Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 27 Tháng Năm, 2024, 03:23:58 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Phi công tiêm kích (phần III)  (Đọc 243629 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Phicôngtiêmkích
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 674


« Trả lời #220 vào lúc: 06 Tháng Tư, 2016, 10:27:43 pm »

Chuyện trèo lên thang máy bay để vào buồng lái cũng phải tính toán sao cho bước chân cuối cùng phải rơi vào chân trái, lúc ấy chân phải mới bước vào trong buồng lái rồi thu chân trái vào theo, lập tức ngồi xuống, đồng chí thợ máy sẽ kéo hộ bên vai dù, bản thân mình thì phải khoác cho cân rồi sập khóa chính ở hai đai vai, tiếp tục lấy đai ở chân, luồn qua đùi, gài vào ổ khóa chính trước ngực. Mọi động tác ấy tính bằng từng giây. Thợ máy trong thời gian ấy sẽ bật giúp công tắc ăc-quy và công tắc chính chuẩn bị cho nổ máy. Liên lạc đối không báo tốt khi đã chuẩn bị xong, đợi lệnh tiếp theo có mở máy hay không.
 Nhưng đấy là điều kiện bình thường, chứ những ngày sau tháng 5 năm 1972, trên máy bay F-4 của bọn Mỹ đã được cải tiến, đã có hệ thống AXP-80 - cái hệ thống xâm nhập được vào đối không của MiG và hệ thống phân biệt địch-ta, chúng có thể xác định được hoạt động của MiG và vị trí của MiG nữa thì bọn tôi phải "ngậm tăm" trong suốt một quá trình chuyến bay, không liên lạc. Các phi công phải thuộc khá nhiều phương án. Khi báo động, nhận lệnh qua đường hữu tuyến, sĩ quan tác chiến cho biết sẽ theo phương án nào, thế là anh em tự động chay ra máy bay, đợi lệnh qua pháo hiệu từ đài chỉ huy ở sân bay bắn lên, theo màu sắc mà tự động nổ máy, lăn ra, cất cánh. Tất cả quá trình ấy đều im tiếng. Số 2 nhìn theo số 1 mà làm. Chạy lăn thật nhanh, vừa chạy lăn vừa bật nốt các công tắc còn lại, ra ngay vị trí cất cánh, không dừng lại giây nào, đẩy cửa dầu lên vị trí lớn nhất rồi bật tăng lực cất cánh.
Thời gian tính từ lúc nhận lệnh đến khi máy bay rời đất chỉ tính trong vài phút. Đặc biệt, trong giai đoạn chiến tranh ở biên giới phía Bắc thì phải rút ngắn từng giây. Bởi sân bay Kép nằm quá gần biên giới. Cứ tính tốc độ địch bay với 900 km/h thì 1 phút chúng đã tiến được 15 km rồi. Nhanh vài giây có khi tồn tại được mà chậm vài giây có khi "ăn đòn". Cho nên, cách chạy thế nào, cách đội mũ bay khi chạy rồi cách vào buồng lái, cách mở các công tắc cho phù hợp, không để sai sót... là cả một quá trình phải tập luyện tới mức như tự động hóa ấy...

Còn chuyến tôi "chọc tổ ong" thì cũng căng thẳng và máy bay tôi cũng bị bắn bị thương, tôi về hạ cánh được, khi tiếp đất xong thì vừa vặn hết sạch dầu, động cơ tự tắt máy... Nhưng cái trận ngày 10-5-1972 mới căng thẳng hơn nhiều. Máy bay tôi cũng bị bắn bị thương, cũng gần hết dầu... Trận "chọc tổ ong" thì chỉ mình tôi và 4 thằng F-4, còn trận ngày 10-5 thì hai anh em tôi gặp nhiều F-4 lắm, mà cái ngày hôm ấy là ngày chúng chủ động tìm diệt MiG nên gay go hơn bội phần...
Logged
longtrec
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1941



« Trả lời #221 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2016, 12:31:54 am »

Kính chào bác Phicontiemkich!

