Lúc còn trẻ,xuy nghĩ thật đơn giản.Khi tôi bị thương kèm theo sứ ép,lần bị sức ép này,do quả tên lửa B 72 của địch bắn vào.Tâm điểm nổ trên dưới 2 mét,ngang trên đầu.Lần bị sức ép này nặng lắm,nó như bị cả tấn bê tông ép vào trong màng nhĩ,cảm giác cứ bì bì.Nước từ trong tai chảy qua dái tai xuống cổ áo,chỉ cảm nhận được dòng nước đặc âm ấm từ sau dái tai trở xuống,đang chậm chạp bò xuống.
_khi về giám định..chao ôi,uổng công sức mình vì nghĩ tất cả cho quê hương,đất nước mà chiến đấu,xá gì cái thân còm.Muốn được thương binh loại 4 hả ? " thừa tiêu chuẩn đấy,cò rỉ tai vậy,cò là trợ lý quân nhu,hậu cần D nằm cùng phòng với Y sĩ của D"
_khi ra nước ngoài,bị bệnh đường hô hấp,rất nặng.Phải cấp cứu vào viện,họ dùng máy trợ tim,phục hồi đấm thùm thụp vào ngực.Sau khi tiếp một vài bình nước,người khỏe hẳn,nhưng vẫn ho kéo dài.Đang nằm ngửa mà ho,hất người ngồi dậy.Uống thuốc ho theo mức cho phép chẳng ăn thua gì,cứ xin thuốc uống thêm,bác sĩ y tá khuyên rồi cũng làm ngơ cho mình.Thế là cứ hàng đêm ra ngoài hành lang vơ khoảng 02 lo loại 250 hay 500 mililit gì đó,khi ho cứ phải uống,tu một hơi đỡ khoảng nửa tiếng lại tái phát,bác sĩ,y tá thấy vậy,khuyên,uống thuốc ho nhiều như vậy sẽ bị ảnh hưởng đế hệ thần kinh.tặc....kệ!!!!!!
.Nằm hơn một tháng ở viện Tây chẳng khá hơn được bao nhiêu,khi về nhà,đến bác sĩ riêng.Ông ta hỏi,ngày xưa làm việc gì mà bị nhiễm bụi phổi nặng thế ? có làm ở xưởng cưa bao giờ không?
"lão bác sĩ nghĩ,chỉ có làm ở xưởng cưa,với điều kiện hỗ trợ kém,yếu kém của những nước nghèo,sẽ dẫn đến hậu quả người lao động không được bảo vệ về an toàn lao động,cũng như bảo vệ tốt cho sức khỏe,nên mới bị ảnh hưởng nặng đến đường hô hấp như thế này"Tôi hít thuốc pháo gần 1 năm trời đó,thuốc pháo hít vào đắng rát tới cuống phổi,khói thuốc bám vào thành mũi đen đặc,đờm khạc ra xanh đen.
Có lẽ thương cảm cho số phận cư dân của một nước cứ chiến tranh triền miên,ông bác sĩ lưỡng lự một lúc,rồi ông ta nói: tôi sẽ gửi anh đến cho một bác sĩ chuyên về phổi và đường hô hấp,hy vọng rằng ông ta sẽ giúp được anh.
Lấy hẹn,phải 2 tuần nữa mới đến bác sĩ chuyên về phổi và đường hô hấp.Sức khỏe sau khi ra viện,rất yếu.Đi được vài bước là mệt,cầu thang chỉ khoảng 10 bậc,đi lên phải nghỉ 3,4 lần.Mỗi lần ngồi nghỉ,đôi mắt mệt mỏi không quên gửi niềm hi vọng tới ông bác sĩ phổi.Đang luẩn khuất ở một phòng mạch nào đó,cách nơi mình đang cư ngụ hơn 20 kilomet.
