ducthao
Cựu chiến binh
Bài viết: 915
|
|
« Trả lời #232 vào lúc: 12 Tháng Mười Một, 2010, 10:44:17 am » |
|
Viết những dòng nầy,duc thao cảm nghĩ rằng chắc không dể gì có 1 số ae chấp nhận.Vì có lẻ là tô hồng lính K quá,trong khi có lúc mọi quyết định chiến trường đều do lính ta đảm nhiệm. Ở đây cũng xin phép ae cho tôi đươc tâm sự hơi lan man một chút.Không biết ở 1 số đ/v khác/ta xây dựng lực lượng vủ trang bạn như thế nào.Đến năm 1985,sau khi rời cứ Mo hơn,đ/v duc thao mới được tiếp xúc với các đ/v bạn,và cũng bắt đầu tổ chức chiến đấu chung một số trận. Như từ đầu có trao đổi,không phải ta không có tâm lý không tin bạn.Nhưng nếu 2 đ/v cùng chiến đấu,công tác trên 1 khu vực chiến trường mà không tin nhau,thì làm sao hợp đồng tác chiến hiểu ý với nhau được.Lực lượng vủ trang bạn,thì có thể nổi trội hơn ta về 1 số mặt như về thể lực,thích nghi,chịu đựng...vì dẩu sao họ cũng là người bản xứ mà. Nhưng xét về mặt tác chiến,chiến thuật và tổ chức...thì họ chỉ là 1 đội quân còn non trẻ ,làm sao có thể sánh với quân đội ta lúc đó,1 đội quân nhà nghề có thể nói là đứng nhất Đông nam á.Nhưng cứ chỉ nghỉ họ là 1 đội quân bù nhìn,thì làm sao ta có thể tin tưởng giao phó dần nhiệm vụ giử đất nước họ cho họ,không lẻ ta cứ mãi mãi làm thay.Tâm lý nầy nếu không giử khéo,bộc lộ rỏ quá,dể dẩn đến sự không tin tưởng lẩn nhau,làm bạn bất mản,dể gây ra những hệ lụy không mong muốn.Trong khi muốn bạn vững mạnh thì ta phải tin tưởng,kèm cặp nhiệt tình,thể hiện tình đoàn kết gắng bó,tạo thành niềm tin tuyệt đối của bạn vào ta,qua đó họ trưởng thành dần,đảm đương càng lúc càng hoàn thành nhiều nhiệm vụ,thì ta mới yên tâm giao phó lại cho bạn được. Cũng như ta,nếu đặt niềm tin vào 1 đàn anh mà chỉ thấy sự rẻ rúng,khinh khi,hoặc có khi bỏ chạy trước,thì ai có được niềm tin mà trung thành. Xuất phát từ cái nhìn nầy mà khi hoạt động tác chiến cùng bạn,đ/v duc thao cố gắng tạo niềm tin cho bạn bằng những biểu hiện thật thực tế như,gánh nặng,nhường nhẹ cho bạn nhưng không làm lu mờ họ,tạo điều kiện để họ có thể độc lập tác chiến bằng cách hổ trợ thật nhiệt tình khi họ có yêu cầu,sẳn sàng chi viện mọi lúc ,mọi nơi.Khuyến khích họ tự tổ chức tác chiến bằng chính khả năng của mình,ta chỉ yểm hộ tác chiến từ phía sau...dù trong điều kiện cán bộ ,chiến sỉ không ai biết tiếng. Chính từ đó bạn càng ngày càng hoàn thiện hơn,tiến tới tự đảm nhiệm nhiệm vụ tác chiến của mình,ta chỉ ở phía sau trợ chiến. Trong chiến dịch K5,c5 duc thao có nhiệm vụ kèm cặp 1 D bạn,cùng ăn,cùng ngủ,cùng chốt,cùng vận động tiến công,đánh bại rất nhiều đợt phản kích,vây ép của địch.Kinh nghiệm có được là ta