Chuyện của bác từ lúc khai bút cho tới nay đã mấy năm, đi được 3 phần mà chuyện nào cũng hay cũng lôi cuốn. Em theo dõi chuyện của bác từ ngày đầu, chẳng bỏ xót 1 bài nào. Ngày bác là " thiên sứ nhà Trời ' em còn nhỏ, vẫn nhớ những lần bom Mỹ thả, nhớ trận Mỹ trải thảm Khâm Thiên, rồi cả mấy quả bom Mỹ cắt cầu âu xuống hồ Hale( Thiền Quang)....Em cũng như bao thằng trẻ nhỏ hồi đó vẫn cố thò đầu ra khỏi hầm chữ A để xem máy bay Ta quần nhau với máy bay Mỹ. Sau này đi sơ tán, do không có người lớn quản lý nên em xem máy bay quần nhau có phần đều hơn Grin

Chuyện nghiệp vụ bác kể rất chi tiết dễ hiểu nhưng đoạn cuối này khiến em rất tò mò:

Trích dẫn
Còn chuyến tôi "chọc tổ ong" thì cũng căng thẳng và máy bay tôi cũng bị bắn bị thương, tôi về hạ cánh được, khi tiếp đất xong thì vừa vặn hết sạch dầu, động cơ tự tắt máy... Nhưng cái trận ngày 10-5-1972 mới căng thẳng hơn nhiều. Máy bay tôi cũng bị bắn bị thương, cũng gần hết dầu... Trận "chọc tổ ong" thì chỉ mình tôi và 4 thằng F-4, còn trận ngày 10-5 thì hai anh em tôi gặp nhiều F-4 lắm, mà cái ngày hôm ấy là ngày chúng chủ động tìm diệt MiG nên gay go hơn bội phần...

Bác có thể thuật lại chi tiết 2 trận " chọc tổ ong" này không ạ?
Logged
lantuyet
Thành viên
*
Bài viết: 27


« Trả lời #222 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2016, 12:29:29 pm »

Mời các bác xem phim "Vùng trời"  https://www.youtube.com/watch?v=yN-bdCey9u4
Logged
Phicôngtiêmkích
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 674


« Trả lời #223 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2016, 10:37:57 pm »

Longtrec ạ ! Cái chuyện mà anh em bạn hữu gọi tôi là thằng "chọc tổ ong" thì nó như thế này: Từ cuối năm 1971, bộ đội Pa Thét Lào và quân tình nguyện Việt Nam mở chiến dịch tấn công Long Chẹng của quân phỉ Vàng Pao và Không quân Việt Nam đã có kế hoạch đưa MiG-21 sang hỗ trợ cho chiến dịch. Một trong những ý đồ của chiến dịch là phải bắt sống tướng phỉ Vàng Pao.
