãng và oi bức ,tôi nhớ đến khẩu súng và cái xanh tuya rông của Liên xô rất hay tụt khóa khi phải bò trườn ,ở đấy có bi đông nước và mấy hộp tiếp đạn ,cùng 4 trái lựu đạn chày ,tôi nghĩ nó ở dưới hầm nên lại tụt xuống để tìm ,nhưng tìm mãi mà chẳng thấy ,tôi đành phải bò lên khỏi hầm và khi ngẩng đầu lên ,một họng súng chĩa thẳng vào ngực với tiếng quát :im lặng, giơ tay lên . (còn nữa )
|