Thế rồi một buổi sáng sớm,cuối thu đầu đông,bầu trời ảm đạm,xam xám trắng đục,ngày hẹn đi khám cũng đã tới.Mình lên tầu,con tầu liên khu vực chỉ có 02 toa tàu,màu đỏ "lúc đó mới qua,còn nghèo lắm,mọi sự đều chông cậy vào lòng bao dung của người Đức,chính quyền Đức".Trên khoang tàu giờ này khá vắng khách,con tàu chập chờn lướt,đưa kẻ chốn xa trường năm xưa đi về miền đất hứa.Xuống tàu ở nhà ga liên vận của vùng khá lớn và tấp nập.người,người vội vã xuống tàu,dầm dập,hối hả bước đi,vội vã theo lịch trình chuyển tàu hay ra xe.Mình lệu dệu bước,vật vờ đi trong dòng người hối hả ấy.khác với nhiều người,mình đến đây để nuôi hy vọng tìm được người thầy thuốc,có thể giúp mình chữa trị được,di biến sau cuộc chiến.Nơi cách đây hàng chục ngày cây số,là nơi mình từ cõi chết trở về và ra đi.tìm bảng tin,hướng dẫn điểm nơi cần đến.Phòng mạch của ông bác sĩ phổi,cách đây không xa.Theo 04 đường phố,từ ga ra đi thẳng trên con phố khoảng 20 mét,rẽ trái theo đường phố thứ 2 hơn 10 mét ra ngã ba,đi qua đường nơi có đèn giao thông,xanh đỏ lại rẽ chéo lên bên phải khoảng hơn 50 mét.Đường hơi dốc,như thử cái thân còm vật vã.Cũng lạ hơn 50 mét lội bộ,đường cũng hơi dốc,không hiểu vì ngại ánh mắt tò mò của người đi đường hay với niềm hi vọng được cứu chữa mà mình đã đi đến được phòng mạch của ông bác sĩ chuyên trị về phổi và đường hô hấp,không cần nghỉ.Tất nhiên,trên đoạn đường ngắn đó,mình cũng đôi lúc,chùn chân,thở dốc.Nhưng chưa hề phải ngồi xuống,chỉ khi đến trước cửa phòng mạch,thì trong đầu như có người nhắc: GHẾ....
Sau 30 phút,đo đo,khám khám bằng những máy chuyên dụng.Không cần hỏi nhiều,ông bác sĩ kê toa thuốc và nói: lấy thuốc uống ngay đi.Chẳng biết công lực của những viên thuốc,sắp lấy nó ra sao? không cần biết.
Chết đuối,phao nào cũng quí..
Vào hiệu thuốc,cầm gói thuốc trên tay.Tìm nước uống ngay 01 viên,rồi lững thững ra tàu.Khi lên tàu,có lẽ thuốc đã ngấm,đi lại,vận động thấy nó khỏe hơn.Cứ như người bị cảm cúm,lại được sông đúng lúc.Chẳng biết là thuốc đó có dứt được đi chứng của cuộc chiến hay không,nhưng trước mắt như vậy cũng là khá rồi,mình nhủ lòng rất cảm ơn các bác sĩ.Đến nay qua mấy năm đầu,dùng thuốc chữa trị,mỗi lần một tăng về liều lượng của thuốc.Đã hơn 10 năm không cần dùng thuốc nữa,chạy nhảy cũng hết thấy mệt hay khó thở hoặc tức ngực.
Căn bệnh thứ 2 sau cuộc chiến,đó là: cái tai bị điếc và không hề dứt tiếng ồn Inh...inh...như động cơ máy bay.Vừa rồi nó bị đau dài ngày từ thái dương vòng qua vành tai,chạy về sau ót trái.Lỗ tai như bị ép căng tức,buộc lại phải đi bác sĩ.
Từ lần trước khám " thời gian cùng lúc bị bệnh khó thở,phải đi viện",cũng đã đi bác sĩ khám,ông bác sĩ nói: nếu trong vòng 3 năm thì chữa được,giờ muộn rồi.
Và cũng không mặn mà cho lắm,dúng thôi.Lúc đó mình dùng giấy tờ tạm trú cấp 3 tháng một lần,bảo hiểm do thành phố cấp.Về,ở chẳng biết lúc nào.
Bây giờ khác,bảo hiểm họ còn khuyến cáo đi khám và trị bệnh từ xa.Cho nên nếu mình không đi khám bệnh đúng như chỉ dẫn của họ,thì khi xẩy ra bệnh nặng.Phí tổ họ chỉ chịu một phần,thay vì trả hết.Nếu bác sĩ không phát hiện được để ngăn chặn bệnh kịp thời,thì đó là lỗi của bác sĩ.
Hôm 24 tháng 6,vào phòng khám HNO.Sau gần 2 tiếng khám,ông bác sĩ viết chuyển chụp cắt lớp phần đầu " chẳng hiểu ở VN máy này gọi là gì,nằm trên giường,từ từ chạy vào cái ống những phần chụp,kiểu chụp đều được ghi lại trên màn hình".Theo ông phải như vậy mới có quyết định chữa trị cụ thể hơn.
Cầu mong,di chứng chiến tranh được chữa trị như có thể.