Ngày ấy là ngày 15-1-1972, vì không phải phiên trực của tôi nên tôi ở nhà, định vác súng đi bắn chim thì nhận được lệnh gặp điện thoại với Sở chỉ huy. Tôi đã nhận lệnh một mình bay sang đó gây thanh thế cho bộ đội ta đang bao vây địch và nếu thời tiết tốt, thấy rõ mục tiêu thì cho phép công kích bắn hết cơ số đạn và tên lửa trên máy bay. Chẳng là, trước chiến dịch này, tôi cũng đã được nằm trong lực lượng của biên đội đánh Long Chẹng bằng Không quân, nên cũng hiểu được đường đi lối lại qua nghiên cứu trên sa bàn.
Dọc đường từ khu sơ tán ra sân bay, tôi mở bản đồ bay ra kiểm tra lại hướng bay, các vật chuẩn, rà soát lại các phương án sử dụng vũ khí, các phương án hiệp đồng, xử lí bất trắc, và thế là một mình tôi cất cánh, vòng thẳng hướng từ sân bay Thọ Xuân - Thanh Hóa qua biên giới Việt-Lào, nhằm Long Chẹng lao tới. Bay đến Mường Lầm thì tôi vứt thùng dầu phụ, kéo lên độ cao 10.000 mét. Hôm ấy mây phủ kín trời (mà ngôn từ của Không quân nói là mây 10 phần). Tôi cho máy bay xuyên mây lên đến độ cao hơn 6.000 mét mới ra khỏi mây. Tính toán theo thời gian bay thì tôi đã đến khu Long Chẹng. Tôi báo cáo Sở chỉ huy về vị trí của tôi, về tình hình thời tiết trên đường đi và tại khu vực tác chiến. Ngay lúc ấy, tôi nhận được thông báo có địch - có 4 chiếc F-4 bay từ phía Nam lên, ở độ cao 8.000 mét. Sau lần thông báo thứ hai thì tôi phát hiện được địch. Tính toán thấy mình ở thế chiến thuật có lợi, tôi xin phép công kích. Sở chỉ huy đồng ý. Tôi lượn trái, lật máy bay xuống để chiếm vị chuẩn bị công kích. Bọn F-4 phát hiện tôi và quay gấp ngay lại. Tôi đã biết tính năng của bọn F-4 rất lợi thế  khi vòng ở mặt bằng, nhưng giờ thì mới thấy tường tận, tận mắt chứng kiến ở mặt phẳng ngang, chúng lợi hại như thế nào. Vèo một cái, hai thằng F-4 đã kéo vào phía sau khoảng 140 - 150 độ so với máy bay tôi. Tôi cũng ráng kéo và cũng bám vào phía sau thằng F-4 một góc tương tự như vậy. Bọn chúng phóng tên lửa không đối không tới tấp. Mỗi máy bay F-4 mang được 6-8 quả tên lửa không đối không. Bọn chúng có 4 thằng. Vậy là có từ 24 đến 32 quả. Mà 4 máy bay có nghĩa là có 8 tên phi công. Tôi thì chỉ một thân một mình. Máy bay của tôi hồi đó chưa được cải tiến nên chỉ có 2 quả tên lửa không đối không mà thôi. Ngu gì mà chúng nó không tranh nhau quật túi bụi vào máy bay tôi.
Logged
Phicôngtiêmkích
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 674