thường không chú ý là chỉ huy ta thường hay không nắm bắt và bỏ quện nên bạn bị rơi vào thế bị động ,không thể tác chiến do không có lệnh,dẩn đến bị đánh giá là yếu kém,tạo thành mặc cảm,khiến bạn dể bị đánh mất niềm tin,lại gây ra mất đoàn kết. Thường sau mổi trận đánh,trong sinh hoạt hàng ngày bạn hay tâm sự rất nhiều vấn đề nầy,nếu thấy ta cởi mở.Bởi vậy khi tác chiến cùng nhau,ta phải coi họ là 1 phần của lực lượng,có phân công,phân nhiệm cụ thể,thường thì cho đảm nhiệm mủi thứ yếu,nhưng cũng có khi,đảm nhiệm bộ phận chủ yếu nhưng phải bàn bạc thật kỷ.Khi 1 ta kèm 1 bạn,khi giao hẳn cho bạn 1 mủi ,kết hợp tác chiến cùng ta.Không biết ở các hướng khác,ta kèm bạn như thế nào. Khi về công tác trong nội địa(khu vực Chi ka ren,Siêm riệp),với những kinh nghiệm có được ở Poi pet,Mặt trận quyết định lấy đ/v duc thao làm thí điểm xây dựng lực lượng vũ trang địa phương cho bạn,liên tục các đoàn MT về nằm để chỉ đạo.Ban đầu vừa đổ quân xuống,nhìn vào mí rừng đả thấy pot đứng,trụ sở ủy ban xả đang còn khói nghi ngút do pot đốt,dân tình nhốn nháo,đặc biệt không nhìn thấy lực lượng vũ trang bạn đâu... Thời gian về sau,ta hầu như chỉ trợ chiến,còn mọi công tác bảo vệ chính quyền,tác chiến...đều do lực lượng vủ trang địa phương bạn đảm nhiệm.Đời sống dân cư rất ổn định,an ninh giữ vững,trục lộ 6 đoạn đảm nhiệm tuyệt đối an toàn.Hàng đêm,ở các phum sâu phía trong ,dân quân,du kích bạn đi tuần,đèn pin quét sáng láng,các c bộ đội huyện của họ lớn mạnh không ngờ,sức cơ động rất nhanh,đánh bật địch ra khỏi địa bàn huyện,bắt nhiều tù binh,gọi hàng ,thu được nhiều vủ khí.Đặc biệt khu vực ven biển hồ,hầu như toàn bộ các căn cứ lỏm chứa vủ khí đều bị bóc gở sạch. Có 1 câu chuyện mà duc thao cho là tâm đắc nhất thời gian nầy.Số là c5 hay c6 gì đó bộ đội huyện bạn chốt ở Thơ'no,đây là 1 c mạnh có tiếng ở huyện lúc đó,được pot gửi thư khiêu chiến.Biết tin ta có hỏi ý kiến và đề nghị chi viện,nhưng bạn báo là không cần và tự tổ chức đến điểm hẹn(khu vực đông Tà bưa). Buổi tối hôm nổ súng 2 bên nổ súng rất dử dội,pot tập trung hỏa lực rất mạnh,có lúc gần xuyên thủng trận địa,nhưng sau gần 2 giờ chiến đấu chúng đại bại,phải rút lui,bỏ lại tại trận hàng chục xác.Sau đó chừng non tháng có 1 c của chúng ra hàng,mang theo toàn bộ vũ khí. Thế đó,như duc thao thì ae nghỉ gì về bạn khi chứng kiến những chuyện như vậy,riêng duc thao nghỉ gì thì gì,trước hết chiến đấu với nhau phải có niềm tin lẩn nhau,mà nó phải do 2 bên tích cực xây dựng trong tinh thần gắn kết. Nhưng mà đúng là đa số các đ/v ta đều xây dựng được như vậy.Thành công chiến lược cho đến giờ khẳng định điều đó phải không?
|