« Trả lời #224 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2016, 11:09:19 pm »

Tôi bằng mọi cách vừa giữ lấy chút thế chủ động, vừa né, tránh tên lửa địch. Hôm ấy ra-đa của mình dưới mặt đất bắt khá chuẩn xác nên giúp tôi được nhiều phen. Hỗn chiến một thôi một hồi thì tôi cảm thấy mình càng quần lâu càng bất lợi vì ở quá xa căn cứ, dầu liệu chỉ có hạn, cứ bật tăng lực mà kéo thế này thì chẳng mấy chốc các thùng dầu sẽ cạn khô, trong khi tính năng cơ động mặt bằng của máy bay mình lại kém, muốn kéo lên theo phương thẳng đứng thì không đủ tốc độ nên máy bay không muốn "nghe" theo mình. Tôi xin thoát li khỏi không chiến. Sở chỉ huy đồng ý. Tôi làm một động tác giả, tức là làm một nửa động tác lộn xuống, sau đó nhanh chóng đổi hướng, chui vào mây luôn. Trong mây, tôi đảo hướng bay theo kiểu "đánh võng" mấy lần liền để đề phòng nếu có thằng nào kịp lao theo tôi thì cũng không còn thấy mục tiêu để bám nữa. Lấy hướng bay ngược trở lại và bay về. Khi ra-đa dưới mặt đất thông báo tôi đang ở trên biên giới Việt-Lào thì đèn báo dầu 450 lít bật sáng. Tức là, lúc đó trên máy bay tôi chỉ còn có 450 lít dầu bay, mà đoạn đường còn hơn trăm cây số nữa mới về tới "nhà". Cực chẳng đã, tôi đành phải chọn bay ở tốc độ tiết kiệm nhất, đạt được quãng đường bay dài nhất. Tôi lò dò bay ở tốc độ 450-480 km/h. Máy bay MiG-21 mà bay ở cái tốc độ ấy thì nó cứ chòng chành, chao đảo như muốn rơi đến nơi. Tâm trạng tôi lúc ấy chẳng khác gì đang ngồi trên đò đầy mà nước đã mấp mé khoang. Thật lo lắng vô cùng. Tầm nhìn ở dưới mây lại rất kém. Hầu như bay đến đâu, nhìn thẳng xuống phía dưới thì mới biết đấy là đâu, còn nhìn xiên thì chẳng thấy được gì, mù mịt hết cả. Đúng là "họa vô đơn chí". Khi còn cách sân bay mấy chục cây số nữa thì kim chỉ dầu trên đồng hồ báo dầu của máy bay chỉ ngay về con số 0. Trời ơi, đất ạ ! Tôi đành báo thực trạng tình hình của tôi cho Sở chỉ huy biết và thấydưới đó lặng đi một lúc rồi mới tiếp tục thông báo cho tôi vị trí sân bay. Mà lần này thì lại thông báo sai mới nguy chứ. Lẽ ra sân bay ở phía bên trái thì lại thông báo ở phía bên phải. Có thể, bấy giờ dẫn đường cũng bị "cà cuống" rồi chưa biết chừng. Tôi nghi hoặc, hỏi lại thì bấy giờ mới nhận được thông báo khẳng định là sân bay ở bên trái. Để tự trấn an tinh thần của mình, tôi đành tự mình lừa dối mình bằng cách vặn kim đồng hồ chỉ dầu lên con số 100 lít, mặc dù biết rằng, khi kim chỉ dầu chỉ về con số 0 mà mình bật tất cả các bơm dầu lên cho chúng làm việc thì chúng cũng vét  cho mình thêm được 70 lít nữa. Nhưng phàm từ xưa tới giờ, luôn xảy ra chuyện là cái gì mình hơi lo lắng một chút thì lại hay để mắt vào đó. Khi dầu trên máy bay còn nhiều thì mấy phút mới phải liếc kiểm tra đồng hồ chỉ dầu một lần, còn khi mà nó đã ở vào cái vị trí cạn kiệt rồi thì cứ mấy giây đồng hồ lại phải dán mắt vào đấy một lần, chừng như muốn thôi miên cho cái kim chỉ dầu nó chạy ngược lên ấy. Vì vậy, để cho "chắc ăn", cho đỡ phải chăm chú vào cái đồng hồ chỉ dầu ấy cho thêm mệt, tôi cứ cho nó kha khá lên một chút cho mình đỡ phải liếc nhìn, đỡ phải mỏi mắt mà lo lắng thái quá...
Logged
Phicôngtiêmkích
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 674


« Trả lời #225 vào lúc: 08 Tháng Tư, 2016, 03:14:40 pm »

Máy bay tôi bay cứ ngật ngưỡng như thằng say rượu. Tôi thì dò mãi mà chẳng thấy tăm hơi một địa tiêu nào quen thuộc. Tôi hơi hoảng, nhưng rồi lại nghĩ, nếu có vấn đề gì thì mình sẽ chủ động nhảy dù, dầu sao dưới này cũng là đất của mình rồi.
Mãi rồi cơ may cũng phải đến. Tôi nhìn thấy "hòn củ khoai" ( đấy là ngọn núi nếu đứng ở đầu Tây sân bay Thọ Xuân nhìn chếch về phía bên phải - phía Nam của núi Nưa ấy thì sẽ thấy một ngọn núi trông như củ khoai cắm xuống đất). Vậy là tôi reo lên : "Tôi đang ở trên "hòn củ khoai" !". Giọng từ Sở chỉ huy cũng vang lên nghe đầy lạc quan : "Chú ý ! Sân bay ở phía trái anh !". "Nghe tốt !" - tôi trả lời. Tôi bay đến núi Nưa, đối chuẩn đài và quyết định xin hạ cánh ngược chiều. Đối chuẩn sau vòng 4 xong, tôi mới thả càng, không thả cánh tà vì nếu thả cả càng, cả cánh tà thì phải sử dụng vòng quay động cơ nhiều, sẽ càng nhanh hết dầu. Càng thả xong thì cũng gần đến điểm kéo bằng. Máy bay vừa tiếp đất xong thì nghe thấy một tiếng òa rồi lịm luôn : vừa vặn tiêu đến giọt dầu cuối cùng.
Tôi trượt đà vào trong ụ, xuống máy bay, người ướt đẫm mồ hôi và toàn bộ các giây thần kinh vẫn còn căng tưởng chừng như muốn đứt hết.
Tôi lại còn căng thẳng hơn nữa khi thợ máy kiểm tra máy bay xong báo cho tôi biết rằng máy bay tôi bị quăn hết phần ống phản lực kéo dài, gãy 1/3 một bên bánh lái lên xuống. Tôi không tin, nói rằng tôi vẫn điều khiển bình thường mà. Nhưng khi ra tận nơi thì mới thấy cũng ghê thật : cái ống phản lực bằng thép chịu nhiệt cứng như thế mà quăn như vỏ đỗ, bánh lái lên xuống bên trái thì mất đâu mất 1/3. Ái chà ! Cái lũ F-4 láo toét này đã đập vào đít ngựa sắt của tao rồi ! Chúng mày giờ hồn ! Tao sẽ không tha cho chúng mày đâu !
Tôi báo cáo về Sở chỉ huy diễn biến trận đánh và Sở chỉ huy cứ hỏi đi hỏi lại rằng tôi có bắn quả tên lửa nào không. Nhưng tôi không kịp bắn. Con nhà nghèo, độc có 2 quả tên lửa thì phải thấy khi nào chắc ăn mới xài, không thể phung phí được. Trận này, bọn F-4 đã bắn vào nhau, một thằng rơi ở phía Tây khu vực Yên Thành - Nghệ An.
Tôi mang cái tên húy "thằng chọc tổ ong" từ ngày ấy. Còn trận sau thì đúng là xông vào bầy ong dày đặc thật. Đấy là ngày 10-5-1972. Tôi đang viết riêng về ngày ấy thành một cuốn với tiêu đề "Ngày dài không chiến". Nếu không có gì xáo trộn lớn thì tháng 9 này, tôi sẽ nộp bản thảo cho nhà xuất bản. Báo cáo ! Hết !...
Logged
longtrec
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1941



« Trả lời #226 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2016, 01:21:08 am »

Chào bác Phicontiemkich!

Thật cảm ơn bác đã cho em thỏa mãn cái sự tò mò Grin!

Vụ "chọc tổ ong" này đúng là ông Trời gìn giữ bác chứ không bác khó mà thoát với 4 thằng F4 , vũ khí hơn, lại đông nữa chứ...Rồi cái chuyện bác hạ cánh khi dùng đến giọt dầu cuối cùng, ơn Trời.

Công bằng mà nói trận này bác cũng gián tiếp hạ 1 F4 đấy chứ.

Trích dẫn
Còn trận sau thì đúng là xông vào bầy ong dày đặc thật. Đấy là ngày 10-5-1972. Tôi đang viết riêng về ngày ấy thành một cuốn với tiêu đề "Ngày dài không chiến". Nếu không có gì xáo trộn lớn thì tháng 9 này, tôi sẽ nộp bản thảo cho nhà xuất bản. Báo cáo ! Hết !...

Khi nào được in bác viết trên thông báo cho anh em mua sách bác nhé!
Logged
Viet Trung 51
Thành viên
*
Bài viết: 142


« Trả lời #227 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2016, 03:41:37 pm »

GẶP MẶT CỰU PHI CÔNG VIỆT - MỸ.
Ha noi 13.4.2016
Hình ảnh về cuộc gặp mặt này trên NET. 1 loạt các tay lái cự phách của KQ VN gặp gỡ trao đổi với các PC Mỹ trực tiếp tham chiến. Bác Phi công tiêm kích kể chuyện cho ACE nghe với.
Logged
Viet Trung 51
Thành viên
*
Bài viết: 142


« Trả lời #228 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2016, 03:42:36 pm »

GẶP MẶT CỰU PHI CÔNG VIỆT - MỸ.
Ha noi 13.4.2016
Giờ đây vũ khí là ly nhỏ...
Logged
Phó cối
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 717


« Trả lời #229 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2016, 04:12:57 pm »


                   Chào bác chủ

  Bác phi công tiêm kích rạo này phong độ quá .bác đứng đầu tiên bên trái đúng là vũ khí bây giờ là ly
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM